Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 214: Vậy mà lại phạm phải như vậy đại sai (length: 8644)

Đối với loại tình huống này, Nhạc Đông đã sớm chuẩn bị.
Thấy đám tiểu quỷ này cũng là người bị hại, Nhạc Đông không có vội dùng biện pháp mạnh để xua đuổi chúng đi vào, hắn lại vung tay lên, một xấp tiền dẫn đường nữa được rải ra.
Tiền dẫn đường bay lượn trên không trung, hướng phía Âm Dương Môn bên kia tung bay, lần này, rất nhiều tiểu quỷ dao động, bắt đầu tụ năm tụ ba đi về phía Âm Dương Môn.
Nhưng chỉ chiếm một phần nhỏ.
Nhạc Đông lắc đầu.
Nhân hồn hóa quỷ, không thể dùng con mắt bình thường để nhìn nhận.
Theo như bút ký của Nhất Mi đạo nhân, quỷ là vật không may mắn, chứa đựng nghèo hèn, bi ai, suy bại, tai họa, sỉ nhục, tàn độc, nấm mốc thối rữa, đau xót, bệnh tật và cái chết, đủ mười tám cái tai họa vào một thân.
Cách hiểu của chúng ta về quỷ có chút sai lệch, không phải ai chết đi cũng là quỷ, người bình thường sau khi chết, tam hồn mỗi nơi mỗi ngả, trước khi về âm tịch đều là nhân hồn.
Chờ nhập âm tịch, cùng địa hồn tụ hợp rồi đầu thai chuyển thế, hoặc ở lại địa phủ, lấy hình thức hồn phách trả lại ở nhân gian những tội nghiệt, sau khi trả xong mới có thể vào luân hồi.
Còn quỷ, nhân hồn chỉ hình thành trong các tình huống đặc biệt, như phong thủy, hoặc đột tử, hai loại này hay gặp nhất.
Còn một vài tình huống đặc thù khác, như mấy tiểu quỷ hiện tại.
Đây là do vu sư ép bắt nhân hồn trẻ con, nhét vào xác hài nhi tạo thành, loại này thuộc tình huống đặc thù.
Quỷ một khi đã hình thành thì sẽ tham lam xảo trá, nếu không, lấy đâu ra những lời lừa bịp kiểu 'ta tin ngươi cái quỷ' chứ?
Dùng tiền không thể dẫn dụ những tiểu quỷ này vào địa phủ, Nhạc Đông lười phải khách khí với chúng nữa, giảng đạo lý với quỷ, quả thực là vô ích, vậy chỉ có thể dùng biện pháp khác thôi.
Bát quái lôi pháp bùa đào trận đâu phải chỉ bày cho có, một là để phong tỏa âm khí, hai là...
Để phòng mấy thứ này nổi điên lên.
Vì nể chúng cũng là nạn nhân, Nhạc Đông mới từ tốn như vậy, chứ không thì đã thô bạo, một xác chết dán một lá Trấn Tà phù, vừa chạm đã giải quyết.
Lấy đâu ra lắm chuyện như thế.
Nhạc Đông quát lạnh một tiếng.
"Còn không mau mau đi vào, đừng trách ta không khách khí."
Nhạc Đông vừa hừ lạnh, lại có thêm gần một nửa tiểu quỷ đi vào.
Số tiểu quỷ còn lại thì đã bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn.
Mấy thứ này được nuôi bằng máu người và mỡ xác, toàn thân hung ác, không có huyết thực thì ai cũng không khống chế nổi chúng.
Nhạc Đông biết không ra tay thì không được, hắn cũng lười kêu thêm nữa, hai tay bấm pháp quyết, trong nháy mắt kết xuất sắc lệnh ấn.
"Càn Nguyên hanh trinh, hỷ trạch anh hùng binh, Cấn Sơn phong quỷ đường, Khảm Thủy ba đa cấp, Chấn lôi sấm sét dừng thanh âm, Âm dương bát quái hộ đệ tử, âm dương bát quái hộ thân ta, hộ đệ tử truy âm bổ tà, cứu lương dân hảo an bình, ta phụng Thái Thượng lão quân lập tức tuân lệnh!"
Chú ngữ vừa dứt, tám lá cờ bát quái dưới đất đồng loạt dựng lên.
Tám lá cờ tạo thành một trận Bát Quái lớn, bức lui âm khí trong nháy mắt.
Lũ tiểu quỷ bên trong lập tức bất an, một số tiểu quỷ định quay về nhập vào mẫu thể.
Đã ra rồi, sao Nhạc Đông còn cho chúng cơ hội trở về.
Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc lệnh ấn nhanh chóng chuyển thành Ngũ Lôi ấn.
"Thiên Lôi thần, Địa Lôi thần... Phụng thỉnh thái thượng Lý lão quân, kim quang vừa chiếu thành tro bụi, ầm ầm Ngũ Lôi quấn bảo điện, đạo pháp vô lượng trấn Càn Khôn mau chóng như Thái Thượng Lão Quân pháp lệnh."
Bùa đào lôi pháp cắm dưới đất trong nháy mắt nối thành một mảng.
Không khí trong cả tầng hầm đột ngột trở nên bạo ngược.
Mơ hồ nghe thấy tiếng sấm cuồn cuộn.
Lần này không chỉ tiểu quỷ kinh hãi, ngay cả âm khí cũng như có sinh mạng, điên cuồng bỏ chạy.
Nếu nói về việc trừ tà phá chướng, thì pháp lôi hỏa là mạnh mẽ nhất.
Gỗ đào trừ tà, sét đánh thì càng mạnh mẽ, dùng để thi triển lôi pháp, đơn giản là quá hoàn hảo.
Có vài tiểu quỷ bị lôi pháp tác động vào, vừa gặp mặt đã suýt hồn phi phách tán, lúc này thì chúng còn dám dừng lại nửa phần nào nữa, tranh nhau chui vào Âm Dương Môn đã mở ra.
Lúc này, Bạch Trạch Vũ cảm giác từng đợt âm phong thổi tới, xung quanh đã lạnh như hầm băng.
Nếu không có những phù văn trên người tỏa ra từng đợt hơi ấm, hắn đã không thể trụ nổi rồi.
Âm khí đã tràn vào một nửa, lũ tiểu quỷ chen chúc nhau chui vào bên trong.
Chỉ là, mỗi một tiểu quỷ đều trở nên trong suốt.
Đúng là không thích uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt.
Bị lôi pháp đánh qua, quỷ hồn chắc chắn bị thương, dù có thể rửa sạch hung khí ở địa phủ thì đầu thai cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Không biết bao lâu, Bạch Trạch Vũ cảm thấy bóng tối mịt mùng trước mắt dường như đã giảm đi rất nhiều, sau lưng hắn, đủ loại âm thanh truyền đến.
Có tiếng chiến hữu đã mất, có tiếng người thân, điều khiến hắn khó kiềm chế nhất là, trong những âm thanh đó, dường như có tiếng phụ thân hắn đang gọi.
Nhiều lần, hắn đã suýt không nhịn được đáp lời.
Nhưng, chưa đến lúc đó, phù chú trên người hắn lại phát ra cảnh báo.
Kéo cảm xúc gần như mất kiểm soát của hắn trở lại.
Giờ khắc này, Bạch Trạch Vũ mới hiểu vì sao Nhạc Đông nhiều lần dặn dò mình không được đáp lời bất kỳ tiếng gọi nào, không được quay đầu, không được chạy loạn.
Hắn cứ tưởng đó chỉ là chuyện nhỏ, giờ mới biết, đối mặt với tình huống này, cần dũng khí lớn đến mức nào.
Chứ không chỉ là hai chữ "không sợ" là xong chuyện.
...
Bên ngoài tòa nhà, Hoàng Dũng và Chu Toàn đang đợi tin tức của Nhạc Đông.
Bọn họ đã xuống dưới hơn một canh giờ rồi mà vẫn chưa thấy tin tức gì truyền về.
Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng có tiếng trực thăng.
Âm thanh ngày càng gần, mọi người ngẩng lên nhìn, là máy bay trực thăng quân sự.
Nhanh chóng, nó đã bay đến trên đầu mọi người, trực thăng bắt đầu hạ độ cao.
Khi đáp xuống cách mặt đất khoảng năm mét, cửa khoang đột nhiên mở ra, hai người từ trên nhảy xuống.
Một người là đạo sĩ mập mạp, có hai chòm râu hình chữ bát, dưới cằm còn có râu dê, một người mặc đồ chiến thuật lạnh lùng, lưng đeo một thanh trọng kiếm đen kịt, không có vỏ.
Hai người vừa xuống, trực thăng lập tức rời đi.
Hoàng Dũng vội vàng đón lấy.
"Thương Tùng đạo trưởng, tiểu ca, lại là hai người các vị ra nhiệm vụ lần này."
Thương Tùng đạo trưởng tươi cười gật đầu, nói: "Nhận nhiệm vụ là ngựa không dừng vó chạy tới, các ngươi nói âm khí tụ ở đây?"
Nói rồi ông hơi nghi hoặc nhìn tòa nhà một lượt.
Nơi này có âm khí, nhưng dường như cũng không nồng đậm lắm, đâu đến mức cần cục 749 ra tay chứ.
Một bên, tiểu ca mặc đồ chiến thuật cau mày, hắn khó chịu nhìn Hoàng Dũng một cái, nói thẳng: "Hoàng chủ nhiệm, chút chuyện nhỏ này cũng làm bọn ta phải tới à?"
Hoàng Dũng nói: "Phía dưới có người xuống xử lý rồi, tôi đoán chắc là có hiệu quả."
"Cái gì?"
Sắc mặt Thương Tùng đạo trưởng trong nháy mắt căng thẳng.
Có người xuống xử lý rồi, vậy!
"Hoàng chủ nhiệm, anh làm như vậy là không được rồi, sao có thể tùy tiện để người ta xử lý được chứ, nếu âm khí bạo động thì trong vòng vài dặm đều bị ảnh hưởng đấy, anh..."
Tiểu ca thì trực tiếp hơn, bước thẳng vào trong tòa nhà.
Thương Tùng đạo trưởng mặt mày nặng trĩu, đi theo sau tiểu ca.
Bọn họ đã xem ảnh Hoàng Dũng gửi rồi.
Tình hình bên trong quả thực rất tệ.
Chỉ cần sơ suất một chút là xung quanh đều gặp họa.
Hoàng Dũng làm việc ở cục An Ninh bao nhiêu năm nay rồi, vậy mà lại phạm sai lầm lớn như vậy.
Đúng là quá vô lý.
Thấy hai người muốn đi vào, Chu Toàn lập tức tiến lên chặn lại, nói: "Chờ một chút, lúc Nhạc Đông xuống dưới đã thông báo, nếu hắn không ra thì không ai được vào."
"Tránh ra, người của cục 749 đang làm việc, khuyên anh đừng cản." Tiểu ca lạnh lùng nhìn Chu Toàn, không hề để người trưởng phòng này vào mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận