Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 402: Lão bà, hiểu lầm, đều là hiểu lầm (length: 7844)

Tiếng kêu thảm thiết của Hoa Tiểu Song từ điện thoại vọng đến, khiến màng nhĩ Nhạc Đông rung lên.
"Này này, bà nương nhẹ tay chút."
"Hoa Tiểu Song, đồ mặt nhăn như quả mướp đắng, để người phụ nữ xinh đẹp như lão nương đây không đập, ngươi lại đi đập vào cục thịt, đầu ngươi nghĩ cái gì vậy hả?"
"Con oan uổng lắm chứ, hôm đó con đang tám chuyện với lão đại, mà nói thật, nếu con có muốn đập ai thì cũng là đập mấy em chân dài, chứ cục vuông như vậy con thấy chả có gì thú vị cả."
"Đúng đó, lão đại có thể làm chứng cho con, lúc đó con đang gọi điện thoại nói chuyện với lão đại."
"Thật hả?"
Nhạc Đông lập tức bênh vực cho Hoa Tiểu Song: "Tôi có thể làm chứng, hôm đó Hoa Tiểu Song đang gọi điện cho tôi, còn rủ tôi đi Xuân Hy Đường tìm gái uống rượu hoa."
Tĩnh lặng, vắng ngắt!
Một giây sau, Hoa Tiểu Song lập tức bị đạp.
"Lão đại, anh lừa em!"
"Hoa Tiểu Song, gan ngươi lớn quá rồi đó, còn đòi đi uống rượu hoa, để lão nương không đánh ngươi vài roi không được."
Hoa Tiểu Song: "A a a, lão đại, anh hại con thảm rồi!"
Nhạc Đông mặc kệ hắn, trực tiếp cúp điện thoại. Cho ngươi ngày nào cũng rượu hoa rượu hoa, ngày nào cũng nói, mà có bao giờ dẫn ai đi đâu, không hố ngươi thì hố ai!
"Có gọi cho ba con chưa?"
Chu Thanh thu đồ đạc bên ngoài vào trong tiệm, thấy Nhạc Đông ngồi một bên thì hỏi.
"Gọi không được, không biết đi đâu rồi, đúng rồi lão mụ, ba có phải cứ mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, cứ đến giờ đó là điện thoại lại không gọi được không?"
"Hả?"
Chu Thanh ngẫm nghĩ một lát, nàng lấy điện thoại di động ra xem giờ, lại lật xem lịch sử cuộc gọi, lập tức sắc mặt sa sầm xuống.
Nhạc Đông thấy vậy, ách! ! !
Lão mụ có vẻ nghĩ sai rồi, mình chỉ là muốn hỏi ba có phải mỗi tháng đều đến chỗ đặc biệt nào đó bán đồ hay không thôi, mà lão mụ rõ ràng là đã hiểu nhầm, nhìn cái tình hình này thì chắc chắn là hiểu lầm ba mỗi tháng đều tranh thủ thời gian đi hẹn hò với ai đó.
Hắn vội giải thích với lão mụ Chu Thanh: "Lão mụ, đừng hiểu nhầm, con chỉ là muốn hỏi xem ba có phải mỗi tháng đều đi mấy chỗ đặc biệt thôi mà . . ."
"Tốt lắm Nhạc Thiên Nam, hết cách sống rồi! ! !"
Lời Nhạc Đông còn chưa kịp dứt, đã bị Chu Thanh cắt ngang, nghe xong, Nhạc Đông biết to chuyện rồi!
Lần này, hắn thật không có ý định hố ba mà, Nhạc Đông dở khóc dở cười.
Chu Thanh giận tím mặt, đóng cửa khóa tiệm ngay, vẻ mặt lạnh tanh ra lệnh Nhạc Đông lái xe.
Nhạc Đông nói: "Đi xem phòng hả?"
"Không xem phòng, đến xưởng của ba ngươi."
"Nhưng con vừa - gọi cho Uyển Nhi rồi."
"Vậy con ở đây bồi Uyển Nhi, để ta tự đi."
Nhạc Đông: ". . ."
Thôi xong con bê rồi, hắn vốn định giải thích lại với lão mụ, nhưng Chu Thanh đã nhảy xuống xe, đón taxi ven đường đi thẳng về phía nhà máy.
Nhạc Đông kêu trời. Lần này thì tiêu thật rồi.
Hắn cầm điện thoại gọi lại cho ba.
Lần này thì gọi được, đầu bên kia Nhạc Thiên Nam cười ha hả.
"Con trai, đoán xem ba mua cho con món gì hay này?"
Mặt Nhạc Đông xị xuống, hắn nói: "Ba đang ở đâu đó?"
"Ba vừa về tới xưởng, nói cho con nghe, ba vừa mua cho con một hộp chu sa thượng phẩm, ngoài ra còn hai tấm vẽ bùa nữa, mấy thứ này hiếm lắm, khó tìm thấy trên thị trường."
Nhạc Thiên Nam đồng chí hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang cận kề, hắn vẫn đang chìm đắm trong niềm vui mang được đồ tốt về nhà.
Nhạc Đông nói: "Không hay rồi ba ơi, ba mau tránh đi."
Nhạc Thiên Nam nghe xong, còn tưởng ở nhà có chuyện gì, hắn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Nghe con mau trốn đi, một lát có chuyện lớn đấy!"
Khoảng cách từ cửa tiệm đến nhà máy cũng không xa, đi taxi chắc cũng không đến mười phút, nếu mà giờ giải thích cho ba nghe thì chắc chưa kịp nói xong, lão mụ đã tới nơi rồi, đến lúc đó thì không biết ba mình sẽ thế nào.
Nhạc Thiên Nam nghe giọng Nhạc Đông thật sự có vẻ nóng nảy, ông cảm thấy cơ hội để dạy dỗ con trai đến rồi, thằng nhóc này càng ngày càng ra vẻ, không tìm cơ hội răn dạy nó thì sau này muốn mắng nó cũng khó.
Đã đến lúc thể hiện uy nghiêm của gia chủ Nhạc gia, Nhạc Thiên Nam nói: "Căng thẳng cái gì, ba đã dạy con từ nhỏ phải bình tĩnh khi gặp chuyện lớn rồi mà, học cái gì đâu, ba nói cho con biết, ở cái đất Ly Thành này, ai dám gây sự trước mặt Nhạc gia ta, dù là người của Thiên Sư Phủ Trương gia đến thì cũng phải khách khí."
Nói xong, Nhạc Thiên Nam cảm thấy mình cuối cùng cũng thể hiện thành công được hình tượng người cha nghiêm khắc.
Bao nhiêu năm nay bị thằng con hố mất cả đống tiền riêng, lần này ông cuối cùng cũng có cơ hội nở mày nở mặt.
Đầu bên này điện thoại Nhạc Đông thở dài.
"Ba ơi, vừa rồi con vô tình hỏi một câu, lão mụ đang thẳng hướng bên ba đấy."
"Sao phải cuống lên... Cái gì, con bảo mẹ con đang giết tới chỗ ta, con hỏi cái gì hả?"
"Con hỏi lão mụ, ba có phải tháng nào cũng có vài ngày biến mất mấy tiếng, điện thoại thì không liên lạc được không."
"Sau đó?" Nhạc Thiên Nam nghe xong, chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng, vẫn còn hỏi lại.
Nhạc Đông nói: "Lão mụ xem lại lịch sử cuộc gọi, thấy tháng nào vào ngày này ba cũng có ba tiếng đồng hồ không nghe điện thoại, nàng nghi ba đi đến chỗ đặc biệt."
Nhạc Thiên Nam: "Ta thì đúng là đi đến chỗ đặc biệt đó chứ, mỗi tháng đều có chợ Quỷ một lần, ta phải đến mua chút đồ ngon về cho con chứ."
Nhạc Đông: ". . ."
Nhạc Thiên Nam đồng chí vẫn còn đang mơ hồ, chưa hiểu ý.
"Lão ba thân yêu, lão mụ sắp tới rồi, con cúp máy đây, ba mau tìm chỗ nào mà trốn, trốn cơn gió trước đã."
"Sao lại phải trốn, khoan...lẩm bẩm! Con lại hố ba!" Nhạc Thiên Nam cuối cùng cũng hiểu ra, chắc chắn lão bà hiểu nhầm là mình đi mấy cái chỗ phong nguyệt trăng hoa, cái chỗ đặc biệt này quá sức dễ gây hiểu lầm mà...
Xong rồi, Nhạc Thiên Nam ngay lập tức hét vào điện thoại: "Thằng con chết dẫm, sao lại hố ba như thế hả, có phải muốn đổi ba khác không? ? ? Về đây ta tính sổ với con."
"Ông tìm ai tính sổ?" Đầu dây bên kia, tiếng Chu Thanh đã vang lên.
"Lão bà, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm thôi mà, aiyo. . ."
Nhạc Đông vội vàng cúp điện thoại, thực sự không nỡ nghe tiếp tiếng kêu thảm thiết bên kia.
Sau khi cúp máy, Tô Uyển Nhi đã đến, từ xa nàng đã nhìn thấy Nhạc Đông đứng ven đường.
"Họ Nhạc, đi chỗ nào xem phòng?"
"Đừng xem phòng nữa, hai chúng ta đi xem phim đi!"
Tô Uyển Nhi nghi hoặc nhìn Nhạc Đông, nàng nói: "Không phải nói đi xem phòng cùng dì sao?"
"Khụ khụ, chuyện là thế này, ba mẹ anh đột xuất có chút việc, dặn chúng ta đi ra ngoài hâm nóng tình cảm, đi đi đi, hôm nay bao nhiêu tiền cứ để anh trả."
Tô Uyển Nhi vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Nhạc Đông bế ngang lên, đặt lên ghế lái phụ, sau khi thắt dây an toàn cho nàng, Nhạc Đông không do dự phóng xe bỏ chạy.
Không thể ở đây được nữa, tối cũng không thể về nhà, nếu không ba sẽ rượt mình đến tận cùng cho xem.
Đến!
Trước ngày mai trốn đến Thành Đô, không thể để Nhạc Thiên Nam có cơ hội ra tay đánh mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận