Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 678: Đều học xong nói điều kiện! (length: 7754)

Ma Đô về đêm, vẫn nóng bức như thường.
Nhân viên bảo vệ cổng chính nhà tang lễ vừa vào ca đêm liền chờ trong phòng gác, không cần thiết thì tuyệt đối không dám ra ngoài. Dù sao, ở những nơi đặc thù như nhà tang lễ, có thể không ra ngoài thì nên hạn chế, nhỡ đụng phải thứ gì không hay, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chuyện này không phải bịa đặt, nhân viên làm việc ở nhà tang lễ ít nhiều đều đã nghe thấy hoặc biết chút chuyện kỳ quái.
Muốn làm việc ở nhà tang lễ yên ổn, phải tuân theo quy tắc ở đây. Giống như, đêm xuống tuyệt đối không được đi lung tung, khi đi tuần tra thì nhất định phải đi ba năm người cùng nhau.
Thêm nữa, không được tùy tiện nói linh tinh, nếu không va phải cái gì đó, chắc chắn sẽ có chuyện khác thường xảy ra.
"Bác Trương, để mắt giúp tôi cái cổng."
Nghe tiếng gọi, bác Trương không vội đáp lời, ông ngó ra nhìn thì thấy là Tào Sở Tiêu, người mới chuyển ca đến. Bấy giờ ông mới nhấn nút mở cửa điều khiển.
Lão Tào cưỡi một chiếc xe điện cũ kỹ, phía sau chở Nhạc Đông. Hai gã đàn ông to lớn ngồi trên chiếc xe điện vốn đã tàn tạ, xe kêu lên những tiếng ken két nặng nề.
Nếu không phải khó bắt xe, Nhạc Đông chắc chắn sẽ không ngồi cái xe nát của lão Tào. Thật sự hơi ngại, dù sao, Nhạc Đông cao mét tám lăm, ngồi trên chiếc xe điện ULIKE này chẳng khác nào người lớn cưỡi xe đạp trẻ con.
Lão Tào thì chẳng để ý gì, mở cổng xong, bác Trương gác cổng nói với lão Tào: "Không phải anh ca mười một giờ đêm sao? Sao đến sớm vậy?"
Tào Sở Tiêu mở miệng tìm lý do: "Anh họ tôi nghe nói làm chỗ này lương cao, cũng muốn đến làm thử, thế nên, tôi dẫn nó đến làm quen trước. Nếu nó thích ứng được, mai tôi tìm quản lý, để anh họ tôi vào làm cùng."
Bác Trương đánh giá Nhạc Đông một lượt, mặt lộ vẻ hơi nghi hoặc.
Thanh niên trước mặt tướng mạo rất thanh tú, người lại cao to vạm vỡ, sao lại muốn đến đây làm việc? Nếu ông có ngoại hình như vậy, tùy tiện tìm một phú bà nào đó để bầu bạn, có ăn có chơi lại có tiền, cùng lắm thì bị trêu chọc một chút thôi mà, miễn là có tiền, thì chẳng đáng gì.
Bác Trương cũng chỉ nghĩ trong bụng vậy thôi. Răng của ông đều đã rụng hết hai chiếc. Nhớ năm xưa, ông cũng là một soái ca, nhưng tháng năm vô tình như dao mổ heo, mỗi nhát đều để lại một nếp nhăn trên mặt.
Sau khi vào trong nhà tang lễ, là một đoạn dốc chừng 200m, xe điện nát của lão Tào đi được nửa đường thì không lên nổi nữa.
Nhạc Đông nhảy xuống xe điện, lão Tào ngượng ngùng nói: "Đông Tử, cậu đi bộ một đoạn đi, tôi đi cất xe ở chỗ gửi xe trước ở phía bên tay trái kia."
Nhạc Đông gật đầu. Sau khi lão Tào lái xe đi, Nhạc Đông bắt đầu đánh giá nhà tang lễ.
Nhà tang lễ này được xây dựa vào núi, xung quanh cây cối xanh tươi tốt. Dưới màn đêm, bóng cây lay động, trông hơi âm u.
Trong nhà tang lễ, ngoài vườn ươm trồng đủ loại hoa tươi, thì nhiều nhất là cây hoa quế. Nhạc Đông liếc qua một lượt rồi phát hiện một cây không giống những cây khác giữa những hàng quế.
Cây hòe!
Phát hiện này khiến Nhạc Đông có chút kinh ngạc, trong nhà tang lễ lại trồng cây hòe, ai lại bày ra chuyện bực mình thế này?
Cây hòe, cây ma, thuần âm, có tác dụng chiêu gọi quỷ hồn.
Ở nhà tang lễ âm khí ngút trời lại trồng cây hòe, thật đúng là tuyệt.
Cây hòe này không lớn, đoán chừng là mới trồng không lâu.
Nhạc Đông hơi suy tư một chút, sau đó lẳng lặng lấy ra một tờ giấy người, rồi dùng tinh thần lực điều khiển nó bay lên ngọn cây hòe.
Làm xong việc này, Nhạc Đông mới bước về phía bãi đậu xe mà lão Tào nói.
Toàn bộ nhà tang lễ nồng nặc một mùi đặc biệt. Mùi này rất tạp, có hương hoa, có mùi hương trầm, lại có một mùi mục nát khó hiểu. Ngoài ra, thứ khiến Nhạc Đông cảm thấy khó chịu là mùi thịt trong không khí.
Nhà tang lễ này mỗi ngày đều hỏa táng mấy trăm thi thể, dù đã có ống khói thải mùi này lên không trung, nhưng nhà tang lễ vẫn sẽ còn lại một ít.
Tinh thần lực của Nhạc Đông mạnh lên, ngay cả thị lực, khứu giác cũng trở nên vô cùng mẫn cảm, vì vậy hắn có thể phân biệt rất rõ nguồn gốc của đủ loại mùi vị.
So với cái mùi thịt này, Nhạc Đông thà ngửi mùi thối tha ở hiện trường vụ án còn hơn.
Đi hơn trăm mét, Nhạc Đông đến được bãi đỗ xe mà lão Tào nói. Đến chỗ hai người hẹn, hắn bỗng phát hiện lão Tào không ở đó.
Gã này, đi đâu rồi?
Lẽ nào là ra ngoài đi vệ sinh tạm, hoặc là nói gặp đồng nghiệp nên bị gọi đi giúp việc tạm?
Nhạc Đông quyết định chờ lão Tào ở đây, hắn ngồi lên chiếc xe điện nát của lão Tào, tiện tay đốt một điếu thuốc.
Cũng không biết từ khi nào, hắn cũng thích hút thuốc, mặc dù không hít vào, nhưng lại sinh ra thói quen xấu này.
Thói quen là thứ rất đáng sợ!
Dù người có tự kỷ luật đến đâu cũng sẽ bị thói quen chi phối.
Một điếu thuốc cháy hết, thời gian trôi qua khoảng ba phút, Nhạc Đông vẫn không thấy bóng dáng lão Tào.
Nhạc Đông hơi suy tư, lẽ nào lão Tào đã bị khống chế?
Rất có thể, dù sao, cái tà ma kia là thứ thuộc loại Mộng Yểm. Khi hắn ở cạnh lão Tào thì nó không dám hành động, nhưng khi lão Tào và hắn tách ra trong chốc lát thì nó vẫn có cơ hội ra tay với lão Tào.
Với ý chí lực đáng thương của lão Tào, đứng trước Mộng Yểm thì căn bản không có sức phản kháng nào.
Nhạc Đông ngẩng đầu, phía trước cách đó khoảng năm mươi mét là cửa vào phòng chứa thi thể, ở lối vào có một phòng bảo vệ, phòng bảo vệ dường như không có ai.
Liếc mắt đánh giá một lượt, Nhạc Đông thấy trên bàn trong phòng bảo vệ vẫn bày cơm hộp. Cơm hộp dường như vừa mới mở ra, vẫn còn nóng hôi hổi, nhưng người trong phòng bảo vệ thì không thấy đâu.
Không thích hợp!
Lẽ ra, bên nhà xác cho dù là buổi tối, vẫn phải có nhân viên trực. Dù sao, thành phố lớn như thế này, lúc nào cũng có người mất, sau khi qua đời thì sẽ có xe chở xác chở đến đây. Bên hỏa táng không làm việc buổi tối thì còn hiểu được, nhưng bên nhà xác thì phải bận rộn mới đúng.
Nhạc Đông suy nghĩ thêm chút rồi trực tiếp gọi Triệu Tự Bàng từ Càn Khôn Giới ra.
Lần này, Triệu Tự Bàng ra sân rất bình thường, hai tay để trần, đang lau cặp kính mắt.
Nhìn vậy, Nhạc Đông rất muốn hỏi hắn một câu, ngươi mẹ nó đã là Quỷ Vương rồi, lẽ nào vẫn bị cận thị sao?
Sau khi bị Nhạc Đông lôi ra, Triệu Tự Bàng uể oải duỗi lưng một cái, lập tức vẻ bất đắc dĩ nói: "Nói đi ông chủ, lần này gọi trẫm ra có việc gì?"
"Ngươi ngược lại rất tự giác?"
"Chuyện này còn cần tự giác sao, ông chủ ngươi lần nào gọi trẫm ra chẳng vì làm việc."
Đối mặt với câu này của Triệu Tự Bàng, Nhạc Đông đúng là không có cách nào phản bác. Thật là một lời nói móc.
Triệu Tự Bàng đã quen chuyện này rồi.
Đã vậy, Nhạc Đông cũng không khách sáo, nói thẳng: "Ta cần ngươi giúp ta tìm một người trong nhà xác."
"Nhà xác à? Nơi đáng sợ như thế..."
Nhạc Đông: "..."
Triệu Tự Bàng: "Phải thêm tiền!"
Mẹ nó, cũng học được cách ra điều kiện rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận