Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 354: Ra mắt phụ huynh (1)

"Cạch".
Một tay Trần Trứ lấy chìa khóa mở cửa, tay kia vẫn nắm chặt tay Du Huyền, sợ cô lại bỏ chạy.
"Đừng lo quá, thường thì giờ này bố mẹ mình chắc không ở nhà đâu."
Trần Trứ nói như thể đang an ủi cô.
Kết quả, vừa đẩy cửa ra, hắn đã thấy bố mình là lão Trần đang vắt chân ngồi trên chiếc ghế sô pha màu nâu trong phòng khách, thư thái đọc báo.
Tim Trần Trứ đập "thình thịch".
"Không đi tiếp khách à bố?"
Bình thường thì hầu như ngày nào lão Trần cũng bận tiếp khách hoặc làm thêm giờ.
Trước khi có quy định "cấm 8 điều", những quan chức cấp thấp nhưng có chút quyền lực như bố hắn đều bận rộn như con quay.
Dù bất ngờ, nhưng Trần Trứ chỉ thoáng chút kinh ngạc.
Về mối quan hệ này, hắn không có ý định lén lút như một tên "trộm", mà muốn thẳng thắn như một "tên cướp".
Nói cách khác, bất kể bố mẹ có ở nhà hay không, hắn vẫn sẽ kéo Du Huyền vào nhà thay đồ.
"Bố !"
Trần Trứ cất tiếng chào.
"Về rồi à?"
Lúc đầu, lão Trần chỉ nghĩ rằng Trần Trứ về một mình.
Nhưng khi nghe tiếng động đổi giày và giọng nói khác, lão Trần cảm thấy có gì đó không ổn, bèn bước qua xem.
Trời ơi!
Hai người trẻ ướt sũng từ đầu đến chân, người đi trước là con trai ông, còn người đi sau, cô gái xinh đẹp ấy...
Dù có hơi nhếch nhác, nhưng Du Huyền vẫn quá xinh đẹp, dễ nhận ra đó là cô gái đến từ vùng Xuyên Du mà ông từng gặp.
"Đã đến mức dẫn người về nhà rồi sao?"
Trần Bồi Tùng nghĩ thầm.
Dù lão Trần là người từng trải và là một người cha rất hiểu chuyện, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ông gặp tình huống này. Hàng trăm suy nghĩ lập tức lướt qua đầu ông.
"À... sao hôm nay bố không đi làm ạ?"
Trần Trứ liếc nhìn bố mình, chủ động hỏi.
"Khụ... hôm nay là chủ nhật mà..."
Trần Bồi Tùng đáp lại, đồng thời còn đang phân tích sâu hơn câu hỏi "sao hôm nay bố không đi làm" của con trai mình.
Chẳng lẽ nó thấy mình ở nhà là phiền phức à?
"Chủ nhật à?"
Trần Trứ không nhịn được, vỗ nhẹ vào đầu. Sinh viên đại học nghỉ hè chỉ nhớ ngày tháng, chứ không quan tâm đó là thứ mấy.
"Cháu chào bác ạ !"
Lúc này, Du Huyền gom hết can đảm, lí nhí chào hỏi.
"Ồ ồ, chào cháu, chào cháu."
Lão Trần vội vàng nhiệt tình đáp lại, rồi dịch người sang một bên:
"Vào đi, vào đi..."
"Bọn con quên mang ô nên bị dính mưa ạ."
Trần Trứ giải thích đơn giản, rồi liếc mắt về phía phòng ngủ:
"Mẹ con đâu rồi ạ?"
Vì là chủ nhật, rất có thể "Mao Thái hậu" cũng đang ở nhà.
"Mẹ con hôm nay trực ban, lúc nãy mẹ còn hỏi bố có cần đón không, nhưng mẹ bảo đi nhờ xe của dì Quan về rồi."
Trần Bồi Tùng vừa nói vừa lấy ra hai chiếc khăn, một chiếc cho Trần Trứ, còn chiếc kia là khăn mới tinh chưa hề được sử dụng.
Thực ra, từ chi tiết này có thể thấy lão Trần vẫn rất để tâm đến việc nhỏ, sợ rằng khăn khác sẽ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên con trai dẫn về nhà!
Nhưng thực ra với tính cách của "Cá Lúc Lắc", cô cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế.
Hoặc có lẽ trong tình huống thế này, vì quá căng thẳng nên đầu óc cô cũng trống rỗng, hành động và nói chuyện đều theo bản năng.
Thay giày xong, Trần Trứ chẳng ngại ngùng gì, ngồi phịch xuống ghế.
Lão Trần bưng ra hai ly nước ấm, thấy cô gái vẫn đứng đó, bèn nói:
"Du, Du Huyền phải không, cháu ngồi xuống nghỉ chút đi."
"Quần áo cháu đang ướt ạ."
Du Huyền có chút ngại ngùng.
Tóc cô dù đã được lau qua nhưng vẫn nhỏ từng giọt nước "tí tách".
"Có sao đâu chứ."
Trong lòng lão Trần không khỏi tán thưởng sự tinh tế của cô gái này.
Hồi đó, lúc Trần Trứ bị đưa vào đồn cảnh sát, người ta còn thở không ra hơi chạy đến thăm, sự lo lắng và quan tâm ấy rõ ràng là xuất phát từ tận đáy lòng.
"Thôi được rồi, không ngồi thì thôi."
Trần Trứ phần nào hiểu được sự gượng gạo đó, cũng không ép, chỉ nói nhẹ bên cạnh:
"Vào tắm trước đi, lát nữa mình sẽ tìm đồ của mẹ cho cậu."
Sau đó, Trần Trứ dẫn Du Huyền vào phòng tắm, chỉ cho cô vị trí của công tắc bình nước nóng và mấy thứ như dầu gội.
Trần Bồi Tùng cũng không tiếp tục ở lại phòng khách mà đi thẳng về phòng ngủ, thậm chí còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Lão Trần làm vậy, thứ nhất là để tránh hiểu lầm.
Có một số ông bố mẹ chồng sống cùng con trai con dâu, nhưng khi con dâu ở nhà, ông bố vẫn cứ cởi trần mặc quần đùi đi lại trong phòng khách.
Nhưng với tính cách của lão Trần, sau này khi Trần Trứ có vợ, thi thoảng hai vợ chồng về nhà ăn cơm, chắc chắn ông sẽ ăn mặc chỉn chu, giữ gìn hình ảnh bậc trưởng bối.
Thứ hai là biết điều, để không gian cho Trần Trứ và Du Huyền.
Nhưng khi về đến phòng ngủ, lão Trần lại ngồi âm thầm cảm thán.
Ai mà ngờ được thằng con vốn hiền lành ngoan ngoãn, giờ mới năm nhất đại học đã dẫn bạn gái về nhà rồi?
Trong quan niệm của bố mẹ Trung Quốc, điều này không chỉ là xác nhận mối quan hệ yêu đương, mà còn là một sự tuyên bố về tương lai.
Trần Bồi Tùng không kìm được, móc điện thoại ra nhắn tin cho vợ:
"Bà đến đâu rồi?"
Mao Hiểu Cầm nhắn lại rất nhanh:
"Tắc đường ở tuyến nội thành, tiện thể an ủi chị Quan một chút."
Trần Bồi Tùng:
"Chị Quan sao thế? Vẫn than thở chuyện thua lỗ khi chơi cổ phiếu à?"
Mao Hiểu Cầm:
"Chuyện đó qua lâu rồi, chủ yếu là thằng con trai bà ấy không chịu yêu đương kết hôn, bảo là muốn tận hưởng thêm vài năm tự do. Mà ngày nào chị Quan cũng mơ có cháu bế sớm."
Trần Bồi Tùng:
"Còn bà thì sao?"
Mao Hiểu Cầm:
"Tôi sao? Trần Trứ mới bao nhiêu tuổi chứ, mình lo gì!"
Trần Bồi Tùng:
"Chuyện này không tính theo tuổi đâu, gọi là có chí không đợi tuổi, anh hùng xưa nay đều là người trẻ mà."
Mao Hiểu Cầm:
"Ông nói cái gì lung tung vậy, nhớ lấy sườn non trong tủ lạnh ra rã đông, không biết phải tắc đường đến bao giờ đây."
Trần Bồi Tùng không nhắn lại nữa, trong đầu nghĩ thầm, đợi bà về sẽ biết tôi không nói lung tung.
"Trần Trứ năm nay 19, tốt nghiệp đại học khoảng 22 tới 23 tuổi, không biết lúc đó giá nhà đất đã tăng đến mức nào rồi, nên phải mua sớm."
Bảo sao lão Trần tính toán kỹ lưỡng như vậy, ông đã lên kế hoạch mua nhà cưới cho Trần Trứ rồi.
Trước tiên, nhà phải ở gần ông bà, để vợ chồng con tiện về nhà ăn cơm;
Trần Trứ là con một, dù không biết nhà Du Huyền có bao nhiêu anh chị em, nhưng chắc chắn hai đứa sẽ sinh hai con, nên ít nhất phải mua nhà ba phòng.
Lão Trần đang tính toán tiền tiết kiệm trong nhà và xem xét mấy dự án chung cư mới xây gần đó thì Trần Trứ mở cửa bước vào.
Nhìn thoáng qua ông bố đang đắm chìm trong suy nghĩ, Trần Trứ không nói gì, chỉ lặng lẽ lục tìm quần áo.
Nhưng lục mãi, chẳng có bộ nào vừa.
Chủ yếu là do chênh lệch chiều cao, Du Huyền cao 1 mét 7, còn "Mao Thái Hậu" chỉ tầm 1 mét 62, mặc gì cũng thấy chật ních.
"Đừng tìm nữa, đồ của mẹ con chắc chắn không vừa đâu."
Lão Trần lên tiếng:
"Không thì mặc đồ của con đi, rộng chút còn hơn chật."
"Phải rồi nhỉ!"
Trần Trứ nhận ra ngay, liền quay người về phòng mình.
Lão Trần lắc đầu, nhìn đống quần áo vứt bừa trên giường, thầm nghĩ thằng con này chẳng biết làm việc nhà, cũng không biết ngoài đẹp ra, Du Huyền có biết chăm lo cho người khác không.
Trần Trứ tìm một bộ quần dài áo dài sạch sẽ của mình, cầm đến trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ và gọi:
"Mở cửa ra mình đưa đồ cho."
Tiếng nước từ vòi sen trong phòng tắm bất ngờ ngừng lại, bên trong vọng ra giọng của Du Huyền:
"Để ngoài đó cũng được."
"Để ngoài? Không lẽ cậu không mặc đồ mà chạy ra lấy à?"
Trần Trứ bật cười hỏi.
Bên trong im lặng một lúc, có lẽ cảm thấy Trần Trứ nói cũng có lý, nên cánh cửa gỗ hé ra một chút.
Kèm theo làn hơi nước mờ mịt, một khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen mới nở ló ra từ sau cánh cửa, một cánh tay mảnh khảnh và trơn mượt chìa ra:
"Đưa đồ đây?"
Trần Trứ muốn ngắm thêm chút nữa, nhưng vừa nhìn thoáng qua xương quai xanh quyến rũ, thì đã bị Du Huyền trừng mắt mắng:
"Không được nhìn!"
"Xì !"
Trần Trứ bĩu môi, nói:
"Ở nhà mình mà cậu còn dám hung hăng thế à, coi chừng mình xông vào tắm chung với cậu bây giờ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận