Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 36: Vừa ra tay chỉ thấy hiệu quả (length: 8344)

Nhạc Đông trước đây cũng đang nghi ngờ, buổi họp báo loại này chính thức, theo lý thuyết làm gì cũng không tới phiên hắn đi tham gia.
Về sau hắn cũng đã nghĩ thông suốt điểm này.
Cục thành phố Ly thành là chuẩn bị đem mình đẩy lên sân khấu để dựng nên một tấm gương, thu hút sự chú ý của giới truyền thông, xoa dịu dư luận trái chiều của Ly thành.
Điều này đối với Nhạc Đông bản thân mà nói, cũng có lợi.
Đã quyết định tại cơ quan đơn vị lăn lộn, có thể được dựng nên thành tấm gương, đối với sự phát triển sau này sẽ rất có ích lợi.
Mặc dù Nhạc Đông có lòng tin bằng vào năng lực của mình giành được sự tán thành, nhưng nếu có cơ hội có thể tô điểm thêm cho lý lịch của mình, hắn cũng rất tình nguyện.
Nghĩ thông suốt điểm này rồi, Nhạc Đông đối với cục trưởng Lý Định Phương càng thêm bội phục.
Xử lý sự tình đích xác rất cay độc.
Khó trách hắn trước hết để Hướng Chiến hỏi mình về cách xử lý vụ án Minh Châu.
Nếu như mình trả lời chi tiết, có lẽ phía sau cũng chẳng có chuyện gì liên quan đến mình.
Từ việc này mà thấy, cục trưởng Lý không những xử lý sự tình cay độc mà còn biết dùng người.
Khi để mình tham gia buổi họp báo, hắn không hề dặn dò bất cứ điều gì, chọn cách tin tưởng vô điều kiện mình.
Không thể không nói, loại cảm giác được tin tưởng này rất tuyệt.
Đại lãnh đạo quả là đại lãnh đạo.
Trên đường về tổ trọng án Bắc Đấu.
Hướng Chiến không tiếp tục lên tiếng, mà chuyên tâm lái xe.
Rất nhanh, hai người liền đến khu tổ trọng án Bắc Đấu.
Trở về tổ trọng án, Lâm Chấn Quốc đang ở bên ngoài phòng thẩm vấn.
Chương Kiệt tuy đã bị bắt, nhưng một mực giữ im lặng, không mở miệng thừa nhận cũng không mở miệng phủ nhận.
Nhìn thấy Hướng Chiến và Nhạc Đông trở về, Lâm Chấn Quốc xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, mở miệng nói: "Đây thật là một khúc xương cứng, lão Đường và tiểu Chu thẩm vấn cả buổi trời mà gia hỏa này không nói một lời."
Lông mày của Hướng Chiến hơi nhíu lại thành chữ Xuyên.
Lão Đường, tên đầy đủ Đường Hữu Điền.
Là chuyên gia thẩm vấn nổi tiếng trong tổ trọng án Bắc Đấu, thậm chí cả cục trị an Ly thành, ngay cả ông ta ra tay cũng không cạy được miệng của Chương Kiệt, có thể thấy Chương Kiệt này đúng là một khúc xương khó gặm.
Mặc dù chứng cứ hiện có đã đủ để chứng minh Chương Kiệt là hung thủ, nhưng lời khai của nghi phạm cũng là một chứng cứ liên quan rất quan trọng, muốn tạo thành vòng chứng cứ khép kín thì nhất định phải cạy miệng hắn ra mới được.
Nghe được đối thoại của Lâm Chấn Quốc và Hướng Chiến, Nhạc Đông đột nhiên lên tiếng nói: "Ta có thể thử xem."
Hắn muốn thử xem, xem có thể dùng tinh thần lực của mình tác động đến một người đang tuyệt vọng, từ đó lấy được tin tức chi tiết về hành vi phạm tội của hắn hay không.
Nghe được Nhạc Đông chủ động xin đi giết giặc, Hướng Chiến lập tức đồng ý.
Dù sao Nhạc Đông là cố vấn đặc biệt của tổ trọng án, tham gia thẩm vấn cũng không sai quy tắc.
Hắn gõ cửa một cái, gọi lão Đường và tiểu Chu ở bên trong ra.
"Thế nào rồi, lão Đường?" Hướng Chiến đưa điếu thuốc cho Đường Hữu Điền.
Đường Hữu Điền khoảng 50 tuổi, tóc hơi thưa và bạc, nhưng chưa hói, ánh mắt ông rất sáng, nhìn là biết ông là người có ý chí rất mạnh.
Ông nhận điếu thuốc của Hướng Chiến, không đốt mà đưa lên mũi ngửi ngửi, khẽ cau mày nói: "Tên Chương Kiệt này lòng như tro nguội, thuộc kiểu người chết lặng tuyệt vọng, muốn cạy miệng hắn ra rất khó, ta hỏi hắn hai tiếng đồng hồ rồi, hắn đều không hé răng một lời nào, hoàn toàn không giao tiếp với ta."
"Ta có linh cảm, chuyện này sẽ rất khó giải quyết."
Hướng Chiến gật nhẹ đầu, nói: "Được, ta biết rồi, ta vào thử xem."
Đường Hữu Điền gật đầu.
Hướng Chiến dẫn Nhạc Đông vào phòng thẩm vấn.
Đường Hữu Điền nhìn Lâm Chấn Quốc bên cạnh, hỏi: "Cậu thanh niên kia là cái người dạo này được đồn là có chút thần thánh sao?"
Lâm Chấn Quốc vỗ vai Đường Hữu Điền nói: "Lão Đường à, nào chỉ là có chút thần thánh, thằng nhãi này không thể tính theo lẽ thường được, ta cảm thấy không quá một lát, miệng của gia hỏa kia sẽ bị thằng nhãi Nhạc Đông này cạy ra thôi."
"Thật có thần như vậy à? Vậy ta lại muốn xem."
Đường Hữu Điền sinh ra mấy phần hứng thú, ông cầm điếu thuốc đưa lên mũi ngửi kỹ, Lâm Chấn Quốc trêu ghẹo nói: "Không được thì làm một điếu đi."
"Vậy thì không được, ta đã hứa với con gái ta sẽ bỏ thuốc rồi, đã nói là làm."
"Thôi đi, ta thì chịu không cai được."
. .
Bên này, Hướng Chiến và Nhạc Đông cùng vào phòng thẩm vấn.
Nhạc Đông đánh giá Chương Kiệt đang bị còng tay vào bàn, gã ốm yếu đeo kính này so với hôm qua còn tái mét hơn chút, giữa hai hàng lông mày của gã không hề có vẻ gì kinh hoàng, mà chỉ có một loại chết lặng khó tả.
Nhạc Đông chú ý đến ánh mắt của gã, ánh mắt gã rất trống rỗng, không có bất cứ tiêu điểm nào.
Từ những chi tiết này có thể thấy, gã có vẻ như đã nhận mệnh.
Nhạc Đông thử câu thông với luồng khí xoáy màu vàng trong đầu, điều động một tia lực lượng của luồng khí xoáy màu vàng, tập trung tinh lực nhìn về phía Chương Kiệt.
Một giây sau, trong đầu Nhạc Đông đột nhiên xuất hiện những bức tranh.
Trong hình, Chương Kiệt bị một mụ béo bên đường giận dữ tát tai, chỉ vào mũi mắng là đồ vô dụng.
Rất nhanh, hình ảnh lại đổi sang một cảnh khác, Chương Kiệt từ bệnh viện đi ra, trên tay cầm một tờ giấy chẩn bệnh, Nhạc Đông không nhìn rõ tờ giấy chẩn bệnh đó, nhưng Nhạc Đông lại cảm nhận được sự tuyệt vọng đến từ nội tâm của Chương Kiệt.
Chỉ trong hai hình ảnh ngắn ngủi, Nhạc Đông cảm thấy tinh thần lực của mình trong nháy mắt tiêu hao hết.
Hắn vội vàng thu lại ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Hướng Chiến ở bên cạnh cảm thấy Nhạc Đông có gì đó không ổn, nghiêng đầu nhìn Nhạc Đông một cái, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, thái dương lại chảy mồ hôi lạnh.
"Ngươi không sao chứ?"
"Vẫn ổn, đội trưởng Hướng, tôi sẽ nói chuyện với hắn."
Sau khi nghỉ ngơi mấy hơi thở, Nhạc Đông cảm thấy mình đã khôi phục được một chút.
Hắn nhìn Chương Kiệt cất tiếng hỏi: "Ngươi còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Chương Kiệt vốn hai mắt trống rỗng, khi nghe thấy câu hỏi này của Nhạc Đông thì trong mắt gã lóe lên một tia trào phúng.
Sau đó, lần đầu tiên chủ động lên tiếng: "Nếu các người đã biết ta không sống được bao lâu thì cũng không cần hỏi ta làm gì nữa, ta không có gì để nói."
Đôi mắt của Đường Hữu Điền ở ngoài phòng thẩm vấn trong nháy mắt lóe lên một tia sáng.
Người làm công tác thẩm vấn đều biết, điều khó khăn nhất khi thẩm vấn không phải là mấy tên lưu manh cùng hung cực ác mà là những người như Chương Kiệt, cứ ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Nhưng một khi hắn đã lên tiếng, có nghĩa là phòng tuyến tâm lý của hắn đã bị phá vỡ.
Thằng nhóc tên Nhạc Đông này quả thật quá thần kì.
Mình hỏi cả hai tiếng đồng hồ mà không được gì, vừa mới lên tiếng, Chương Kiệt liền trả lời ngay.
Lợi hại, không hổ là nhân tài đặc biệt chiêu mộ vào.
Lâm Chấn Quốc vui vẻ cười nói: "Xem đi, ta nói không sai mà, thằng nhóc Nhạc Đông này không thể tính toán theo lẽ thường được."
"Đúng vậy, có Nhạc Đông ở đây, tỷ lệ phá án của Ly thành chúng ta nhất định sẽ tăng cao."
"Còn phải nói, ông có biết bây giờ tôi đang lo gì không?"
"Lo gì? ?"
"Tôi lo cục trị an thành phố Ly thành chúng ta cái ao nhỏ quá, không giữ nổi con cá chép Nhạc này."
Nghe Lâm Chấn Quốc nói vậy, Đường Hữu Điền lại cười ha hả: "Lão Lâm à, cái kiểu nghĩ của người địa chủ keo kiệt nhà ông là không được đấy, có đồ tốt liền muốn giấu giếm, theo tôi thấy, Nhạc Đông là người thật sự có bản lĩnh, phải để cậu ta đến một sân khấu lớn hơn."
"Được được được, tư tưởng giác ngộ của ông cao, xem tiếp xem bước tiếp theo Nhạc Đông sẽ nói thế nào đã."
Hai người bàn luận một hồi rồi lại tập trung nhìn vào trong phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Hướng Chiến đã mở laptop để ghi chép.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, chỉ cần nghi phạm đã chịu mở miệng, có nghĩa là phòng tuyến bắt đầu bị phá vỡ.
Thằng nhóc Nhạc Đông này vừa ra tay là thấy hiệu quả ngay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận