Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 198: Lưới bạo sát người, chỉ cần bàn phím! (length: 8087)

Hướng phía bàn của Nhạc Đông bọn họ, phục vụ bàn này có một mái tóc xanh nhuộm, đeo bông tai, khuyên mũi, xăm mình, thứ gì cũng không thiếu.
Quần bó, áo khoác ngắn màu đỏ tươi! ! !
Cái vẻ ngoài này, Nhạc Đông nhìn mà tê cả da đầu, chỉ muốn xông lên đánh cho hắn một trận.
Đương nhiên, điều làm Nhạc Đông thấy ghê răng không phải vì cách ăn mặc này, mà là trên đầu gã này xuất hiện một vầng khí màu đỏ.
Thứ này đại diện cho cái gì?
Nếu màu xanh lá trên đầu chị Lưu lần trước cho thấy chị ta đã thoát hiểm an toàn, vậy thì màu đỏ lần này chẳng lẽ biểu hiện gã này sắp bị 'cát'?
Nếu suy đoán này là đúng, vậy sau này mình có thể đi bói toán, dự đoán cát hung, bảo đảm trăm phát trăm trúng, quá chuẩn xác để phát tài.
Nhạc Đông nhận lấy thực đơn rồi đưa cho Bạch Trạch Vũ. Bạch Trạch Vũ vốn sinh ra ở miền Tây Nam, đương nhiên biết đồ nướng đặc sắc nhất ở đây là gì.
Gọi món xong, tên phục vụ tóc xanh phất mái tóc dài lãng tử rồi quay đi.
Nhạc Đông gọi: “Anh trai, chờ một chút.” Tên tóc xanh quay lại: “Chàng trai, mắt ngươi khá đó, vừa nhìn là biết ta đẹp trai.” Nhạc Đông: “...” Thật sự là muốn cho hắn một đấm để hắn biết vì sao bông hoa lại đỏ như vậy.
Thôi thôi, một đấm của mình tung ra thì có khi tên tóc xanh sẽ chẳng biết vì sao bông hoa đỏ như vậy, nhưng người xung quanh sẽ biết đầu của hắn sẽ nổ ra thành cái dạng gì.
Nhạc Đông kìm nén cơn bực dọc, miễn cưỡng nói: “Anh trai, tôi thấy tướng mạo anh tuấn tú, nhưng ấn đường hơi tối sầm lại, anh có chọc giận ai không đấy?” “Chọc ai? Không có nhé? Mà có thì cũng không sợ, cậu đi mà nghe ngóng xem ở khu này ai mà không nể mặt Đại Phi ca này của ta.” “Đại Phi ca? Ai là Đại Phi ca?” Tên tóc xanh vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên từ phía bên cạnh.
Tên tóc xanh đáp: “Lão tử ở đây, tìm ta có gì?” “Mày tên gì trên cái app Cà chua kia?” “Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Đại Phi ca chính là ta!” “Sưu”, một viên gạch bay đến.
Viên gạch này bay rất chuẩn, “phanh” một tiếng trúng đầu tên tóc xanh, lập tức mở toác cả đầu ra.
“Ngọa Tào!” Tên tóc xanh ôm đầu, máu tươi tuôn ra ào ạt.
Nhạc Đông đứng nhìn kêu một tiếng hay lắm, màu đỏ xem ra là điềm báo chết người thật, e không chỉ chết, tên kia còn cầm dao phay trong tay, nhìn dáng vẻ thì có vẻ thực sự muốn lấy mạng tên tóc xanh.
Đây là cái thù cái oán gì mà làm người ta mất lý trí, giữa thanh thiên bạch nhật dám xuống tay tàn độc như vậy?
Tên kia vác dao xông lên, các thực khách xung quanh vội vàng chạy tán loạn.
Tên vác dao người cao gầy, đeo kính, trông thì thư sinh yếu đuối nhưng mắt thì đỏ ngầu, nghiến răng, các đường nét trên mặt đều vặn vẹo!
Chậc chậc, biểu cảm đó!
Cũng không biết Đại Phi ca này đã làm cái gì mà làm người ta tức đến như thế?
Nếu Nhạc Đông không có ở đây thì Đại Phi ca hôm nay có khi đã thành 'Tử Phi ca'.
Đối phó chuyện này, không cần Nhạc Đông ra tay, Bạch Trạch Vũ đi nhanh về phía trước, một cái lao lên đã khống chế đối phương, dứt khoát quật ngã kẻ gây hấn xuống đất.
Bị khống chế, tên cao gầy ra sức giãy dụa, gào lên: “Thả tao ra, tao muốn giết tên khốn đó, nó bịa đặt nói xấu làm hỏng thanh danh của tao trên mạng, khiến tao bị đuổi học, tao phải giết nó, tao phải giết nó!!!” Nhạc Đông nhíu mày.
Nhìn tướng mạo người trẻ tuổi này, hắn không phải là một tên ác nhân.
Người ta có câu "tướng do tâm sinh", mặc dù câu này không hoàn toàn đúng với tất cả mọi người, nhưng cũng đúng với phần lớn.
Nhiều người trong giới xã hội đen làm nhiều việc ác nhưng bề ngoài thì nhìn không có vẻ là người xấu.
Hoặc ví dụ như một số người thích chanh chua thì cũng có thể nhận ra qua bề ngoài.
Tất nhiên, những điều này không phải là tuyệt đối.
Nhạc Đông lén sử dụng một câu Thanh Tâm Chú vào người thanh niên đeo kính cao gầy.
Vẻ điên cuồng trong mắt thanh niên đeo kính tan đi.
Lập tức, hắn ngừng giãy dụa, dường như đã nhận ra lỗi lầm lớn của mình, nằm trên đất khóc òa lên.
Có thể khiến một người trẻ tuổi trưởng thành gào khóc như thế, có thể thấy Đại Phi ca kia làm chuyện nhất định rất quá đáng.
Nhạc Đông ra hiệu cho Bạch Trạch Vũ thu hung khí lại rồi bảo Bạch Trạch Vũ gọi cấp cứu.
Tên tóc xanh kia chết thì không chết, nhưng chịu một cú gạch cũng không nhẹ nhàng gì.
Có chuyện này, bữa khuya cũng chẳng thể ngon lành được. Nhạc Đông mở lời hỏi thanh niên cao gầy kia: “Sao ngươi lại hồ đồ như vậy, mà dám cầm dao gây thương tích giữa đường chứ?” Thanh niên cao gầy đau khổ kể lại toàn bộ sự việc.
Hắn tên Ninh Vĩ, là sinh viên trường đại học Tây Nam ở bên cạnh, điều kiện gia đình không khá lắm. Vì kiếm thêm tiền sinh hoạt, hắn tự mình vận hành một tài khoản mạng xã hội, chuyên đăng tải những bài viết mềm về ẩm thực.
Tuần trước, hắn tìm đến quán đồ nướng này, chụp ảnh lấy tư liệu, thậm chí cắn răng gọi đồ nướng đặc sắc nhất ở đây.
Trong khi hắn đang chụp ảnh thì có vài cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi đối diện.
Vốn thì không có chuyện gì, nhưng Ninh Vĩ vì muốn chụp ảnh đẹp hơn nên đã dùng các góc độ khác nhau để quay chụp.
Kết quả là cảnh này bị tên tóc xanh quay lại, hắn biết Ninh Vĩ không quay chụp mấy cô gái kia mà đang chụp đồ ăn trên bàn, nhưng vì độ 'hot' mà hắn cố tình đăng lên mạng xã hội bài viết với tiêu đề sinh viên đại học trắng trợn chụp lén váy của các cô gái.
Đăng tải xong lập tức gây nên sóng gió lớn.
Nhiều kẻ bàn phím không rõ sự tình chĩa mũi dùi vào Ninh Vĩ, không bao lâu, Ninh Vĩ bị lôi cả thông tin cá nhân ra.
Tên tóc xanh thấy bài đăng nổi như cồn thì không những không đính chính lại mà còn đổ thêm dầu vào lửa, cố tình dẫn dắt dư luận mạng không rõ sự tình.
Kết quả! ! !
Ninh Vĩ không có cách nào thanh minh, bị mọi người chỉ trích đến mức không dám ra khỏi ký túc xá.
Ngày hôm nay, trường học đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Đuổi học Ninh Vĩ!
Quyết định này trở thành giọt nước tràn ly đối với Ninh Vĩ.
Gia đình hắn vốn không có điều kiện tốt, vì hắn có thể học đại học, trong nhà đã phải cố gắng rất nhiều...
Trong tuyệt vọng, hắn đã nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này - Đại Phi ca!
Hắn quyết định giết Đại Phi ca xong sẽ tự sát!
Vì thế mà có màn vừa xảy ra.
Nghe Ninh Vĩ kể lại, Bạch Trạch Vũ thả Ninh Vĩ ra. Nhạc Đông thì nhíu mày nhìn Đại Phi ca còn đang nằm dưới đất.
Giờ phút này, Nhạc Đông vô thức siết chặt tay.
Hắn tin Ninh Vĩ nói không một câu nào sai sự thật, mọi thứ bắt nguồn từ Đại Phi ca kia, nếu không có việc hắn cố tình tung tin, vì 'hot' mà kích động dân mạng không rõ chân tướng, thì làm sao Ninh Vĩ có thể bị cả cộng đồng mạng chĩa mũi dùi vào, ác ý lôi thông tin cá nhân ra.
Cuối cùng dẫn đến bị trường học đuổi học.
Ninh Vĩ là một người bị hại, chủ yếu là do Đại Phi ca, đồng lõa là vô số người không rõ chân tướng trên mạng.
Hủy hoại cả một cuộc đời người, chỉ bằng một lời đồn, một cái bàn phím! ! !
Đẩy một người đầy nhiệt huyết với cuộc sống, một sinh viên luôn cố gắng vượt khó mà trở thành kẻ định giết người, vậy có công bằng không?
Thật quá mẹ nó không công bằng.
Nhạc Đông bực bội bẻ gãy một góc bàn phía trước.
Hắn nhìn Bạch Trạch Vũ, rồi nhìn Hồ Tín Tuyết và Cửu Thúc.
Cửu Thúc tức giận đập bàn một cái, bàn phát ra tiếng kêu.
“Ta sống đến nửa đời người, lần đầu tiên thấy chuyện này, ta không quan tâm, dù có phải bán mặt mo này đi nữa, ta cũng phải bênh vực thằng nhóc này cho rõ ràng, quá đáng!” Nhạc Đông nhìn Đại Phi ca đang lẩm bẩm bên cạnh, hắn đứng dậy, lạnh mặt bước đến chỗ hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận