Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 120: Tìm tới hắn, đầu ta đều cho hắn vặn xuống tới (length: 8103)

Nhạc Đông an ủi: "Yên tâm đi Cửu thúc, ta tin tưởng không lâu nữa nhất định có thể tìm được."
Hồ Cửu thúc cười, để lộ hàm răng vàng khè, hắn biết Nhạc Đông nói vậy chỉ là đang an ủi mình thôi, nhưng hắn vẫn mong chờ.
Bên cạnh Bạch Trạch Vũ đột nhiên lên tiếng: "Cửu thúc, có ảnh chụp hồi bé của con ngươi không?"
"Có có." Hồ Cửu thúc từ trong túi áo lấy ra một tấm hình một cách cẩn thận, ảnh đã cũ, nhưng vẫn thấy rõ được dáng vẻ của đứa bé.
Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ cầm lấy xem kỹ, trong ảnh là một đứa bé tầm tuổi còn nhỏ, đội chiếc mũ cói, cười rất tươi.
Bạch Trạch Vũ mơ hồ thấy có chút quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Hắn liền hỏi: "Cửu thúc, lúc con ngươi bị lạc thì bao nhiêu tuổi?"
Cửu thúc thở dài, nói: "Con tôi bị lạc năm ba tuổi, hôm đó ta đang làm nhiệm vụ bảo vệ rừng, chống lại bọn tội phạm trộm cây gỗ quý, mẹ nó ở nhà nấu cơm, con trai một mình chơi ngoài sân, chỉ trong chốc lát, đã không thấy nó đâu."
Thấy không khí có vẻ không vui, Hồ Tín Tuyết liền nói sang chuyện khác: "Nhạc Đông, các cậu khó khăn lắm mới đến Trường Tuyết sơn của bọn tớ, tớ nhờ ông chủ chuẩn bị mấy món đặc sản Trường Tuyết sơn, còn cố ý mua nấm tươi mới hái về, các cậu nhất định phải nếm thử, ra khỏi Trường Tuyết sơn, sẽ không ăn được nấm ngon tươi như vậy nữa đâu."
Nhạc Đông cười nói: "Vậy thì phải thử cho bằng được."
Sau khi chuyển chủ đề, không khí bớt căng thẳng hơn.
Ăn xong một bữa cơm, Cửu thúc say bí tỉ.
Lúc mọi người rời nông trường, Thần Tử Hào lái xe.
Vì phải lái xe, anh ta không uống tí rượu nào của Hồ Cửu thúc, điều này khiến anh ta tiếc hùi hụi.
Nhạc Đông uống một chút rượu khỉ, phải nói, rượu này thơm nồng ngọt ngào, khi nuốt xuống còn có đủ hương vị trái cây lưu luyến nơi đầu lưỡi.
Thật đúng là thứ quý hiếm, chẳng trách Thần Tử Hào cứ nhắc mãi muốn uống.
Sau khi dìu Hồ Cửu thúc say rượu lên xe, Hồ Tín Tuyết áy náy nói: "Xin lỗi, chú tôi mỗi lần nhớ chuyện cũ là lại say."
"Không sao, hiểu được mà, Cửu thúc là người nặng tình." Nhạc Đông nghĩ ngợi rồi nói: "À Hồ cục, đám chuột đất kia, tôi đã tìm được vị trí cụ thể của bọn chúng rồi."
Nói xong, Nhạc Đông kể lại chi tiết việc mình phát hiện ra đám chuột đất.
Nghe xong, Hồ Tín Tuyết và Thần Tử Hào đều sững người.
Hay đấy, quả không sai, Nhạc Đông này đúng là lơ mơ quá đi mất?
Ra ngoài ăn cơm mà lại khoanh vùng được đám chuột đất mà họ tìm cả mấy ngày trời.
Thần Tử Hào ôm mặt nói: "Hồ cục, so với Nhạc trưởng khoa thì sao tôi lại thấy mình phế thế này, rõ ràng là cùng đi ăn cơm, anh ta phát hiện ra mà tôi chẳng biết gì cả."
Hồ Tín Tuyết sờ cằm vuốt râu, cảm thán: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, gặp phải Nhạc trưởng khoa, đám chuột đất đó đúng là đen đủi, tôi sẽ cho người đi bắt chúng."
Nói xong, anh ta cầm điện thoại lên định gọi.
Nhạc Đông vội vàng ngăn lại: "Từ từ đã Hồ cục, vẫn chưa phải lúc bắt đám người đó đâu."
"Sao? ? ?" Mấy ngày nay Hồ Tín Tuyết bị đám chuột đất kia làm cho đau đầu, anh ta chỉ mong sớm ngày bắt được chúng, để Trường Tuyết sơn trở lại yên bình.
Nhạc Đông nói: "Tôi muốn thả con tép bắt con tôm, xem có câu được con cá lớn nào không."
Hồ Tín Tuyết hình như đã hiểu ra, anh ta nói: "Nhạc trưởng khoa, anh biết chuyện này rồi à?"
Nhạc Đông gật nhẹ đầu, Hồ Tín Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vậy tôi sẽ cho người theo dõi bọn chúng."
"Chờ khi bắt được đám chuột đất đó, tôi sẽ xin cấp trên khen thưởng cho cậu."
Nhạc Đông liên tục xua tay, cười từ chối: "Bổn phận của người làm công an là phải như thế, khen thưởng gì đó thì thôi đi."
