Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 1024: Căn bản khác nhau (length: 6230)

Ta nói sao thì là vậy, nói cách khác, lòng ta chính là lòng trời, ý ta chính là ý trời!
Lời Nhạc Đông nói không thể bảo là không ngông cuồng, nhưng thiên đạo nghe xong lại cười lớn, hắn nói với Nhạc Đông: "Ngươi không thấy rằng mình suy nghĩ quá đơn giản sao?"
"À, xin lắng nghe!"
Có vẻ không giống như những gì mình tưởng tượng, thiên đạo không lập tức lao vào giao chiến với Nhạc Đông mà lại ngồi xuống bàn luận.
Như vậy cũng tốt, nếu chưa phân biệt rõ đạo lý thì Nhạc Đông cũng muốn nghe xem thiên đạo nói gì.
Thiên đạo khoanh chân ngồi trước mặt Nhạc Đông, khi hắn ngồi xuống, trong hư không xuất hiện 49 cái bồ đoàn, trên mỗi bồ đoàn đều xuất hiện một Nhạc Đông.
Nhạc Đông biết điều này tượng trưng cho điều gì, đó là số Đại Diễn 50.
Đây cũng là lần đầu tiên, từ khi trời đất sơ khai, số Đại Diễn tượng trưng cho thiên đạo tề tựu.
"Cái gọi là thiên đạo, nói cách khác chính là đại đạo vì công, thiên đạo không được mang bất cứ màu sắc cảm xúc nào. Trước thiên đạo, người hay vạn vật đều bình đẳng như nhau, còn con đường của ngươi, tư tâm quá nặng, không đủ tư cách làm thiên đạo."
Nhạc Đông đồng ý với lời này!
Thiên đạo chân chính phải là chí công vô tư, nó không chỉ tồn tại vì riêng loài người, khi nhân loại chưa thống trị thế giới, tự nhiên vẫn tự vận hành.
Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm, sau đó cá voi chết đi sinh ra vạn vật, cứ thế sinh sôi nảy nở.
Đó là quy luật vận hành của thiên đạo.
Còn khi nhân tộc trở nên hùng mạnh, thì tự tạo thành một vòng tuần hoàn riêng, vì vậy, đạo gia mới có một chữ "độn".
Biến số!
Bản thân nhân tộc trở thành một vòng tuần hoàn, về bản chất thì giống với tuần hoàn của tự nhiên, nhưng điểm khác biệt duy nhất là, tuần hoàn của tự nhiên chỉ vì sinh tồn.
Còn nhân tộc là một loài sinh vật có trí tuệ cực cao, sau khi thỏa mãn sinh tồn thì sinh ra thất tình lục dục, bắt đầu hưởng thụ, bắt đầu cướp đoạt các loại tài nguyên, điều này không được phép trong thiên đạo.
Do vậy, cứ mỗi một đại thời đại, sẽ có một cuộc đại phá diệt, rồi cứ thế luân hồi.
Đó chính là thiên đạo.
Thấy Nhạc Đông chìm vào suy tư, thiên đạo tiếp tục nói: "Nhân tộc cũng là một phần của thiên đạo, họ cũng nên tuân theo luân hồi của thiên đạo, điều ngươi theo đuổi thực ra không hề xung đột với thiên đạo."
Nhạc Đông cảm thấy thiên đạo nói rất có lý, khoảnh khắc này hắn có cảm giác mình sắp bị thuyết phục.
Nhưng trực giác lại mách bảo rằng có gì đó không đúng.
Hắn vô thức sờ cằm, đột nhiên linh cảm mách bảo, ngay lúc này hắn biết điểm không đúng nằm ở đâu.
Dưới thiên đạo, mọi thứ đều bình đẳng, vậy những tiên thần cao cao tại thượng kia, họ có sinh mệnh gần như vĩnh hằng, ký sinh trên người nhân tộc, nhưng những gì họ hồi đáp lại lại quá ít ỏi.
Không đúng!
Nhạc Đông cẩn thận suy nghĩ lại, đối với con kiến, chẳng phải con người cũng giống như những vị thần cao cao tại thượng hay sao?
Vậy bản chất thế giới này rốt cuộc là gì?
Mạnh được yếu thua!
Kẻ mạnh có quyền chi phối kẻ yếu!
Giờ khắc này, tâm thần Nhạc Đông rung chuyển.
Trong thức hải xuất hiện một vết rách rõ rệt.
Tranh đấu đại đạo, không kém một chút nào tranh đấu sinh tử.
Nhạc Đông rơi vào phủ nhận bản thân.
Người và thần có khác biệt sao?
Nhạc Đông tự hỏi mình vấn đề cốt yếu này.
Thiên đạo thấy Nhạc Đông chìm vào phủ nhận bản thân, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn tiếp tục nói: "Ngươi chắc cũng đã nghĩ ra rồi, với những chủng tộc bị nhân tộc cướp đoạt, con người chính là thần, các ngươi có bao giờ quan tâm đến mạng sống của con kiến, các ngươi có bao giờ quan tâm đến những sinh vật bị các ngươi ăn vào bụng…"
Vết nứt trong thức hải Nhạc Đông càng lúc càng lớn.
Toàn thân hắn cũng lập tức trở nên gầy gò.
Hắn hết lần này đến lần khác tự hỏi, cố tìm ra điểm khác biệt, nhưng sự thật nói cho hắn biết, đối với con kiến, nhân tộc đúng là một dạng tồn tại như thần.
Có những sinh vật tuổi thọ chỉ bằng một ngày của con người, đối với chúng, sinh mệnh của con người gần như là vĩnh hằng.
"Trở về đi, thiên đạo cần ngươi!"
"Chỉ cần ngươi trở về, toàn bộ thiên đạo sẽ càng thêm hoàn thiện, rồi hoàn thành siêu thoát, trở thành một tồn tại ở cấp độ cao hơn."
Nhạc Đông im lặng, hắn đã chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Trong thức hải hắn xuất hiện hai Nhạc Đông.
Một Nhạc Đông cảm thấy thiên đạo nói đúng, Nhạc Đông còn lại cảm thấy thiên đạo nói chắc chắn có vấn đề.
Hai Nhạc Đông trong thức hải như bị tâm thần phân liệt, bắt đầu tranh luận.
Ý thức của Nhạc Đông nhận ra rõ mình không ổn, hắn phát hiện mình đang lún sâu, một khi thất bại trong cuộc tranh luận, hắn sẽ hoàn toàn biến mất, rồi hòa vào thiên đạo, trở thành một phần của thiên đạo.
Không!
Hắn tuyệt đối không thể thất bại.
Cha mẹ đang chờ hắn trở về, Uyển Nhi đang chờ hắn trở về, bạn bè đang chờ hắn trở về.
Hắn còn quá nhiều thứ không thể buông bỏ, thế gian còn quá nhiều người đang chờ hắn.
Nhạc Đông đột nhiên giật mình, dường như hắn đã nghĩ ra điều gì đó.
Trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng hiểu rõ.
Tất cả sương mù đang chắn trước mắt hắn đều tan biến không dấu vết.
Hắn bất ngờ đứng dậy.
"Ngươi đang lừa ta, thủ đoạn của ngươi rất cao minh, ta suýt nữa thì bị ngươi lừa gạt."
"Ha!"
Ngay lúc sắp thành công đưa Nhạc Đông trở về với bản thể thiên đạo, khi chỉ còn một bước nhỏ cuối cùng thì Nhạc Đông lại đột nhiên tỉnh ngộ, thiên đạo thở dài trong lòng một tiếng, rồi lập tức hỏi tiếp Nhạc Đông.
"Lời ta nói chẳng lẽ không đúng?"
Nhạc Đông thừa nhận, phần lớn những gì thiên đạo nói đều đúng, nhưng có một chỗ tồn tại cạm bẫy rõ ràng.
Đó chính là sự khác biệt căn bản giữa người và thần phật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận