Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 208: Một quyền gánh không được, nửa quyền lại không tốt đánh (length: 8219)

Kẻ không biết không sợ, thật sự không đủ để hình dung Minh Căn Sinh. Chỉ một chốc lát, Cổ Mạn Đồng sẽ được hình thành trên quy mô lớn, hắn sẽ chết một cách bất đắc kỳ tử. Đoán chừng ngay cả linh hồn cũng bị nuốt sạch, vĩnh viễn không siêu thoát, đó không phải là nói chơi.
Nếu không phải Vĩnh Giang dùng án mạng chìm để bắt Cố Nam Thành, thì đường dây buôn lậu của tập đoàn du lịch đỉnh phong vẫn còn. Thi thể của Minh Căn Sinh đã sớm bị xử lý xong rồi. Tính ra thì Nhạc Đông gặp may, kéo dài được mạng sống cho Minh Căn Sinh.
Nhạc Đông trong lòng vẫn còn thắc mắc.
Theo lý thuyết, Minh Căn Sinh này cũng không thiếu tiền. Theo tài liệu điều tra trước đây thì Minh Căn Sinh thường xuyên qua lại trong giới phú hào, chỉ cần xem phong thủy hay chọn ngày cũng đã có kha khá thu nhập rồi.
Ngoài ra, hắn còn giúp nhiều băng đảng tiêu thụ hàng lậu, số tiền chia cho hắn không hề thấp. Ngay cả nhân vật như Tương Cát Lão Tứ cũng tìm đến Minh Căn Sinh để tiêu thụ hàng. Vậy sao hắn lại thiếu tiền được?
Nếu không thiếu tiền, tại sao hắn lại ngang nhiên làm loại chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy?
Đúng lúc Nhạc Đông đang suy tư, bên ngoài lại truyền đến tiếng đối thoại giữa Minh Căn Sinh và người trẻ tuổi kia.
"Minh sư, ngài dự tính đường dây của tập đoàn đỉnh phong khi nào mới khôi phục lại? Tôi vừa nhận được điện thoại của cấp trên, bên đó đang giao nhiệm vụ cho chúng ta phải nhanh chóng giải quyết xong đường dây vận chuyển, Hồng Kông và cấp trên đều đang đợi hàng."
"Thúc giục, thúc giục, chỉ biết thúc giục. Ngoài thúc giục ra bọn họ còn biết cái gì? Tôi chẳng phải đang nghĩ cách sao? Ban đầu tôi đã nói là để bọn họ làm những việc này ở Miến Bắc, họ lại cứ thích đến Cửu Châu, chẳng lẽ bọn họ không biết Cửu Châu bên này nghiêm ngặt thế nào sao?"
"Minh sư, bây giờ không phải lúc oán than. Nếu nhiệm vụ thất bại thì chúng ta sẽ chết rất thảm."
"Chết thì tôi cũng phải kéo bọn chúng theo."
"Minh sư nói cẩn thận, bên trên vẫn đang chờ lô Cổ Mạn Đồng này đưa đến Hồng Kông để dùng vào việc lớn."
"Biết rồi, mẹ kiếp, thúc giục nữa thì tôi sẽ cá chết rách lưới với chúng nó. Chúng nó tưởng an ninh Cửu Châu là vô dụng chắc."
… Hai người nói chuyện không sót một chữ lọt vào tai Nhạc Đông. Nhạc Đông thoáng suy nghĩ, quả nhiên có chuyện ẩn giấu bên trong.
Nghe đến đây, Nhạc Đông không cần phải ẩn mình nữa, hắn trực tiếp từ chỗ tối bước ra.
Trước mặt hắn, Minh Căn Sinh và một người thanh niên đang đứng trước bàn. Một bộ nữ thi đặt ở trước mặt họ, bụng của nữ thi phình to lên, tựa như sắp nổ tung đến nơi.
Nhạc Đông liếc mắt nhìn họ. Minh Căn Sinh khoảng 50 tuổi, khác với hình ảnh cao nhân phong phạm trong tư liệu, lúc này sắc mặt hắn khô gầy, đen sạm, người thì còng xuống.
Rõ ràng là người 50 tuổi nhưng nhìn lại giống như ông lão hơn 70 tuổi.
Người thanh niên bên cạnh hắn thì mặt mày âm nhu, hốc mắt thâm đen, khuôn mặt trắng bệch như giấy.
Trong lỗ mũi của hai người đều nhét những loại thuốc đặc biệt, nhìn cứ như là mọc ra mấy sợi lông mũi đen sì, trông hơi buồn cười.
Thấy Nhạc Đông đi ra, hai người giật mình hoảng sợ, Minh Căn Sinh đang cầm dao mổ cũng làm rơi xuống bàn mà không hay.
"Ngươi… ngươi là người hay ma?" Người trẻ tuổi chưa hết kinh hãi hỏi.
Minh Căn Sinh liếc nhìn Nhạc Đông, lòng cảnh giác dâng lên đến cực điểm.
"Hắn là người."
"Không thể nào, Minh sư chẳng phải đã nói là người bình thường không thể vào đây được sao?"
Minh Căn Sinh: "..."
Ngươi mới là người bình thường, tên này không đơn giản đâu, còn hỏi cái gì, thật đúng là ngu hết chỗ nói.
"Cái vụ án này xem ra phức tạp nhỉ. Ta nói ngươi sao không xem lại phong thủy cho tốt? Nếu chỉ là trộm cắp bán hàng lậu thì cùng lắm quốc gia cũng chỉ xử ngươi vài năm, giờ thì hay rồi, không còn cách nào thoát khỏi vòng lao lý nữa, ngươi đúng là tự tìm đường chết mà."
Nhạc Đông nhìn Minh Căn Sinh một lượt.
Về thực lực của Minh Căn Sinh, Nhạc Đông thật thất vọng, sự hưng phấn ban đầu cũng giảm đi hẳn.
Đúng là gà mờ, thuộc loại một quyền không chịu được mà nửa quyền cũng không đáng đánh.
Tưởng đâu sẽ là cao thủ trong thiên môn gì đấy, kết quả là thế này đây!
Bất quá, toàn thân gã này bị oán khí quấn quanh, trên đầu lại có ba đạo oán khí nồng đậm, xem ra trong tay hắn đang có ba mạng người.
Minh Căn Sinh nhìn Nhạc Đông, nhíu mày, những nếp nhăn trên mặt hắn như muốn kẹp chết con ruồi vậy. Người trẻ tuổi bên cạnh thì thầm hỏi Minh Căn Sinh:
"Minh sư, có cần giết hắn không?"
"Ngươi nói xem?"
Không giết hắn thì bí mật nơi này sẽ lộ ra ngay, còn đường sống nào nữa.
Trong này có những thi thể vận chuyển từ nước ngoài về, cũng có những thi thể giết người trong nước, còn có cả những người hắn giết để che giấu bí mật.
Nếu chuyện này bị lộ ra, tử hình là không tránh khỏi.
Hắn vẫn chưa muốn chết, cũng chưa sống đủ.
Vì vậy chỉ có thể thiệt thòi cho người trẻ tuổi này mà thôi.
Chỉ là, chỗ này chắc chắn không thể ở lại được nữa, phải mau chóng trốn thôi.
Nhận được chỉ thị của Minh Căn Sinh, người trẻ tuổi rút từ trong túi ra một khẩu súng, nhanh nhẹn lên đạn rồi nhắm vào Nhạc Đông.
Nhạc Đông thấy người trẻ tuổi này động tác rút súng lên đạn gọn gàng, hắn không tự chủ nhíu mày.
Người này xem ra đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, kết hợp với những lời họ vừa nói, Nhạc Đông đã hiểu thân phận của hắn.
Tên ba ba này đoán chừng là một gián điệp cài vào.
Nhìn tướng mạo của hắn thì biết, âm nhu, dáng lùn, hai chân có chút vòng kiềng, hẳn không phải kiểu phương Tây, mà là của đám người Nhật Bản ngày xưa thì đúng hơn.
Đúng là giỏi, ai mà ngờ một vụ án phân xác phi tang xuống sông bình thường, cộng thêm vụ buôn lậu đồ cổ, đến cuối cùng lại liên quan đến nhiều vụ khác như thế.
Vốn dĩ Nhạc Đông chỉ nghĩ là vụ án đến thu hồi cổ vật là xong việc, kết quả!
Mấy cái thi thể ở dưới hầm chưa tính, còn lòi ra vụ gián điệp này, chắc còn đào thêm nữa đây, bất quá mấy cái này không phải là việc bên đội an ninh của họ phụ trách nữa rồi mà là bên Cục An Toàn mới đúng.
Sau khi cầm súng nhắm vào Nhạc Đông, khí thế của người trẻ tuổi kia thay đổi, hắn lạnh lùng hỏi: "Nói, ngươi là ai?"
Nhạc Đông khinh thường nhìn hắn, không thèm quan tâm đến câu hỏi, mà cười nhạt nói: "Ngươi có biết người lần trước chỉ súng vào ta giờ ra sao không?"
"8… Ngươi có phải không rõ tình thế không, ta đang hỏi ngươi đấy, tốt nhất là thành thật khai báo, nếu không ta sẽ tiễn ngươi xuống gặp Diêm Vương."
Được đấy, đám người Nhật Bản này học văn hóa Cửu Châu cũng được phết, ít nhất còn biết đến Diêm Vương.
Nhưng mẹ nó nếu ngươi biết đến Diêm Vương thì không biết địa ngục à?
Đến đất Cửu Châu làm bao nhiêu chuyện ác như vậy thì xuống mười tám tầng địa ngục cũng chưa quá đáng đâu.
Nhạc Đông lướt mắt nhìn tên âm nhu kia, trên đầu hắn không hề có oán hồn nào quấn thân.
Nói cách khác, hắn không hề giết người ở trên đất Cửu Châu này.
Nhạc Đông tiếp tục nói: "Lần trước có người chỉ súng vào ta, giờ chắc đang chuẩn bị đạp máy khâu, ta đoán hắn phải mất mấy năm mới ra được."
"Đạp máy khâu?"
Người trẻ tuổi kia vô thức nhìn sang Minh Căn Sinh, tim Minh Căn Sinh chợt nảy lên.
Người trẻ tuổi kia là người của đội an ninh!
Xong rồi, dù có giết hắn, mình cũng không thoát được.
Ở Cửu Châu, người bình thường mất tích vài ngày là chuyện bình thường, nhưng nếu là người trong hệ thống an ninh thì sẽ nhanh chóng bị phát hiện.
Nếu giết người trẻ tuổi này, thì thời gian bỏ trốn còn lại sẽ không nhiều.
Minh Căn Sinh phất tay ngăn súng của người trẻ tuổi lại.
"Người trẻ tuổi, chúng ta bàn chuyện làm ăn thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận