Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 145: Có người từ một nơi bí mật gần đó làm yêu (length: 8112)

Cổ tịch cũng không biết làm bằng loại giấy gì mà tốt như vậy, dù đã trải qua thời gian dài, những trang giấy bên trong vẫn còn nguyên vẹn, chữ viết cũng rất rõ ràng.
Nhạc Đông cầm cổ tịch lên, phát hiện đây là truyện ký của Tam Phong chân nhân, do đệ tử của ông để lại cho ông. Sau khi xem xong, Nhạc Đông đặt truyện ký xuống.
Trong này không chỉ có cuộc đời chi tiết của Tam Phong chân nhân, mà còn có thời điểm ông thành tiên.
Nhìn thời gian, thì ra ông lại vũ hóa phi thăng vào cuối thời nhà Minh, thời kỳ Tiểu Băng Hà.
Độ tin cậy của quyển truyện ký này rất cao.
Nhạc Đông nhớ lại mái tóc dài màu trắng mà mình đã phát hiện trước đây.
Trong cổ tịch lại có cả cuộc đời của Tam Phong chân nhân, chi tiết ghi lại cả thời đại ông sinh ra.
Nói cách khác, mình bây giờ có ngày sinh tháng đẻ cùng tóc của Tam Phong chân nhân, vậy có phải có thể dùng thuật truy tung tìm phách để tìm ra nơi Tam Phong chân nhân lột xác hay không?
Bất quá, cũng không biết trong chỗ lột xác của Tam Phong chân nhân có còn bảy phách tồn tại hay không, dù sao ông ấy là vị đại lão Huyền Môn cuối cùng tu luyện thành công.
Trong chỗ lột xác sau khi vũ hóa có bảy phách hay không thì thật sự không biết.
Bất quá, lát nữa có thể thử một chút.
Vụ án của Triệu Dân Sinh cơ bản đã được phá, còn lại việc bổ sung chứng cứ không cần Nhạc Đông phải bận tâm nữa. Hắn đi ra khỏi sở trị an thị trấn, men theo đường thưởng thức phong cảnh núi Trường Tuyết.
Đến đây mấy ngày rồi, hồ Thiên trên núi Trường Tuyết hắn còn chưa được đi xem, bây giờ phá án rồi, hắn quyết định sẽ "trộm được nửa ngày nhàn", chiều sẽ đến hồ Thiên đi dạo một chút, nhìn ngắm viên Minh Châu trên dãy núi hùng vĩ.
Trên đường mua một đống lớn đồ ăn vặt ở đó, sau đó mang về tổ chuyên án. Lúc này Hồ Tín Tuyết đang bận rộn, sân bãi của sở trị an thị trấn có hạn, Hồ Tín Tuyết đang điều động xe, chuẩn bị đưa đội thổ chuột cùng đám người Lưu Tiêu Hoa về bên ủy ban quản lý bắt giữ.
Sau khi ghi chép và điều tra rõ ràng sự thật sẽ chuyển qua cho ngành có liên quan xét xử.
Nhạc Đông vốn muốn tìm Cục trưởng Hồ xin phép nghỉ, kết quả chưa kịp trò chuyện với Cục trưởng Hồ thì bên Tây Nam đã gọi điện tới.
Điện thoại là của Chu Toàn.
Nhạc Đông vừa kết nối điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng cứng rắn của Chu Toàn.
"Nhạc Đông à, Cục trưởng Hồ vừa gọi điện cho bên này, nói dưới sự giúp đỡ của ngươi, vụ án Triệu Dân Sinh đã được điều tra phá án, tiện thể ngươi còn giúp họ bắt một tổ thổ chuột, bảo vệ một ngôi mộ cổ khảo cổ có giá trị."
"Không tệ, tăng thêm thể diện cho hệ thống trị an Tây Nam chúng ta, bên bộ phận trị an và văn hóa tỉnh Lâm Cát đều gọi điện cho hệ thống chúng ta xin thưởng cho ngươi."
Nhạc Đông có chút xấu hổ gãi đầu, việc mộ cổ và đội thổ chuột hoàn toàn chỉ là nhất thời nổi hứng, bất quá nói đi thì cũng ngay đúng lúc, xui khiến thế nào lại đụng phải hung thủ sát hại Triệu Dân Sinh.
Về phần mộ của Thủy tổ nhà Mãn Thanh Nỗ Nhĩ A Cáp Xích, thì là chuyện tiện thể, không đáng nhắc đến.
Nếu thật sự muốn nói thu hoạch, có lẽ là thu hoạch của riêng Nhạc Đông.
Trong thức hải xuất hiện thêm chín chữ, còn ở nơi ba bức bích họa thì đạt được một chiếc nhẫn.
Đúng, là chiếc nhẫn.
Lát nữa phải nghiên cứu thật kỹ, Nhạc Đông luôn cảm thấy vật đó có chỗ Càn Khôn khác thường.
"Nhạc Đông? Tín hiệu không tốt à?" Thấy Nhạc Đông không trả lời, Chu Toàn lập tức mở miệng hỏi ở bên kia.
Nhạc Đông cười nói: "Lãnh đạo, ta làm không tệ chứ hả, về có phải là được thăng chức tăng lương làm CEO cưới bạch phú mỹ không!"
"Ngươi nhóc này..."
"Ha ha, thỉnh thoảng giở trò chút, cười nói thường mở mang đầu óc."
"Ngươi là đang ám chỉ ta đúng không, được được được, ngươi nhanh về đi, ta sẽ mời ngươi đi ăn một bữa thật lớn."
"Được, lãnh đạo giờ cũng thay đổi rồi, giống như lão Lâm, lão Hướng, bắt đầu học lừa phỉnh ta, nói đi, đây là muốn ta về có chuyện gì phải sắp xếp à?"
"Ha ha, ta biết mà, không lừa được ngươi, còn nhớ Dương Kinh Vĩ chứ?"
"Đương nhiên, đúng rồi, anh Dương đã tỉnh chưa."
Chu Toàn thở dài ở bên kia, nói: "Vẫn chưa, bên Ma Đô Tần Hùng Lỗi vẫn không có tin tức."
"Đúng vậy, bên Ma Đô đã cùng chúng ta ở Tây Nam thành lập tổ chuyên án, người phụ trách đến từ Ma Đô là người quen của ngươi — Đội trưởng đội trọng án khu Đông Phổ Quách Tử Thao."
"Đội trưởng Quách, anh ấy cũng tới."
Tần Hùng Lỗi là người dưới quyền trực tiếp của đội trưởng Quách, chính anh ấy tới, việc này đại diện cho điều gì.
Đại diện cho việc bên Ma Đô tin Tần Hùng Lỗi.
Việc anh ta gây thương tích cho Dương Kinh Vĩ, chắc chắn có điều gì đó không muốn người biết.
"Ý của lãnh đạo là, muốn ta lập tức trở về?"
"Ở bên đó còn có việc à?"
"Không có, ta vốn muốn trốn việc đi xem hồ Thiên một chút, xem ra giờ lại không được trốn việc nữa rồi."
Chu Toàn cười nói: "Chờ lần này vụ án kết thúc, ta sẽ tự mình xin Cục trưởng Lý Định Phương cho ngươi nghỉ phép dài ngày, để ngươi thoải mái đi chơi một chuyến."
"Vậy coi như quyết định rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông thở dài.
Khá lắm, thì ra làm việc ở đơn vị cũng không dễ dàng à.
Trước đây còn nghĩ cứ một ly trà một chiếc điện thoại, rồi ngồi ở văn phòng hết cả ngày.
Bây giờ xem ra, mình vẫn còn suy nghĩ quá nhiều.
Nhàn nhã thì chưa tới mà ngược lại lại lăn lộn.
Đi công tác còn lăn lộn một chuyến du lịch trộm mộ trong ngày.
Kinh nghiệm này, có phải tà dị không!
Sau khi cúp máy của Chu Toàn, Nhạc Đông lập tức quay lại sở trị an.
Nói cho Hồ Tín Tuyết tin tức mình phải lập tức chạy trở về.
Nghe Nhạc Đông nói xong, Hồ Tín Tuyết gật đầu nói: "Vụ án cơ bản đã rõ, có cảnh sát hình sự tại đây, không có vấn đề gì, Trưởng khoa Nhạc anh đi lo việc trước đi."
Sau khi chào Hồ Tín Tuyết, Nhạc Đông lại tìm đến Bạch Trạch Vũ, dặn dò đơn giản một phen xong, Nhạc Đông liền lên đường, từ thôn trấn trở về ủy ban quản lý, lấy đồ của mình rồi thẳng tiến ra sân bay.
Lần này, hắn không muốn lại trải qua hai ngày trên tàu hỏa nữa, quá khó chịu.
...
Khi Nhạc Đông lặn lội trở lại Tây Nam thì trời đã xế chiều ngày thứ hai.
Dù là đi máy bay, cũng tốn gần một ngày trời.
Lần công tác này xong, Nhạc Đông hiểu rõ hơn về diện tích rộng lớn của đất nước qua bốn chữ "mênh mông bát ngát".
Khi hắn đến nơi làm trọng án của Tây Nam, Chu Toàn và Quách Tử Thao đang ở văn phòng xem xét tài liệu.
Sắc mặt của hai người cũng không được tươi cho lắm.
Thấy Nhạc Đông trở về, Chu Toàn vẫy tay với hắn, nhìn Nhạc Đông có vẻ mệt mỏi sau một chuyến đi, Chu Toàn áy náy nói: "Cậu vất vả rồi, đại trưởng khoa Nhạc."
Nhạc Đông bất đắc dĩ giơ hai tay lên.
Quách Tử Thao ở bên cạnh cũng đứng lên bắt tay với Nhạc Đông, rồi cười nói: "Trưởng khoa Nhạc, hồi bắt đầu thấy cậu thì cậu vẫn còn là học sinh đi học, không ngờ khi gặp lại thì cậu đã là một chiến hữu trong cùng một hệ thống với chúng tôi."
Nhạc Đông cười nói: "Đội trưởng Quách đừng thế, cứ gọi Nhạc Đông là được rồi, trưởng khoa Nhạc gì chứ, không phải là muốn gọi tôi già đi đấy sao."
"Ha ha, thật ghen tị với bên cục trị an Tây Nam, lại có thể thu nhận được một thanh niên tài tuấn như Trưởng khoa Nhạc đây."
Hai người cười nói khách sáo vài câu.
Sau khi Nhạc Đông ngồi xuống, Chu Toàn rót cho hắn một chén trà rồi đi thẳng vào vấn đề nói: "Nhạc Đông, theo tin tức mà cậu có được thì chúng tôi điều tra, tên Minh Căn Sinh này ẩn nấp rất kỹ, trong thời gian ngắn chúng tôi vẫn chưa nắm được nhược điểm của hắn."
"Còn nữa, đồng chí Tần Hùng Lỗi vẫn mất tích, sự việc gây thương tích đã xảy ra mấy ngày rồi, cả người anh ta cứ như biến mất trong hư không vậy, chúng tôi đã tìm qua quán bar Mị Sắc, nhưng camera giám sát cửa sau quán bar đã bị người động tay vào."
Nghe đến đây, Nhạc Đông nhíu mày.
Đã bị người động tay vào rồi, vậy ý nghĩa như thế nào, ý nghĩa là có kẻ đang giở trò trong bóng tối.
Thật thú vị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận