Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 292: Lực lượng dụ hoặc, vô pháp kháng cự! (length: 8367)

Do Nhạc Đông kiên trì, Nhạc Tam Cô lúc này mới gạt bỏ được ý nghĩ.
Chờ Nhạc Đông lấy cớ đi chi cục phía nam làm việc, Nhạc Tam Cô nhìn bóng lưng hắn lộ ra vài phần lo lắng.
Đứa nhỏ này, nhiều lần muốn nói lại thôi, đại khái là muốn nói cho mình, những tài liệu chuẩn bị trước đó đã bị hắn cầm đi rồi.
Nhạc Tam Cô thở dài.
Đây là lựa chọn mà người trong Huyền Môn đều phải đối mặt, có năng lực trong người, dùng hay là không dùng, đó là một lựa chọn rất gian nan.
Không dùng, học để làm gì?
Dùng, sẽ tổn thương đến chính mình.
Sau khi Lưu Bá Ôn chém long mạch, người trong Huyền Môn đối với việc sử dụng sức mạnh trở nên kiêng kỵ, giống như tự trói mình bằng xiềng xích.
Ngũ tệ tam khuyết, gây họa cho bản thân, thậm chí cả người nhà.
Chỉ là, sự dụ dỗ của sức mạnh không phải ai cũng có thể chống lại, đặc biệt là những người trẻ tuổi vừa bước vào Huyền Môn tu hành thuật pháp!
Nhạc Tam Cô thở dài, đối với tương lai của Nhạc Đông nảy sinh một tia lo lắng, nhưng nàng không hề biết, Nhạc Đông chẳng những không hề kiêng kỵ ngũ tệ tam khuyết và những cấm kỵ này, ngược lại còn luôn luôn sử dụng chúng.
...
Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Nhạc Đông lên xe.
Suy nghĩ một lúc, hắn nhắn tin cho Nhạc Tam Cô.
"Tam nãi nãi, những thứ mà trước đây người chuẩn bị cho con, con đã vụng trộm dùng, hiệu quả không tệ."
Rất nhanh, Nhạc Tam Cô trả lời.
"Con đó, để nãi nãi nói con sao cho tốt đây, chỉ được một lần này thôi, lần sau đừng thi triển nữa, đặc biệt là những chuyện liên quan đến dưỡng hồn quỷ loại, con tuyệt đối đừng làm nữa, sau này cần gì thì để nãi nãi lo liệu."
Tắt điện thoại, Nhạc Đông lái xe đi. Buổi chiều, hắn nhận được mấy tin nhắn, có tin của Tiết Húc Đông gửi đến, cũng có tin của Hoa Thiên Dương.
Tiết Húc Đông ở Thành Đô mang đến một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là họ đã cơ bản xác định thân phận nạn nhân, đồng thời, thân phận nhóm người hành hung cũng đã cơ bản khoanh vùng, là một đội bán hàng đa cấp trong nước, nhưng thân phận của kẻ làm ra thuốc kia vẫn đang được tiếp tục điều tra.
Tin xấu là theo hành tung của những người này, bọn chúng đã thông qua nhiều đường khác nhau để rời khỏi nước đến Miến Điện.
Nhìn thấy tin nhắn này, Nhạc Đông cười khổ một tiếng, mình đúng là cái số vất vả, nhóm người này mà đã đi Miến Điện rồi thì muốn truy nã, bắt bọn chúng về nước để kiếm chút công đức, vậy thì nhất định phải đến Miến Điện một chuyến rồi.
Vụ án đã đến mức này, dù không có công đức, Nhạc Đông cũng phải đi một chuyến, một là vì lão Tào, hai là...
Mặc kệ lũ súc sinh này tiếp tục gây họa cho người, không biết sẽ còn bao nhiêu người bị mắc lừa, Nhạc Đông chưa bao giờ cảm thấy mình cao thượng đến mức đó, hắn làm việc, luôn thuận theo lòng mình.
Nhóm người này đáng bị giết, đáng chết, nên đưa vào địa ngục vô tận để nhận những hình phạt tàn khốc nhất.
Lúc này, trên người Nhạc Đông không tự chủ được hiển hiện một đạo sát ý.
Kìm nén sát khí trong lòng, Nhạc Đông hít sâu một hơi, chờ giải quyết xong việc của tam nãi nãi, liền đi Miến Điện!
Còn về tin nhắn mà Hoa Thiên Dương gửi cho hắn, coi như một tin tức tốt, sau khi Hoa Thiên Dương trở về, lập tức tổ chức một tổ chuyên án để mở rộng phạm vi lục soát, từ bộ phận giao thông điều một lượng lớn video theo dõi.
Sau khi nhân viên tăng ca làm việc, cuối cùng đã tìm được xe mà hung thủ sử dụng, một chiếc xe màu đen hiệu Đế Hào.
Nhân viên lập tức lần theo biển số xe, tìm ra chủ xe, chủ xe tên là Kim Quang Minh, người tỉnh Bắc Hồ, năm nay 39 tuổi, trước đây làm đầu bếp, sau đó thì bỏ việc, trở thành một lái xe công nghệ.
Qua điều tra và phỏng vấn, Kim Quang Minh ham ăn lười làm, thích cờ bạc, trong gia đình có vợ con, nhưng theo những người quen hắn kể, hắn thường xuyên qua lại với những người phụ nữ khác trên các phần mềm hẹn hò.
Dựa vào manh mối trước mắt, Kim Quang Minh có nghi vấn gây án rất lớn.
Nhạc Đông xem hết tin nhắn về Kim Quang Minh xong, trực tiếp gửi tin cho Hoa Thiên Dương, trong tin nhắn, Nhạc Đông cho bọn họ một vài gợi ý nhỏ.
Hắn bảo Hoa Thiên Dương lập tức cho người rà soát các địa điểm làm việc trước đây của Kim Quang Minh, nếu như hắn từng làm việc ở cùng khách sạn với nạn nhân Mã Lệ Quyên, thì chắc chắn hung thủ là Kim Quang Minh.
Trả lời tin nhắn xong, Nhạc Đông phát hiện cha mình cũng gửi một tin nhắn tới.
"Thằng nhóc, xong vụ án thì lập tức về Ly Thành, ta có chuyện muốn nói với con."
Lập tức trở về?
Bình thường cha rất ít khi dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, hôm nay có vẻ hơi bất thường.
Hắn nhanh chóng nhắn lại: "Cha, có phải cha đánh bài thua sạch cả rồi không?"
"Phì phì phì, cha con đánh bài không thua, hơn nữa cha chỉ đánh nhỏ vui vẻ thôi, chỉ mất vài ba trăm bạc, sao lại đến nỗi không còn gì."
"Vậy thì tiếc thật, con định nói nếu như cha thiếu tiền thì tiền lương tháng trước của con vẫn chưa dùng đến, sẽ chuyển cho cha dùng tạm."
"Mày phải nói sớm với cha chứ, nói sớm thì cha đã nói không có tiền rồi."
"Muộn rồi, mà cha này, có thể đưa tam nãi nãi về Ly Thành không?"
"Cái này..."
"Sao vậy, không được???"
"Để về rồi nói chuyện sau, chuyện này hơi phức tạp."
Đến đây thì Nhạc Thiên Nam không hồi âm Nhạc Đông nữa, Nhạc Đông cầm điện thoại vẻ mặt suy tư.
Xem ra chuyện của tam nãi nãi năm đó gây ra náo động lớn đây mà.
Thu điện thoại, Nhạc Đông không xem nữa mà lái xe đến một nhà hàng bình dân tại Du Thị ăn qua loa.
Ẩm thực Tứ Xuyên, thấy dầu mà không thấy nước, nhiều người đến đây đều bị đau bụng.
May mắn thể chất Nhạc Đông mạnh mẽ, không hề có áp lực gì.
Ăn xong, Nhạc Đông nhìn thời gian, bây giờ là 6 giờ rưỡi chiều, Nhạc Đông quyết định đi tới số 49 Giang Cẩm thôn.
Hắn muốn xem rốt cuộc trong phòng kia có bí mật gì.
Và vì lý do gì mà tam nãi nãi lại giữ kín bưng, không chỉ nghĩ đến chuyện bàn giao hậu sự, còn một mực không chịu nói ra sự thật, một mảnh đất dưỡng thi, lại khiến tam nãi nãi kiêng kỵ đến vậy.
Nhạc Đông không biết thực lực của tam nãi nãi ra sao, nhưng ngày đó hắn vô tình thấy chiếc đạo bào màu vàng trong rương của tam nãi nãi.
Chiếc đạo bào đó không phải đạo cụ diễn, cũng không phải là thứ có thể dễ dàng mua được ngoài thị trường, mà là thứ mà những người có tu vi thật sự mới được mặc.
Trước khi ông nội mất, từng kể qua cho Nhạc Đông về ý nghĩa màu sắc của đạo bào Huyền Môn.
Nhạc Đông không nhớ hết, nhưng có một câu mà ông nội để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Nhạc Đông.
Ông nói thẳng, mặc đạo bào màu tím thì thân phận ngầu, mặc đạo bào màu vàng thì bản thân người đó phải rất ngầu.
Tam nãi nãi dám mặc đạo bào màu vàng, thì chắc chắn là nhân vật lợi hại rồi.
Nhạc Đông thật ra vẫn luôn thắc mắc, đó là người trong Huyền Môn đều có phân chia tu hành, nhưng tam nãi nãi không muốn hắn dính vào chuyện của Huyền Môn, nên đã cố tình giấu đi một số thứ.
Nhưng Nhạc Đông cũng không định hỏi nhiều, cách phân chia cấp bậc tu hành của họ có lẽ chưa chắc đã phù hợp với tu vi của hắn, tất nhiên, nếu biết được thì càng tốt, có như vậy hắn mới biết được tu vi cụ thể của mình ở mức nào, rất có ý nghĩa tham khảo.
Để chút nữa nếu không được thì đến tìm đạo trưởng Thương Tùng, nếu ông không chịu nói, trực tiếp đánh một trận, nhất định sẽ có được câu trả lời.
Đến số 49 Giang Cẩm thôn thì trời đã tối hẳn.
Hắn sờ vào chìa khóa trong túi áo, trực tiếp đi vào tòa nhà 49, đi thẳng đến căn phòng ở tầng 7.
Lúc này, cả tòa nhà vẫn im lìm, ngoài ánh đèn hành lang sáng choang, các phòng khác đều không có ánh đèn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận