Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 310: Động quật bệ đá, lại có thi 蟞! (length: 8011)

Khi Nhạc Đông hất chăn lên thì phát hiện trên giường không hề có Hoa Tiểu Song mà là bà bà trong xe đang ở trong chăn.
Nhạc Đông liếc mắt nhìn quanh, thấy dưới gầm giường có vết tích bị kéo lê. Hắn cúi xuống xem thì phát hiện dưới gầm giường lại có một cửa hầm.
Hoa Tiểu Song bị người ta trộm đi từ dưới gầm giường!
Nhạc Đông trực tiếp đẩy chiếc giường cùng bà bà trong xe qua một bên, xem xét cửa hầm. Cửa hầm này có một cái thang dẫn thẳng xuống căn phòng bên dưới. Cửa sau căn phòng khép lại, xem ra Hoa Tiểu Song đã bị mang đi từ cửa sau!
Kẻ mang đi Hoa Tiểu Song là ai? Là Đóa Nhi hay Đóa Ninh, hoặc có thể là cả hai chị em?
Nhạc Đông suy nghĩ một chút, liếc nhìn bà bà trong xe, dùng tinh thần lực lặng lẽ khống chế một lá bùa lưu lại trên người nàng. Sau đó, hắn nhảy từ trên lầu xuống, đuổi theo theo lối cửa sau.
Cái thôn Mạn Lặc này có chút thú vị nha. Trên mặt Nhạc Đông lộ ra một nụ cười nhạt. Tính kế hắn, Nhạc Đông, cũng không dễ như vậy, thật sự cho rằng hắn không có chút chuẩn bị nào sao?
Khi xác định Hoa Tiểu Song bị mang đi Miến Điện, Nhạc Đông đã để lại ấn ký trên người hắn. Việc Hoa Tiểu Song bị bắt đi không hề khiến Nhạc Đông hoảng hốt.
Hắn lấy ra một nén hương, la bàn, vẫn như cũ!
Thi triển đồng viết chữ truy tung thuật trong chốc lát, hương đang cháy ngay lập tức chỉ cho hắn phương hướng.
Chỉ là, phương hướng lại không phải trong thôn mà là hướng về phía bờ sông nơi ban ngày hắn cùng Điền Bàng đã đi qua.
Nhạc Đông không chút do dự, trực tiếp đuổi theo!
Dù sương mù giăng đầy, đêm tối mịt mùng nhưng mắt Nhạc Đông sáng như đuốc. Pháp nhãn của hắn nhìn thấu tất cả chướng ngại.
Hắn xuyên qua rừng cây, rất nhanh đã đến gần khu vực bờ sông.
Ngay tại nơi này, hắn dừng bước. Một mùi hôi thối quen thuộc xuất hiện ngay trước mũi hắn.
Hắn quan sát kỹ xung quanh, phát hiện ở gần đó không xa có một cái hang động. Cửa hang cao cỡ một người. Nhạc Đông nhìn nén hương trong tay, khói trắng bay theo hướng của cái hang.
Nhạc Đông không chút do dự, đi thẳng về phía hang núi đó. Vừa đến cửa hang, hắn đã phát hiện những dấu vết quen thuộc, trong hang cũng có chất nhầy giống như trên đường.
Hơn nữa, ở đây chất nhầy còn nhiều hơn. Nhạc Đông bước vào trong hang, đột nhiên nhớ đến quẻ bói của Hoa Tiểu Song.
Vào tại huyệt, không nhanh từ trước đến nay, đại hung, kính hữu có thể cát!
Vào tại huyệt, xem ra chính là cái hang này.
Đại hung!
Nói cách khác, trong này có hiểm họa lớn.
Nhìn từ điểm này, Thiên Cơ môn của Hoa Tiểu Song có chút thú vị, khi nào gặp lại Thương Tùng đạo trưởng, bảo hắn tính cho mình quẻ vận mệnh, hẳn là lão không cự tuyệt chứ.
Quyết định như vậy đi, nếu không mình vất vả đi cứu đồ đệ của hắn, không có chút lợi lộc gì.
Nhạc Đông nhìn hang động một cái, cố nén buồn nôn đi vào.
Trong hang núi này, khắp nơi đều là chất lỏng sền sệt, không biết rốt cuộc là thứ gì tạo thành, nhìn đã thấy khó chịu.
Nhạc Đông lắc đầu. Ngồi ăn rồi chờ chết mới là bản tính của mình, kết quả hiện tại thì hay rồi, càng ngày càng bận rộn chưa kể thời gian trôi qua cũng bất thường.
Trước kia chỉ liên quan đến thi thể oan hồn, hiện tại thì hay rồi, cương thi, hoạt thi, thi yêu, quái vật đều xuất hiện!
Nhạc Đông thật sự bất đắc dĩ.
"Thôn nhị đại" như mình đến mức này cũng có thể xem là có một không hai!
Hắn cố chọn những chỗ sạch sẽ chút để đi, vừa đi được vài bước, Nhạc Đông liền phát hiện có gì đó không ổn.
Bên trong những chất nhầy đó có cái gì đang động đậy. Nhạc Đông dùng chân gạt một viên đá, đạp lên chất nhầy. Ực một tiếng, chất nhầy vỡ ra, một đám lớn côn trùng bò ra.
Đám côn trùng này không phải một loại, có rết, nhện, còn có cả thạch sùng… Ngoài ra còn có một loại côn trùng toàn thân mọc gai ngược, toàn thân màu đen, có các vòng răng cưa.
Nhạc Đông nhìn kỹ, khá lắm!
Thi 蟞 trong truyền thuyết!
Thứ này không phải chỉ tồn tại trong mộ cổ sao? Hơn nữa phải là loại mộ có hàng vạn người chết mới có, trong hang núi này mà lại có thứ này!
Đây… Chẳng lẽ cái hang này là một đại mộ địa?
Nhạc Đông lập tức nhớ đến cảnh mộ tràng dưới núi Trường Tuyết. Hắn bắt đầu nhớ đến đám chuột đất, phải nói bọn nó rất chuyên nghiệp, nếu Lượng thúc ở đây, chắc chắn đã bắt đầu tìm long định huyệt rồi!
Không đúng!
Nơi này phong thủy đâu phải chỗ để đặt đại mộ. Ai lại rảnh rỗi đi xây một ngôi mộ lớn ở một nơi có phong thủy bình thường chứ?
Không phải đại mộ, vậy bên trong cái hang này rốt cuộc giấu thứ gì?
Nhạc Đông dẹp bỏ suy nghĩ. Không quản những thứ khác, trước hết phải đi cứu Hoa Tiểu Song, chắc chỉ đêm nay thôi, tên này sẽ bị người ta làm xong.
Nghĩ vậy, Nhạc Đông bắt đầu tăng tốc độ, lao nhanh trong hang.
… Sâu trong hang động.
Là một khoảng đất trống trải, có thể chứa khoảng hai trăm người. Ở giữa hang, một bệ đá được xây từ đá vụn, bệ đá hình kim tự tháp, trên bệ đặt hai bó đuốc đang cháy.
Bên dưới bệ đá, tất cả dân làng Mạn Lặc đang quỳ đầy đất, hỗn loạn.
Trên bệ đá, Hoa Tiểu Song bị xem như tế phẩm đặt trên đài.
Lúc này, hắn tỉnh lại từ cơn hôn mê, muốn động đậy thì phát hiện mình bị cột chặt vào một cây cột đá không hoàn chỉnh trên đài.
Hoa Tiểu Song nhìn xung quanh, xem xét bằng ánh lửa lập lòe của bó đuốc. Toàn thân hắn run lên. Dưới đài, dân làng quỳ kín đất. Nhìn vẻ ngây dại của bọn họ là biết bọn họ đã bị khống chế.
Thuốc hoàn!
"Lão đại, ngươi ở đâu?"
Trong hang động trống trải, ngoài tiếng kêu gào của Hoa Tiểu Song, không còn âm thanh nào khác.
Hoa Tiểu Song giãy dụa một hồi, phát hiện mình bị trói chặt vào bệ đá, không thể nhúc nhích.
Thấy giãy giụa không được, hắn lập tức nóng nảy.
"Mẹ nó, lão đại, Đông ca, ta không có bất kính với ngươi, cũng không thể vong ân bội nghĩa như vậy chứ? Trong nhà của ta còn có gia sản bạc tỷ chờ ta thừa kế, còn có mỹ nhân như hoa chờ ta rước về. Mẹ kiếp, tên thầy bói Minh Suối lão đạo lừa ta học bói toán thiên cơ, cái này không phải lừa ta sao?"
Mặc cho Hoa Tiểu Song nói gì, trong hang động vẫn chỉ có một mình hắn lên tiếng, ngoài tiếng vang vọng trong động ra thì hoàn toàn tĩnh mịch.
Đột nhiên!
Một luồng ánh đuốc chiếu tới. Ngay sau đó, tiếng bước chân từ xa truyền đến.
"Đóa Nhi, cô dừng tay đi, cô biết đây là chuyện không thể, đừng hồ đồ nữa."
"A Huynh, chuyện tôi đã quyết định anh tốt nhất đừng khuyên nữa, tôi nhất định phải thử một lần, nhỡ có thể thành thì sao?"
"Đóa Nhi, coi như anh xin cô, cô cũng là người học đại học, cô biết hành động của cô bây giờ là phạm pháp."
"Phạm pháp?" Giọng nói trong trẻo như chuông bạc của Đóa Nhi đột nhiên trở nên âm trầm.
"A Huynh, anh biết A Nương chết như thế nào không?"
"Đóa Nhi…"
"Đi, đừng nói nữa. Tôi muốn hồi sinh A Nương, nếu ai cản tôi thì người đó là kẻ thù của tôi. A Huynh, chẳng lẽ anh không muốn A Nương sống lại sao?"
"A Nương mất đã hai mươi năm, cô làm sao hồi sinh bà ấy được? Đóa Nhi, tỉnh lại đi."
"Anh câm miệng! Tiểu Long, mày giúp tao nhìn A Huynh, nếu hắn dám bước thêm một bước nào, mày cứ ăn thịt hắn!!!"
Nói xong, trong hang động vang lên một tiếng soạt soạt kỳ quái.
Lập tức, tiếng kêu thảm thiết của Đóa Ninh vang vọng khắp hang động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận