Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 420: Không rời không bỏ, sống nương tựa lẫn nhau! (length: 7885)

Hoa Tiểu Song nhìn Nhạc Đông một chút, ánh mắt ấy u oán biết bao nhiêu.
"Lão đại, thật sự phải đi sao?"
Nhạc Đông nhẹ gật đầu, đương nhiên phải đi, Triệu Tử Bằng tiểu khả ái kia có ý tứ gấp rồi, thật muốn tìm được hắn, chắc chắn sẽ có bất ngờ thú vị.
Hoa Tiểu Song bất đắc dĩ, mặt mày ủ rũ theo Nhạc Đông cùng nhau bắt xe thẳng đến nhà trọ ở Thành Đô.
Nửa tiếng sau, Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song xuất hiện ở dưới lầu nhà trọ Thành Đô. Đây là một tòa nhà cao tầng đã bị bỏ hoang từ lâu, ước chừng hơn ba mươi tầng.
Phía dưới bị người ta dùng tôn quây kín xung quanh.
Bất quá, tôn đã bị cạy mở, vài người thuộc thành phần bất hảo trong xã hội và đám vô gia cư ra vào bên trong.
Nhạc Đông dùng điện thoại tra cứu thông tin về tòa nhà này, nó được bắt đầu xây từ năm 2000, đến nay đã gần 20 năm, trong 20 năm qua, tòa nhà này vẫn luôn dang dở ở đó.
Về vấn đề dang dở, nghe nói là do công ty phát triển gặp khủng hoảng tài chính.
Nhưng trực giác mách bảo Nhạc Đông, nguyên nhân thực sự khiến tòa nhà này dang dở có lẽ không chỉ đơn giản là khủng hoảng tài chính, dù sao khu vực này ở khu vực phồn hoa của quận Võ Hậu, có thể dùng "tấc đất tấc vàng" để hình dung cũng không quá đáng, nếu chỉ đơn giản là vấn đề dang dở, tòa nhà này đã sớm có người tiếp quản.
Dù sao, giá đất hai mươi năm trước rẻ hơn bây giờ rất nhiều, nắm cả tòa nhà, sang tay nhẹ nhàng cũng có thể kiếm lời lớn.
Nhạc Đông nhảy lên một cái, cả người từ trên hàng rào tôn nhảy qua, Hoa Tiểu Song nhìn hàng rào tôn cao khoảng 2 mét, lão đại nhảy qua thế nào vậy? ? ?
"Mau lên." Nhạc Đông ở bên trong giục, Hoa Tiểu Song bất đắc dĩ khom người, chui vào từ chỗ tôn bị cạy mở.
Sau khi Hoa Tiểu Song vào trong, Nhạc Đông dẫn đầu đi về phía tòa nhà.
Phía dưới nhà trọ Thành Đô bị những người ở tạm dùng bạt ni lông mỏng vây lại thành từng gian phòng, cũng không biết bọn họ lấy điện nước từ đâu ra.
Khi Nhạc Đông dẫn Hoa Tiểu Song vào bên trong tòa nhà thì đụng phải một người quen.
Vị lão đại gia phong thái đạo cốt trong công viên kia, lúc này mặc một bộ quần áo cũ kỹ, đang ngồi xổm dưới lầu nhặt rau, thấy Nhạc Đông thì ngẩng đầu lên, vành mắt trái còn có một quầng thâm đen.
"Tiểu tử là ngươi à, đúng là có duyên."
Hoa Tiểu Song hiếu kỳ nhìn lão đại gia một chút, rồi lại quay sang Nhạc Đông: "Lão đại, anh còn có người quen ở Thành Đô à?"
"Mới gặp sáng nay, cậu bảo quen à?"
"Không đúng, tôi thấy lão gia tử quen anh lắm."
Nhạc Đông rất muốn nói với Hoa Tiểu Song, chờ cậu bị lừa về sau, cậu sẽ phát hiện lão đại gia này đạo mạo, mặt mày hiền lành đều là giả hết.
"Tiểu tử, cậu yên tâm, ta không lừa cậu đâu, ta chỉ lừa những người có thể lừa thôi."
Nhạc Đông không nhịn được cười, hắn cũng không sợ bị lão đại gia này lừa, dù sao, người giả mạo bị đụng phải một phó trưởng phòng công an thì cũng coi như thú vị.
Hơn nữa, Nhạc Đông cũng biết từ người khác, người yêu của lão gia tử bị nhiễm tiểu đường, ông ta sở dĩ ở ngoài giả vờ lừa đảo cũng là muốn có tiền chữa bệnh cho bạn đời của mình, xem ra cũng có lý do.
Tuy thủ đoạn của lão gia tử có chút không ra gì, nhưng đối phó với đám thanh niên hung hăng kia cũng là quá hợp lý.
Nhạc Đông đi lên trước, nói với lão gia tử kia: "Lão gia tử khỏe, cho cháu hỏi nên xưng hô với ông thế nào ạ?"
"Cái gì mà ông với cháu, ta vẫn còn trẻ lắm, cứ gọi ta lão Than Đá hoặc là Than Đá gia đều được."
Vừa nói xong, một bà lão mặt mũi đen nhẻm từ trong hành lang đi ra.
"Ông già, ông lại ở đây giở trò lừa bịp đúng không, ta biết ông làm vậy cũng là để có tiền chữa bệnh cho ta, nhưng ta sống cũng chẳng còn mấy ngày nữa đâu, đừng có dày vò như vậy nữa, nhiều năm qua, ông vì ta làm đủ nhiều rồi, có thể gặp được ông, đời này ta cũng đáng lắm rồi."
Than Đá gia thấy lão bà của mình lết từng bước tới thì thở dài, cụp đầu xuống ỉu xìu nói: "Tiền ta đã trả lại rồi, đánh thì ta chịu, bà già à, bà đừng lải nhải ta nữa."
Bà lão kia vừa mới bước ra, Nhạc Đông nhìn thoáng qua, đã biết bà ta sống không còn được bao lâu nữa.
Bởi vì, ấn đường của bà ta đã chuyển sang màu đen, sở dĩ ấn đường chuyển sang màu đen là do dương hỏa sắp tàn, toàn thân khí huyết suy kiệt.
Trên người bà lão có mùi khai, tay chân đã sưng phù, ngay cả đi lại cũng khó khăn.
Nhạc Đông đột nhiên nói: "Lão gia tử, bệnh của lão thái thái có thể chữa được không ạ?"
Than Đá gia nhìn Nhạc Đông và Hoa Tiểu Song, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Không có tiền chạy thận, nếu có tiền thì còn có thể kéo dài được một thời gian, giờ chỉ có thể dùng thuốc cầm cự thôi."
"Cần bao nhiêu tiền ạ?" Nhạc Đông hỏi.
"Chắc cũng phải hơn chục vạn."
"Ông có tài khoản ngân hàng không?" Hoa Tiểu Song đột nhiên xen vào một câu, hắn vừa mới lên tiếng thì Nhạc Đông cũng nhớ ra, Hoa Tiểu Song này là con nhà có điều kiện, nhà có phòng lại có ruộng, cha mẹ còn mở công ty lớn ở Ma Đô.
"Tiểu tử, đừng để lão Than Đá lừa, ta không sống được bao lâu nữa, ông ta cứ lừa đảo như vậy, sớm muộn gì cũng bị tống vào ngục."
Than Đá gia ném lá rau xuống đất, "Tống vào thì tống vào thôi, nếu không có bà ở đây, ta vào trong còn có thể dưỡng lão."
"Đi, ông cả đời là người tốt, già rồi lại trở thành kẻ mà ai ai cũng ghét, là tại ta liên lụy ông, chờ ta chết rồi, ông đừng dính vào những chuyện kia nữa, kể cả có đi lượm ve chai bán cũng đủ ông ăn rồi."
"Ta không ở bên cạnh ông được bao lâu nữa, giờ ta lo nhất là đến khi không động đậy được nữa thì làm thế nào, cả đời này ta không cho ông sinh được mụn con, là ta có lỗi với ông."
Nói đến đây, bà lão bắt đầu nức nở.
Nhạc Đông thầm thở dài một tiếng, đó có lẽ chính là nỗi buồn trăm bề của đôi vợ chồng nghèo khó, nhưng mà, hai người già không rời không bỏ, nương tựa vào nhau, thực sự khiến người ta kính nể.
Đó có lẽ chính là tình yêu đến bạc đầu.
Nhạc Đông nói: "Lão gia tử, ông đưa phu nhân đi bệnh viện đi, mọi chi phí tôi sẽ lo."
"Đúng đấy lão đại ra, nhà lão đại có tiền lắm, cơ ngơi tỷ đô, ông thoải mái tiêu dùng."
Nhạc Đông: "..."
Hoa Tiểu Song thấy mặt Nhạc Đông sầm xuống, liền lập tức ngậm miệng, hơi sợ nói: "Bác, tiền này con cũng có thể lo."
"Tránh ra, thật hết nói nổi với ông." Nhạc Đông tức giận trừng Hoa Tiểu Song một cái, quay sang nói với Than Đá gia: "Lão gia tử, nói thật, cháu thật sự rất khâm phục ông, không rời không bỏ lão thái thái, tiền thuốc men của lão thái thái cháu sẽ chi trả, ông cứ đưa lão thái thái đi chữa, mọi chi phí cháu sẽ lo."
Than Đá gia có chút xiêu lòng, ông nhìn lão bà của mình, rồi lại nhìn Nhạc Đông, đột nhiên đứng lên.
"Ta không thể lấy không tiền của cậu được, cậu đợi chút, ta đi lấy một thứ đồ cho cậu xem, có lẽ cũng đáng chút tiền."
Bà lão liên tục trách mắng: "Than Đá già à, ông đừng có lừa người ta nữa, ông còn có thứ gì đáng tiền chứ, tiểu tử, hảo ý của cậu ta xin nhận, sinh tử ta đã sớm xem nhẹ, sở dĩ vẫn còn gắng gượng là vì không nỡ rời xa lão Than Đá mà thôi."
Vừa nói, Than Đá gia cầm một cái hộp nhỏ đi ra, vừa đi vừa mở ra nói: "Tiểu tử, cậu xem cái này có đổi được tiền của cậu không?"
Nhạc Đông nhìn một cái, cả người kinh hãi.
Sao Than Đá gia có thể có thứ này! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận