Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 927: Gậy ông đập lưng ông (length: 6882)

Lão đại Châu Thừa Nhân đột ngột quay đầu, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, hai tay hắn dò xét phía trước, quỳ gối ôm tròn, trước ngực trong nháy mắt xuất hiện hình ảnh Thái Cực mờ ảo, một luồng khí lưu từ mặt đất đột ngột trào lên, trong nháy mắt cuốn theo một trận gió mạnh.
Gió mạnh cuốn theo lá cây, dưới chân hắn tạo thành một vòng Âm Dương Thái Cực.
Thanh Phong và Tàng Kiếm vừa xông tới, liền bị đẩy lùi ra ngoài, nếu không nhờ Châu Thừa Nhân liếc mắt nhận ra Thanh Phong và Tàng Kiếm không phải kẻ xấu đến gây sự, thì hai sư huynh đệ này đã không chỉ bị văng ra đơn giản như vậy.
Trong mắt thế gian, Thái Cực vốn là môn công phu lấy nhu thắng cương, nhưng Thái Cực có thể nhu có thể cương, khi cần thiết cũng có thể cương mãnh không gì sánh được.
Trong sáu anh em nhà họ Châu, người có công phu giỏi nhất là Châu Thừa Nhân, thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới đại tông sư, mặc dù đánh không lại em rể Nhạc Thiên Nam, nhưng Nhạc Thiên Nam muốn bắt được hắn cũng không dễ, dù sao Thái Cực rất giỏi phòng thủ.
Sau khi bị bắn ra, Thanh Phong và Tàng Kiếm nhìn nhau, từ ánh mắt đối phương thấy rõ quyết tâm liều mạng.
Ngay khi hai người định xuất thủ lần nữa, Nhạc Tam Cô đứng dậy chặn lại, nói: "Hai vị đạo hữu, đây không phải là địch nhân!"
Sau khi Nhạc Tam Cô về Ly Thành, ba anh em nhà họ Châu đã từng đến thăm, vì vậy nàng nhận ra họ.
Chỉ là Thanh Phong và Tàng Kiếm ra tay quá nhanh, cộng thêm việc Nhạc Tam Cô thấy lão đại Châu Thừa Nhân ra tay không hề có sát ý, nên đã không ngăn cản.
Lúc này, Châu Thanh cũng xuống lầu đi ra phía trước, vừa thấy ba người anh trai mình, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Giờ phút này, nàng trút bỏ hết tất cả kiên cường, chỉ còn lại vẻ tủi thân và đau khổ.
Thấy Châu Thanh như vậy, ba anh em nhà họ Châu ai nấy đều luống cuống tay chân, bọn họ cẩn thận từng li từng tí vây em gái mình vào giữa, lão đại Châu Thừa Nhân nhẹ giọng an ủi: "Em gái, có chuyện gì đừng giấu trong lòng, có anh cả ở đây, trời cũng không sập xuống được."
Lão tam Châu Thừa Lễ bình thường nhìn rất điềm tĩnh, nhưng cứ hễ dính đến em gái mình thì trong nháy mắt liền trở nên nóng nảy, hắn liền nói: "Em gái cứ yên tâm, lát nữa các anh sẽ đi lùng sục khắp Ly Thành, bắt được đứa nào thì giết đứa đó."
"Lão tam, giờ là xã hội pháp trị, làm vậy là phạm pháp đấy."
"Ta mặc kệ nó phạm pháp hay không, ai dám bắt nạt em gái ta thì ta giết chết kẻ đó, nếu ngươi sợ thì đừng đi, việc này mình ta giải quyết!"
Châu Thừa Lễ phì phì nhìn ông anh hai của mình bằng ánh mắt khinh bỉ!
Châu Thừa Trí lắc đầu, "Ngươi đấy, đầu óc ngu si tứ chi ngẩn ngơ, chuyện này có rất nhiều cách giải quyết, không cần quan tâm thủ đoạn, chỉ cần kết quả thôi."
"Ta không có nhiều đường đi nước bước như ngươi, ta chỉ biết không ai được phép bắt nạt em gái ta."
Lão nhị và lão tam vừa tranh cãi, lão đại Châu Thừa Nhân có chút không vui liếc nhìn hai người, cả hai lập tức im bặt.
Châu Thừa Nhân có uy quyền tuyệt đối trong năm anh em nhà họ Châu.
Lời hắn nói ra, dù là lão ngũ đang làm phó bộ cấp ở kinh thành cũng phải răm rắp nghe theo.
Ở ngoài thì lão ngũ có mối quan hệ tốt nhất với tiểu muội, nhưng lại có tiếng không hợp với Nhạc Thiên Nam, hai người hễ gặp mặt là trừng mắt nhìn nhau, cứ như kẻ thù, cho nên, Nhạc Đông vẫn không biết ngũ cữu cữu của mình là một quan lớn cấp phó bộ, cậu ta vẫn cho rằng, người quen làm quan to nhất của bố mình chỉ có cha vợ tương lai thôi.
Chờ mọi người im lặng lại, Châu Thừa Nhân đưa tay ôm lấy Châu Thanh, "Thiên Nam đã xảy ra chuyện gì?"
Châu Thanh cố kìm nén tủi thân, "Một lát nữa em sẽ nói với anh cả, em phải ra ngoài cảm ơn hai vị đạo trưởng bên ngoài trước đã."
Về tình về lý, Châu Thanh nhất định phải ra cảm ơn Thanh Phong và Tàng Kiếm đã bảo vệ Nhạc gia, người đương gia không có ở đây, Nhạc gia nhất định phải có một người đứng ra ổn định tình hình, và người này, nhất định phải là nàng!
...
Lúc này Nhạc Đông đã xuất hiện trong hang động, trong hang rất mát mẻ, khắp nơi đều có tiếng nước nhỏ tí tách, trong hang còn sót lại rất nhiều mảnh sành vỡ và bình, những cái chum vại này đều là của dân làng xung quanh dùng để cất rượu ba hoa.
Đối diện hắn, đặt một gánh cạo đầu.
Trên gánh cạo đầu để một hàng người rơm đã được may cẩn thận, đếm thì thấy có tất cả năm hình nhân, mỗi hình nhân đều to cỡ bàn tay, trên đó dán phù rối đặc chế, trên phù rối đó, còn đặt một tượng nữ nhân cao một thước, hình nhân này Nhạc Đông từng gặp, trông giống hệt hình nhân nữ trong ký túc xá ở lầu hai bệnh viện quốc dân, chỉ khác kích thước thôi.
Hình nhân nữ này không khiến Nhạc Đông thấy lạ, nhưng đám người rơm kia lại làm khóe mắt hắn khẽ giật một cái, cách đan người rơm đó, chính là thủ pháp đặc trưng của Nhạc gia.
Người rơm Nhạc gia đan, chắc chắn có một lỗ nhỏ trên đầu, việc này có liên quan nhất định đến pháp môn mà Nhạc gia thi triển, thấy cảnh này, thân phận của kẻ đứng sau màn đã quá rõ ràng.
Năm người rơm này do Nhạc Nhị Giáp tạo ra.
Nhạc Nhị Giáp này, lần trước ở hội Tây Nam tỉnh đã bị hắn trọng thương thần hồn, vốn dĩ tưởng rằng hắn có muốn quay lại gây sự thì cũng phải cần một khoảng thời gian để chữa trị thần hồn, ai ngờ hắn nhanh chóng chữa lành thần hồn, đã ra tay lần nữa.
Nhìn từ điểm đó mà xét, không thể xem thường hắn.
Hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền dù đã bị phá, hóa thân U Minh cũng bị Tiểu Song vây khốn, nhưng không có nghĩa là mọi việc đã giải quyết xong xuôi.
Trực giác mách bảo Nhạc Đông, lần giao chiến tiếp theo mới thật sự là thời khắc quyết định.
Hiệu cầm đồ Hoàng Tuyền khống chế con rối, buôn bán ở nhân gian nhiều năm, móng vuốt của chúng trải rộng khắp thế giới, chắc chắn chúng còn đang ủ mưu nguy hiểm lớn hơn.
Lần này là pháp thân U Minh, lần tới có phải là chân thân U Minh không!
Nhạc Đông thu hồi suy nghĩ, ở gánh cạo đầu kia không thấy bóng dáng người thợ cạo đầu đâu cả, nhưng Nhạc Đông biết, gã thợ cạo đầu nhất định đang ở đâu đó trong cái hang này, chỉ là gã dùng chút thủ đoạn, nên hắn tạm thời chưa xác định được vị trí của gã thôi.
Nhạc Đông liếc nhìn năm hình nhân rơm kia, cũng không vội động đến chúng mà dùng một tấm phong tự phù trực tiếp phong tỏa toàn bộ không gian khu vực.
Trùng hợp thay, một khi hắn phong tỏa thì cũng là lúc giải vây cho Thanh Phong và Tàng Kiếm.
Sau khi phong tỏa xong, trong hang động đột nhiên vang lên một trận âm thanh lộc cộc kỳ quái.
Toàn bộ hang động dường như sống dậy.
Xem ra, đúng là gậy ông đập lưng ông mà, có điều, ai là thợ săn ai là con mồi thì còn chưa biết được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận