Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 72: Ta? Triều Dương quần chúng! (chúc mọi người tài nguyên cuồn cuộn! ) (length: 8479)

Tiếng bước chân rất khẽ, nhưng sao có thể qua mắt được Nhạc Đông.
Âm thanh của bước chân kẻ nào đó lang thang khắp nơi dừng lại ở cổng.
Mặc dù người ngoài cửa kia đã cố gắng hết sức giảm tiếng thở, nhưng Nhạc Đông vẫn nhạy bén xác định được qua tiếng thở đó là một gã đàn ông, hơn nữa còn là một gã đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sinh lực.
Đồng bọn đến rồi sao?
Nhạc Đông đứng dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.
Đến vừa hay.
Vừa hay là còn thừa chút nguyên liệu, nếu như hắn cũng là một kẻ tội ác tày trời, thì đống nguyên liệu này vừa vặn có thể dùng đến.
Nhạc Đông đi đến cửa, đột ngột mở cửa chống trộm, cánh cửa cũ kỹ của khu dân cư này vốn là mở vào trong, lúc Nhạc Đông mở cửa, người bên ngoài giật mình, nhưng phản ứng của hắn cực nhanh, lập tức chụp lấy cánh tay Nhạc Đông.
Kẻ này có luyện qua?
Trong nháy mắt, kẻ đó đã nắm được cánh tay Nhạc Đông, theo bản năng định quật Nhạc Đông qua vai.
Nhưng một giây sau, lòng hắn kinh hãi tột độ.
Dù hắn dùng lực thế nào, người bị hắn khống chế như thể đã mọc rễ, cứ đứng sững ở đó.
"Không ổn!"
Kẻ đó còn chưa kịp hoàn hồn, chân người đã bị một sức mạnh kinh người quật xuống đất, tiếp đó là một động tác cài khớp nhanh lẹ, ghìm hắn xuống đất không thể nhúc nhích.
Nhạc Đông cười lạnh một tiếng, dám động thủ với hắn, đúng là chuột gả cho mèo – muốn chết sao?
Không phải Nhạc Đông khoác lác, bây giờ hắn cảm thấy ngay cả tay đấm hạng nặng cũng có thể nhẹ nhàng đánh ngã, không tốn chút sức nào.
Ngay cả bản thân hắn cũng không biết tố chất thân thể của mình cường hãn đến mức nào.
Tính theo Kính Ngạn Long mà nói, đánh ngã cả trăm người cũng không hề hấn gì.
Công đức gia thân mang lại cho hắn sự biến đổi quá lớn.
Còn về việc so găng với Đông Bắc Hổ...
Chưa thử nên không biết, nhưng Nhạc Đông cảm thấy mình chắc chắn sẽ không thành thức ăn của Đông Bắc Hổ.
Kẻ đó bị Nhạc Đông khống chế trên mặt đất, liền mở miệng nói: "Thả tôi ra, tôi chỉ là đi ngang qua nghe thấy bên trong có tiếng người ngã nên mới ghé vào xem chuyện gì xảy ra."
Trong lúc hắn nói chuyện, Nhạc Đông đã quan sát kỹ càng người vừa đến.
Khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, cao chừng 1m75.
Thân thể cường tráng, xem ra là người thường xuyên luyện tập.
Trên đầu hắn không có bất cứ luồng khí đen nào, chắc hẳn không phải là thành viên của băng nhóm buôn người.
Nhạc Đông nới lỏng tay thả hắn ra, nói: "Vừa hay, ta đã chế phục hai tên buôn người tội ác tày trời, ngươi giúp ta báo cảnh sát." Hắn lười gọi điện, dứt khoát nhờ người vừa đến giúp đỡ.
Kẻ kia xoay người bò dậy từ dưới đất, khi nghe rõ Nhạc Đông nói xong liền trợn mắt.
"Ngươi có chắc bọn chúng đều là bọn buôn người?"
Nhạc Đông gật nhẹ đầu, tiện tay nhấc hai kẻ nằm dưới đất lên, như ném bao tải rách, nhét cả hai vào góc tối.
Làm xong, hắn tìm trong phòng một bó dây buộc, trói chặt tay chân của Mai di và lão ngũ ra sau.
Làm xong, Nhạc Đông nhìn thanh niên còn đang ngây ra đó: "Này soái ca, giúp báo cảnh sát đi, trong này có tám đứa trẻ bị bắt cóc, theo ta biết, bọn chúng còn có một ổ điểm nữa, đang cất giấu một đám hài nhi, ngươi báo cảnh sát đi, ta đi xem lũ trẻ."
"Ặc... Thực ra tôi là nhân viên đội trọng án Tần Hùng Lỗi, số hiệu cảnh sát: 319527."
Nói xong, hắn gãi đầu vẻ hơi ngại ngùng, thân là một nhân viên của đội trọng án, lại bị một người rõ ràng ít hơn mình mấy tuổi đè xuống đất, chuyện này có chút... khó mở lời.
"Ngươi là đội trọng án? Vậy thì tốt quá, gọi hỗ trợ đi, trước tiên đưa hai tên buôn người này đi, lát nữa ta còn có chút tài liệu muốn giao cho các ngươi."
"Ngươi là nhân viên phân cục à? Sao trước giờ tôi chưa thấy ngươi bao giờ, mới đến à?"
Tần Hùng Lỗi trực tiếp xếp Nhạc Đông vào nhân viên phân cục, cũng không trách anh ta được, giờ này khắc này, nếu không phải là nhân viên phân cục, làm sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa, thân thủ kia rõ ràng là luyện tập chuyên nghiệp rồi.
Nhạc Đông quay đầu nhìn anh ta, nói: "Không phải, xin gọi ta là quần chúng Triều Dương!"
"Cái gì??" Tần Hùng Lỗi không dám tin trợn mắt, thật hay đùa đấy?
Quần chúng Triều Dương?
Sao bây giờ quần chúng lại lợi hại thế này?
Lúc này, trời đã bắt đầu hửng sáng.
Tần Hùng Lỗi tạm gác suy nghĩ sang một bên, theo lời "quần chúng Triều Dương" này, nếu như trong này còn có tám đứa trẻ sơ sinh, thì đây là một vụ án hình sự nghiêm trọng, nhất định phải lập tức xin trợ giúp.
Anh ta lập tức bấm điện thoại trực ban của đội, nói ngắn gọn tình hình, sau khi đội nghe xong, lập tức xuất kích.
Gọi xong điện thoại, Tần Hùng Lỗi lại gọi cho đồng đội của mình.
Ba tháng nay, Tần Hùng Lỗi cùng đồng nghiệp Tiểu Lưu vẫn luôn theo dõi vụ mua bán nội tạng, mãi gần đây, bọn họ mới khóa mục tiêu vào lão ngũ.
Để truy tung lão ngũ, Tần Hùng Lỗi và Tiểu Lưu dạo này vất vả không ít, không kể ngày đêm, truy đuổi, điều tra, thăm dò, chỉ mong tìm được chứng cứ xác thực rồi đem lão ngũ ra trước vành móng ngựa.
Nhưng lão ngũ là cáo già, mãi vẫn không lộ chân tướng.
Điều này khiến Tần Hùng Lỗi và Tiểu Lưu có cảm giác thất bại chưa từng có.
Bỏ ra rất nhiều thời gian, nhưng mãi vẫn không tìm ra được bằng chứng lão ngũ phạm tội.
Đêm qua, Tần Hùng Lỗi nhận được tin báo, nói rạng sáng lão ngũ sẽ đi gặp một nhân vật quan trọng, Tần Hùng Lỗi liền cùng Tiểu Lưu theo đến.
Hai người nấp trong một chiếc xe hơi bên ngoài Đồng Tử Lâu.
Có lẽ là do quá mệt, lúc theo dõi, anh ta ngủ gật, khi tỉnh dậy, phát hiện trong phòng có bóng người, lúc này anh ta xuống xe đi kiểm tra, còn chưa đi tới cửa thì đã nghe thấy tiếng người ngã trong phòng.
Thế là, liền có màn vừa rồi.
Khi tiếp viện Tiểu Lưu chạy đến, Tần Hùng Lỗi bảo anh ta trông chừng Mai di, lão ngũ, anh ta thì đi đến căn hầm bí mật dưới đất theo chỉ của Nhạc Đông.
Khi anh ta đi qua cửa ngầm vào hầm, cảnh tượng trước mắt khiến da gà anh ta dựng hết cả lên.
Anh ta thấy được bàn mổ vấy máu, thấy những bộ quần áo trẻ con dính máu chồng chất trong góc tối, thấy những dao mổ ánh lên vẻ lạnh lẽo...
Tần Hùng Lỗi cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó nắm chặt lại, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Anh ta vốn tốt nghiệp ngành trị an, chuyên ngành trinh sát hình sự, anh ta tự nhận tố chất tâm lý cực tốt, nhưng trước cảnh này, anh ta vẫn run rẩy toàn thân, không phải vì sợ hãi, mà là một sự phẫn nộ khó kìm nén, cùng một nỗi bi thương khó hiểu.
Nhạc Đông đang cẩn thận kiểm tra tình trạng sức khỏe của từng đứa trẻ, hô hấp của những đứa trẻ này đều đặn, trạng thái sinh mệnh cũng không bị ảnh hưởng.
Đây không phải là do lương tâm Mai di và lão ngũ trỗi dậy.
Mà là vì những hài nhi này đối với bọn chúng là một món tiền lớn, nếu chết rồi thì tiền cũng mất.
Vì vậy, về mặt dinh dưỡng, bọn chúng chăm sóc rất kỹ.
Kiểm tra xong, Nhạc Đông xác định lũ trẻ này đều không sao.
Số trẻ ở ổ khác đoán chừng cũng không sao, nhưng phải nhanh chóng đến cứu chúng mới được.
Chậm trễ có thể phát sinh chuyện chẳng lành.
"Sao ngươi biết chỗ này?"
Tần Hùng Lỗi cẩn thận dò xét Nhạc Đông.
Trong lòng anh ta có chút nghi ngờ, liệu Nhạc Đông có phải là thành viên trong đội hay không.
Vì sợ bị lộ, nên cố tình buông tha cho mình, giả bộ thành thị dân trượng nghĩa nhiệt tình?
Nhưng ý nghĩ này của Tần Hùng Lỗi cũng chỉ thoáng qua, bởi vì, nếu chàng trai đẹp trai trước mắt thực sự là người trong đội, thì giờ này anh ta đã nằm dưới đất chứ không phải đứng đây.
PS: Thư hữu Tần Hùng Lỗi chính thức ra mắt!
Đăng chương mới trước mùng hai Tết, hôm nay phải chúc các bạn đọc tài nguyên rộng mở mới đúng.
Luật cũ, xin đánh giá năm sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận