Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 74: Đều lửa cháy đến nơi! ! ! (length: 8125)

Làm việc ư?
Không phải là đang bàn về chuyện vụ án sao?
Sao tự dưng lại chuyển sang chuyện làm việc rồi?
Đầu óc Nhạc Đông xoay chuyển một cái, trong nháy mắt hiểu ra.
Xem ra đội trưởng đội trọng án Quách Tử Thao này cũng giống lão Hướng, nhắm trúng mình rồi.
Ma Đô a, đại đô thị bậc nhất.
Tiền lương đãi ngộ, thậm chí phúc lợi ở đây không phải là Ly thành có thể so sánh.
Nhưng mà...
Nhạc Đông không hề có ý định ở lại nơi này.
Dù sao, người xa xứ cũng dễ quen, ở Ly thành cũng rất tốt rồi.
Điều quan trọng nhất là, phần ăn ở nhà ăn cục trị an Ly thành nhiều, ăn no bụng mà còn dư được một ít để mang về.
Ma Đô thì hơi cầu kỳ, Nhạc Đông có chút không quen.
Thế là hắn nói: "Chuyện làm việc đã có sắp xếp rồi, lão gia ở cục trị an Ly thành cho ta một chỉ tiêu đặc biệt, vừa vào là được đãi ngộ cấp khoa."
Vừa vào đã là cấp khoa, bên Ly thành đúng là chịu bỏ vốn.
Quách Tử Thao âm thầm líu lưỡi.
Một sinh viên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, bên Ly thành đã chịu chi đãi ngộ cấp khoa để đặc biệt tuyển vào, đúng là quyết đoán.
Quách Tử Thao suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhạc Đông, ta cũng nói thẳng, cục trị an Ma Đô chúng ta cũng mong cậu gia nhập, về đãi ngộ cấp khoa, tôi có thể báo cáo lên thành phố, còn có thể xin thêm cho cậu phụ cấp tài năng đặc biệt."
"Cậu cũng biết, đãi ngộ bên Ma Đô chúng ta tốt hơn hẳn so với các thành phố khác, nếu như cậu có hứng thú thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Lời hắn nói rất chân thành, Nhạc Đông khẽ gật đầu nói: "Được, đội trưởng Quách, chúng ta nhanh làm ghi chép đi, lát nữa tôi còn phải đến trường tham dự lễ tốt nghiệp."
"Yên tâm, sẽ không chậm trễ thời gian của cậu đâu, lát nữa tôi sẽ bảo Tần Hùng Lỗi đưa cậu đi."
. . .
Nửa tiếng sau, Nhạc Đông ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này đã là 8 giờ 20 phút sáng.
Chạy từ đây về, còn mất hơn nửa tiếng, tính ra thời gian vừa kịp.
Quần áo thì không còn thời gian thay, nhưng Nhạc Đông cũng không quan trọng.
Áo phông, quần jean xanh, cộng thêm một đôi giày vải trắng.
Vẫn cứ đẹp trai.
Không còn cách nào, có nhan sắc nâng đỡ thì không cần hàng hiệu để phụ trợ.
Tần Hùng Lỗi đã sớm chờ ở bên ngoài, vì thức đêm chờ đợi, tinh thần anh ta trông có vẻ không được tốt lắm.
Nhưng mà, ánh mắt anh ta lại rạng rỡ có thần.
Khi anh ta nhìn thấy Nhạc Đông thì liền bước tới.
"Chào!"
Rầm một tiếng, anh ta trực tiếp cúi chào Nhạc Đông.
Nhạc Đông thiếu chút nữa bị anh ta dọa hết hồn, nghi ngờ hỏi: "Anh đang làm gì đấy?"
"Cậu Nhạc Đông, cảm ơn cậu đã bắt được bọn buôn người và buôn bán nội tạng phi pháp này, cậu không biết đâu, tôi truy vết bọn chúng gần nửa tháng trời không được ngủ ngon giấc."
Nửa tháng ư?
Tên Tần Hùng Lỗi này cũng là một người kiên trì, đúng là một nhân tài để làm cảnh sát hình sự.
Phá án không hề đơn giản như tưởng tượng, cần một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, thiếu nhân chứng hay vật chứng cũng không được.
Vì một đầu mối nhỏ, nhân viên phá án có thể không ăn không ngủ.
Có lúc đi sai hướng, sẽ làm uổng công cả một mớ.
Lấy vụ án con giết cha của lão nhân Vương Phúc Sinh ở Ly thành mà nói.
Sau khi phá án mọi người thấy đều rất đơn giản.
Nhưng nếu trong quá trình điều tra phá án, nhân viên điều tra chỉ có thể cẩn thận thăm dò, từng bước loại bỏ mới có thể cuối cùng tìm ra được hung thủ, nhất là với những vụ án giết người có sắp đặt, rất nhiều đầu mối quan trọng cần mất nhiều thời gian để từng bước tra xét.
Trong vụ con giết cha, điểm mấu chốt nhất thật ra là hiện trường phát hiện đầu tiên, rồi sau đó Vương Phú Quý cải trang thành Vương Phúc Sinh và mặc áo mưa...
Nếu không có Nhạc Đông tham gia, vụ án này chắc chắn cũng phá được, nhưng cần hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực để từ từ loại bỏ.
Nhạc Đông vẫn rất khâm phục những nhân viên trị an đã vì vụ án mà vất vả chạy ngược chạy xuôi, hắn phẩy tay với Tần Hùng Lỗi, cười nói: "Chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ là một thành viên của các anh, cho nên đây cũng là một phần công việc của tôi."
Hai người lên xe, Tần Hùng Lỗi lái chiếc xe của đơn vị nhanh chóng rời khỏi đội trọng án khu đông Phổ.
Trên đường, anh ta muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Nhạc Đông, mấy vụ án đó có thật là do cậu phá không?"
Nói xong, anh ta chợt nhận ra sự khác lạ trong lời nói của mình, vội vàng giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý nghi ngờ năng lực của cậu, mà là tôi đang nghĩ, sao cậu lợi hại vậy, có thể dạy tôi một chút được không?"
Nhạc Đông thấy anh ta luống cuống giải thích, đột nhiên bật cười: "Tôi chỉ may mắn hơn một chút thôi, nếu bàn về năng lực phá án thật sự, tôi còn thua xa các anh."
Lời này không phải Nhạc Đông khiêm tốn, hắn phá án, là dùng một vài thủ đoạn trong Huyền Môn.
Mấy vụ án đều là đã sớm xác định hung thủ, sau khi biết hung thủ mới cẩn thận tìm kiếm manh mối, điều này chắc chắn nhẹ nhàng hơn so với cách phá án của bọn họ.
Nếu là vụ án không có đầu mối, một số thủ đoạn Huyền Môn không dùng được, chắc chắn Nhạc Đông không thể so được với mấy lão cảnh sát hình sự đã qua huấn luyện chuyên nghiệp lại giàu kinh nghiệm.
Thủ đoạn của Huyền Môn, không phải là vạn năng.
Nếu không phải là vụ án giết người, người bị hại không chết, Nhạc Đông muốn điều tra phá án thì cũng không dễ dàng như vậy.
Nhạc Đông chưa bao giờ tự mãn, hắn đã sớm phân tích được điểm mạnh và điểm yếu của mình.
Sau này khi tham gia công tác, hắn nhất định phải học hỏi thêm nhiều kiến thức, để bù đắp những nhược điểm của mình.
Để tránh sau này trong công việc gặp phải sai sót.
Quan trọng nhất là, tránh vì sơ suất của mình mà để lọt mất hung thủ thật sự.
Kỹ năng lái xe của Tần Hùng Lỗi rất tốt.
Nhưng, cũng không thắng nổi cảnh tắc đường giờ cao điểm ở Ma Đô.
Tốc độ xe chậm như rùa bò!
Cùng lúc đó.
Tại khu giáo xá Vịnh Sông cũ của đại học Chấn Đán.
Diệp Chí Cần, Âu Dương Thần, Tào Sở Tiêu đang mặt mày lo lắng, lễ tốt nghiệp đã chính thức bắt đầu rồi, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Nhạc Đông đâu.
Cũng không biết hắn đã đi đâu.
Đạo viên Tống Thiến đi giày cao gót đến hỏi thăm về Nhạc Đông mấy lần.
Mỗi lần nghe được Nhạc Đông còn chưa tới, mặt của đạo viên lại tái mét đi mấy phần.
Nếu Nhạc Đông không đến nữa, có lẽ đạo viên đã phát điên mất.
Diệp Chí Cần cầm điện thoại lên, một lần nữa gọi cho Nhạc Đông.
Lần này, sau khi chuông kêu vài tiếng thì Nhạc Đông cuối cùng cũng bắt máy.
Vừa bắt máy, Diệp Chí Cần lập tức hỏi: "Mẹ nó mày chết ở đâu rồi, điện thoại cũng không nghe, không gọi lại, lãnh đạo sắp nói xong rồi, đạo viên giờ đang đi tìm mày khắp trường, sốt ruột đến trắng mặt rồi."
Nhạc Đông: "..."
Để tiện làm việc, Nhạc Đông đã sớm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
"Tao lập tức về ngay, mà đúng rồi, bài diễn văn của tao đâu?"
"Ngọa tào, tối qua say bí tỉ, quên sạch luôn rồi." Diệp Chí Cần vỗ đùi, chuyện này hắn thật sự quên béng mất.
Nhạc Đông bất đắc dĩ, Diệp Chí Cần đúng là đồ bỏ đi.
Hết cách rồi, chỉ còn cách ứng biến tại chỗ.
Hắn nói với Diệp Chí Cần: "Về sau tao sẽ xử lý mày."
Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại.
Lại gọi cho đạo viên Tống Thiến một cuộc.
Chuông reo rất lâu mà đạo viên vẫn không nghe.
Lúc này, nhờ Tần Hùng Lỗi len lỏi vào giữa các làn xe, xe cuối cùng cũng đến cổng trường phía đông.
Vừa xuống xe, Nhạc Đông không để ý khách sáo với Tần Hùng Lỗi mấy câu, liền phi như bay về phía hội trường của trường.
PS: Hôm qua từ quê chạy về thành phố muộn quá, không kịp viết bản thảo, hôm nay đăng thêm bù nhé!!!
Vẫn quy tắc cũ, xin cho đánh giá 5 sao nhé!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận