Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 710: Mời quân vào miệng cọp (length: 6305)

Vừa đi được mấy bước, Nhạc Đông liền nhận ra có điều không ổn. Tuy rằng nhện quỷ mặt mẫu tạm thời biến mất, nhưng những sợi tơ đen trên mặt đất lại càng lúc càng nhiều. Nhạc Đông cẩn thận phân tích một chút, những sợi tơ đen này không phải là thực vật mà giống như tơ nhện do nhện phun ra hơn.
Tơ nhện đen? Điều này có hơi phá vỡ nhận thức.
Nghĩ kỹ một chút, lại thấy tơ nhện đen cũng chẳng có gì, dù sao thì con nhện quỷ mặt mẫu cao sáu, bảy mét cũng đã xuất hiện rồi, nhả ra tơ đen thì có gì lạ đâu.
Những sợi tơ nhện đen này ngày càng nhiều, xem ra, con quỷ nhện mặt mẫu kia không phải chạy trốn, mà là muốn giở trò, những sợi tơ đen này chính là do nó âm thầm giăng ra để bẫy người.
Phát hiện này khiến Nhạc Đông từ tận đáy lòng cảm thán.
Xã hội bây giờ khác rồi, không chỉ có nhân loại mà ngay cả tà ma cũng "bon chen" như vậy, chuyện chuột chúc Tết mèo chẳng còn gì lạ, dù sao nhện quỷ mặt mẫu đã bắt đầu học Tôn Tử binh pháp rồi. Nhạc Đông không khỏi che mặt, mới ở thung lũng đầu tiên đã đụng phải con nhện quỷ mặt mẫu biết dùng binh pháp, vậy tiến vào trong nữa còn gặp cái gì đây?
Chu Đắc Kim đi theo sau Nhạc Đông, thấy hắn dừng lại thì liền cảnh giác.
"Nhạc cục, có chuyện gì sao?"
"Thôn trưởng, ta có một cách nhanh chóng tìm được dân làng của các ngươi."
Thôn trưởng Chu Đắc Kim nghe vậy vô cùng mừng rỡ, "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi tìm họ ngay." Ông ta mang theo tổng cộng hai mươi người lên núi, đều là thanh niên trai tráng trong thôn, nếu tất cả đều bỏ mạng trong núi thì ông ta với tư cách là thôn trưởng cũng xem như xong đời, dù có trở về cũng bị dân làng đánh chết.
Nhạc Đông liếc nhìn Chu Đắc Kim, có chút khó xử, biện pháp thì hắn đúng là có nghĩ ra, nhưng mà... có chút nguy hiểm.
Thấy Nhạc Đông còn do dự, Chu Đắc Kim chủ động hỏi: "Nhạc cục trưởng, đến nước này rồi mà ngươi còn do dự gì nữa, cần ta làm gì thì cứ nói."
Có thể làm thôn trưởng thì ngoài uy tín cao trong thôn ra, năng lực bản thân của Chu Đắc Kim cũng là một yếu tố then chốt. Thấy Nhạc Đông khó xử, ông ta đã hiểu, bèn lên tiếng hỏi.
Nhạc Đông suy nghĩ một lát rồi lấy từ trong túi ra một lá theo dõi phù, đưa cho Chu Đắc Kim, nghĩ một lát nữa lại lấy thêm ba lá hỏa phù.
"Lá theo dõi phù này ông mang theo cẩn thận, ba lá này là hỏa phù, lúc nguy cấp nhất có thể ném một lá ra, có thể tạm thời cứu ông một mạng, đương nhiên, nếu ông bị khống chế thì có thể niệm 'Ta phụng Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh'. Nhớ kỹ, khi nào thật sự không còn cách nào khác mới dùng."
Hỏa phù, lôi phù gây sát thương lớn nhất đối với tà ma, lợi cũng có mà hại cũng có, nói cách khác, hai thứ này cũng có thể khiến tà ma tức giận nhất.
Nếu không thể một kích lấy mạng, tà ma sẽ hoàn toàn phát cuồng, mười thôn trưởng cộng lại cũng không đủ cho nó giết trong một giây, nếu là con nhện quỷ mặt mẫu thì đoán chừng một giây cũng không cần tới.
Chu Đắc Kim nhận hỏa phù từ tay Nhạc Đông, dùng sức gật đầu.
"Ta phải làm thế nào?"
"Cởi áo ra."
"Hả?"
Chu Đắc Kim nghĩ mình nghe nhầm, ông ta dụi dụi tai, đã thấy trong tay Nhạc Đông đã có thêm một chiếc nghiên mực và một cây bút lông.
"Cởi áo ra, ta sẽ vẽ một đạo hộ thân phù lên người ông, đạo hộ thân phù này có thể bảo hộ ông bình an trong một thời gian, chỉ cần ông cố cầm cự một chút, ta sẽ tới cứu ông."
"Ta suýt chút nữa hiểu lầm."
Nhạc Đông: "..."
Ông là một lão già hơn 50 tuổi rồi, ai mà có hứng thú với ông chứ?
Không đúng, dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì cũng không ai có hứng thú cả! ! !
Thôn trưởng cởi áo, Nhạc Đông rạch đầu ngón giữa, nặn một giọt máu vào nghiên mực, dùng máu đầu ngón tay hòa cùng chu sa, sau đó mới dùng bút lông thấm vào chu sa.
Chu Đắc Kim: "Nhạc cục, sao tôi thấy cảnh này có hơi giống Nhạc Mẫu khắc chữ quá, chẳng lẽ ngươi cho ta 'Tận trung báo quốc' à?"
Nhạc Đông: ? ? ?
Ai mẹ nó là mẹ của ông, một lão già 50 tuổi rồi mà còn không thể suy nghĩ bình thường được hả, cạn lời quá đi.
Nhạc Đông lười phản ứng lại ông ta, trực tiếp cầm bút vẽ lên người Chu Đắc Kim một đạo Ngũ Lôi hộ thân phù.
Vẽ xong, Nhạc Đông lại viết một bài đạo gia khẩu quyết lên lưng ông ta.
Lão Quân một thanh khóa, Thiên sư giao phó ta.
Chỉ cần một chữ, Trừ sạch thiên hạ ma.
Khi viết xong nét cuối cùng thì chữ trên lưng Chu Đắc Kim trong nháy mắt tỏa ra ánh hào quang vàng chói mắt.
Hào quang đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ một giây sau đã biến mất không còn dấu vết.
Chu Đắc Kim đương nhiên không nhìn thấy ánh hào quang, ông ta chỉ thấy gió núi thổi đến lạnh lẽo.
"Nhạc cục xong chưa?"
"Xong rồi, mặc quần áo vào, sau đó đi về phía trước mười bước, nếu ông sợ hãi thì tốt nhất nên nhắm mắt lại."
Sợ hãi? Chu Đắc Kim rất muốn nói với Nhạc Đông rằng trong thế giới của ông ta không tồn tại hai chữ này, nhưng lời vừa đến miệng ông ta đã lập tức thu lại.
Hình như vừa rồi ông ta đã bị dọa cho khóc thét, nên nếu nói ra thì có hơi không phải.
Chu Đắc Kim hít sâu một hơi, ông ta quay đầu nhìn về phía Nhạc Đông, vốn định nói một câu: "Nhạc cục, có thể cứu hết thôn dân chúng ta trở về được không?",
Nhưng khi ông ta vừa quay đầu lại, bóng dáng Nhạc Đông đã không còn đâu nữa, ông ta liền tự bóp mình một cái, đau!
Còn tốt, còn tốt, vừa rồi ông ta suýt chút nữa đã nghĩ mình bị ảo tưởng mà thôi.
Nhắm mắt đi mười bước đúng không!
Ta đây sẽ không nhắm mắt, ta muốn chứng minh mình là một người đàn ông đàng hoàng.
Chu Đắc Kim thu lại suy nghĩ, ngay lập tức bước về phía trước.
Bước đầu tiên, ông ta bước rất thản nhiên.
Bước thứ hai, ông ta cảm thấy hình như mình quá tự tin rồi, có nên quay lại không?
Bước thứ ba, bước thứ tư...
Đến bước thứ bảy thì toàn thân Chu Đắc Kim run lên, ông ta trợn to mắt, nhìn khung cảnh không thể tin nổi trước mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận