Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 394: Ta ngược lại muốn xem xem, là nhà kia như vậy không có mắt (length: 8023)

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Đông mở mắt, Tô Uyển Nhi giống như gấu túi, vẫn còn đang bám chặt lấy hắn.
Nhìn vẻ mặt còn ngái ngủ của Tô Uyển Nhi, Nhạc Đông chợt nhớ tới một bài từ của Tô đại Từ Nhân:
"Điệp lười oanh thung xuân hơn phân nửa. Hoa rơi cuồng phong, tiểu viện tàn đỏ đầy. Buổi trưa say chưa tỉnh mặt trời đỏ muộn, hoàng hôn màn che không người quyển.
Tóc mây bằng nới lỏng lông mày cạn. Luôn luôn sầu môi, muốn tố ai tiêu khiển. Chưa tin tình này khó hệ vấp, Dương hoa vẫn còn Đông Phong quản."
Đêm qua, Nhạc Đông đúng là bị dày vò cả đêm.
Mỹ nhân nằm trong lòng, mà lại không thể ăn, nỗi dày vò này, biết phải kể cùng ai đây?
Nhạc Đông thở dài, vừa động đậy một chút, Tô Uyển Nhi liền ôm hắn càng chặt hơn, Nhạc Đông thật sự sắp nổ tung.
Hắn thở dài một tiếng, mình dù sao cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sáng sớm tiểu tử còn trai tráng sẽ có phản ứng bình thường, mà nàng yêu tinh lại mặc sơ mi, cảnh đẹp lồ lộ, đôi chân dài trắng nõn trơn bóng cứ đặt trên người hắn.
Nhất trụ kình thiên, muốn phá thương khung.
Nhạc Đông không thể nhịn được nữa, hắn cẩn thận dịch chân, thoát khỏi cái ôm của Tô Uyển Nhi, sau đó lại cẩn thận từng chút một rút tay ra.
Hắn vừa động đậy, mí mắt Tô Uyển Nhi đã giật giật, Nhạc Đông đành từ bỏ ý định trốn thoát, chỉ đành mở to mắt nhìn người đẹp trước mắt.
Thôi vậy, tâm trạng muốn đi luyện quyền cũng tan biến, trách sao Đường Huyền Tông năm xưa lại biếng nhác không đi tảo triều.
Thật là có lý!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Nhạc Đông, Tô Uyển Nhi mở mắt.
Hai người mắt chạm mắt, rất nhanh Tô Uyển Nhi liền vùi mặt vào trong chăn.
"Không được nhìn, còn nhìn nữa!"
"Vì sao lại không cho nhìn?"
"Sáng sớm chưa rửa mặt, không đẹp."
"Không có, lão Tô nhà ta đẹp nhất!"

Đôi vợ chồng trẻ trêu chọc nhau một hồi, những chuyện có thể làm ngoài chuyện sâu xa tìm hiểu lẫn nhau, Nhạc Đông đều thử cả lượt, khiến Tô Uyển Nhi thẹn thùng mãi, cuối cùng còn đạp cho hắn một cước.
Nhạc Đông tinh thần phấn chấn rời giường thay đồ, ra sân đánh một hồi quyền, đợi khi trở về phòng, Tô Uyển Nhi đã ăn mặc chỉnh tề, thấy Nhạc Đông đi tới, Tô Uyển Nhi giận dỗi liếc hắn một cái.
"Đưa ta về nhà."
"Đi làm rồi à, không đi ăn chút gì trước đã sao?"
"Ghét quá, ta muốn về thay quần áo."
Nhạc Đông bó tay nói: "Được rồi, thật không hiểu nổi các cô gái các người, quần áo ấy mà, mặc hai ngày cũng có sao đâu."
"Thôi đi, đưa ta về là được!"
Nhạc Đông thay đồ rồi đưa Tô Uyển Nhi về nhà, sau khi đưa nàng về, Nhạc Đông đột nhiên nhớ ra một chuyện, hôm nay còn phải đến thành phố tỉnh Tây Nam, buổi chiều còn có một buổi giao lưu.
Nghe đâu là có liên quan đến vụ án!
Hắn lái xe thẳng đến cục thành phố, nghĩ ngợi một lúc, trực tiếp gọi điện cho Chu Toàn.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
Chu Toàn: "Nhạc trưởng phòng, chúc mừng chúc mừng, tốc độ thăng chức của cậu, tôi nhìn mà phát thèm, chưa đầy ba tháng đã là Nhạc trưởng phòng rồi."
"Hắc hắc, đều nhờ lãnh đạo dẫn dắt tốt."
"Đừng có nịnh, đó là bản lĩnh của cậu, hệ thống trị an Tây Nam chúng ta chính là có tài thì lên, bất tài thì xuống, làm tốt lắm, Trần sảnh và tôi đều đánh giá cậu cao."
"Đúng rồi, cậu đến Tây Nam chưa? Tôi cho người lái xe đến đón cậu!"
Nhạc Đông đáp: "Chưa ạ, lãnh đạo, tôi có chuyện muốn báo cáo với anh, e là tôi tạm thời chưa thể đến tỉnh thành được."
"Cậu đang nói chuyện của bạn cậu đấy à?"
"Lãnh đạo anh biết rồi ạ?"
"Trần sảnh hôm qua đã nói với tôi rồi, tối qua Trần sảnh đích thân đến cục an ninh, tìm người phụ trách ngành liên quan, cậu yên tâm, chuyện này bên cục an ninh đã hứa, nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."
Trần Kiến An vậy mà đích thân đi tìm cục an ninh, hay nói cách khác là 749 cục, việc này Nhạc Đông chưa hề nghĩ tới, cũng có thể thấy cục trị an Tây Nam rất xem trọng Nhạc Đông.
"Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho đồng chí chúng ta ở bên ngoài đổ mồ hôi sôi máu, trong nhà lại bị người ta uy hiếp, chuyện này nếu có ầm ĩ lên cấp trên, chúng ta cũng sẽ đứng về phía cậu, nhất định phải lôi mấy con sâu mọt này ra cho ánh mặt trời."
"Vậy làm phiền lãnh đạo, chờ tôi giải quyết xong việc này sẽ lên tỉnh thành sau, còn về chuyện giao lưu vụ án, hoàn toàn có thể thông qua video hội nghị giao lưu."
Chu Toàn suy nghĩ rồi nói: "Bên kia điểm danh muốn gọi cậu đấy, thế này đi, tôi liên lạc trước với bên đó, nếu không được thì sẽ để bọn họ xuống Ly Thành tìm cậu, tôi sẽ nhờ cục trưởng Lý Định Phương sắp xếp tiếp đãi liên quan."
Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể vậy.
Lần này cũng chứng thực những lo lắng của Nhạc Đông, cần phải nhanh chóng đưa tam nãi nãi trở về, một là tam nãi nãi một mình bên Du thị không có ai chăm sóc, hai là trong nhà đúng là cũng cần người trấn giữ.
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Đông vừa định đi tìm Bạch Mặc, chuẩn bị tìm cho ra kẻ lưu lại số điện thoại, còn chưa kịp ra khỏi văn phòng, điện thoại lại vang lên.
Nhạc Đông mở máy xem, là lão ba Nhạc Thiên Nam gọi tới.
"Lão cha thân yêu của con có dặn dò gì không ạ?"
"Thế nào, đêm qua ngủ ngon chứ?" Nhạc Thiên Nam ở đầu dây bên kia, giọng nói mang theo chút trêu tức, hỏi.
"Khụ khụ, vẫn tốt vẫn tốt ạ."
"Con trai à, cha chỉ có thể giúp con đến vậy thôi, bao giờ mới cho cha làm ông nội, vậy thì còn tùy thuộc vào con đấy."
Nhạc Đông: "…"
"Lão cha, ba rảnh quá hả?"
"Tạm ổn, sáng sớm ta đã đưa Tô thúc thúc của con về rồi, chuẩn bị đi ra ngoài xử lý ít rác rưởi."
"Ra ngoài xử lý rác rưởi? Khi nào Ly Thành chúng ta lại có phân loại rác vậy?" Nhạc Đông có chút khó hiểu.
"Thằng nhóc, ta nói với con chuyện này này, con cứ yên tâm lo việc lớn bên ngoài đi, trong nhà có chuyện gì cứ để cha con lo, hiểu chưa?"
"Ơ? Lão ba thân mến của con, chẳng lẽ ba là chiến thần ẩn danh ngoài đường phố, giờ đây ba năm thời hạn đã qua, nên ba không thể che giấu tài năng được nữa? ?"
"Đừng có lảm nhảm, ta nói chuyện chính với con."
"Vâng vâng vâng, con biết rồi!"
Sau khi cúp máy, Nhạc Đông bất lực duỗi người, ông lão của mình ấy mà, thật không biết nói thế nào.
Dù sao đi, trong miệng ông thì, lão ba mình đích thực là một tấm gương xấu đúng nghĩa.
Học cái gì cũng không xong, cơm thì khô số một!

Đầu dây bên kia, Nhạc Thiên Nam mặc áo sơ mi hoa, quần đùi, đi dép lê, bước vào một quán ăn nhỏ.
Rất nhanh, một người đàn ông tóc cắt bát úp, mắt láo liên bị Nhạc Thiên Nam túm lôi ra ngoài.
Tên đàn ông mắt láo liên ấy đầy vẻ sợ hãi, bị Nhạc Thiên Nam xách trong tay, đến một tiếng kêu cũng không dám phát ra.
"Đến địa bàn nhà ta gây chuyện, ai cho ngươi lá gan, ngươi thật sự coi Nhạc Thiên Nam ta là người ăn chay sao?"
Nói xong, Nhạc Thiên Nam trực tiếp ném hắn lên chiếc xe tải cũ dùng để chở hàng, mình cũng ngồi lên theo.
Người lái xe là Ngô Đảm, thấy Nhạc Thiên Nam lên xe, liền nói với Nhạc Thiên Nam: "Ngọn núi thúc, mở đến đâu ạ?"
"Đến xưởng nhà ta, ta có việc muốn hỏi gã này."
"Vâng!"
Xe nhanh chóng rời khỏi quán ăn, sau hai mươi phút, Nhạc Thiên Nam xuống xe, trực tiếp ném người đàn ông xuống dưới đất.
Hắn vẫy tay với Ngô Đảm nói: "Tiểu tử Ngô, cậu về trước đi, chuyện này đừng nói với Đông Tử."
"Dạ thúc, vậy con đi trước."
Chờ Ngô Đảm rời đi, Nhạc Thiên Nam lôi gã đàn ông mắt láo liên vào bên trong kho của xưởng, tiện tay ném xuống đất, rồi ngồi xếp bằng ở trước mặt gã.
"Nói đi, ai bảo ngươi đến, ta ngược lại muốn xem xem, nhà ai lại không có mắt như vậy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận