Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 352: Binh Tự Quyết, tiến giai! (length: 8150)

Nếu như có thể để Sakura tử chạy thoát, Nhạc Đông sẽ quay đầu về Ly Thành, sau đó mua miếng đậu phụ đâm đầu tự tử.
Trong lúc sợi dây thừng trên tay nàng bay ra, Nhạc Đông dậm chân, mặt đất tung tóe một khối bùn đất văng tứ tung. Nhạc Đông vung tay một cái, phiến vào khối bùn đất ấy. Tức khắc, khối bùn đất ấy như một tia chớp, xé toạc màn đêm, đánh trúng chính xác Sakura tử đang muốn bỏ chạy.
Sakura tử vừa bị dây thừng kéo, chưa kịp thoát thân, liền bị bê tông đánh trúng.
Nàng rên khẽ một tiếng, rồi cả người mang theo dây thừng đập vào cột trụ ký túc xá.
"Muốn chạy? Đâu có dễ dàng như vậy, cứ thoải mái mà hưởng thụ đi!"
Nhạc Đông quay người lên lầu, hắn không nhìn Sakura tử nữa. Bởi vì, một kích vừa rồi, Nhạc Đông đã dùng trọn vẹn năm phần lực. Với năm phần lực ấy, uy lực của bê tông đủ sức giết chết một người bình thường.
Cường độ này có lẽ chưa đủ để Sakura tử chết ngay, nhưng đánh trúng thắt lưng nàng, khiến nàng mất hết khả năng hành động thì chắc chắn không vấn đề.
Một khi mất khả năng hành động, kết cục của Sakura tử có thể đoán trước!
Nàng sẽ bị những oan hồn do chính nàng hại chết điều khiển xác sống, cắn xé thành từng mảnh nhỏ. Ngay cả Thiên Địa Nhân hồn của nàng cũng sẽ bị bách quỷ xé nát nuốt chửng.
Oán niệm!
Chỉ khi nhìn thấy hung thủ, oán niệm mới bùng nổ, ngay lập tức ăn sống nuốt tươi, đó không phải chuyện đùa.
Nhạc Đông vốn không định để Sakura tử chết thoải mái như vậy, hắn có trăm phương ngàn kế khiến nàng sống dở chết dở. Nhưng cuối cùng, Nhạc Đông bỏ qua những cách khác, quyết định để những người bị Sakura tử hại chết tự tay báo thù.
Chờ thù đã trả xong, oán khí sẽ tiêu tan, họ có thể rời khỏi nơi đây, chuyển kiếp luân hồi!
Nhạc Đông thở dài.
Hắn thong thả đi lên lầu. Lúc này, Sakura tử đã bị xác sống bao vây.
Tiếng gào rú của xác sống, tiếng kêu thảm thiết của Sakura tử hòa lẫn thành một mớ hỗn độn. Nhạc Đông không muốn nhìn cảnh tượng này, quá kinh tởm!
Khi Nhạc Đông đến trước cửa phòng làm việc của Phượng tỷ thì phía chân trời đã ló dạng ánh bình minh.
Từ trên ban công nhìn xuống, dưới sự cắn xé điên cuồng của 30 xác sống, thân thể Sakura tử không còn lại mảnh xương vụn nào. Ngay cả máu trên mặt đất cũng bị xác sống liếm sạch.
Nhạc Đông lại nhìn sang nhân hồn của Sakura tử.
Nhân hồn của nàng có chút đặc thù, nhìn rất vặn vẹo, tựa như con nhện lớn khi nàng biến thân.
Nhưng dù có quái dị đến đâu, cũng không ngăn được sự cắn xé của oan hồn. Ban đầu, nàng còn có thể chống đỡ được một lúc, nhưng khi oan hồn ngày càng nhiều, nhân hồn nàng nhanh chóng bị xé nát tan tành.
Ngay khi Sakura tử biến mất, ánh ban mai cuối cùng cũng rọi xuống.
Oán niệm của oan hồn trong vườn tan biến, họ hóa thành hình dáng khi còn sống. Tất cả cùng nhìn về phía Nhạc Đông, quỳ xuống, rồi khoảnh khắc sau, họ lộ ra ánh mắt thấu hiểu và giải thoát.
Nhạc Đông thở dài, lấy ra một chồng tiền dẫn đường thật dày.
Hắn ném lên không trung.
"Đi thong thả nhé, kiếp sau hãy cẩn trọng, tránh xa lũ lừa đảo!" (nguyện thiên hạ không có lừa đảo!)
Dưới sự dẫn dắt của tiền dẫn đường, trong hư không, một cánh cổng Âm Dương mơ hồ hiện ra. Từng chùm ánh sáng bao phủ những hồn phách bên dưới. Theo luồng sáng ấy đi lên, tất cả oan hồn biến mất tại chỗ.
Sau khi họ biến mất, Nhạc Đông cảm thấy trong thức hải của mình có thêm từng điểm công đức! ! !
Lần này điểm công đức nhiều hơn bất cứ lần nào trước đây hắn nhận được.
Theo điểm công đức dung nhập, quả tứ sắc trong đầu hắn lại biến đổi, màu thứ hai hiện rõ hơn. Ngoài quả tứ sắc thay đổi, chữ thứ hai trong lục giáp bí chú cũng hiện ra.
Binh!
Cùng chữ “Binh” xuất hiện là bộ pháp quyết, thủ ấn đi kèm!
Nếu Lâm Tự Quyết tác dụng lên tinh thần thì Binh Tự Quyết lại tác dụng lên nhục thân của bản thân.
Nhạc Đông cảm thấy nếu dùng thêm Binh Tự Quyết, không cần dùng mánh khóe cũng có thể dễ dàng đè được con hổ Đông Bắc. Nếu dùng đến cực hạn thì hắn cũng không biết sẽ đạt đến mức độ nào, có cơ hội sẽ thử thi triển Binh Tự Quyết, xuất toàn lực thử xem.
Chuyến đi Miến Bắc này, không kể những thu hoạch khác, chỉ riêng số điểm công đức này thôi Nhạc Đông đã lời to. Chưa kể còn có Khôn Sa, Phượng tỷ và đám người còn chưa đưa về để chịu xét xử, còn có cái tổ đội buôn bán nội tạng nữa vẫn chưa bị tiêu diệt.
Tuy nhiên, chuyến đi Miến Bắc này đã đến hồi kết, mọi chuyện sắp tới cũng rất đơn giản. Đưa được người nào đi thì đưa, dẹp yên hai địa điểm tà ác này.
Coi như đã hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài, còn về những kẻ núp sau màn, quay đầu giao cho quốc gia từ từ điều tra, còn bản thân hắn thì cứ nghỉ ngơi mấy ngày đã.
Dẹp bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, Nhạc Đông vào phòng làm việc của Phượng tỷ, đi đến phòng tối.
Lúc này, Phượng tỷ đã tỉnh lại, nàng mặc tạm một bộ quần áo vào, rồi nằm bệt trên ghế sô pha như đống bùn nhão, không nhúc nhích nổi.
Sau khi bị Sakura tử khống chế, nàng lại bị ngã hai lần, bây giờ dù còn sống thì cũng bị thương nặng rồi.
Thấy Nhạc Đông, Phượng tỷ gắng gượng ngẩng đầu.
"Mấy người các ngươi chơi ta tan nát hết rồi, mà ta lại thích thế!"
Nhạc Đông: "..."
"Còn không mau đến đỡ ta!" Phượng tỷ vừa bị Nhạc Đông khống chế, rồi lại bị Sakura tử khống chế, nàng căn bản không biết chuyện gì vừa xảy ra. Tỉnh dậy rồi, nàng vẫn còn đang đắm chìm trong cái giấc mộng đặc biệt kia.
Nhạc Đông lười nói nhiều với nàng. Nếu không phải cần giữ nàng lại để đưa về chịu xét xử, Nhạc Đông đã cho nàng thêm vài chiêu pháp môn, để nàng chết dần trong tuyệt vọng.
Đương nhiên, cũng cần phải sắp xếp chu đáo. Mấy người này so với Đường Vận Lượng trong vụ buôn thịt đà điểu còn đáng chết hơn, không thể để chúng dễ dàng chết như vậy được.
Hắn tiện tay phẩy một cái, trực tiếp cho nàng bất tỉnh. Sau đó, Nhạc Đông từ phòng tối đi vào lối đi ngầm. Việc trước tiên là phải đi mang Hoa Tiểu Song ra. Con đường hầm này có mấy lối vào, năng lực tự vệ của đám Hoa Tiểu Song thì kém quá, còn vướng víu một tên bệnh nhân nữa, nhỡ đụng phải lũ tội phạm trong kia thì chỉ có nước bị chúng dẫm nát.
Khi Nhạc Đông vào đường hầm thì thấy đám Hoa Tiểu Song chẳng hề đi xa, hắn mang theo tên nhân viên nữ vừa ngất nằm ngay gần cửa vào, còn đang châm điếu thuốc trông rất đắc ý.
Nghe thấy tiếng Nhạc Đông đi xuống, Hoa Tiểu Song vội vứt mẩu thuốc tiến lên nghênh đón.
"Lão đại, anh đến rồi đấy à."
"Ngươi trốn kỹ quá ha." Nhạc Đông trêu.
Hoa Tiểu Song ngại ngùng sờ đầu, cười nói: "Tôi bói được quẻ rồi, hướng đại cát ở ngay chỗ này. Nghĩ đi nghĩ lại, quẻ này chắc chắn đúng, với thực lực của lão đại, bắt bọn chúng dễ như trở bàn tay."
"Haizz, học được nịnh hót rồi đấy."
"Sao có thể chứ, đây đều là sự thật cả mà!"
Sau đó, Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song bàn bạc một hồi, Nhạc Đông tiếp tục đi tìm vật tư y tế và đồ ăn, còn Hoa Tiểu Song thì cầm điện thoại liên lạc về nước.
Muốn đưa đi nhiều người như vậy chỉ có thể nhờ đến lực lượng của quốc gia.
Nhạc Đông có thể hạ gục bọn tội phạm nhưng không có cách nào phân thân để chăm sóc từng đấy người đang cần cứu chữa.
Dù sao thì đây cũng là Miến Bắc, nơi bị phá hủy chỉ là một tập đoàn tội phạm mà thôi. Ngoài lũ tội phạm ra thì còn rất nhiều thế lực vũ trang khác đóng ở đây.
Chuyện ở Miến Bắc, cuối cùng cũng đến hồi kết.
Tiếp theo! ! !
Nhạc Đông định sẽ nhổ tận gốc thế lực của tập đoàn này ở Miến Bắc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận