Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 669: Các ngươi chờ đó cho ta! (length: 7836)

Đến sân bay Ma Đô, Nhạc Đông không ngừng nghỉ mà đi thẳng đến đại học Chấn Đán.
Lần này đến Ma Đô, hắn không hề báo cho Tô Uyển Nhi, chủ yếu là muốn tạo bất ngờ cho nàng.
Vừa bước chân vào trường, Nhạc Đông lập tức có cảm giác ngỡ ngàng như thể cách một thế hệ.
Lần trước đến trường, hắn vẫn còn là một sinh viên.
Hai tháng trôi qua, hắn đã là một “trâu cày” chính hiệu của đội sản xuất, trải qua những ngày tháng bôn ba phá án.
Nhạc Đông đứng giữa sân trường, cảm thán một hồi, vẫn là cuộc sống trường học tốt đẹp, từng tốp các cô gái khoe đôi chân dài, từng nhóm các chàng trai trên sân tập thỏa sức đổ mồ hôi, mong có được "quyền ưu tiên" kết hôn.
Đáng tiếc, thời gian không thể quay lại, trong bốn năm đã qua, Nhạc Đông ngoài quen biết ba thằng bạn cùng phòng ra thì cuộc sống ở trường có vẻ bình lặng đến tẻ nhạt!
Nghĩ đến ba thằng đó, ngoại trừ lão Tào thì hai thằng còn lại có lẽ vẫn còn ở trường, lát nữa sẽ gặp lại chúng nó.
Khi Nhạc Đông đang chìm đắm trong ký ức thì đột nhiên một tiếng ồn ào vang lên trên sân tập, Nhạc Đông nhìn về phía âm thanh, hình như ở khu ký túc xá nghiên cứu sinh có người đang tỏ tình.
Cuộc sống đại học vẫn là tuyệt vời, ngoài học tập ra thì không cần nghĩ ngợi gì cả.
Trùng hợp, hắn cũng định đến khu ký túc xá nghiên cứu sinh để tìm Tô Uyển Nhi, Nhạc Đông bước những bước chân dài, đi thẳng về phía đó.
Còn chưa đến nơi, Nhạc Đông đã nghe tiếng xì xào bàn tán của mọi người.
"Ghen tị quá đi, anh Vương khóa trên thật lòng với chị Tô quá, trai tài gái sắc, đúng là một cặp trời sinh."
"Nhưng nghe nói chị Tô không có cảm tình với anh Vương đó."
"Mấy người biết gì, anh Vương là con nhà giàu thứ thiệt, lái Ferrari, BMW, nào là hoa tươi quà cáp xa xỉ, mấy cô gái có thể từ chối cám dỗ này chứ, tớ thấy sớm muộn gì chị Tô cũng bị đổ thôi."
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, học tỷ họ Tô? Lẽ nào là lão Tô?
Hắn vô thức đi về phía chỗ mọi người đang tụ tập.
Mọi người vây quanh ở giữa, một anh chàng bảnh bao chải chuốt bơ đội hoa hồng thành hình trái tim lớn, ngoài ra, bên ngoài trái tim hoa hồng còn có một chiếc Maserati màu hồng.
"Uyển Nhi, anh yêu em, làm vợ anh nhé!" Anh chàng vuốt mái tóc dài lãng tử, tạo dáng vẻ điển trai.
Nghe hai chữ Uyển Nhi, Nhạc Đông lập tức tối sầm mặt, hay cho thằng này, muốn đào góc tường của ta à.
Hắn xông thẳng về phía đám đông.
Khi hắn vừa đến thì hai bóng dáng quen thuộc xuất hiện, Âu Dương Thần và Diệp Chí Cần.
Hai người cũng đã thi đỗ nghiên cứu sinh của trường, mà còn cùng khoa với Tô Uyển Nhi.
Hai người vừa đến đã lên tiếng: "Vương Minh Thao, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, Tô Uyển Nhi có bạn trai rồi, mày ngày nào cũng bày trò này, không thấy phiền hả?"
Vương Minh Thao khinh thường liếc hai người: "Hai thằng nghèo mạt rệp, chuyện đâu đâu cũng xen vào, còn đòi quản lão tử tán gái à? Mày tin tao gọi một cú điện thoại cho tụi mày cuốn gói ra khỏi trường không?"
Diệp Chí Cần cười lạnh: "Họ Vương, mày có cái gì mà kênh kiệu, ở trước mặt Nhạc Đông, mày không đáng một xu, mà như mày cũng đòi theo đuổi Tô Uyển Nhi, không soi gương mà xem lại mình đi."
Âu Dương Thần cũng chêm vào: "Đồ bóng loáng vô dụng, nhìn thì đẹp, thấy ghê tởm, cũng tại lão Tào không ở đây, chứ không là ta thả lão Tào ra, cho mày sống dở chết dở!"
"Hai thằng nghèo rớt mùng tơi, có móc ra được một vạn tệ trong túi không? Ở đó lo chuyện bao đồng, có thời gian thì đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt còn hơn."
Diệp Chí Cần cười lạnh: "Đồ ngốc, mày nghĩ ai có tiền cũng giống như mày thích khoe khoang à, nhà mày có tí tiền còm ta còn chẳng thèm nhìn, có mỗi cái xe rách Larry mà cứ tưởng mình giỏi, mà là xe cũ rích rồi, hết thời rồi!"
Âu Dương Thần tiếp lời: "Tưởng mình là mèo mù vớ được cá rán à, cái gì Vương Minh Thao đúng không, đừng lôi hai đồng tiền dơ bẩn của nhà mày ra khoe nữa, mất mặt, đại gia nào bây giờ còn đi xe sang tặng hoa hồng đi cua gái hả, biết thế nào là đẳng cấp không, cái trò của mày lạc hậu quá rồi, mất mặt!"
Mặt Vương Minh Thao lúc xanh lúc đỏ, hắn rất muốn nổi giận nhưng cuối cùng khí thế cũng phải lui.
Đứng trong đám đông, Nhạc Đông nghe mà thấy khá, có vẻ gia đình Diệp Chí Cần cũng không hề đơn giản, nhìn vẻ mặt của Âu Dương Thần thì cũng thấy có vẻ hắn cũng không phải dạng vừa.
Khụ khụ, xem ra hai tên này đều có bí mật cất giấu cả.
Đúng lúc này, Tô Uyển Nhi mặt lạnh như băng, khí thế ngút trời, đi ra từ ký túc xá.
"Vương Minh Thao, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đến làm phiền tao, nếu còn có lần sau, tao báo công an đó!"
Tô Uyển Nhi nói chuyện khiến Vương Minh Thao giận tím người, hắn trực tiếp ném bó hoa hồng xuống đất.
"Tô Uyển Nhi, đừng có được nước làm tới, gia tộc Vương ở Ma Đô không thể nói là hô mưa gọi gió nhưng bố tao là lãnh đạo bên hệ thống trị an của thành phố, mẹ tao là lãnh đạo bên hệ thống giáo dục, cô tao là tổng giám đốc một công ty buôn bán nước ngoài, nếu dám đắc tội tao, tao sẽ khiến cho tụi bây sống không bằng chết."
Tô Uyển Nhi mặt không cảm xúc, cất bước chân dài đi tới trước mặt hắn, liếc nhìn hắn một cái khinh thường rồi nói: "Vậy mày có biết bạn trai tao là ai không?"
"Tao không quan tâm nó là ai, mày không đồng ý thì cũng không sao, lát nữa tao sẽ khiến mày quỳ xin để tao lên giường với mày."
Diệp Chí Cần trực tiếp bước lên trước: "Được thôi, vậy thì chơi một ván, tao muốn xem mày có bao nhiêu cân lượng, mày gọi điện thoại đi, tụi tao sẽ chơi tới bến."
"Tính cả tao nữa!" Âu Dương Thần cũng thay đổi bộ dạng cợt nhả thường ngày.
"Tụi mày đừng hối hận!"
Vương Minh Thao liền rút điện thoại ra tại chỗ.
Nhạc Đông biết mình nên xuất hiện, nếu không để chuyện này tiếp diễn nữa thì cũng không được.
Hắn chán nản tách đám đông bước đến.
"Được được được, đã muốn chơi vậy thì chơi cho tới bến luôn."
Nhạc Đông vừa xuất hiện, mắt Tô Uyển Nhi bỗng sáng rực, nàng bất chấp ánh mắt của người xung quanh, trực tiếp như chim én nhỏ về tổ, lao vào vòng tay Nhạc Đông, ôm chặt lấy hắn.
"Cuối cùng anh cũng biết đường đến tìm em rồi."
Diệp Chí Cần, Âu Dương Thần cũng hùa theo, trêu chọc nói: "Coi chừng, trước mặt mọi người, hai người vậy là thành củi khô gặp lửa đó."
Nhạc Đông âu yếm nhìn Tô Uyển Nhi, cười nói: "Em muốn siết chết anh à?"
Nghe vậy, Tô Uyển Nhi bĩu môi nói: "Nếu anh không mau đến tìm em thì em đã đồng ý lời tỏ tình của người khác rồi, để anh phải khóc đó."
"Không đâu!" Nhạc Đông vỗ vai Tô Uyển Nhi, nàng mới buông Nhạc Đông ra rồi ngoan ngoãn đứng nép vào người hắn.
Nhạc Đông hoàn toàn không để ý đến Vương Minh Thao mà hướng về phía Diệp Chí Cần và Âu Dương Thần lên tiếng chào, trêu chọc nói: "Hai người giấu kín quá nha."
Diệp Chí Cần cười ha hả: "Đi ra ngoài đường, thân phận mình tạo ra, hù người thôi, ai mà không biết."
Âu Dương Thần lại tái phát tính “tưng tửng”: "Đông ca ca, người ta đấm ngực anh nha!"
Nhạc Đông lập tức bất lực!
Bị ngó lơ hoàn toàn, Vương Minh Thao rõ ràng không thể nhịn được nữa, hắn quát vào mặt đám Nhạc Đông: "Tụi mày cứ chờ đó cho tao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận