Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 4: Ngươi đây là muốn lấy ta tiền? (length: 8203)

Nhạc Đông chẳng thèm để ý đám người, hắn xoay người, nhìn về phía Lâm Chấn Quốc đang đứng sau lưng mình.
Giữa không trung, một con hạc giấy chỉ có hắn nhìn thấy đang bay lơ lửng.
Con hạc giấy tựa như sống lại, rất sống động vẫy cánh trên bầu trời, đảo mắt liền biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Đám người thấy Nhạc Đông ngẩng đầu nhìn trời, cũng đều ngẩng lên nhìn theo ánh mắt Nhạc Đông.
Kết quả ngẩng lên, ngoài trời xanh mây trắng ra thì chẳng thấy gì.
Làm cái quái gì vậy!
Lâm Chấn Quốc tỏ ra khá trầm ổn, hắn nhìn Nhạc Đông như có điều suy nghĩ.
"Có thể nói một chút xem đây là cậu đang làm gì không?"
Nhạc Đông không trả lời mà chỉ xoay người nói: "Đi theo ta."
Hắn thi triển chiêu thức gia truyền, thuật Tầm Phách Linh Hạc truy tung, có thể thông qua con hạc giấy dẫn đường tìm được người mất tích.
Đây là một trong những thủ đoạn của người làm hàng mã.
Người có tam hồn thất phách, tam hồn tương ứng với Thiên Địa Nhân, còn thất phách thì chủ đạo thân người.
Dù là người đã chết, chỉ cần thi thể chưa hoàn toàn thành xương cốt, thì thất phách vẫn còn đó.
Thuật Tầm Phách Linh Hạc truy tung có thể thông qua mối liên hệ kỳ lạ tìm kiếm người mất tích.
Đương nhiên, môn thuật pháp này cũng có giới hạn, mà còn cần tiêu hao tinh khí thần của người dùng.
Với tình trạng hiện tại của Nhạc Đông, chỉ có thể miễn cưỡng thi triển.
Sau khi thi triển xong, hắn cần hai ngày để hồi phục.
Sau khi tiên hạc biến mất trên không trung, sắc mặt Nhạc Đông trở nên hơi tái nhợt.
Hắn lại mò trong túi ra một tờ giấy vàng, dùng tay nhanh chóng xé ra một hình người giấy, tay hắn tựa như có ma lực, hình người giấy trông rất sống động.
Sau đó, hắn lại lấy bút, vẽ lên tai mắt mũi miệng trên người giấy, cuối cùng một nét, hắn dừng lại một chút, tựa hồ đang suy nghĩ.
Cuối cùng, bút hắn hạ xuống, vẽ một đôi mắt trên đầu người giấy.
Không biết có phải ảo giác không, ngay khi Nhạc Đông vừa vẽ xong đôi mắt, Lâm Chấn Quốc đứng bên cạnh rùng mình.
Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy ánh mắt người giấy, hắn thấy mắt người giấy như thể có hồn sống lại, âm trầm nhìn chằm chằm vào mình.
Sau khi vẽ mắt xong, sắc mặt Nhạc Đông lại tái nhợt đi vài phần.
Hắn mở lòng bàn tay ra, người giấy trong lòng bàn tay bỗng đứng thẳng lên.
Mọi người xung quanh lập tức kinh ngạc tột độ.
Đây...
Đây là ma thuật sao?
Một tấm giấy vàng mỏng manh, lại có thể tự đứng lên được, thật khó tin.
Nhạc Đông nhắm mắt cảm thụ điều gì đó, đột nhiên, đầu người giấy trong tay hắn đột nhiên hướng về một phương.
Hắn mở miệng nói: "Đi lấy xe đi theo ta."
Lâm Chấn Quốc liếc nhìn Dương Kinh Vĩ, "Lão Dương, cậu đi lái xe, hai người chúng ta đi một chuyến."
Dương Kinh Vĩ vốn muốn nói gì đó, thấy cấp trên đã đồng ý, hắn đành ngậm miệng, ngoan ngoãn vào trong sở lấy xe chuyên dụng đi ra.
Lâm Chấn Quốc cùng Nhạc Đông cùng nhau lên xe.
Sau khi lên xe, dưới sự chỉ dẫn của Nhạc Đông, Dương Kinh Vĩ lái xe một mạch chạy về hướng tây.
Đối mặt ánh mắt nghi hoặc của Lâm Chấn Quốc, Nhạc Đông cũng không giải thích, giờ phút này trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Mỗi lần thi triển thủ đoạn đều tiêu hao rất nhiều tinh khí thần của hắn.
Ít nói cũng là một cách giữ gìn tinh thần.
Một đường im lặng, dưới sự chỉ dẫn của Nhạc Đông, xe từ từ dừng ở khu vực giáp ranh giữa thành thị và nông thôn Bắc Đẩu, bên cạnh một ngọn núi hoang.
Đến nơi này, người giấy đột nhiên bốc cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Mồ hôi lạnh trên thái dương Nhạc Đông chảy xuống.
Lần này thua lỗ lớn rồi.
Chỉ có 2 vạn, mà hao phí nhiều tinh khí thần như vậy, thật không đáng.
Lần sau có chuyện lỗ vốn như này thì có đánh chết hắn cũng không làm.
Ba người xuống xe, đánh giá bốn phía.
Nơi này không thể nói vắng vẻ, chỉ có thể nói hoang tàn vắng vẻ.
Ngoài rác rưởi ra, đập vào mắt chỉ còn cây cối um tùm.
"Đưa bọn ta tới nơi quái quỷ này làm gì?"
Dương Kinh Vĩ phun ra một câu.
Nhạc Đông dùng tay xoa mồ hôi trên thái dương, mệt mỏi nói: "Người các anh muốn tìm ở đây."
Lâm Chấn Quốc nghe vậy gật đầu, vốn trong lòng còn mang vài phần nghi ngờ, giờ đã chọn tin tưởng Nhạc Đông.
Trên xe hắn vẫn quan sát Nhạc Đông, tận mắt thấy sắc mặt của hắn từ hồng hào chuyển sang tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, những biểu hiện này, không phải là giả vờ được.
Lâm Chấn Quốc dùng ánh mắt ra hiệu cho Dương Kinh Vĩ quan sát xung quanh.
Dương Kinh Vĩ có chút không tình nguyện đi về phía trước, nhưng trong lòng thì cằn nhằn, đây thật là trò đùa.
Nơi này hoang vu như vậy, một ông lão mất tích làm sao có thể ở đây được...
Trong khi Dương Kinh Vĩ đi lục soát trong bụi cỏ thì, Lâm Chấn Quốc lên tiếng.
"Nhạc Đông, thực ra trong lòng tôi vẫn luôn thiên vị cậu, dù những gì cậu nói rất phi lý."
"Cứ chờ mà xem là biết." Vừa rồi truy tìm một mạch, tinh thần tiêu hao khá lớn, giọng nói Nhạc Đông mang theo chút khàn khàn, nói xong thì tựa vào xe nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Chấn Quốc cũng tự giác không tiếp tục quấy rầy.
Rất nhanh, mười mấy phút trôi qua, ngay khi Lâm Chấn Quốc không nhịn được định tự mình vào xem xét thì, tiếng của Dương Kinh Vĩ từ bụi cỏ đột nhiên truyền đến.
"Lâm sở mau tới!"
Lâm Chấn Quốc liếc nhìn Nhạc Đông bên cạnh, nhanh chân chạy về nơi phát ra tiếng kêu.
Chỉ thấy Dương Kinh Vĩ vén cây bụi phía trước ra, bên trong có thể mơ hồ thấy một vật thể hình người.
Theo động tác kéo của hắn, một tiếng "ông" vang lên, một đàn ruồi nhặng đầu xanh bay lên, một mùi hôi thối nồng nặc lan ra.
Ánh mắt Lâm Chấn Quốc trong nháy mắt ngưng tụ, với công việc của bọn hắn, loại cảnh này không còn lạ lẫm.
Rất rõ ràng, vật thể hình người kia là một thi thể!!!
Dương Kinh Vĩ quay mặt buồn nôn, hắn vừa kéo, ruồi nhặng bay loạn lên, có hai con thậm chí bay vào cả miệng hắn.
Thật sự có thi thể, vấn đề này lớn rồi.
Lâm Chấn Quốc điều chỉnh lại tinh thần, lập tức lấy điện thoại ra gọi bên ngoài.
"Lão Dương, đừng động, bảo vệ hiện trường, có án mạng rồi, phải thông báo ngay cho đội trọng án."
Dương Kinh Vĩ cố nén buồn nôn, chạy ra một bên nôn mật xanh mật vàng.
Một lúc lâu hắn mới hoàn hồn.
Nhạc Đông đã sớm lùi ra xa, dù sao hắn cũng là người hay chạm mặt với âm hồn, nhưng khi thấy thi thể hắn vẫn thấy ghê, lại thêm mùi thối rữa, hắn không muốn dính phải.
Sau khi gọi điện thoại xong, Lâm Chấn Quốc nhìn Nhạc Đông như có điều suy nghĩ.
Thấy Nhạc Đông vẻ mặt bình tĩnh, những nghi ngờ trong lòng hắn lại dẹp xuống.
Suy tư một chút, hắn đi về phía Nhạc Đông.
"Không ngờ a không ngờ, Nhạc Đông cậu đúng là đã cho tôi thấy được bản lĩnh rồi."
Nhạc Đông nhìn Lâm Chấn Quốc đang tiến đến, ghét bỏ lùi lại mấy bước.
"Dừng, tôi không ngửi nổi cái mùi đó."
Vừa rồi Lâm Chấn Quốc đã đi vào một lúc, trên người cũng dính mùi tử khí, Nhạc Đông không muốn bị mùi này xông vào.
Lâm Chấn Quốc cười cười, "Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."
"Lâm sở, anh đây khen tôi, chẳng lẽ lại là không muốn cho bên tôi nhận tiền thưởng à!"
Lâm Chấn Quốc: "..."
Thằng nhóc này là chỉ biết có tiền thôi sao?
"Thế này nhé, người tôi tìm giúp các anh rồi, nơi này chắc không còn chuyện của tôi nữa chứ?"
"Không còn chuyện của cậu, lát nữa tôi cho người đưa cậu về."
Đúng lúc hai người nói chuyện thì, hai chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới.
Lâm Chấn Quốc vội đón tiếp.
Có án mạng xảy ra, rất nhiều việc cần hắn phải ra mặt sắp xếp, lúc này cũng là lúc hắn bận rộn nhất.
Trong khi bận bịu, hắn không quên bảo nhân viên đưa Nhạc Đông về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận