Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 643: Đã đến, vậy liền chịu chết đi (length: 6160)

Nhạc Đông đạp Triệu Tự Bàng một cước khiến hắn lăn lông lốc, Triệu Tự Bàng lật người bò dậy từ dưới đất.
"Thế nào nha, lão bản ngươi lại không đưa trẫm về gặp lão bà, trẫm lỡ nhìn chút nữ nhân cũng có phạm pháp đâu." Triệu Tự Bàng lẩm bẩm, bắt đầu trách móc Nhạc Đông, "Còn nữa, tiền lương của nông dân còn bị nợ, tiền lương của trẫm cũng sắp hụt rồi."
Nói một tràng một hồi, Nhạc Đông hết cách, trực tiếp lấy ra từ Càn Khôn giới một xấp tiền giấy đặc chế, thấy vậy, Triệu Tự Bàng lập tức trở mặt, nịnh nọt đi đến trước mặt Nhạc Đông đón lấy, còn làm một động tác cúi đầu khom lưng.
Nhạc Đông: ? ? ?
Tên này, một thân long bào đen tuyền, đầu đội mũ bình thiên, làm động tác cúi đầu khom lưng kia, khiến khóe mắt Nhạc Đông giật giật.
Cuối cùng, Triệu Tự Bàng vẫn không quên nói với Nhạc Đông: "Còn nữa nha, lão bản đừng quên lấy tiền về cho bà nương của trẫm."
"Cút!"
Nhạc Đông thật sự chịu không nổi tên này, phất tay đuổi hắn đi.
"Cút thì cút!"
Triệu Tự Bàng hiếm khi lên giọng, liền nhào một vòng trên đất, rồi biến mất ngay tại chỗ.
Nhạc Đông suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đồ chơi rách nát!
Sau khi Triệu Tự Bàng rời đi, Nhạc Đông hơi suy nghĩ, liền thả ra hơn trăm lệ quỷ từ Càn Khôn giới, sau đó để chúng bao phủ khắp các đường ống gián trại, cống thoát nước các kiểu.
Sau khi làm xong, hắn phủi tay rồi hướng về phía nơi điểm đỏ tập trung mà đi.
Nhạc Đông có một thói quen, không thích đánh những trận không có chuẩn bị.
Lần trước đi đảo Ngao Ngư gặp phải chuyện bất ngờ, suýt chút nữa làm hắn thiệt lớn.
Phải cẩn thận, phải hèn mọn phát triển, phải âm thầm nỗ lực để rồi khiến cả thế gian kinh ngạc.
Cho nên, chờ sau khi sự tình ở Tương Giang kết thúc, hắn sẽ về Tây Nam, giải quyết chuyện Tam Phong chân nhân lột xác, rồi sẽ chuyên tâm phá án, tích lũy công đức lấy tu vi.
So với những chuyện lớn này không cho công đức thì phá án là thích nhất, phá được một vụ án là được một phần công đức, rất thảnh thơi.
Còn những chuyện lớn như nguy cơ bão Bát Mân, hay nguy cơ thây sống ở Tương Giang, sau khi làm xong còn phải giải quyết đống rắc rối, căn bản là không có ăn thua, trong những dự án lớn này, lão thiên như kiểu lật sổ tìm nhà thầu, làm mãi mà không thấy công đức đâu, thật sự là chán.
Nhạc Đông thở dài một tiếng, hết cách rồi, tổ tiên mấy đời đều làm nông, kiêm thêm chút nghề vàng mã, mở cửa hàng tang lễ, bản chất vẫn là làm ruộng!
Hắn thở dài xong, hướng thẳng căn cứ điểm đỏ mà đi, trên đường, hắn thấy rất nhiều tên gián ngã xuống ngất xỉu, đám khốn này, Nhạc Đông không thèm để ý, dù sao lũ người này chỉ là tép riu, thu dọn sau cũng được.
Những tên này đều mang theo đồ nghề, có kẻ có súng tự chế, có kẻ mang xăng...
Đừng thấy chúng hung hăng hống hách trước mặt người thường, nhưng trước mặt Triệu Tự Bàng, đến cả tép riu cũng không tính, cũng không biết Triệu Tự Bàng dọa chúng kiểu gì, chúng toàn tè ra quần, cứ để giải quyết đám cương thi độc trước đã, sau đó để Hà Bảo bọn họ đến rửa dọn là xong.
Nhạc Đông tiếp tục đi vào bên trong, đám người này, toàn bộ tụ tập ở lầu hai, kể cả cái tên đạo sĩ Minh Đạo cũng ở đó.
Điều này khiến Nhạc Đông rất vui vẻ, dù sao, hắn vốn dĩ không thích phiền phức, bọn họ tập trung càng đông, việc Nhạc Đông muốn làm lại càng đơn giản, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!
Rất nhanh, Nhạc Đông đã tới chỗ cửa phòng mà lần trước hắn theo Minh Đạo vào.
Hắn đứng ngoài cửa, thả tinh thần lực ra cảm ứng một chút.
Hình ảnh bên trong có vẻ không giống như trong tưởng tượng của hắn, lũ lặt vặt kia cũng không làm nghi lễ gì đặc biệt, mà ngược lại, bọn chúng đang lấy máu, từng tên xẻ ngực, sau đó lấy máu đổ vào chậu trước mặt.
Theo cảm ứng của Nhạc Đông, Minh Đạo đứng một bên, hắn có chút tham lam nhìn những dòng máu kia, nhìn biểu hiện của hắn thì dường như rất muốn có được chúng.
Nhưng hắn không dám động!
Đối diện hắn, Haruko Sanmoto mặt mày dữ tợn, nàng vẫy tay, sai người đem máu của bọn hoạt cương vừa lấy trình lên, sau đó, bưng chậu lên uống.
Hình tượng này khiến Nhạc Đông khó chịu đôi chút.
Ăn bẩn a đây là!
Có phải văn minh đang lùi lại không?
Hắn quan sát kỹ một lượt, đại khái hiểu tiểu thư kia đang làm gì.
Nàng đang trị thương, dùng chân huyết trong người bọn hoạt cương để chữa trị vết thương cho mình.
Nhạc Đông lắc đầu, nhìn oai phong lẫm liệt lắm, hóa ra lại thế này?
Mấy tấm dẫn lôi phù cũng không chịu nổi, còn tự xưng Thánh Tộc, nếu thế thì Nhạc Đông cảm giác mình chắc là Thiên Thần hạ phàm.
Nhạc Đông đưa tay đẩy cửa, cánh cửa trước mắt thoạt nhìn bình thường, nhưng trên thực tế lại được làm từ sắt thép, người bình thường căn bản không thể mở ra, nhưng Nhạc Đông không phải người bình thường, hắn chỉ dùng một chút lực, cả cánh cửa liền đổ bay ra ngoài.
Tiếng động này lập tức làm cả lũ hoạt cương bên trong giật mình.
Haruko Sanmoto vừa uống xong một chậu máu lớn, một luồng lệ khí bốc lên trên người nàng, bắt đầu tẩy trừ khí tức Tử Tiêu Thần Lôi còn lưu lại trên người.
Khi nhìn thấy Nhạc Đông, trong mắt nàng thoáng lóe lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu đi.
"Ngươi còn dám đuổi tới tận đây, theo như cách nói của người Cửu Châu các ngươi, đúng là trời có đường không đi, địa ngục không cửa tự xông vào, hôm nay, ta quyết giết ngươi!"
Haruko Sanmoto liếc nhìn đám hoạt cương xung quanh, nỗi sợ hãi ban đầu đối với Nhạc Đông lập tức giảm đi.
Nàng chậm rãi đứng dậy.
"Đã đến rồi, thì chuẩn bị chết đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận