Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 114: Thổ chuột đội, những chuyện này có phải hay không là cùng một sự kiện? (length: 8243)

Ngoài cửa.
Thần Tử Hào có chút xấu hổ nhìn Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ, hạ giọng nói: "Cục trưởng của chúng ta chỉ là hơi lớn tiếng thôi, chứ người rất tốt."
Nói xong, hắn gõ cửa một cái.
Cửa văn phòng nhanh chóng mở ra, một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, tóc tai hơi bết xuất hiện trước mặt Nhạc Đông.
Thần Tử Hào giới thiệu: "Hồ cục, đây là hai anh em đến từ phía Tây Nam, đây là Nhạc Đông, Trưởng khoa Nhạc, đây là Bạch Trạch Vũ."
"Trưởng khoa Nhạc, đây là Cục trưởng Hồ Tín Tuyết, Cục trưởng của phân cục thứ hai chúng tôi."
Nghe Thần Tử Hào giới thiệu xong, Hồ Tín Tuyết đánh giá Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ, ánh mắt dừng trên người Nhạc Đông lâu hơn một chút, một hồi lâu ông mới nói: "Ngươi là Nhạc Đông, Nhạc Đông phá vụ án buôn thịt đà điểu đó à?"
Nhạc Đông khẽ gật đầu, cười nói: "Hồ cục, lẽ nào trông tôi không giống?"
"Không phải, ta nghe nói người điều tra vụ án buôn thịt đà điểu, bắt được trùm buôn người Mai Di là một người trẻ tuổi, nhưng không ngờ rằng Trưởng khoa Nhạc còn trẻ hơn cả tôi nghĩ, mời vào mau."
Nói xong, ông đón Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ vào.
Văn phòng của Hồ Tín Tuyết có chút lộn xộn, giấy tờ vứt khắp nơi, trên bàn còn bày mấy thùng mì ăn liền, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nồng nặc mùi khói thuốc lá.
Lại một con sâu thuốc lá.
Ông hơi ngại nói: "Dạo này hơi bận, văn phòng hơi bừa bộn."
Nhạc Đông cũng đã quen, dân trị an thường là như vậy.
Lâm Chấn Quốc, Hướng Chiến đều là sâu thuốc lá, Hướng Chiến còn kiềm chế chút, Lâm Chấn Quốc thì nghĩ đến chuyện gì cũng phải có thuốc trên tay.
Nhạc Đông trêu chọc nói: "Không sao, ta quen rồi, dân làm ngành này hoặc là không hút thuốc, hoặc là là cứ hút liên tục."
Sau khi nói chuyện vài câu, Nhạc Đông nói qua ý định, đồng thời đưa văn thư hiệp tra cho Hồ Tín Tuyết.
Hồ Tín Tuyết đọc xong, xoa xoa thái dương, nói với Nhạc Đông: "Vốn bên ta cũng có người hỗ trợ các ngươi, nhưng dạo trước có một đám người từ bên ngoài trốn tới, khu vực núi Trường Tuyết của chúng ta bị làm cho loạn hết cả lên, chúng tôi đang dốc toàn lực truy bắt đám người này."
"Tất cả nhân lực đều dùng để quét đám rác rưởi này rồi, nên không giúp các ngươi được nhiều, thế này đi, ta để Thần Tử Hào hỗ trợ các ngươi, cậu ta rất quen thuộc toàn bộ khu vực núi Trường Tuyết, cũng rành tiếng địa phương ở đó, ta lại bảo văn phòng sắp xếp cho các ngươi một chiếc xe."
Có sắp xếp như vậy là đủ rồi, Nhạc Đông cười nói: "Vậy cảm ơn Hồ cục, à đúng rồi, Hồ cục có thể tiện cho tôi hỏi chút về cái đám người vừa chạy tới kia được không?"
"Một đám thổ chuột, không biết nghe ở đâu ra tin tức là khu vực này của chúng tôi có cái gì đó ghê gớm, lũ lượt kéo tới, phiền phức hết sức, đợi ta bắt được bọn chúng, ta sẽ lột da chúng."
Hồ Tín Tuyết oán hận sâu sắc, có lẽ bị bọn người này làm cho đau đầu lắm.
Thổ chuột?
Chẳng phải là một đám trộm mộ sao?
Đây là một ngành đã có từ lâu.
Nghe nói người khởi xướng là Tào Mỗ vào cuối thời Đông Hán, người thì gọi Mạc Kim Giáo Úy, người lại gọi gì mà Phát Khâu Di Sơn, nhưng đó đều là cách gọi trong tiểu thuyết thôi.
Nhân vật chính trộm mộ trong tiểu thuyết đều vì tìm kiếm vật phẩm đặc biệt gì đó, trong thực tế thì chẳng có lý do như vậy, mà là vì muốn kiếm chác từ người chết.
Đào bới thi thể, lấy vật tùy táng ra bán lấy tiền.
Những người này ở phương Nam được gọi là thầy đào mộ, sâu đào đất, khu vực Trung Nguyên gọi là Địa Tiên, ở phương Bắc gọi là bát gia xám, thổ chuột.
Gọi thế nào không quan trọng, thủ đoạn cũng như nhau, không thể thay đổi bản chất của bọn chúng, đó chính là, một đám phạm pháp chuyên đào mồ mả người ta.
Đám người này đều làm cái nghề liếm máu trên lưỡi dao, bình thường trông có vẻ hiền lành chất phác, nhưng bên trong lại là một đám người hung hãn khát máu, đúng là một lũ liều mạng.
Khi đấu đá lẫn nhau cũng không kém gì bọn buôn ma túy, về mức độ gây hại cho xã hội thì có phần khá hơn bọn buôn ma túy một chút.
Nghe Hồ Tín Tuyết nói xong, Nhạc Đông vô thức dùng ngón trỏ gõ lên đùi.
Qua lời nói của ông, Nhạc Đông có chút linh cảm.
Liệu Triệu Dân Sinh có phải là một thành viên trong đám người này không?
Đi khắp nơi, không có công ăn việc làm, khi nói về thu nhập thì, chị gái Triệu Xuân Lỵ của hắn lại nói lấp lửng.
Còn nữa!
Nhiệm vụ đặc biệt của Dương Kinh Vĩ có phải cũng liên quan đến vấn đề này không, những lời anh ta nói trước khi bị thương bất tỉnh, Nhạc Đông vẫn chưa thể hiểu rõ.
Cộng thêm sự khó xử của Chu Toàn, Tần Hùng Lỗi ở Ma Đô đột nhiên xuất hiện...
Chờ đã!!!
Nghe có vẻ lộn xộn, nhưng dường như lại có liên quan.
Nhạc Đông trầm tư suy nghĩ.
Chẳng lẽ tất cả chuyện này có liên quan đến một sự việc?
Thấy Nhạc Đông không nói gì, Hồ Tín Tuyết nghĩ rằng anh không hài lòng với sắp xếp của mình, ông cười khổ nói: "Trưởng khoa Nhạc, không phải là do bên tôi không giúp đỡ các anh em đơn vị phía Tây Nam, mà là người có thể dùng thì thực sự quá ít, mấy ngày rồi tôi toàn phải trực ở văn phòng."
"Cậu nhìn xem thân hình tôi này, phát tướng ra thế này rồi."
Nhạc Đông hoàn hồn lại, anh biết Hồ Tín Tuyết hiểu lầm mình, vội giải thích: "Không có không có, vừa nãy tôi chỉ đang nghĩ đến một chuyện khác, sự sắp xếp của Hồ Cục trưởng thế này là được rồi."
Tạm thời là được rồi!
Đúng, chỉ là tạm thời thôi.
Chờ đến khi đào xác của Triệu Dân Sinh lên thì vụ án giết người liên tỉnh này sẽ khiến bọn họ bận túi bụi.
"Vậy được rồi, Tử Hào, cậu đưa Trưởng khoa Nhạc bọn họ đi ăn gì trước đi, xong rồi cậu qua phòng công tác xin một chiếc xe công vụ, có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại."
Nói xong, Hồ Tín Tuyết lại cầm điện thoại lên gọi.
Khi Nhạc Đông và mọi người vừa rời văn phòng của Hồ Tín Tuyết thì tiếng gầm gừ của ông lại vang lên.
Nhạc Đông nghe xong cảm thấy buồn cười, cái ông cục trưởng này cũng thú vị đấy.
Cá tính rõ ràng ghê.
Từ khi mới gặp mặt, Nhạc Đông đã đánh giá ông rất cao, cả người có một sức hút đặc biệt, tác phong làm việc có vẻ đơn giản thô lỗ, nhưng trong giới trị an ở phía Bắc này lại càng khiến ông được mọi người yêu mến.
Thần Tử Hào giải thích với Nhạc Đông và Bạch Trạch Vũ: "Trưởng khoa Nhạc, anh Bạch, cục trưởng nhà tôi hơi lớn tiếng thôi, chứ người rất tốt."
Nhạc Đông cười nói: "Không sao, Hồ cục trưởng rất tốt, là người tính tình thẳng thắn."
Thần Tử Hào cười nói: "Cục trưởng chúng tôi là người như vậy, không vừa ý điều gì là dám quát cả cấp trên, nhưng với anh em bên dưới thì lại tốt bụng lắm."
"À, chúng ta đi ăn gì đã nhé, cơm trưa ở chỗ này đều gọi bên ngoài, bên này có vẻ bận quá nên quên mất không chuẩn bị bữa trưa cho hai người."
Nhạc Đông thực sự đói bụng, anh cũng không khách khí, nói thẳng: "Đi thôi đi thôi, tôi nóng lòng muốn đi ăn cơm rồi."
Thần Tử Hào dẫn Nhạc Đông hai người rời khỏi phân cục trị an thứ hai ở núi Trường Tuyết, lúc ra đến cổng, chú Hồ Cửu gác cổng vẫn ngồi hút thuốc ở chỗ làm việc.
Nhìn thấy ba người đi ra, chú cười nói vọng: "Cậu kia... cố vấn Nhạc, khi nào rảnh thì lão già này mời cậu uống rượu khỉ ta lấy từ trong rừng già."
Thần Tử Hào thăm dò qua, nịnh nọt cười nói: "Chú Hồ Cửu, cho con một ly với ạ."
"Xéo đi, muốn uống rượu của ta thì phải phá được mấy vụ án lớn mới được."
Nghe xong, Thần Tử Hào ỉu xìu ngay.
Anh lẩm bẩm: "Cả ngày cứ tuần tra khu sinh thái thôi, kiếm đâu ra án lớn, may ra thì bắt được vài thằng trộm cắp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận