Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 419: Có thể hay không có huyền cơ khác! (length: 7694)

Thi thể nữ giới cùng chiếc vali mật mã màu đỏ bị kéo chung đến khu trọng án Võ Hậu.
Việc kéo thi thể này, nhân viên của cục trị an ai nấy đều sắc mặt khó coi, không phải vì sợ mà là do thủ pháp tàn bạo của vụ án khiến bọn họ kinh hãi.
Sau khi kéo thi thể về đến khu trọng án, Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song cũng đi theo nhân viên trị an trở lại khu trọng án Võ Hậu.
Trên đường, Tiết Húc Đông mặt mày ngưng trọng nhìn Nhạc Đông, nói: "Nhạc cục, chuyện này có phải liên quan đến những người đặc biệt nào không?"
Nhạc Đông khẽ gật đầu. "Theo kết quả điều tra hiện tại thì đúng là có liên quan, người thi thuật nhốt cả ba hồn Thiên Địa Nhân của người bị hại vào trong thi thể, mưu toan bức hồn phách người bị hại thành hồng y lệ quỷ, thủ pháp này không thể dùng ác độc để hình dung nữa."
Người bị hại khi còn sống đã phải chịu sự ngược đãi không phải người, kẻ thi thuật dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến người sắp chết oán khí ngút trời, sau đó lại dùng thủ pháp đặc biệt phong ấn hồn phách người chết, thủ đoạn âm độc này Nhạc Đông chưa từng thấy bao giờ.
Nếu như Đường Vận Lượng và chó dữ trong vụ án "thịt đà điểu" là những kẻ điên mất hết nhân tính thì hung thủ này là ác ma không có nhân tính.
Kẻ có thể dùng những thủ đoạn này có thật là Tống Hữu Đức không?
Nhạc Đông rơi vào nghi hoặc.
Vụ án này dường như không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Rất nhanh, mọi người đã về đến khu trọng án Bắc Đẩu, nhân viên liên quan đưa thi thể người bị hại cùng chiếc vali mật mã màu đỏ vào phòng phẫu thuật khoa kỹ thuật.
Nhạc Đông gọi Lâm Tịch Manh lại.
Cô nàng ngốc nghếch này vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, sắc mặt vẫn còn hơi tái.
"Nhạc đại cục trưởng, anh muốn cười tôi sao?"
"Ta cười ngươi làm gì?"
"Tôi tưởng anh sẽ cười tôi nhát gan, nói thật, cái xác này đúng là khiến tôi hơi sợ hãi, tôi từng thấy qua đủ loại xác chết, nhưng đây là cái xác đầu tiên khiến tôi sợ."
Lâm Tịch Manh vỗ vỗ ngực, rồi nói ngay: "Nhạc đại cục trưởng, sau khi xem qua vụ này, tôi càng nghi ngờ vụ án bé trai mặc áo đỏ có vấn đề, nếu anh có thời gian thì nên đi điều tra đi."
Nhạc Đông lấy mấy tấm bùa hộ thân bình an đã vẽ sẵn từ trong túi đưa cho Lâm Tịch Manh.
"Vụ giết người đó đã có phán quyết, bé trai chết đúng là do tự chơi dại, nếu thật muốn truy cứu thì giáo hội bé trai những trò chơi đó chính là thủ phạm. À phải, những tấm bùa này cô phát cho đồng nghiệp, bảo họ mang theo bên người, ngoài ra, sau khi mọi người khám nghiệm tử thi xong phải dùng nước lá bưởi đun lên để rửa ráy người, cái xác này không đơn giản đâu."
Nhạc Đông nghiêm túc giao phó cho Lâm Tịch Manh, Lâm Tịch Manh nhận bùa của Nhạc Đông, nghiêm túc gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, hay là anh đi giải phẫu cùng chúng tôi đi."
Đi giải phẫu á? Nhạc Đông tuyệt đối không làm, nghĩ đến cảnh tượng đó là thấy khó chịu rồi, thôi vậy.
Với nghề pháp y, Nhạc Đông luôn dành sự kính trọng, tiếp xúc gần gũi với thi thể, còn phải mở các bộ phận ra kiểm tra kỹ lưỡng, tìm ra nguyên nhân cái chết thực sự, những việc này không phải ai cũng làm được.
Cần phải có thần kinh thép mới được.
Hoa Tiểu Song theo sau lưng Nhạc Đông có chút hưng phấn.
"Lâm pháp y, hay là dẫn tôi đi xem chút cho biết."
"Ngươi? Thôi đi, trong lúc tìm được thi thể trong hồ, ngươi là người nôn dữ nhất đó, mà với lại ngươi không phải người trong hệ thống trị an, đưa ngươi vào là sai quy tắc."
Hoa Tiểu Song có chút xấu hổ cười, "Tôi chỉ nói đùa thôi, cái loại hiện trường này tôi thật không chịu nổi."
Nhạc Đông liếc nhìn Hoa Tiểu Song một cái, đợi tìm cơ hội khác sẽ thu thập hắn sau, cái tên này càng ngày càng lỳ, giờ nghĩ lại thì, lần đầu gặp hắn có phải hắn cố tình kéo mình và Bạch Trạch Vũ vào cái bẫy không?
Trực tiếp lừa gần nửa cái Du thị.
Cứ cho là vậy đi, chắc chắn là hai tên đó bày trò.
Lâm Tịch Manh quay người muốn lên lầu, Nhạc Đông lại gọi cô nàng lại, "Chờ đã."
Nói xong, Nhạc Đông lại lấy từ trong túi áo ra một tấm trấn thi phù đưa cho Lâm Tịch Manh.
"Sau khi chắc chắn là đã khâu bằng chỉ đỏ xong thì dán lá bùa này lên đầu thi thể nữ."
Lâm Tịch Manh nhận lấy, hiếu kỳ nhìn Nhạc Đông nói: "Nhạc đại cục trưởng, anh là Đôrêmon hả?"
"Sao?"
"Sao tôi có cảm giác túi của anh giống cái túi thần kỳ của Đôrêmon vậy, cái gì cũng lấy ra được."
Hoa Tiểu Song đứng bên cũng phụ họa theo, "Tôi cũng thấy lạ đó."
Nhạc Đông giật mình một cái, thôi xong, sơ suất!
Xem ra lát nữa phải mua một cái túi xách để che mắt mới được, cái Càn Khôn Giới này vẫn là đừng để lộ ra ngoài thì tốt hơn, nếu bị kẻ nào để ý tới, thì đồ này có mà bỏng tay.
Nhạc Đông tuy biết thực lực của mình không yếu, nhưng cũng không tự cao đến mức cho rằng mình đã vô địch thiên hạ.
"Khụ khụ, túi ta lớn mà thôi, à thì, không cần để ý mấy chi tiết này."
Đợi sau khi Lâm Tịch Manh đi rồi, Hoa Tiểu Song vẫn cứ nhìn chằm chằm vào túi quần Nhạc Đông, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
"Ngươi nhìn gì đó?"
"Tôi đang nghĩ, túi anh cũng đâu có lớn, sao bỏ cả túi khoai tây chiên xuống được."
Nhạc Đông: --# "Chuyện trên đạo này ngươi tốt nhất đừng hỏi han, nếu không, ngươi sẽ bị trùm bao tải."
Hoa Tiểu Song: "A, tôi hiểu rồi, biến mất tiểu đệ đúng không!"
". . ."
Cố nhịn chút, ở khu trọng án Võ Hậu mà đánh người, dù sao cũng có hơi không hay.
Hoa Tiểu Song như cảm nhận được ác ý từ Nhạc Đông, lập tức đổi chủ đề.
"Lão đại, anh nói phía sau người bị hại này có thể có nguyên nhân khác không?"
"Ừ, ngươi có phát hiện gì sao?" Nhạc Đông nhìn Hoa Tiểu Song.
Cái tên Hoa Tiểu Song này, dù bình thường hơi lỳ một chút, nhưng vào thời điểm then chốt vẫn có chút tác dụng, trong quãng thời gian ở Miến Điện, hắn đã chứng minh được năng lực của mình, vừa dũng vừa mưu, mấu chốt là da mặt dày, biết co duỗi.
Hoa Tiểu Song nói: "Tôi cảm thấy ngày tháng năm sinh của người bị hại chắc chắn có gì đó huyền bí, nếu không cho dù hành hạ đến chết khiến người bị hại oán khí ngút trời, cũng khó mà đạt tới tầng thứ hung thần hồng y lệ quỷ được."
Lời này của Hoa Tiểu Song nhắc nhở Nhạc Đông.
Nhạc Đông nói: "Hồi đầu bảo Tiết cục trưởng bọn họ tra thân phận của người bị hại chẳng phải sẽ biết."
Chỉ cần xác định được thân phận thật của người bị hại, có thể có được ngày tháng năm sinh của cô ta, sau đó tính toán thì sẽ dễ dàng hơn.
Khi hai người đang nói chuyện phiếm thì Tiết Húc Đông đến.
"Nhạc cục, chúng tôi lại định thẩm vấn Tống Hữu Đức và bà Tống, anh muốn đi xem thử không?"
Nhạc Đông nhìn thời gian, bây giờ đã là 11 giờ 30 trưa, anh nghĩ ngợi một chút, rồi nói ngay: "Tôi còn chút việc cần giải quyết, các anh cứ thẩm vấn trước đi, có kết quả thì báo cho tôi biết một tiếng là được."
"Được, vậy anh đi trước làm việc đi."
Nhạc Đông nghĩ ngợi, rồi lại nói với Tiết Húc Đông: "Tiết cục, hồi đầu anh nhớ nhắc những nhân viên đi hiện trường hôm nay, đều tìm lá bưởi đun nước rửa ráy, trừ uế khí đi."
Tiết Húc Đông đồng ý, Nhạc Đông dẫn Hoa Tiểu Song ra khỏi khu trọng án.
"Lão đại, chúng ta đi đâu?"
"Đi nhà trọ ở Thành Đô."
Nhắc tới nhà trọ Thành Đô, Hoa Tiểu Song lại nghĩ đến người anh em Triệu Tự Bàng trong gương, lập tức run lên một cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận