Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 99: Cá Lúc Lắc buồn rầu

Trần Trứ nghĩ thầm, cái này sao mà học được. Hiện tại, vũ khí mạnh nhất của mình chính là viết công ăn tốt.
Năng lực này, do bản thân hắn đúc kết sau hơn chục năm đi làm, cộng thêm cách đối nhân xử thế cực kỳ mượt mà.
Khi mấy cậu còn đang nghĩ rèn luyện trong lục bộ, thì mình đã vượt qua không biết bao nhiêu cấp độ, âm thầm quen biết với lãnh đạo đoàn ủy rồi.
“Về ký túc xá nói sau.”
Ở chỗ này, Trần Trứ không tiện trả lời, nên tìm cách kéo dài thời gian.
Lúc này, bỗng bộ trưởng Đỗ Tu nói với Trần Trứ: “Cậu có muốn nói vài câu hay không?”
Tại phong tục khá đặc biệt của người Trung Quốc, trước khi mở đầu bữa tiệc, hoặc bữa cơm gặp mặt, thì người có địa vị hoặc lớn tuổi nhất, cũng có thể là người tổ chức bữa tiệc sẽ đứng lên phát biểu vài câu.
Có thể là chúc mừng, cũng có thể nêu ý nghĩa tổ chức bữa ăn này, tóm lại nói dăm ba câu hâm nóng bầu không khí bữa tiệc.
Đỗ Tu muốn Trần Trứ nói hai câu, khả năng cao vì khách sáo, nhưng qua chuyện này chẳng khác nào khẳng định địa vị vượt trội của Trần Trứ.
“Không cần đâu.”
Trần Trứ vẫy tay từ chối, danh tiếng của Đỗ Tu có cái gì tốt mà phải cướp.
Nếu bây giờ đứng trước hội sinh viên thì hắn còn có chút hứng thú, bởi vì đây là nguyện vọng của Vương Trường Hoa, cậu ta muốn Trần Trứ nhanh chóng nổi bật ở Trung Đại.
Đỗ Tu thấy Trần Trứ không phải khách sao mà trả lời vậy, bèn đứng dậy, hoan nghênh tất cả mọi người gia nhập bộ tuyên truyền, sau đó hi vọng trong năm học này tất cả mọi người cùng nhau cố gắng…Toàn những lời khách sáo.
Lúc này, đột nhiên phó bộ trưởng Ngải Văn Đào ghé sát gần Dương Cẩm Tường nhỏ giọng nói: “Chút nữa cậu dùng trà thay rượu, qua kính Trần Trứ đồng thời xin lỗi một câu.”
“Dạ?”
Dương Cẩm Tường ngạc nhiên, sau đó mặt lập tức đỏ bừng: “Bộ trưởng Ngải, sao phải làm vậy ạ?”
“Vừa rồi cậu không nghe bộ trưởng nói sao? Học kỳ mới, chúng ta sẽ cùng chung một còn thuyền, hợp sức tiến lên.”
Ngải Văn Đào nói: “Đây là ý của bộ trưởng Đỗ, nên qua đó nói lời xin lỗi, bỏ qua mọi chuyện. Trần Trứ cũng không phải người nhớ chuyện cũ không buông.”
“Làm sao anh biết cậu ta không phải người hẹp hòi?”
Dương Cầm Tường vô cùng kháng cự chuyện này.
Ngải Văn Đào nghĩ thầm, con mẹ nó bởi vì tôi vừa mới tự mình trải qua chứ sao? Tôi chỉ vừa mới xin lỗi xong, người ta không những không chấp nhặt, mà còn giúp bộ tuyên truyền được tuyển thêm hai thành viên nữa đấy.
Nhưng trong đầu Dương Cẩm Tường, vẫn như cũ khắc sâu hình tượng Trần Trứ thời cấp hai. Người này chỉ có một mặt tốt là thành tích học tập tốt, còn các phương diện khác cách bản thân mình quá xa, cho nên rất khó để mà đến kính rượu xin lỗi được.
“Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, xử lý thế nào tùy cậu.”
Ngải Văn Đào tỏ thái độ cứng rắn, trong câu nói còn có một loại uy hiếp.
Hiện tại, trước mắt Dương Cầm Tường hiện ra hai con đường. Một là theo ý của Đỗ Tu và Ngải Văn Đào, đi qua xin lỗi Trần Trứ.
Hai là trực tiếp đứng dậy, mở cửa rời đi, tương tương với tách ra khỏi hội học sinh.
Nhưng một khi sinh viên tiến vào hội học sinh, nếu không có lý do chính đáng mà rời bỏ, thì trong hồ sơ sẽ thể hiện đó là người không có tính kỷ luật.
Trừ khi, sau này người đó không làm việc gì liên quan đến đoàn ủy nữa, nếu không muốn xin cái gì cũng không được chấp thuận.
Đã thế, Dương Cầm Tường là sinh viên Mã Viện, cậu ta muốn vào đảng phải được đoàn ủy phê duyệt. Cho nên, bây giờ câu ta lo lắng đến mức toát cả mồ hôi, cuối cùng chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Trong cuộc sống này, thứ khó chịu nhất chỉ đến thế là cùng. Tại trước mặt cô bạn cấp hai xinh đẹp, vốn dĩ muốn thể hiện một chút.
Kết quả còn chưa thể hiện được gì, đã phải đi chịu nhục.
Dương Cầm Tường liếc nhìn Biện Tiểu Liễu, lại phát hiện Biện Tiểu Liễu chẳng thèm quan tâm mình, mà cô ấy đang chăm chú nhìn Trần Trứ.
Dương Cẩm Tường đột nhiên hiểu ra, hiện tại Trần Trứ cao ráo đẹp trai, thi đậu Lĩnh Viện, đã thế còn có mối quan hệ không tầm thường trong hội học sinh.
Nếu mình là con gái, cũng sẽ thích người con trai như vậy?
Biện Tiểu Liễu nhìn Trần Trứ, thấy cậu ta vừa ăn cơm, vừa nhắn tin trong điện thoại, thỉnh thoảng còn chụp cả ảnh.
Cô tỏ ra giống như hai người chưa từng có mâu thuẫn gì, mà mỉm cười hỏi: “Trần Trứ, cậu bận thật đấy? Ngay cả ăn cơm cũng không thể nào ăn yên ổn.”
Giọng điệu này, giống như kiểu đang trách yêu vậy.
Mặt Dương Cẩm Tường bắt đầu tái rồi.
“Hả?”
Trần Trứ ngẩng đầu, chỉ chỉ điện thoại nói: “Mình cùng bạn gái nhắn tin. Cô ấy muốn xem mình đang ăn gì, nên mình chụp ảnh gửi cho cô ấy.”
“Bạn gái…”
Nét mặt Biện Tiểu Liễu bỗng nhiên cứng đờ.
Cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ Trần Trứ trực tiếp thừa nhận, khiến mọi người trong bàn đều tò mò hóng hớt.
Đến ngay cả Lưu Kỳ Minh cũng thở dài trong lòng. Trần Trứ đúng là thực sự thích cô gái mập lùn như củ khoai tây kia đấy.
Dương Cầm Tường thấy khuôn mặt Biện Tiểu Liễu đột nhiên không ổn lắm, thì trong lòng lại thấy mừng mừng. Nên cậu ta đối với việc xin lỗi Trần Trứ cũng không khó chịu như vừa nãy nữa, bèn cầm cốc tới trước mặt Trần Trứ.
“Bạn học cũ, mình kính cậu một cốc, bởi vì hai ngày trước lỡ mồm nói sai lời, hi vọng cậu không để chuyện này trong lòng…”
Trần Trứ chỉ còn cách đặt điện thoại xuống, gián đoạn tin nhắn QQ đang nhắn dở.
Còn Du Huyền phía bên kia, cầm điện thoại một lúc mà chưa thấy tin nhắn về, chẳng biết Trần Trứ lại mất tích đi đầu, nên uể oải nằm dài trên bàn.
“Sao đấy?”
Ngô Dư đang học hỏi cách vẽ mắt, một tay cầm gương, một tay vẽ lông mày. Cô nhìn thấy hành động của Du Huyền thì lên tiếng hỏi.
“Chủ nhiệm Trần lại không nhắn tin lại.”
Du Huyền nghiêng mặt qua, bỗng có hai sợ tóc đỏ vắt ngang qua đôi lông mi dài quyến rũ.
“Chẳng phải cậu nói hôm nay cậu ta tha gia buổi liên hoan của hội học sinh sao?”
Ngô Dư bất lực nói: “Khẳng định phải có lúc không thể nhắn tin kịp thời được chứ? Chờ cậu ta về phòng ký túc sẽ nhắn lại cho cậu thôi.”
“Thế nhưng, bọn mình đã 6 ngày 22 tiếng chưa gặp mặt nhau rồi.”
Du Huyền âm thầm thở dài, đôi mắt chớp chớp, khiến mấy sợi tóc đỏ cũng chuyển động theo.
“Gần đây, cậu ấy quá bận rộn. Hiện tại không chỉ là lớp trưởng, còn tiến vào hội học sinh. Mà mình còn nghe nói cậu ta còn làm cái gì dự toán…cái gì ấy nhỉ…Dù sao mình cũng không nhớ rõ.”
Cá Lúc Lắc ngốc nghếch, đến cách nói chuyện cũng đáng yêu vô cùng: “Nhưng đấy là một phòng ban cực kỳ lợi hại, mình nghe cậu ấy kể mấy giảng viên đoàn ủy còn phải đến nịnh bợ đấy.”
“Đây chẳng phải chuyện tốt sao?”
Ngô Dư nghĩ thầm, chỉ mới vừa khai giảng một tháng, mà Trần Trứ đã trở thành lớp trưởng, thành viên hội học sinh, đáng lẽ bạn gái phải tự hào mới phải chứ.
“Tiểu Dư.”
Du Huyền yên lặng một lát, rồi đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ xem, Trần Trứ học một trường đại học tốt như vậy, bản thân cậu ấy cũng là người cực kỳ xuất sắc. Vậy phải có rất nhiều cô gái thích câu ấy đúng không?”
“Thì sao?”
Ngô Dư bỏ bút vẽ lông mày xuống, trêu chọc nói: “Cậu thấy lo lắng à?”
“Ừ…Có một chút, một chút thôi.”
Mặc dù có một chút, nhưng cô sẽ không nói dối, mà hồn nhiên gật đầu thừa nhận.
“Cái gì? Đến cậu cũng có cảm giác này à?”
Ngô Dư cầm cái gương trong tay, đưa tới trước mặt Du Huyền: “Cậu nhìn xem cô gái bên trong xinh đẹp nhường nào. Cả khu vực đại học này, tiếng tăm của cậu đã lan đến mấy học viện rồi. Nếu như phải nói, mình cảm thầy người lo lắng nên là Trần Trứ…”
Mặt kính mát lạnh ép vào da mặt Du Huyền, khiến cô bật cười ‘khanh khách’. Cô đưa tay ra, chọc lét Ngô Dư, sau đó cả hai người cười đùa vui vẻ trong phòng ký túc.
Một lúc sau, Du Huyền thở hổn hển, tùy ý chỉnh lại mái tóc dài, khiến mái tóc xõa ra càng thêm xinh đẹp. Đến ngay cả Ngô Dư nhìn thấy cũng hâm mộ không thôi.
“Thật ra, mình chưa bao giờ cảm thấy xinh đẹp có lợi thế gì.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền ghé vào bờ vai bạn thân: “Có đôi khi mình thấy bản thân thật ngốc, toán chẳng hiểu gì, vật lý càng không, đến cả ngữ văn cũng không hiểu. Đến ngay cả vẽ tranh là thứ mình tự tin nhất, mà cô giáo còn nói mình thiếu một chút cảm giác.”
“Cậu như vậy đã rất giỏi rồi.”
Ngô Dư trợn mắt nói: “Cô giáo nói với năng khiếu của cậu có thể tiến thêm một bước nữa. Nhưng với mọi người trong lớp cô đâu có đưa ra yêu cầu cao thế, còn có…”
Ngô Dư định khuyên cô bạn thân của mình, đừng đặt hết tâm tư lên người Trần Trứ, nếu không sẽ trở thành người phụ thuộc.
Thế nhưng, cô đang định nghĩ xem khuyên thế nào cho hợp lý thì.
“Tiểu Dư.”
Du Huyền đột nhiên lẩm bẩm: “Mình nhớ Trần Trứ, mai mình muốn tới thăm cậu ấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận