Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 68: Không biết tự lượng sức mình đồ vật (length: 8121)

Ngoài cửa trống rỗng, làm gì có ai!
Hắn và Mai di liếc nhau một cái, cả hai không tự chủ được rụt người lại, một luồng khí lạnh từ sống lưng truyền xuống đến tận gót chân.
Sao lại không có ai? Rõ ràng vừa rồi bên ngoài còn có tiếng động, chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm?
Ngay khi hai người còn đang nghi hoặc, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc!
Mai di cùng người kia cầm điện thoại di động lên, tiếp tục xem camera giám sát ngoài cửa.
Xem xong, cả hai đều sợ đến hồn bay phách lạc.
Bọn họ nhìn thấy một cây quải trượng cũ nát lơ lửng một cách kỳ quái, như là bị ai đó điều khiển, hết lần này đến lần khác gõ vào cửa.
Tục ngữ có câu, "Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa".
Đằng này hai người lại toàn làm những chuyện trái lương tâm, cảnh tượng này khiến cả hai hoảng sợ tột độ, Mai di trong phòng thì núp vào một góc run lẩy bẩy như chim cút.
"Mở cửa đi... Mau mở cửa..."
Mai di sợ đến nỗi thịt trên mặt gần như rớt cả ra, bà ta nhìn người đàn ông bên cạnh nói: "Lão Ngũ, chẳng lẽ chúng ta gặp phải thứ không sạch sẽ?"
"Phải tin vào khoa học, làm gì có thứ không sạch sẽ nào, nếu thực sự có quỷ thì chúng ta còn sống đến giờ sao?"
"Vậy cái quải trượng bên ngoài, với lại cả cái tiếng kia giải thích thế nào? ? ?" Mai di vừa nói, giọng đã run lên, mỗi lần mang hàng về bà đều đến miếu thắp hương bái Phật, bỏ ra chút tiền hương hỏa để cầu an.
Bà ta biết mình đang làm một cái nghề đầy nghiệp chướng, nhưng dưới sự chi phối của lòng tham, bà vẫn cứ tiếp tục lừa bán hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng đã dừng.
Bên ngoài im phăng phắc.
Người đàn ông trung niên tên Lão Ngũ bỗng lên tiếng: "Hay là có ai đó đang trêu đùa chúng ta?"
"Ai rảnh rỗi thế chứ, ở cái Đồng Tử Lâu này toàn là mấy ông bà già, ai có thể nửa đêm nửa hôm bò dậy mà trêu một bà lão như ta?"
"Ta không tin trên đời có ma quỷ, ta đi xem sao."
"Thôi thì mở cửa khác đi, đợi trời sáng là được rồi." Mai di vẫn chưa hết hồn đáp lời.
"Sợ gì chứ, dù có quỷ ta cũng không sợ, người còn không sợ, ta sợ gì quỷ."
Vừa nói xong, trong phòng đã vang lên tiếng bước chân.
Soạt, soạt!
Cửa đã mở.
Một giây sau, Lão Ngũ vừa mở cửa liền cảm thấy có một lực lớn truyền đến, cả người như bị xe tông vào, bay ngược về sau.
Đâm vào tủ giày phía trước, phát ra một tiếng vang lớn rồi ngất xỉu, thậm chí còn không kịp kêu lên tiếng nào.
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến Mai di giật nảy mình, sợ đến ngã khuỵu xuống đất.
Bà run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay ngưỡng cửa.
Nhạc Đông mỉm cười lên tiếng chào.
"Thật là trùng hợp lão bà, lại gặp nhau rồi!"
"Sao lại là ngươi?" Mai di trợn tròn mắt.
Nhạc Đông đánh giá căn phòng.
Trên tường sơn màu vàng ố, khắp nơi treo ảnh Phật, trong phòng khách vật trang trí cũng toàn là tượng Phật.
Trớ trêu thay, trên tủ TV phòng khách, bày một tượng Quan Âm cao khoảng sáu mươi centimet, phía trước tượng còn đặt một lư hương, xem ra có người thường xuyên cúng bái.
Quan Âm đưa con, đúng là, những kẻ buôn người này còn coi mình như Quan Âm đến đưa con.
Thật buồn cười.
Nhạc Đông thu tầm mắt lại, tươi cười nhìn Mai di.
"Sao thế, không hoan nghênh sao?"
Mai di: "..."
Hoan nghênh, ai mà hoan nghênh ngươi chứ?
Tên nhãi này sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ hắn là người của bên công an?
Nếu là vậy thì hôm nay mình lành ít dữ nhiều.
"Này nhóc, rốt cuộc ngươi là ai, tự nhiên xông vào nhà một bà lão như ta thế này, ngươi không sợ ta báo cảnh sát à?"
"Báo cảnh sát á? Vậy thì nhanh lên đi, đỡ tốn công ta."
Nghe Nhạc Đông nói vậy, Mai di lập tức hiểu ra, cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai trước mặt đến đây có chuẩn bị.
Nhạc Đông nhấc tên Lão Ngũ đang bất tỉnh trên đất ném đại lên ghế sofa, rồi thoải mái ngồi xuống ghế.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Mau cút ra khỏi nhà ta."
"Ta là Sứ giả Câu hồn, ngươi tin không?"
Mai di thấy Nhạc Đông mặt không chút sợ hãi, trong lòng giật thót một cái.
Thân phận của mình chắc chắn đã bại lộ, nhưng mà, người trẻ tuổi này rốt cuộc làm cách nào mà biết được mình?
Cũng may, xem ra hắn chưa báo cảnh sát, nếu chưa báo thì vẫn có thể thương lượng.
Có lẽ tốn chút tiền là giải quyết được.
Mấy năm trước, bà chạy ngược chạy xuôi khắp nơi để buôn người, tiền kiếm được cũng có, nhưng không nhiều.
Đến khi hợp tác với Lão Ngũ và đồng bọn, thu nhập mới dần ổn định hơn.
Một đứa trẻ, 20 vạn.
Một ngón tay định giá hào khí, thấp nhất là 50 vạn.
Trẻ con chỉ có thể bán một lần, nhưng mà nội tạng có thể bán nhiều lần, bao gồm cả tủy xương, màng mắt, v.v… Nếm được mùi vị ngon ngọt rồi, Mai di làm sao còn kìm chế được lòng tham nữa chứ!
Dù sao thì bị bắt cũng là tội lớn, vậy sao không tranh thủ trước khi bị bắt mà kiếm thêm một chút?
Mai di nhìn Nhạc Đông, bà run rẩy đứng lên.
Nhạc Đông tỏ vẻ ghét bỏ, trên quần đùi của bà ta có một mảng lớn bị ướt.
"Ta có thể cho cậu tiền, 10 vạn, coi như cậu chưa nhìn thấy ta, thế nào?" Mai di xót của nói.
"10 vạn, nhiều vậy sao? ? ?" Nhạc Đông nhìn Mai di một cách khoa trương, không hề che giấu vẻ châm biếm trên mặt.
Mai di cắn răng, số tiền bà kiếm được đều là tiền xương máu, tên nhãi kia thật là tham lam.
Bà siết chặt tay mình nói: "Thế này đi, ta cho cậu 100 vạn, cậu coi như chưa thấy ta được không? Người trẻ tuổi nên biết đủ, 100 vạn đủ để cậu mua một căn nhà nhỏ ở thành phố nhỏ."
"Không đủ, ngươi đường đường là bà trùm Mai di trong giới giang hồ, phải thêm tiền nữa!"
Nhạc Đông dứt khoát lắc đầu.
"Cậu nếu biết ta là ai, thì cũng phải biết đằng sau chúng ta còn có người, đắc tội với chúng ta, cậu không có kết cục tốt đâu."
Thấy thủ đoạn mềm mỏng không được, vẻ mặt đầy nếp nhăn của Mai di lộ ra một tia hung ác.
Bà bắt đầu uy hiếp Nhạc Đông.
Nhạc Đông nghe vậy, bật cười thành tiếng.
"Ngươi đang uy hiếp ta đó à? ? ?"
"Nhãi con, lão bà đây đang tốt bụng khuyên cậu, có lẽ cậu không sợ, nhưng mà cậu có người nhà, người nhà của cậu không sợ à?"
Nụ cười trên mặt Nhạc Đông từ từ biến mất, một luồng khí tức lạnh lẽo đáng sợ xuất hiện trên người hắn.
Lần đầu tiên trong đời có người dám uy hiếp người nhà hắn ngay trước mặt.
Ban đầu, hắn chỉ mang tâm lý mèo vờn chuột để trêu đùa một chút, rồi sau đó đưa hai người này cho bên công an.
Giờ đây, hắn quyết định sẽ chơi lớn hơn một chút.
"Ngươi có biết lời này của ngươi sẽ khiến ngươi phải trả giá thế nào không?"
Giọng của Nhạc Đông tựa như từ một nơi hư vô sâu thẳm truyền đến, lạnh lẽo thấu xương.
Mai di cả người run lên.
Bà cố trấn tĩnh lại, nói: "Nhóc, ta nói thật đó, cậu không thể trêu vào chúng ta, vậy đi, ta cho cậu 150 vạn, cậu cầm tiền rồi mau đi đi."
Nhạc Đông đứng dậy, chiều cao 1m85 của hắn khiến hắn có thể nhìn xuống Mai di chỉ cao có 1m5.
Hắn cúi đầu, khóe miệng ẩn chứa một sự lạnh lẽo.
"Ngươi sẽ sớm biết cái giá phải trả khi chọc giận ta, và ngươi sẽ không có cơ hội hối hận."
"Hậu quả ư? Cậu có thể làm gì được ta chứ, ta cùng lắm thì vào tù ngồi thôi, còn có thể làm gì khác? Nhưng mà nếu lão bà ta vào tù thì người nhà của cậu chắc chắn sẽ bị trả thù, cậu cứ thử xem."
Vẻ sợ hãi trên mặt Mai di đã biến mất, thay vào đó là vẻ âm u, lúc này bà giống hệt một con rắn độc bị dồn vào đường cùng, ngẩng đầu lên, toát ra vẻ hung hãn muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Nhạc Đông lắc đầu.
"Thứ không biết tự lượng sức mình."
PS: Giao thừa, chúc độc giả thân mến một năm mới an khang, hạnh phúc, gia đình viên mãn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận