Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 181: Khá lắm, lại là một cọc đại án! (length: 8529)

Lý Định Phương vừa gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi, Cục trị an thành phố Ly lập tức bắt đầu hành động.
Hướng Chiến rất nhanh đã đến báo cáo, đi cùng hắn còn có người quen cũ Đường Hữu Điền, ngoài Đường Hữu Điền ra, còn có mấy trị an viên trông quen mắt, Nhạc Đông gật đầu chào hỏi bọn họ.
Hướng Chiến cười khổ nhìn Nhạc Đông nói: “Nhạc đại trưởng khoa, từ ngày đầu tiên ngươi đến hệ thống trị an của chúng ta đến giờ, toàn là án lớn, nhiều hơn cả năm qua cộng lại!”
Lời này…
Nhạc Đông cũng nghi ngờ mình có phải mang “thể chất Conan”, đi đến đâu là có án mạng ở đó.
Nhưng, việc này đâu thể trách mình được, toàn là án tự tìm đến cửa mà, khỏi nói vụ án thịt đà điểu, vụ Mai di lừa bán người và buôn bán nội tạng phi pháp, vụ án xác chết trôi vịnh sông Vĩnh Giang, vụ án bắt hung thủ trong mộng, đều ở chỗ khác cả.
Thêm vụ án nửa xác chết nữa, đây nghiêm túc mà nói cũng ở nơi khác.
Cho nên, việc này thật sự không liên quan gì đến mình cả!
Nhạc Đông bất đắc dĩ buông tay, nói: “Chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến ta, ta chỉ là cơ duyên xảo hợp mà tham dự vào thôi.”
Đường Hữu Điền cười nói: “Ngươi đừng nghe lão Hướng ở đó kêu ca, thật ra trong lòng hắn đang cười hớn hở, đi theo nhạc đại trưởng khoa phá án, có công lao ngay lập tức, làm thêm vài vụ nữa, chẳng mấy chốc không còn gọi Hướng đội, mà là gọi Hướng cục trưởng rồi.”
“Thôi đi thôi, lão Đường, tư tưởng của ngươi sai lệch rồi, phá án không phải để thăng quan tiến chức.”
“Có công lao được thăng quan tiến chức thì sao, đâu phải nịnh bợ mà được, thứ này không cầm thì mới bỏ phí.” Đường Hữu Điền khịt mũi coi thường Hướng Chiến.
Nhạc Đông cười nói: “Ta thấy đại ca Đường nói đúng, có công thì thưởng, đó là truyền thống tốt đẹp của hệ thống chúng ta.”
Hướng Chiến nhìn Nhạc Đông liền phì cười.
“Nhạc Đông à, ta cảm giác lãnh đạo sắp tới chắc chắn phải đau đầu vì cái tên nhóc như ngươi!”
“Hả? Lão Hướng đồng chí, ta có thể hiểu đây là ngươi đang gây chia rẽ mối quan hệ giữa ta và lãnh đạo không?”
“Gây chia rẽ gì, không không không, lãnh đạo chắc chắn đau đầu xem công lao của ngươi nên ban thưởng như thế nào.”
Đường Hữu Điền lại coi thường nói: “Việc này thì có gì đau đầu, điều lệ ban thưởng của hệ thống chúng ta vẫn nằm đó, nên thăng chức thì thăng chức, nên thưởng thì thưởng.”
“Ngươi nói nhẹ nhàng quá nhỉ, ngươi có nghĩ Nhạc Đông năm nay mới bao nhiêu tuổi không, còn nữa, hắn mới vào đơn vị bao lâu, với cái tốc độ này, chẳng mấy chốc mà lên phó phòng.”
Đường Hữu Điền: “…”
Nghe có lý đấy, chỉ nghĩ đến công lao, quên mất Nhạc Đông bao nhiêu tuổi, đáng sợ hơn là, hắn mới vào hệ thống chưa được một tháng.
Chưa kể, mấy ngày trước Nhạc Đông đã bắt được Cố Đại Đồng, thành công giải quyết nguy cơ nổ bom công cộng, ít nhất phải có nhị đẳng công.
Nghe đồn, sau khi Nhạc Đông gia nhập hệ thống trị an còn đến dãy Trường Tuyết, ở đó không chỉ phá một vụ giết người, mà còn bắt một đám trộm mộ, đoạt lại rất nhiều văn vật.
Đúng, hắn còn tìm được cả mộ y quan của Mãn Thanh Thủy Tổ Nỗ Nhĩ Cáp, bộ phận văn vật còn gửi văn bản đến khen ngợi.
Như vậy tính ra, cái này cũng phải có nhị đẳng công nữa chứ...
Tính như vậy thì lãnh đạo đúng là đau đầu thật.
Đường Hữu Điền vô thức liếc nhìn Nhạc Đông bên cạnh, tên thanh niên này thực sự quá đáng sợ, có phải là người không vậy?
Nhạc Đông lại nói: “Công lao gì mà công lao, những thứ đó không phải của một mình ta, là của mọi người, ta chỉ là một thành viên trong đó mà thôi.”
“Thôi, đừng có Versailles nữa, nhạc đại trưởng khoa, sắp xếp công việc đi.” Hướng Chiến trêu ghẹo nói.
“Sắp xếp gì, việc này đừng tìm ta, ta chỉ phụ trách làm thôi.” Nhạc Đông quả quyết không quản, người bên cạnh còn không sắp xếp được đầy đủ, nói gì đến các đồng nghiệp trong huyện, việc này không phải là của Hướng đồng chí thì còn của ai.
Lão Hướng sớm biết sẽ như vậy, hắn bèn phân công công việc qua loa, sau đó lại gọi điện thoại cho đơn vị anh em huyện Tam Giang, để bọn họ liên lạc với bên huyện An Đông.
Việc vớt xác trong sông này nhất định phải sớm liên lạc tốt với phòng cháy bên đó.
Sau khi sắp xếp xong, cả nhóm lên xe chạy về phía chỗ giáp ranh Tam Giang và An Đông.
Lúc lên xe còn có việc xen vào, Trưởng khoa kỹ thuật của Cục thành phố là Trâu Thành chủ động xin chiến, hộ tống đoàn phá án cùng nhau xuống dưới phá án.
Từ thành phố Ly đi xuống mất hơn một giờ xe.
Trâu Thành, Nhạc Đông, Hướng Chiến ngồi cùng một xe.
Lái xe là một chàng trai thuộc đội trọng án, tên Lý Hồng Cơ, mới chuyển ngành từ bộ đội đặc chủng về, lái xe vừa nhanh vừa chắc.
Trên đường, Trâu Thành hiếu kỳ hỏi Nhạc Đông: “Nhạc Đông, những thủ đoạn của ngươi có thể phổ cập không?”
“Phổ cập?”
“Đúng vậy, nếu như có thể phổ cập, thì sẽ giúp ích rất nhiều cho công tác điều tra tội phạm toàn quốc chúng ta.”
Nhạc Đông bất đắc dĩ cười nói: “Anh Trâu à, nếu như những cái này có thể phổ cập, thì anh nghĩ có cần phải chờ đến bây giờ không?”
Trâu Thành ngẫm nghĩ một chút, cũng phải nhỉ!
Huyền Môn thuật pháp đã lưu truyền từ xưa đến nay, nếu có thể phổ cập thì không cần đợi đến bây giờ.
Quả nhiên mình đã suy nghĩ quá nhiều!
Thấy Trâu Thành lộ vẻ thất vọng, Nhạc Đông cười.
Có nhiều thứ, giải thích với bọn họ cũng không hiểu được.
Chưa kể việc tu hành cần có tư chất, chỉ riêng việc tu luyện sẽ có tam khuyết ngũ tệ đã khiến phần lớn mọi người phải e dè rồi.
Không phải ai cũng có công đức hộ thân, có thể tránh được tai họa của tam khuyết ngũ tệ.
Đến giờ Nhạc Đông cũng không hiểu tại sao mình lại nhận được điểm công đức.
Theo như lời lão gia tử, có thể nhận được âm đức đã rất tốt rồi, còn công đức, thứ đó thấy còn không nhìn thấy nữa.
Một đường im lặng.
Rất nhanh, đoàn xe đã đến thôn Bạch Sa, nơi giáp ranh giữa Tam Giang và An Đông.
Sau khi xuống xe, Hướng Chiến bắt đầu liên hệ với ngành có liên quan ở An Đông.
Lúc này đã là mười một giờ đêm.
Thôn Bạch Sa đèn đóm lập lòe mấy chỗ, Nhạc Đông bọn họ dừng xe bên ngoài thôn, chó trong thôn bắt đầu sủa ầm ĩ.
Nhạc Đông lấy từ cốp xe đôi ủng dài lội nước ra thay.
Lúc này là tháng bảy, nắng hè gay gắt, là lúc rắn độc hoạt động nhiều, ruộng đồng bờ sông đâu đâu cũng thấy bóng dáng chúng.
Có một vài loại rắn độc cắn một phát cũng không đau, đến khi phát hiện thì mạng nhỏ đã xong.
Chưa kể rắn cạp nong là một ví dụ điển hình.
Độc thần kinh, nổi tiếng hung dữ!
Còn có rắn ngũ bộ xà, cắn một cái có thể làm thận có vấn đề theo luôn.
Nhạc Đông không dám chủ quan, mặc dù có thủ đoạn đuổi rắn tránh trùng, nhưng nhiều thứ vẫn nên chú ý một chút.
Sau khi thay ủng lội nước dài xong, Nhạc Đông cầm đèn pin rồi đi về phía bờ sông.
Trên đường đi, Nhạc Đông thấy mấy con ếch mập đang đậu trên bờ ruộng, thứ này lúc nhỏ Nhạc Đông rất thích bắt, tối mịt dùng đèn soi vào thì nó như bị điểm huyệt, nằm im bất động, cứ thế nhặt lên thôi.
Nhắc nhở hữu nghị, ếch xanh là động vật được bảo vệ, bắt nhiều là vi phạm pháp luật! ! !
Đến bờ sông, Đường Hữu Điền và Trâu Thành cứ đuổi muỗi vo ve xung quanh, muỗi ở bờ sông này rất độc, cắn một cái là sưng to.
Hai người cứ phe phẩy quạt.
Trâu Thành hơi kỳ lạ hỏi: “Nhạc Đông, sao quanh người ngươi không có một con muỗi nào thế?”
Nghe anh ta nói, Đường Hữu Điền cũng để ý, liền trêu: “Nhạc Đông, có bí quyết gì đuổi muỗi à? Dạy bọn ta đi.”
Nhạc Đông: “Chắc là bọn muỗi thấy máu của mấy anh thơm hơn một chút thôi.”
Đường Hữu Điền: “Cái đồ điêu toa này!”
Nhạc Đông nhìn xung quanh, đúng là chỗ này!
Chính khúc sông này là khúc sông hắn thấy khi thi pháp.
Hắn đi dọc bờ sông lên phía thượng nguồn, đi được khoảng một dặm thì Nhạc Đông dừng lại.
Nhíu mày nhìn xuống sông!
Đáng nể thật, lại một vụ án lớn nữa! ! !
«Cập nhật đến, tuy muộn nhưng nhất định có, nhất nguyên đạo tử huynh, cái này xin tặng huynh coi như lễ vật!»
Bạn cần đăng nhập để bình luận