Chỉ một lát sau, xe đến nhà khách mà Nhạc Đông và hai người ở lại, sau khi tạm biệt Hồ Tín Tuyết và những người khác, Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ trở về nhà khách.
Lúc lên lầu, Bạch Trạch Vũ đột nhiên nói: "Tôi hình như đã gặp một người, rất giống Cửu thúc và Hồ cục."
"Thật sao? Gặp ở đâu? ? ?"
"Trong thời gian ngắn thì tôi không nhớ ra, tôi sẽ suy nghĩ lại kỹ càng."
Nhạc Đông khẽ gật đầu, tiếc là anh không có pháp thuật tìm người sống, nếu không anh nhất định sẽ giúp Hồ Cửu thúc tìm con trai về.
Đến tối, Bạch Trạch Vũ ngủ sớm.
Nhạc Đông cũng không ngủ mà tiếp tục chuẩn bị một số phù lục và người giấy để dùng.
Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện công mỗi ngày.
Bây giờ, anh cơ bản là thay việc ngủ bằng luyện công.
Sáng hôm sau.
Nhạc Đông rời giường, tìm một công viên gần đó tập vài đường quyền, khi anh trở về, Thần Tử Hào đã đến.
Ba người ăn tạm bữa sáng, rồi lái xe đến thôn Phạn Bồn thuộc thị trấn Trăng Khuyết.
Các cậu không nghe lầm đâu, đó chính là thôn Phạn Bồn, một thôn quê mang cái tên như thế, bởi vì địa thế giống như cái bát ăn cơm lớn mà người ta gọi là thôn Phạn Bồn.
Theo như lời Thần Tử Hào nói, rừng núi quanh thôn này không thể đi lung tung, nơi đó từ trường rất hỗn loạn, la bàn các thứ vừa đến đó đều mất tác dụng.
Hơn nữa, khí áp ở rừng núi quanh thôn rất thấp, người bình thường vào đó rất dễ bị choáng váng vì áp suất thấp.
Nhạc Đông nghe xong, thấy nơi này có chút thú vị à nha.
Kiểu địa phương này rất giống nơi tàng bảo bị bày đại trận trong tiểu thuyết.
Chẳng lẽ việc Tam Phong chân nhân lột xác bị phát hiện ra là ở nơi này?
Sau hơn hai tiếng lái xe, cuối cùng Nhạc Đông và những người khác đã đến thôn Phạn Bồn thuộc thị trấn Trăng Khuyết.
Đường ở đây vừa quanh co lại vừa dốc đứng, nhìn trên bản đồ thì không xa, nhưng lái xe đi thì đúng là chậm.
Đến thôn rồi, Thần Tử Hào cùng Nhạc Đông và mọi người đến nhà trưởng thôn.
Nghe Nhạc Đông và những người khác nói là đến tìm Triệu Dân Sinh, trưởng thôn liền nhảy dựng lên.
"Cái thằng chó chết kia, lão tử cũng đang tìm nó đây, tìm được nó, lão tử bẻ gãy cổ nó luôn."
Nói xong, ý thức được trước mặt mình là ba cảnh sát, trưởng thôn liền rụt cổ lại, tiếp tục nói: "Cái thằng chó chết kia làm cho con gái lão tử có thai rồi trốn mất, các cậu nói xem nó có đáng chết không."
Nhạc Đông thầm lắc đầu.
Chẳng cần trưởng thôn ra tay, Triệu Dân Sinh chắc chắn cũng sẽ gặp xui xẻo.
Trưởng thôn hùng hùng hổ hổ dẫn đường, đưa Nhạc Đông và những người khác đến nơi ở của Triệu Dân Sinh trong thôn.
Nơi ở của Triệu Dân Sinh ở ngay đầu thôn phía tây, gần khu rừng, bên cạnh còn có hai ba hộ dân trong thôn.
Theo như trưởng thôn nói, Triệu Dân Sinh đã đến thôn này ở từ ba năm trước.
Năm nào hắn cũng đến ở nửa năm, thu mua ít lâm sản, còn thích nhờ người già trong làng dẫn vào rừng đi dạo.
Vì Triệu Dân Sinh chi tiêu hào phóng, ở trong làng ai cần giúp đỡ gì, hắn đều sẵn sàng giúp một tay.
Do đó, người trong thôn Phạn Bồn đều có ấn tượng rất tốt với Triệu Dân Sinh.
Bình thường, mỗi lần hắn rời khỏi thôn, đều sẽ chào hỏi mọi người, nhưng lần này hắn đi hơi lạ, tối hôm trước vẫn còn uống rượu ở nhà ông Quách, mà ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Gọi điện thoại cũng không được, đã hơn một tháng không liên lạc được rồi.
Trưởng thôn giờ đang là người sốt ruột nhất, con gái trong nhà chết sống không chịu đi phá bỏ đứa bé trong bụng, cứ đòi chờ Triệu Dân Sinh đến cưới cô ta về thành phố sinh sống, nhưng Triệu Dân Sinh lại chẳng thể liên lạc được, chuyện này làm cho ông ta hết cách rồi.
Trưởng thôn gọi người chủ cho thuê nhà đến mở cửa phòng mà Triệu Dân Sinh đã ở.
Sau khi đẩy cửa vào, Nhạc Đông khẽ nhíu mày...
Bạn cần đăng nhập để bình luận