Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 249: Khó được thông minh vẫn là khó được hồ đồ? (length: 7745)

Vốn cho là có thể có thêm chút kiến thức kỳ quái, giờ hắn mới biết "hoa tửu" trong miệng Hoa Tiểu Song chỉ là rượu ngâm hoa, chứ không phải kiểu "hôm nay rảnh rỗi, ra quán nghe hát uống hoa tửu".
Nói cho đúng thì, Hoa Tiểu Song này có vẻ là loại sợ vợ, sao có thể phách lối đến độ công khai mời mình đi uống hoa tửu được.
Chốc lát, Hoa Tiểu Song mang theo một thùng bia đi lên, đều là bia ướp lạnh.
Đúng là thời tiết nóng nực.
Lúc này có một chai bia đá, cũng là một sự hưởng thụ lớn, Nhạc Đông nhận bia, tiện tay dùng ngón cái bắn nắp, nắp bay ra, rơi chính xác vào thùng rác.
Cảnh này khiến Hoa Tiểu Song vừa định đưa đồ mở bia đến ngớ người, một giây sau, hắn trực tiếp nói với Nhạc Đông: "Ngọa Tào, ngươi làm kiểu gì vậy, dùng ngón cái bắn bay nắp bia."
"Thao tác cơ bản thôi." Nói xong, Nhạc Đông lại lấy thêm một chai bia, mở nắp đưa cho Hoa Tiểu Song.
Hai người cụng ly, lập tức ực một ngụm.
Bia lạnh vào bụng, tinh thần cũng sảng khoái.
Hoa Tiểu Song thoải mái rên lên một tiếng, "Đã quá!"
Nhạc Đông nhìn Hoa Tiểu Song, liền hỏi: "Hỏi ngươi cái này."
"Cứ hỏi đi!"
"Cái camera giám sát trên ban công nhà ngươi làm gì? Chẳng lẽ sợ có người từ ban công leo vào?"
"Không phải vậy, ta nuôi hai con mèo, không biết con nào cứ hay đi ị trên ban công, nên ta lắp cái camera, định bắt quả tang con mèo nào làm chuyện xấu."
"Chỉ có vậy?" Nhạc Đông dở khóc dở cười. Tiếp tục hỏi: "Vậy cái camera đó ghi hình bao lâu thì lại quay vòng?"
"Quay vòng cái gì, nửa tháng trước mèo ta tặng hết rồi, ta cũng tắt camera luôn."
Nửa tháng?
Nhạc Đông đứng phắt dậy.
Nếu là nửa tháng trước tắt camera thì bộ nhớ chắc chưa bị ghi đè, nói cách khác, trong camera có thể có khả năng ghi lại cảnh trên nóc nhà Giang Đào xảy ra chuyện.
"Sao vậy?"
"Thẻ nhớ trong camera còn không?"
"Thứ đó vẫn ở trong đó."
Nhạc Đông hết cả hứng uống rượu, lấy luôn giấy chứng nhận của mình ra.
Hoa Tiểu Song cầm xem, lập tức hét lên "Ngọa tào!".
"Ngươi thật sự là cảnh sát, còn là trưởng phòng nữa, sao có thể, chẳng lẽ ngươi là lão quái vật tu luyện thành tinh, có thuật giữ nhan."
Nhạc Đông: "..."
Ta nhịn!
Mạch não của Hoa Tiểu Song tuyệt đối khác người.
Nhạc Đông trực tiếp lấy thẻ nhớ trong camera ra, nói với Hoa Tiểu Song: "Thu thập được chứng cứ quan trọng, ta phải về trước đây."
"Đúng rồi, ta nghĩ ngươi cũng đoán được ta đang điều tra ai rồi, nên trong hồ sơ chưa công bố thì ngươi phải tuyệt đối giữ bí mật."
Hoa Tiểu Song thở dài, nói: "Đại ca Giang Đào thật sự có vấn đề sao?"
Nhạc Đông: "Nếu hắn không có vấn đề thì ngươi nghĩ ta từ tỉnh Tây Nam xa xôi ngàn dặm đến chỗ ngươi để điều tra hắn à?"
"Haizzz, nếu đại ca Giang Đào mà vào tù thì nhà hắn tan hoang mất."
Hoa Tiểu Song lắc đầu, tiếp tục: "Ba hắn chết vì tai nạn lao động khi hắn còn nhỏ, công ty đền bù cho nhà hắn một khoản tiền lớn, ta nghe ba ta kể lại, đại ca Giang Đào từ nhỏ không thích học hành, đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp."
"Về sau khu này bị giải tỏa, nhà hắn được chia một số tiền lớn với cả biệt thự nữa, một tháng chỉ cần cho thuê cũng đủ sống rồi, đại ca Giang Đào cũng xin nghỉ việc, ngày nào cũng chơi game ở nhà, kết hôn có con rồi cũng không đi làm."
Nhạc Đông giang tay ra, nói: "Có lẽ cũng do rảnh quá nên mới làm ra chuyện kỳ quái."
"Ta hỏi hắn phạm tội gì được không?"
"Không tiện tiết lộ, nhưng ta có thể nói cho ngươi, nếu thẩm tra ra thì là tử hình đấy."
"Vậy hả, ta đã biết, ta cứ nghĩ Tiểu Tuyết với Dương Dương chết có vấn đề, hai đứa nhỏ ngoan lắm, nhất là Tiểu Tuyết, ngày nào cũng giúp bà Giang trông em, sao lại leo qua lan can đi nhặt xe đồ chơi, còn dẫn em trai leo cùng nữa chứ!"
Nhạc Đông nhìn Hoa Tiểu Song, thằng này rốt cuộc là thông minh hay ngốc nghếch đây?
"Nhớ phải giữ bí mật, không sẽ liên đới trách nhiệm pháp luật đấy."
"Ta đâu phải người mù luật." Nói xong, Hoa Tiểu Song chần chừ một chút, lúc Nhạc Đông định rời đi, hắn bỗng nói: "Đợi đã."
Nhạc Đông quay đầu lại.
Hoa Tiểu Song cắn răng, nói: "Ta có thể nhờ ngươi một chuyện không?"
"Được thôi, nể tình ngươi chuẩn bị mời ta uống hoa tửu, cứ nói đi!"
"Có thể nào để đại ca Giang Đào lo ma chay cho mẹ xong xuôi rồi bắt được không?"
Nhạc Đông hơi nhíu mày, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ta cố gắng."
Nói xong, hắn rời khỏi biệt thự của Hoa Tiểu Song.
Hoa Tiểu Song nhìn một đống đồ ăn trên bàn, lắc đầu nói: "Đáng tiếc thật."
...
Khi Nhạc Đông về đến cục công an bờ Nam thì đã là 5 giờ rưỡi chiều.
Dù đã gần tối, thời tiết vẫn nóng bức.
Nhạc Đông giờ tu luyện có chút thành quả, thủy hỏa bất xâm thì chưa được nhưng nóng lạnh bất xâm thì không thành vấn đề, hắn gọi điện cho đội trưởng Dương, Dương Hoài Tỷ nghe tin Nhạc Đông tìm được chứng cứ mấu chốt liền vội vã xuống tìm Nhạc Đông.
"Trưởng phòng Nhạc, cậu thật sự tìm được manh mối mấu chốt rồi."
"Hiện tại chưa xác định được." Nhạc Đông lấy ra hai thẻ nhớ được gói cẩn thận đưa cho Dương Hoài Tỷ.
"Đội trưởng Dương, đây là hai thẻ nhớ, chị cho người xem nội dung giám sát xem có manh mối hữu ích không, đúng rồi đội trưởng Dương, mẹ Giang Đào cũng chết rồi, là té từ cầu thang xuống, em nghi mẹ hắn chết có liên quan tới Diệp Thần Thần."
Dương Hoài Tỷ chau mày thành chữ Xuyên, vụ hai chị em chưa xong, giờ lại có án mạng, con nhỏ Diệp Thần Thần này sao có thể độc ác đến vậy, lòng dạ nó là rắn rết chắc.
Nhạc Đông đưa hai thẻ nhớ cho Dương Hoài Tỷ, hắn muốn xin Hoa Tiểu Song một việc, do dự một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
"Đội trưởng Dương, nếu có thẩm tra Giang Đào tội gì thì có thể đừng bắt vội không?"
Dương Hoài Tỷ kinh ngạc nhìn Nhạc Đông.
Nhạc Đông nói: "Theo điều tra của tôi, nhà Giang Đào sau khi mẹ mất chỉ còn mỗi hắn, nếu có thể thì tôi hy vọng để hắn lo tang mẹ xong xuôi thì mới bắt."
Dương Hoài Tỷ hiểu ý Nhạc Đông.
Trong lòng người dân, hiếu đạo là hàng đầu, lo ma chay cho cha mẹ là chuyện lớn của đời người.
Cô gật đầu, nếu đã xác định Giang Đào có tội thì cứ bố trí người kiểm soát trước, chờ lo tang mẹ xong thì mới bắt.
Nói với Dương Hoài Tỷ xong, Nhạc Đông rời cục công an, bắt xe đến con đường chuyên dịch vụ tang lễ.
Hắn đã hứa ăn tối với bà ba, không thể nuốt lời được.
Tối 6 giờ 10 phút.
Nhạc Tam Cô ngồi trước cửa tiệm, không ngừng ngóng về đầu đường.
Bà đang chờ Nhạc Đông đến.
Đã bao năm rồi, cuối cùng cũng thấy người thân, trong lòng Nhạc Tam Cô sao không xúc động được.
Lúc này, có một cô gái mặc đồ đỏ đến trước mặt Nhạc Tam Cô, phía sau còn có hai vệ sĩ đi theo.
"Tam tiên cô, người giấy của chúng ta đã xong chưa?"
Nhìn người đến, sắc mặt Nhạc Tam Cô trầm xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận