Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án

Ta, Chỉ Là Thợ Vàng Mã, Ngươi Lại Để Ta Phá Đại Án - Chương 242: Quả nhiên có kỳ quặc! (length: 7742)

Nghe được lão cha mình đang đánh bài, Nhạc Đông làm ra một quyết định trái với đạo hiếu, hắn nói thẳng: "Đồng chí Nhạc Thiên Nam, chuyện ngươi vừa nói có 2 vạn tiền riêng ta đã ghi âm rồi, để lão mụ chúng ta thấy."
"Phanh!"
"Ầm ầm!"
Đầu dây bên kia truyền đến một tràng âm thanh luống cuống tay chân.
Rất nhanh, giọng Nhạc Thiên Nam liền vang lên.
"Thằng nhãi ranh, ngươi đừng làm ra cái chuyện người thân đau đớn kẻ thù sung sướng đó."
Nhạc Đông: "..."
Lão cha đúng là nghĩ nhiều không mở mang rồi, câu người thân đau đớn kẻ thù sung sướng này mà để lão mụ nghe được, đồng chí Nhạc Thiên Nam định chết kiểu gì đây?
Ván giặt đồ hay bàn phím, chọn một trong hai thôi!
"Theo lệ cũ 500!"
"500, lão cha thân yêu à, cha nghĩ gì vậy, 500 giải quyết được chuyện này chắc?"
"5000, không thể nhiều hơn, thêm nữa ta trực tiếp đi thú tội với lão mụ của ngươi."
Yo ho, đồng chí Nhạc Thiên Nam cứng cỏi đấy chứ!
Nhạc Đông nói thẳng: "Cha chắc chắn chứ?"
"Thằng nhóc, cha mày một lời nói đáng giá chín đỉnh."
"Con vừa nghe thấy có người nói người thân đau đớn kẻ thù sung sướng đấy, đáng thương mẹ ta cả đời lo toan việc nhà, lại bị người khác coi như cừu nhân."
Đầu dây bên kia, Nhạc Thiên Nam không nói hai lời, trực tiếp chuyển khoản cho Nhạc Đông 1 vạn.
"Con trai à, cứ việc tiêu đi, hết tiền thì tìm cha, yên tâm, cha vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc nhất của con."
"Lão cha thân ái, có khi nào, con chỉ muốn hỏi cha một vấn đề không?"
"Thằng nhãi con, mày không thể nói nhanh lên à, bây giờ ta muốn đòi lại một vạn kia còn kịp không?"
Đầu dây bên kia, Nhạc Thiên Nam hơi trợn mắt, mình thế là cái gì chứ, đúng là dâng thịt vào miệng cọp, tiền vào túi Nhạc Đông thằng nhãi này thì còn lâu mới lấy lại được.
"Được, nhưng cha phải trả lời con một câu hỏi."
Nghe Nhạc Đông nói, Nhạc Thiên Nam suýt chút nữa cho là mình nghe lầm, hắn không tự chủ được ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay chẳng có gì khác lạ cả, mặt trời vẫn mọc đằng đông như thường lệ mà!
"Lão cha, cha có biết Nhạc Tam Cô không?" Nhạc Đông mở miệng hỏi.
Đầu dây bên kia bỗng im bặt.
Một lúc lâu sau, Nhạc Thiên Nam đột nhiên nói: "Thằng nhãi, ta chuyển cho con thêm 1 vạn, chuyện này con đừng hỏi nữa."
Lần này thì đến lượt Nhạc Đông im lặng.
"Lão ba, ba có biết hiện tại con đang ở đâu không?"
"Hả?"
"Con đang ở Du thị."
"Con gặp nàng rồi à? Nàng có nói gì với con không?" Giọng Nhạc Thiên Nam lộ vẻ khẩn trương.
Nhạc Đông nhíu mày, phản ứng của lão cha làm hắn càng cảm thấy lão gia tử có chút kỳ lạ, hơn nữa, xem mức độ khẩn trương của lão cha lúc này, rất có khả năng liên quan đến chuyện của Nhạc Tam Cô năm đó.
"Ba, về chuyện của ông nội, rốt cuộc ba muốn giấu con đến bao giờ?"
Câu nói của Nhạc Đông không còn vẻ trêu đùa ngày thường, rơi vào tai Nhạc Thiên Nam, khiến ông trực tiếp im lặng.
Tính tình của con trai mình, làm cha sao ông không biết chứ.
Đừng nhìn Nhạc Đông bình thường bộ dạng gì cũng không để ý, nhưng hễ hắn đã quyết định chuyện gì, chín con trâu cũng không kéo lại được.
Nhạc Thiên Nam nghĩ ngợi hồi lâu, mới nói: "Con trai à, đợi thêm vài năm nữa ba sẽ nói cho con biết, nếu con đã gặp tam nãi nãi của con, thì tiện thể chuyển lời hộ ta, nói ông nội con chưa bao giờ trách nàng, bảo nàng đừng tự trách, giữ gìn sức khỏe, tuyệt đối không được về tỉnh Tây Nam."
Nói xong, Nhạc Thiên Nam không cho Nhạc Đông cơ hội hỏi tiếp, trực tiếp cúp máy.
Nhạc Đông nhíu mày, nhìn điện thoại vẻ trầm tư.
Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, điện thoại lại reo lên lần nữa.
Nhạc Đông nhìn thì thấy Diệp Chí Cần gọi đến, sau khi bắt máy, giọng Diệp Chí Cần gấp gáp truyền đến.
"Đông Tử, tìm được lão Tào chưa?"
"Đang tìm, đừng lo lắng quá, chẳng mấy chốc sẽ có tin tức thôi." Nhạc Đông an ủi.
Diệp Chí Cần: "Tao thì không vội, nhưng bác Tào với dì đang cuống cả lên, bọn họ cả tuần không liên lạc được với lão Tào, tự mình chạy đến trường tìm tao với Âu Dương để hỏi tin tức về lão Tào."
Nhạc Đông nhíu mày, thằng cha lão Tào này, cứ như Tibbers ấy, chỉ thích lên mạng trêu ghẹo các em, mình đã từng nói rồi, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có chuyện, giờ thì xem ra, quả thật xảy ra chuyện rồi.
"À Đông Tử, tao phá được mật mã nick Penguin của nó rồi, trong nick nó tao thấy được vài thứ, nó bị một người phụ nữ tên Lan Khả Nhi dụ sang Tây Nam, hai người trên nick thì kêu nhau ông xã bà xã cả nửa năm trời."
Nhạc Đông suy tư một chút rồi nói: "Chút nữa mày gửi lịch sử trò chuyện cho tao, tiện thể tìm xem trong máy tính của nó có manh mối gì khác không."
"Ừ, thằng cha này, sinh viên cao học không lo học, thi rớt thì không nói, người cũng không biết đi đâu, bái phục, tao chỉ có thể nói gen thích vợ của nhà Tào tổ truyền quá mạnh mẽ, thành ra thằng lão Tào này đúng là y chang con Tibbers."
Vốn là một chuyện rất nghiêm túc, nhưng khi nghe Diệp Chí Cần nói câu cuối, Nhạc Đông không tự chủ được bật cười.
Cũng nên để thằng lão Tào ăn chút khổ, nếu không thì nó chẳng nhớ lâu.
Sau khi bảo Diệp Chí Cần yên tâm, mình nhất định sẽ tìm lão Tào về, Nhạc Đông cúp máy.
Hắn cất điện thoại vào túi, bắt đầu đánh giá cửa hàng của tam nãi nãi.
Nói cũng khéo, khi hắn đang xem cửa hàng, bên ngoài cửa hàng truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.
"Ông chủ có ở đây không?"
Nhạc Đông nhìn thì thấy người đến ngoài cửa lại là Hoa Tiểu Song.
Lại gặp!
Thằng cha này đúng là có duyên với mình mà.
"Là cậu?" Hoa Tiểu Song cũng nhìn thấy Nhạc Đông, hắn lập tức cười nói: "Chúng ta đúng là có duyên, lần này nhất định phải mời cậu một bữa cơm."
Nhạc Đông cũng vui vẻ, mở miệng nói: "Bữa cơm này của cậu tôi ăn chắc rồi."
"Hôm nay tôi còn có việc, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé."
Hoa Tiểu Song thuần thục mở điện thoại, đưa mã QR tới, Nhạc Đông cũng không khách sáo, trực tiếp quét mã thêm Hoa Tiểu Song làm bạn.
"Cậu là ông chủ ở đây?"
"Không phải, đây là người thân của tôi mở, nàng tạm thời có việc, tôi giúp nàng trông coi thôi."
"Được rồi, tôi muốn mua một đôi giấy hình nam đồng nữ đồng, với cả hương nến tiền giấy các kiểu, cho tôi mỗi thứ một ít."
Nghe Hoa Tiểu Song mua những đồ này, Nhạc Đông hơi kỳ lạ nhìn hắn một cái, thằng cha này trên mặt cũng không có vẻ gì đau buồn cả, mua nhiều đồ như vậy để làm gì chứ?
Hoa Tiểu Song thấy Nhạc Đông nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, hắn giải thích: "Mẹ của hàng xóm tôi vừa mới qua đời, tôi tới mua giúp đồ."
Nói xong, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Hàng xóm tôi thảm quá, đầu tiên là con trai con gái té lầu chết, giờ thì ngay cả bà lão cũng bị lăn cầu thang chết, người trong làng bây giờ đồn nhà đó phong thủy có vấn đề."
"Giang Đào?" Nhạc Đông mở miệng.
Hoa Tiểu Song hơi tò mò hỏi: "Cậu cũng biết anh Giang Đào à?"
Nhạc Đông âm thầm nhíu mày, đầu tiên là con trai con gái "trượt chân té lầu" mà chết, giờ thì mẹ hắn lăn cầu thang ngã chết.
Chẳng lẽ là...
Nhạc Đông càng nghĩ càng thấy có vấn đề!
Nếu thật sự là như vậy, thì cái thằng Giang Đào này điên rồ đến mức nào chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận