Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 345: Người phụ nữ say rượu
Ba ngày của kỳ thi cuối kỳ diễn ra một cách nhanh chóng.
Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng là Tư Bản Luận, khoảnh khắc đặt bút xuống, ngay cả Trần Trứ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khác với cấp ba, sau kỳ thi cuối kỳ đại học, không còn cảnh bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở kiểu như:
"Nghỉ đông nhớ làm bài tập, chú ý an toàn, nhớ ngày tựu trường..."
Hồi ôn thi lớp 12, thi xong còn phải quay lại lớp học tiếp. Đâu có được thoải mái như đại học, thi xong là nghỉ đông ngay lập tức.
Cô giáo phụ đạo viên Phù Khiết Linh chỉ gửi lời chúc "Chúc mọi người nghỉ đông vui vẻ" lên nhóm chat, còn giáo sư chủ nhiệm Hứa Thanh Thành thì chẳng nói một lời nào.
Các tân sinh viên vừa trải qua nửa năm đại học cảm thấy không quen, có chút hụt hẫng, như thể vừa bị bỏ rơi.
Nhưng với Trần Trứ, người đã trải qua chuyện này trước đó, hắn không hề bất ngờ. Bước ra khỏi phòng thi, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời, hắn cảm nhận được một luồng tự do lan tỏa trong không khí.
"Anh em ơi, mai là về nhà rồi."
Trần Trứ vui vẻ quay sang các bạn cùng phòng 520:
"Cả kỳ chưa tụ tập lần nào, tối nay thi xong rồi, chúng ta đi ăn một bữa không?"
Hắn đưa ra đề nghị này với hy vọng gắn kết tình bạn trong phòng.
Nhưng một số người có vẻ không mặn mà lắm.
Ngoài Lưu Kỳ Minh hào hứng ủng hộ, thì Từ Mộc và Vu Dự khá dửng dưng, có ăn cũng được, không ăn cũng chẳng sao.
Còn Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài thì thẳng thừng từ chối.
Sở Nguyên Vĩ nói:
"Mình không mua được vé tàu trực tiếp về nhà, ngày mai còn phải chuyển tàu, chẳng có tâm trạng ăn uống."
Thời đó chưa có trang web 12306, sinh viên chỉ có thể ra ga tàu hoặc các đại lý để mua vé. Nhưng vé tàu cạnh tranh khốc liệt, thường chỉ còn vé đứng.
Những ai không mua được vé tàu thì đành ngồi xe khách hàng chục tiếng đồng hồ.
Đường Tuấn Tài từ chối vì phải dự họp tại trung tâm dạy IELTS và TOEFL nơi cậu làm thêm cả học kỳ. Cậu ta vốn mơ ước trở thành Lý Gia Thành, kết nối với các doanh nhân và nhà quản lý trong ngành kinh tế. Nhưng giờ nhìn lại, Trần Trứ lại đi xa hơn mình quá nhiều trên con đường này.
Nhìn hai người từ chối, Lưu Kỳ Minh không vui, nói:
"Ngày mai chuyển tàu thì có liên quan gì tới tối nay ăn uống đâu? Còn cậu, lão Đường, họp xong rồi thì ghé cũng được mà!"
Nhưng Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài vẫn kiên quyết từ chối.
Trần Trứ không cố gắng thuyết phục thêm.
Tình bạn cũng giống như tình yêu, nếu đối phương không có cùng cảm xúc, thì dù bạn cố gắng bao nhiêu, họ vẫn sẽ coi thường bạn.
Hắn chỉ đề nghị một lần, nếu người ta từ chối, mình sẽ không cố chấp.
Hắn cũng không làm trò trẻ con, chỉ mời nhóm còn lại đi ăn mà bỏ hai người kia.
Việc cố tình chia bè phái trong phòng sẽ chỉ khiến không khí trở nên gượng gạo, khiến mọi người không nói chuyện với nhau và khiến bản thân cảm thấy khó chịu mỗi khi trở về phòng.
Khi gọi cho Tống Thì Vi, hắn mới biết phòng cô đã có kế hoạch tụ tập tối nay để ăn mừng cuối năm.
Trần Trứ thở dài.
Hắn không cố ý đánh đồng tất cả, nhưng đúng là sinh viên ở các trường danh tiếng dường như hơi nhỏ nhen.
Rõ ràng Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài có chút thành kiến với mình, dù hắn không rõ mình đã đắc tội gì với họ.
Có lẽ họ từng là những học sinh ưu tú ở cấp ba, nhưng khi vào đại học, thành tích của Trần Trứ lại vượt xa họ.
Điều này khiến họ trở nên lu mờ và khó chịu. Nếu đây là một trường bình thường, có lẽ đã có không ít người khôn ngoan đến bám lấy mình rồi.
Nhưng Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài lại không thể điều chỉnh tâm lý, đành khó chịu với Trần Trứ trong những chuyện nhỏ nhặt, dù điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Tối nay, Du Huyền cũng bận ôn thi, nên Trần Trứ quyết định không làm phiền cô.
Hắn gọi cho Vương Hữu Khánh, định rủ ông ta đi uống rượu và tiện thể bàn về cửa hàng đầu tiên.
"Anh mày bận rồi, đang hẹn uống rượu với Dương Quang đây."
Vương Hữu Khánh hồ hởi nói:
"À cậu em cũng quen mà, vậy tới luôn cho vui đi!"
"Dương Quang? Trưởng phòng quảng cáo của đài truyền hình à?"
Trần Trứ hỏi.
"Chứ còn ai nữa!"
Trong điện thoại, Vương Hữu Khánh gắt gỏng:
"Thằng cha này lần nào uống rượu cũng vin vào lý do phải lái xe để từ chối. Lần này Lão Lương đi công tác rồi, gã không cần lái xe nữa, xem thử còn trốn được đi đâu!"
"Cậu em cũng tới đi."
Vương Hữu Khánh mời thêm lần nữa:
"Anh em mình chuốc cho tên đó uống đến mức phải ói cả hai đầu luôn, ha ha ha!"
Gã dân chơi công trình này nói chuyện chẳng bao giờ nghiêm túc.
Trần Trứ nghĩ một lát rồi hỏi:
"Tôi định dẫn theo Tống Tình, có tiện không?"
Vương Hữu Khánh biết rõ Tống Tình, vì Trần Trứ đã từng nhắc đến. Cô là quản lý chi nhánh đầu tiên của công ty môi giới mà ông đang hợp tác.
"Tiện chứ! Quá tiện luôn!"
Vương Hữu Khánh cười sảng khoái:
"Dương Quang cũng sẽ dẫn theo hai cô gái. Ngoài nữ MC chương trình thiếu nhi lần trước cậu gặp, lần này còn thêm một người nữa."
"Ồ!"
Trong đầu Trần Trứ thoáng hiện lên hình ảnh vòng một bốc lửa của Hoàng Xán Xán, nhưng hắn không bị mê hoặc. Thay vào đó, Trần Trứ cẩn thận gọi điện cho Lương Hạo Tuyền.
Sở dĩ Trần Trứ phát triển sự nghiệp nhanh chóng như vậy là vì bản thân luôn biết cách khiến mọi người cảm thấy thoải mái ở mọi khía cạnh.
Thực ra, bữa nhậu tối nay vốn không liên quan gì đến Lương Hạo Tuyền. Nhưng tại sao Trần Trứ lại "bày vẽ" thế này?
Bởi vì Dương Quang là cánh tay phải của Lương Hạo Tuyền. Trong lúc báo cáo công việc, có khả năng Dương Quang sẽ vô tình nhắc đến chuyện đã tụ tập nhậu nhẹt cùng Trần Trứ và Vương Hữu Khánh.
Lẽ thường mà nói, Lương Hạo Tuyền chắc chẳng quan tâm.
Nhưng nếu ông ấy suy nghĩ lung tung thì sao? Kiểu như: Thằng em này đang vượt mặt mình mà giao thiệp trực tiếp với Dương Quang? Còn dính vào chuyện làm ăn với Vương Hữu Khánh nữa?
Vì vậy, Trần Trứ mới gọi cuộc điện thoại này, nói rằng tối nay dự định ăn tối cùng Vương Hữu Khánh và trưởng phòng Dương, tiện thể bàn về một dự án môi giới bất động sản. Rồi hắn thêm một câu:
"Sao sư huynh không tới được vậy, Lương sư huynh?"
Lương Hạo Tuyền cười, bảo rằng đang cùng lãnh đạo đi công tác ở thủ đô, chúc họ vui vẻ, đồng thời dặn dò:
"Nhưng cậu vẫn là sinh viên, đừng uống nhiều quá nhé."
Chỉ với hai phút, cuộc gọi đã giải quyết xong mọi hiểu lầm tiềm ẩn, lại còn khiến Lương Hạo Tuyền cảm thấy được tôn trọng.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế này không phải ai cũng nghĩ tới. Chính vì vậy mà dần dần, người khác mới bị hắn bỏ xa.
Không chỉ vậy, sau khi quay về văn phòng, Trần Trứ còn gọi Tống Tình đi cùng và tiện tay xách theo hai chai rượu Mao Đài.
Tại sao lại làm vậy?
Bởi vì đây là cuộc hẹn của Vương Hữu Khánh và Dương Quang, hắn không thể tay không mà đến được.
Hơn nữa, đây là lần đầu Tống Tình gặp Vương Hữu Khánh, để cô mang quà theo sẽ giúp tạo ấn tượng tốt.
Chuyện chỉ là "bạn rủ đi nhậu" đơn giản, nhưng trong tay Trần Trứ, ngay cả việc nhỏ cũng biến thành cơ hội.
Hắn và Tống Tình đi taxi đến nhà hàng "Ngư Dân Tân Thôn", nghe tên thôi là biết chuyên về hải sản.
Xuống xe, Trần Trứ thấy chiếc Mercedes S600 quen thuộc đậu ngay cổng. Mã Hải Quân ngồi trong xe, tay cầm tờ báo đọc đi đọc lại.
"Chào anh Mã, lại gặp nhau rồi."
Trần Trứ nở nụ cười bước tới.
"Trần tổng!"
Thấy Trần Trứ đến, Mã Hải Quân vội vàng xuống xe chào hỏi.
Dù chỉ lái xe cho Trần Trứ vài ngày, nhưng anh tài xế này rất có cảm tình với vị ông chủ trẻ này.
Không như Vương Hữu Khánh ngày ngày chìm đắm trong rượu thịt, Trần tổng lại có thể ngồi trên xe yên tĩnh đọc sách và không bị mấy cô gái ở hội quán làm lay động.
Đi với Vương tổng thì ngày nào cũng như ăn toàn món nhiều dầu mỡ, nhìn có vẻ giàu có nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Còn đi với Trần tổng, giống như đột nhiên được dự tiệc quốc yến. Dù chỉ là món canh cải trắng, nhưng qua cả chục bước chế biến, nhấp một ngụm đã khiến người ta nhớ mãi.
Cho đến giờ, mỗi khi về nhà, Mã Hải Quân vẫn thường kể với vợ rằng anh rất nhớ khoảng thời gian được làm tài xế cho Trần tổng.
Tuy nhiên, Trần Trứ không nán lại lâu, chỉ giới thiệu Tống Tình với tư cách đồng nghiệp rồi chào anh Mã, cũng không mời anh vào ăn.
Dù sao, giờ anh Mã là tài xế riêng của Vương Hữu Khánh, không thuộc quyền "quản lý" của mình.
Khi tới phòng bao, Dương Quang, Vương Hữu Khánh và "chị gái ngực khủng" Hoàng Xán Xán đã có mặt đầy đủ.
Ngoài ra còn có một cô gái nữa, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan tinh tế, khí chất xuất chúng.
Cô có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng không phải kiểu lạnh nhạt như Sweet tỷ.
Tống Thì Vi lớn lên trong gia đình có điều kiện, lại thường xuyên chịu áp lực từ người mẹ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Chính vì thế, cô không thích dính líu nhiều đến những người hay chuyện tẻ nhạt, đôi lúc trông có vẻ hơi xa cách và khó gần.
Nhưng nếu cô chịu mở lòng, người bên cạnh sẽ nhận ra rằng cô không chỉ tốt bụng mà còn rất dễ thương.
Còn sự lạnh lùng của cố gái này lại giống như một thái độ cố ý, cứ như muốn ngầm cảnh báo người khác rằng:
Tôi là người nổi tiếng, là nhân vật lớn, mấy người nông thôn, quê mùa đừng hòng lại gần!
Lần đầu gặp Trần Trứ, cô chỉ hơi liếc mắt đánh giá hắn một chút. Thấy chỉ là một anh chàng trẻ tuổi bảnh bao, cô lại cúi mắt xuống, chẳng mảy may bận tâm. Dù sao, trong đài truyền hình cũng đầy những trai đẹp, nhưng đa phần đều nghèo.
Đẹp trai mà không quẹt thẻ được thì cũng chẳng để làm gì.
Nhưng ngay sau đó, khi thấy hai sếp lớn là phó tổng chi nhánh Vạn Đạt ở Quảng Đông, Vương Hữu Khánh, trưởng phòng quảng cáo của đài truyền hình, Dương Quang, cùng đồng nghiệp Hoàng Xán Xán với bộ ngực khủng đi đâu cũng nhún nhảy, tất cả đều đứng lên chào đón Trần Trứ, cô không khỏi ngẩn người.
Ngay lập tức, cô cũng vội vàng đứng dậy, khuôn mặt chuyển sang vẻ "thân thiện bối rối."
Vương Hữu Khánh quen thuộc với Trần Trứ, vừa gặp đã đùa cợt:
"Anh đã bảo không đợi cậu rồi, mọi người cứ ăn trước đi, nhưng lão Dương nhất quyết muốn đợi."
Trần Trứ chỉ tay vào chai rượu trên tay Tống Tình, rồi mỉm cười nói:
"Anh mà không đợi tôi, chai rượu này khỏi uống nhé."
Sau đó, hắn giới thiệu Tống Tình với Vương Hữu Khánh và Dương Quang:
"Đây là trưởng bộ phận kinh doanh của công ty SuiHui, hôm nay tôi dẫn cô ấy đến để nghe hai anh chỉ dạy."
Trên đường tới đây, Tống Tình đã được hắn giới thiệu sơ qua về các nhân vật có mặt tại bàn tiệc. Trước kia, với cô, những người này đều là bậc mà cô phải ngước nhìn.
Nhưng hôm nay, vì có sếp "chống lưng", nên bản thân dù hơi căng thẳng, cô vẫn giữ thái độ đúng chừng mực, không kiêu không hạ, cẩn thận chào hỏi:
"Chào hai anh ạ."
Cô nói ít, vì đây không phải là lúc để nói nhiều.
"Tiểu Tống phải không?"
Vương Hữu Khánh đánh giá cô một lượt. Cũng như khi gặp Trần Trứ lần đầu, ông ta thấy cô chỉ là một người phụ nữ bình thường. Thậm chí, nếu so về ngoại hình, cô còn chẳng có lợi thế bằng cậu sinh viên kia.
Dù vậy, Vương Hữu Khánh tin vào mắt nhìn người của Trần Trứ nên cười lớn nói:
"Đừng nghe cậu ta nói nhảm, chúng ta đều là anh em cả."
Ông ta lại nói tiếp:
"Trần Trứ khen cô với tôi nhiều lắm, làm tôi suýt nữa muốn lôi cô về đội của mình đấy."
Dù nổi tiếng là kẻ trăng hoa, ăn nói không kiêng dè, nhưng câu nào của Vương Hữu Khánh cũng khéo léo. Ông ta không thực sự có ý "cướp người" mà chỉ muốn nhắn nhủ với Tống Tình rằng: Sếp của cô đánh giá cô rất cao, tôi cũng nể trọng cậu ta.
Trần Trứ mỉm cười nhẹ, trong lòng biết rõ tính cách của Tống Tình. Tuy nhiên, hắn cũng không ngại để Vương Hữu Khánh đóng vai người tung hứng.
Dương Quang cũng cười góp lời:
"Anh em chúng tôi với Trần Trứ thân nhau lắm, đừng gọi là lãnh đạo nữa, ai gọi sẽ phải uống một ly phạt!"
Ban đầu, Dương Quang quý mến Trần Trứ hoàn toàn là nhờ Lương Hạo Tuyền. Vì Trần Trứ là sự đệ của phó giám đốc đài và được ông ấy đánh giá rất cao, nên Dương Quang luôn giữ nguyên tắc: Lãnh đạo thích gì, tôi thích nấy. Lãnh đạo ghét gì, tôi ghét nấy.
Tuy nhiên, sự quý mến đó chỉ ở bề ngoài. Mãi đến khi Trần Trứ tặng anh ta phiếu mua sắm trị giá 5.000 tệ vào dịp Tết Dương lịch, Dương Quang mới nhận ra: Cậu sinh viên này rất biết điều.
Lúc đó, sự quý mến thật sự mới bắt đầu nhen nhóm.
Nghe Vương Hữu Khánh nói rằng định hợp tác với Trần Trứ làm dự án môi giới và nhờ anh quảng cáo, Dương Quang bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Vương Hữu Khánh không phải hạng người tầm thường. Có lúc ông ta còn chẳng nể mặt Lương Hạo Tuyền, nhưng lại dành nhiều lời tốt đẹp cho Trần Trứ.
Dù không rõ Trần Trứ đã làm cách nào thu phục được gã dân chơi khó tính này, nhưng điều đó cho thấy: Anh chàng này chắc chắn không đơn giản.
Vì vậy, Dương Quang mới cùng Vương Hữu Khánh đứng dậy chào đón Trần Trứ.
Còn Hoàng Xán Xán thì thấy hai người kia đều đứng dậy nên dù ngạc nhiên vì người đàn ông từng thờ ơ với mình lại có quan hệ tốt như vậy, cô cũng không thể ngồi im được.
Người phụ nữ đi cùng cô là Đoạn Lôi, MC của một chương trình tài liệu trên kênh Quảng Châu. Dương Quang giới thiệu rằng cô vừa được trao giải "Nhân tố mới xuất sắc của năm."
Trong giới nhà nước, giải thưởng này tương đương với danh hiệu "nhân viên xuất sắc" dành cho cán bộ không thuộc cấp lãnh đạo.
Đoạn Lôi cũng hơi mơ hồ về tình huống này, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi Trần Trứ với vẻ mặt khách sáo và ngại ngùng.
Ngồi xuống rồi, Đoạn Lôi mới ghé tai hỏi nhỏ Hoàng Xán Xán:
"Anh chàng này là ai thế? Còn trẻ mà đã xưng anh em với trưởng phòng Dương và Vương tổng à?"
Hoàng Xán Xán suýt nữa bật cười, nghĩ thầm: Thì ra cũng có lúc cô không biết à! Bình thường lúc nào chẳng ra vẻ ghê gớm với cái danh 'Nhân tố mới xuất sắc', ai mà không biết quan hệ 'không thể nói ra' giữa cô và phó giám đốc Tằng chứ!
"À..."
Hoàng Xán Xán tỏ vẻ ngây thơ, đáp:
"Tôi cũng không biết nữa."
"Xì!"
Đoạn Lôi trợn mắt, nghĩ thầm: Nhìn cô lúc nãy nhiệt tình chào hỏi thế kia mà còn bảo không biết à? Chẳng qua là không muốn giới thiệu với mình thôi.
"Được rồi, tôi tự tìm hiểu vậy."
Trong lòng nghĩ vậy, Đoạn Lôi liền tập trung nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông lớn tuổi và anh chàng trẻ tuổi kia trong lúc cụng ly qua lại. Cuối cùng, cô cũng bắt được một vài manh mối.
"Thì ra dự án trang web Học Tập là của công ty cậu ta."
Cô liếc nhìn qua Trần Trứ.
Về khoản quảng cáo của trang web Học Tập, người ngoài ít ai biết rõ, nhưng với mối quan hệ đặc biệt của cô và phó giám đốc đài Tằng Kiến Nghiệp, cô lại nắm được một số thông tin.
Cho đến giờ, trang web Học Tập vẫn chưa thanh toán một đồng nào cho quảng cáo, nhưng vì phòng quảng cáo nằm dưới quyền của Lương Hạo Tuyền, mỗi lần có ai hỏi, ông ta chỉ trả lời qua loa:
"Để sau hẵng thanh toán."
Giám đốc đài cũng kiêm nhiệm phó trưởng ban tuyên giáo thành phố, nên thường không can thiệp vào công việc hàng ngày.
Vì thế, ba phó giám đốc mỗi người quản một mảng: Tăng Kiến Nghiệp phụ trách chung, Lương Hạo Tuyền quản lý quảng cáo, còn nữ phó giám đốc Biện Quân phụ trách chương trình.
Tuy không có sự khác biệt về cấp bậc, nhưng cả Lương Hạo Tuyền và Biện Quân đều có hậu thuẫn trong ban tuyên giáo, nên thường không nể mặt Tằng Kiến Nghiệp.
Phó giám đốc Tằng chỉ còn lại chút quyền lực trong những chuyện hình thức như "bình chọn nhân viên xuất sắc cuối năm", điều này cũng là do hai phó giám đốc kia nhường cho ông ta.
Tằng Kiến Nghiệp đã gần 60 tuổi, sắp nghỉ hưu, trong khi Lương Hạo Tuyền thuộc thế hệ lãnh đạo trẻ, lại quản lý phòng quảng cáo, nguồn thu chính của đài, và còn đang hưởng lợi từ chính sách trẻ hóa đội ngũ cán bộ.
Các buff kế thừa quyền lực đang gần như được cộng đủ cả rồi.
Nhưng đám MC bên dưới đâu biết gì về những mâu thuẫn và thỏa hiệp trong nội bộ lãnh đạo.
Chẳng hạn như Hoàng Xán Xán, cô chỉ biết giải thưởng "Nhân tố mới xuất sắc" vốn thuộc về mình đã bị người khác giành mất vì quan hệ.
Lúc này, bên kia bàn tiệc, Trần Trứ vừa nâng ly vừa nói với Vương Hữu Khánh:
"Anh Vương, em cần anh tìm giúp một đội thi công sửa lại cửa hàng môi giới bên khu Thể Dục Tây."
"Không vấn đề gì, anh có thằng em chuyên làm mảng này. Chắc chắn giá cả sẽ ưu đãi cho em."
Vương Hữu Khánh vỗ ngực bảo đảm, và với mối quan hệ của ông ta, lời nói đó không hề quá chút nào.
"Vậy anh bảo người đó làm miễn phí luôn được không?"
Trần Trứ nâng ly Mao Đài mời ông một cái.
"Không đời nào!"
Dù khuôn mặt đỏ bừng, trông có vẻ ngà ngà say, nhưng nhắc tới chuyện tiền bạc, Vương Hữu Khánh lập tức tỉnh táo:
"Đừng có tưởng chuốc rượu mà lừa được anh mày! Anh chỉ giới thiệu thôi, chuyện tiền bạc nhiều nhất cũng chỉ giúp em nói vài câu!"
Theo thỏa thuận hợp đồng, toàn bộ chi phí thi công đúng ra bên phía Trần Trứ phải chịu. Tuy nhiên, nhờ có Vương Hữu Khánh hoặc chủ tịch Khúc giới thiệu, đội thi công mới nể mặt mà giảm giá, làm nhanh và chất lượng tốt hơn.
Trần Trứ quay sang dặn nhỏ Tống Tình:
"Chị theo sát việc này nhé. Cả cửa hàng trà sữa của Hoàng Bách Hàn nữa, chờ bên thiết kế vẽ xong phương án thì cho đội thi công làm luôn thể."
"Vâng."
Tống Tình gật đầu, đang nghĩ thầm: Sếp thật sự rất tốt với bạn bè.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Trứ lại nói thêm:
"Nhưng chi phí thi công của tiệm trà sữa, bên mình chỉ tạm ứng trước, phải thu hồi lại."
Hoàng Bách Hàm đã quyết định khởi nghiệp, thì những khó khăn và nợ nần cần trải qua đều không thể thiếu. Nếu mình làm hết cho cậu ấy, chẳng khác gì nhai kỹ rồi đút vào miệng. Còn gọi đếch gì là khởi nghiệp nữa?
Nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Trứ và Vương Hữu Khánh, Đoạn Lôi thầm nghĩ:
Rõ ràng công ty của cậu ta có tiền. Đã đủ khả năng mở thêm công ty môi giới rồi cơ mà.
Nhưng người ta dựa vào quan hệ với phó giám đốc Lương nên có thể trì hoãn thanh toán.
Thế giới này, cuối cùng vẫn chỉ xoay quanh tiền bạc, quyền lực và quan hệ thôi.
Cô liếc nhìn mái tóc dài của mình qua khóe mắt, rồi khẽ vuốt nhẹ, tự mãn nghĩ:
Chỉ cần có tiền và quyền, mấy ông gần 60 tuổi cũng có thể tận hưởng cơ thể trẻ trung này.
Bây giờ, Tằng Kiến Nghiệp rõ ràng đang mất dần thế lực, nên Đoạn Lôi cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa mới.
Nếu không, giữa bao nhiêu phát thanh viên vừa xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, lại nói tiếng phổ thông chuẩn mực, tại sao lại chọn cô làm MC cho một chương trình?
Lần này, cô đi cùng Dương Quang dự tiệc cũng là để thể hiện ý định ngả về "phe của phó giám đốc Lương."
"Chào Trần tổng."
Lúc này, Đoạn Lôi chủ động cầm một ly rượu trắng, bước tới trước mặt Trần Trứ rồi nói:
"Từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ những thiếu niên anh hùng, chỉ là ngoài đời hiếm khi gặp được."
"Giờ tận mắt nhìn thấy Trần tổng, vừa điển trai, vừa là sinh viên trường danh tiếng, lại nghe nói còn là sư đệ của phó giám đốc Lương– quả thật đúng là tuổi trẻ tài cao."
"Tôi muốn kính cậu thêm một ly nữa."
Thực ra, trong hai vòng đầu cụng ly, cô đã uống với Trần Trứ rồi. Nhưng lần này, cô chủ động đến để bắt chuyện riêng.
Đoạn Lôi rất tự tin vào chiếc cằm vừa nhọn vừa cao của mình.
Mỗi lần Tằng Kiến Nghiệp thân mật với cô đều thích dùng lưỡi liếm cằm rồi hỏi:
"Thoải mái không?"
Dù cảm thấy ghê tởm, như bị chó liếm, cô vẫn phải gượng cười mà đáp:
"Thoải mái ạ."
Vì thế, để phô diễn điểm đẹp nhất trên khuôn mặt, cô cố ý ngẩng đầu nhẹ, tạo góc độ khoe chiếc cằm trước mặt Trần Trứ.
Nhưng Trần Trứ lại cảm thấy kỳ lạ: Tại sao nữ MC này lại dùng ánh mắt khinh khỉnh như thế nhìn mình? Tuy nhiên, hắn vẫn lịch sự đứng dậy nâng ly.
"Chỉ có mỗi hai người, một người xinh gái, một người đẹp trai thế này uống với nhau thì chán quá nhỉ?"
Vương Hữu Khánh dựa ngửa ra ghế, mặt đỏ bừng vì rượu, ngậm tăm, lè nhè nói:
"Uống giao bôi đi!"
Trần Trứ thoáng lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Trong lòng Hoàng Xán Xán cười thầm: Cậu trai trẻ này phải loại không hề quan tâm tới sắc đẹp, hoặc không thì đang cực kỳ yêu bạn gái.
Cậu ta ra sức giữ khoảng cách với mình, cứ như sợ mình bám dính lấy vậy. Sắc vóc của mình còn hơn hẳn Đoạn Lôi, thế mà cậu ta cũng chẳng thèm để mắt, thì Đoạn Lôi sao có cửa?
Cô nhếch mép: Cô nàng "Nhân tố mới xuất sắc" này xem ra sắp mất mặt rồi đây.
Trong mắt phụ nữ, dường như luôn khó lòng chấp nhận rằng người khác đẹp hơn mình. Nếu sự khác biệt không quá rõ ràng, bảo một người phụ nữ thừa nhận ai đó xinh hơn mình quả là điều khó.
"Em thì không vấn đề gì đâu, chỉ không biết Trần tổng có chịu không thôi."
Đoạn Lôi cười duyên, che miệng tạo vẻ e thẹn.
Đúng là diễn quá giỏi!
Ngoài mặt, Hoàng Xán Xán mỉm cười nhưng trong lòng lại không chút nương tình mà chê bai.
Quả nhiên, đúng như cô đoán, Trần Trứ đang tìm cách từ chối một cách khéo léo. Nhưng lúc này, Dương Quang đột nhiên xen vào:
"Em trai à, người đẹp đã mời rượu, em cũng nên nể mặt uống với cô ấy một ly đi."
Trần Trứ nhìn Dương Quang. Trong ánh mắt mơ màng vì men rượu của Dương Quang, hắn có thể nhận ra một điều gì đó sâu xa.
Cả đài truyền hình đều biết về mối quan hệ mờ ám giữa Đoạn Lôi và Tằng Kiến Nghiệp. Nếu có thể kéo cô về phía phó giám đốc Lương, đây sẽ là một đòn giáng mạnh vào uy tín của Tằng Kiến Nghiệp.
Giờ đây, khi Đoạn Lôi đã tỏ rõ ý định "ngả về phe" Lương, họ cũng cần phải đáp lại.
Dù gì, Trần Trứ là sư đệ của giám đốc Lương, uống một ly giao bôi chẳng thiệt hại gì. Chuyện này nếu lọt đến tai Tằng Kiến Nghiệp, chắc chắn ông ta sẽ tức giận ra mặt.
Đó là suy nghĩ của Dương Quang, nhưng chưa chắc Trần Trứ đã đồng ý. Nếu đồng ý, thì sau này Dương Quang sẽ có cớ để báo công với giám đốc Lương. Còn nếu không, thì cũng chẳng vấn đề gì lớn.
Nhưng Trần Trứ đã hiểu ý!
Dù chưa rõ mọi chuyện cụ thể, hắn vẫn cảm nhận được hàm ý từ Dương Quang. Sau một thoáng suy nghĩ, hắn nâng ly, mỉm cười nói:
"Đoạn tiểu thư nói quá rồi. Thật ra, tôi cũng rất thích xem chương trình của cô. Có thể uống ly giao bôi với cô là niềm vinh hạnh lớn."
"Thật không?"
Đoạn Lôi chu môi, làm bộ nũng nịu:
"Trông Trần tổng lúc nãy có vẻ lưỡng lự đó nha."
"Haha!"
Trần Trứ cười đáp:
"Hạnh phúc đến bất ngờ quá, làm tôi choáng luôn mà."
"Được rồi!"
Đoạn Lôi đưa ly lên trước mặt Trần Trứ, mỉm cười duyên dáng:
"Coi như Trần tổng trả lời khéo léo, vậy ly rượu này..."
"Nhất định phải uống rồi."
Trần Trứ nói, rồi cùng Đoạn Lôi khoác tay nhau uống giao bôi.
Hai người đối mặt, ngực chạm ngực, cảm nhận rõ hương thơm từ cơ thể đối phương. Ánh mắt hai người gặp nhau, dường như có chút tình ý ẩn chứa bên trong.
"Hoan hô!"
Vương Hữu Khánh và Dương Quang đồng thanh hô to, tiếng cười nói vang lên rôm rả. Rượu chè, đàn ông và phụ nữ mãi mãi là "chất xúc tác" hiệu quả trên bàn nhậu.
Tống Tình khẽ thở dài. Cô hiểu rõ sếp mình thực lòng chẳng muốn uống giao bôi với cô MC kia. Nhưng không hiểu sao, cuối cùng cậu ấy vẫn phải đứng dậy.
"Đây chắc là hình ảnh ‘người trong giang hồ, thân bất do kỷ’ đây mà. Sếp đẹp trai, tài năng, lại học giỏi, nói chuyện có duyên, bị phụ nữ theo đuổi cũng là điều dễ hiểu."
Cô âm thầm tự nhủ:
"Nếu bạn gái xinh đẹp của sếp bên học viện mỹ thuật mà biết chuyện, mình nhất định sẽ làm chứng giúp sếp! Sếp là người tốt, những chuyện thế này chỉ là vì công việc thôi."
Mọi người trên bàn tiệc đều đang trong trạng thái riêng của mình:
Vương Hữu Khánh hào hứng xem náo nhiệt.
Dương Quang thì có ý đồ riêng.
Tống Tình cảm thấy kiếm tiền thật khó khăn, chẳng khác gì "ăn cứt."
Đoạn Lôi thì mãn nguyện vì mọi thứ diễn ra theo ý mình.
Nhưng người khó chịu nhất không ai khác chính là Hoàng Xán Xán.
Cô không thích Trần Trứ, cũng chẳng có ý gì đặc biệt với hắn.
Nhưng việc Trần Trứ tránh cô như tránh tà, chẳng thèm nói thêm với cô một câu, lại quay sang thân mật, uống rượu giao bôi với Đoạn Lôi khiến cô bực bội.
Cậu không biết Đoạn Lôi bẩn thế nào à? Còn mình... ít nhất mình không đến mức đó!
Hoàng Xán Xán cảm thấy bất công. Giải thưởng "Nhân tố mới xuất sắc" vốn thuộc về cô đã bị giật mất bởi Đoạn Lôi vì cô ta có hậu thuẫn mạnh và không ngại "hy sinh."
Cô đã chấp nhận chuyện đó vì biết mình không thể so bì với mối quan hệ của Đoạn Lôi với phó giám đốc Tằng.
Nhưng việc ngay cả đàn ông bình thường cũng bị thu hút bởi Đoạn Lôi khiến Hoàng Xán Xán, người luôn tự tin vào nhan sắc và vóc dáng của mình, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Dù trong lòng đang rối bời, cô vẫn phải giả vờ vui vẻ, cùng mọi người cười nói và vỗ tay. Cô cúi đầu xuống để che giấu cảm xúc, cầm ly lên định uống nước, nhưng lại quên rằng phục vụ vừa rót trà nóng vào đó.
"Ái!"
Lưỡi cô bị bỏng, cô vội nhổ ngụm trà ra. Nhưng không ai để ý đến cô. Mọi người vẫn đang hào hứng tám chuyện và tán gẫu.
Giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Nỗi ấm ức trong lòng Hoàng Xán Xán dâng lên, cô đột nhiên cầm ly rượu lên và uống cạn.
Thực tế, tửu lượng của cô chỉ ở mức trung bình. Lần trước đi tiếp khách, cô đã bị trêu chọc vì cả ngực khủng và tửu lượng yếu. Giờ đây, tâm trạng tồi tệ khiến cô càng dễ say hơn.
Bàn tiệc có ba người đàn ông, vốn đều là dạng cáo già tinh ý. Nhưng Dương Quang đã bị chuốc say đến mức thần trí mơ hồ.
Trần Trứ vẫn tỉnh táo nhưng cảm thấy chuyện của Hoàng Xán Xán không liên quan đến mình, nên để mặc cô uống.
Còn Vương Hữu Khánh, kẻ háo sắc, thì đã thèm thuồng "đôi đèn pha" của Hoàng Xán Xán từ lâu.
Ông ta không biết lý do cô uống say đêm nay, nhưng đoán rằng cơ hội tốt có thể đến. Ít nhất, ông ta có thể lợi dụng tình thế này để chiếm chút tiện nghi.
Vì thế, thay vì ngăn cản, Vương Hữu Khánh còn nhiệt tình cụng thêm vài ly với cô.
Đến lúc tàn tiệc, Dương Quang đã lăn ra ngủ say. Vương Hữu Khánh bảo tài xế Mã Hải Quân đưa anh ta về nhà.
Nhìn Hoàng Xán Xán đang lảm nhảm vì say, trong mắt Vương Hữu Khánh thoáng hiện lên vẻ thích thú. Ông quay sang Trần Trứ, nghiêm mặt nói:
"Em trai, em vừa uống giao bôi với Tiểu Đoạn, vậy là không còn xa lạ nữa rồi."
Trần Trứ đang định phản bác: Từ lúc nào uống rượu thành người nhà? Tôi thà cứ là người ngoài còn hơn!
Nhưng Vương Hữu Khánh không cho hắn cơ hội, vội nói tiếp:
"Thể hiện chút phong độ đàn ông đi, đưa Tiểu Đoạn về nhé."
"Ôi, đầu em hơi choáng rồi."
Đoạn Lôi đúng lúc cũng ôm trán, làm bộ đứng không vững.
Hắn đưa cô ta về không vấn đề gì. Nhưng còn ông thì sao? Trần Trứ nghĩ.
"Anh cũng chịu khó một chút vậy."
Vương Hữu Khánh nhếch miệng cười, chỉ vào Hoàng Xán Xán đang gục trên bàn:
"Đưa cô ấy đi về."
Trong lòng Trần Trứ thầm khinh bỉ: Ông định đưa về hay định sờ soạng đôi đèn pha của người ta?
Dù không muốn dính vào chuyện này, Trần Trứ vẫn bảo Tống Tình đỡ lấy Đoạn Lôi.
Đúng lúc tay của Vương Hữu Khánh vừa chạm vào vai Hoàng Xán Xán, cô bất ngờ tỉnh dậy.
Dù còn nửa tỉnh nửa mê, cô vẫn chỉ tay vào mặt ông ta, lớn tiếng chửi:
"Đồ khốn nạn, Vương Hữu Khánh, ông định làm gì hả?"
Lúc đầu, Vương Hữu Khánh bị chửi đến ngớ người, nhưng khi nhìn kỹ biểu cảm của Hoàng Xán Xán, ông ta nhận ra cô chỉ đang say xỉn mà nói bậy nên yên tâm cười xòa:
"Em say rồi, để anh đưa em về."
"Về cái con mẹ anh ấy!"
Quả nhiên, người say thì dám nói tất cả những điều mà bình thường không dám.
"Anh định đưa tôi về hay định ngủ với tôi hả?"
"Anh nghĩ tôi không biết mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu của anh à?"
"Cút đi mà về chơi với mẹ anh ấy! Bà đây không cần anh đưa, Trần Trứ, Trần Trứ..."
Hoàng Xán Xán bắt đầu gọi tên người cô biết là ghét phiền phức nhất.
Trần Trứ vừa nghe mà vừa buồn cười, nhưng cố nhịn.
Bị chửi thế mà cũng không thể cãi lại một cô gái say rượu, đúng là nhục!
Vương Hữu Khánh bị chửi không trượt phát nào, mặt sầm lại nhưng không thể làm gì khác. Dù sao cũng chẳng đáng để đôi co với một người say. Đặc biệt là vì những gì cô ta nói... lại không hoàn toàn sai.
Thấy cô chuyển sang gọi Trần Trứ, Vương Hữu Khánh lập tức hóng chuyện, chuẩn bị xem cô sẽ tiếp tục "xử" anh thế nào.
"Trần Trứ... Trần Trứ..."
Hoàng Xán Xán vẫn gọi tên hắn ầm ĩ, khiến nhân viên phục vụ cũng tò mò nhìn sang.
Không còn cách nào khác, Trần Trứ đành phải đáp:
"Có chuyện gì thế?"
Có người trả lời, Hoàng Xán Xán mơ màng nhìn hắn một lúc, rồi bất ngờ nói một câu không đầu không đuôi:
"Anh... Anh khinh thường tôi, chắc chắn không bao giờ đụng vào tôi... Vậy anh đưa tôi về đi."
Câu nói khiến Trần Trứ chỉ biết cười khổ trong lòng.
Sau khi hoàn thành bài thi cuối cùng là Tư Bản Luận, khoảnh khắc đặt bút xuống, ngay cả Trần Trứ cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khác với cấp ba, sau kỳ thi cuối kỳ đại học, không còn cảnh bị giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở kiểu như:
"Nghỉ đông nhớ làm bài tập, chú ý an toàn, nhớ ngày tựu trường..."
Hồi ôn thi lớp 12, thi xong còn phải quay lại lớp học tiếp. Đâu có được thoải mái như đại học, thi xong là nghỉ đông ngay lập tức.
Cô giáo phụ đạo viên Phù Khiết Linh chỉ gửi lời chúc "Chúc mọi người nghỉ đông vui vẻ" lên nhóm chat, còn giáo sư chủ nhiệm Hứa Thanh Thành thì chẳng nói một lời nào.
Các tân sinh viên vừa trải qua nửa năm đại học cảm thấy không quen, có chút hụt hẫng, như thể vừa bị bỏ rơi.
Nhưng với Trần Trứ, người đã trải qua chuyện này trước đó, hắn không hề bất ngờ. Bước ra khỏi phòng thi, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời, hắn cảm nhận được một luồng tự do lan tỏa trong không khí.
"Anh em ơi, mai là về nhà rồi."
Trần Trứ vui vẻ quay sang các bạn cùng phòng 520:
"Cả kỳ chưa tụ tập lần nào, tối nay thi xong rồi, chúng ta đi ăn một bữa không?"
Hắn đưa ra đề nghị này với hy vọng gắn kết tình bạn trong phòng.
Nhưng một số người có vẻ không mặn mà lắm.
Ngoài Lưu Kỳ Minh hào hứng ủng hộ, thì Từ Mộc và Vu Dự khá dửng dưng, có ăn cũng được, không ăn cũng chẳng sao.
Còn Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài thì thẳng thừng từ chối.
Sở Nguyên Vĩ nói:
"Mình không mua được vé tàu trực tiếp về nhà, ngày mai còn phải chuyển tàu, chẳng có tâm trạng ăn uống."
Thời đó chưa có trang web 12306, sinh viên chỉ có thể ra ga tàu hoặc các đại lý để mua vé. Nhưng vé tàu cạnh tranh khốc liệt, thường chỉ còn vé đứng.
Những ai không mua được vé tàu thì đành ngồi xe khách hàng chục tiếng đồng hồ.
Đường Tuấn Tài từ chối vì phải dự họp tại trung tâm dạy IELTS và TOEFL nơi cậu làm thêm cả học kỳ. Cậu ta vốn mơ ước trở thành Lý Gia Thành, kết nối với các doanh nhân và nhà quản lý trong ngành kinh tế. Nhưng giờ nhìn lại, Trần Trứ lại đi xa hơn mình quá nhiều trên con đường này.
Nhìn hai người từ chối, Lưu Kỳ Minh không vui, nói:
"Ngày mai chuyển tàu thì có liên quan gì tới tối nay ăn uống đâu? Còn cậu, lão Đường, họp xong rồi thì ghé cũng được mà!"
Nhưng Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài vẫn kiên quyết từ chối.
Trần Trứ không cố gắng thuyết phục thêm.
Tình bạn cũng giống như tình yêu, nếu đối phương không có cùng cảm xúc, thì dù bạn cố gắng bao nhiêu, họ vẫn sẽ coi thường bạn.
Hắn chỉ đề nghị một lần, nếu người ta từ chối, mình sẽ không cố chấp.
Hắn cũng không làm trò trẻ con, chỉ mời nhóm còn lại đi ăn mà bỏ hai người kia.
Việc cố tình chia bè phái trong phòng sẽ chỉ khiến không khí trở nên gượng gạo, khiến mọi người không nói chuyện với nhau và khiến bản thân cảm thấy khó chịu mỗi khi trở về phòng.
Khi gọi cho Tống Thì Vi, hắn mới biết phòng cô đã có kế hoạch tụ tập tối nay để ăn mừng cuối năm.
Trần Trứ thở dài.
Hắn không cố ý đánh đồng tất cả, nhưng đúng là sinh viên ở các trường danh tiếng dường như hơi nhỏ nhen.
Rõ ràng Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài có chút thành kiến với mình, dù hắn không rõ mình đã đắc tội gì với họ.
Có lẽ họ từng là những học sinh ưu tú ở cấp ba, nhưng khi vào đại học, thành tích của Trần Trứ lại vượt xa họ.
Điều này khiến họ trở nên lu mờ và khó chịu. Nếu đây là một trường bình thường, có lẽ đã có không ít người khôn ngoan đến bám lấy mình rồi.
Nhưng Sở Nguyên Vĩ và Đường Tuấn Tài lại không thể điều chỉnh tâm lý, đành khó chịu với Trần Trứ trong những chuyện nhỏ nhặt, dù điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Tối nay, Du Huyền cũng bận ôn thi, nên Trần Trứ quyết định không làm phiền cô.
Hắn gọi cho Vương Hữu Khánh, định rủ ông ta đi uống rượu và tiện thể bàn về cửa hàng đầu tiên.
"Anh mày bận rồi, đang hẹn uống rượu với Dương Quang đây."
Vương Hữu Khánh hồ hởi nói:
"À cậu em cũng quen mà, vậy tới luôn cho vui đi!"
"Dương Quang? Trưởng phòng quảng cáo của đài truyền hình à?"
Trần Trứ hỏi.
"Chứ còn ai nữa!"
Trong điện thoại, Vương Hữu Khánh gắt gỏng:
"Thằng cha này lần nào uống rượu cũng vin vào lý do phải lái xe để từ chối. Lần này Lão Lương đi công tác rồi, gã không cần lái xe nữa, xem thử còn trốn được đi đâu!"
"Cậu em cũng tới đi."
Vương Hữu Khánh mời thêm lần nữa:
"Anh em mình chuốc cho tên đó uống đến mức phải ói cả hai đầu luôn, ha ha ha!"
Gã dân chơi công trình này nói chuyện chẳng bao giờ nghiêm túc.
Trần Trứ nghĩ một lát rồi hỏi:
"Tôi định dẫn theo Tống Tình, có tiện không?"
Vương Hữu Khánh biết rõ Tống Tình, vì Trần Trứ đã từng nhắc đến. Cô là quản lý chi nhánh đầu tiên của công ty môi giới mà ông đang hợp tác.
"Tiện chứ! Quá tiện luôn!"
Vương Hữu Khánh cười sảng khoái:
"Dương Quang cũng sẽ dẫn theo hai cô gái. Ngoài nữ MC chương trình thiếu nhi lần trước cậu gặp, lần này còn thêm một người nữa."
"Ồ!"
Trong đầu Trần Trứ thoáng hiện lên hình ảnh vòng một bốc lửa của Hoàng Xán Xán, nhưng hắn không bị mê hoặc. Thay vào đó, Trần Trứ cẩn thận gọi điện cho Lương Hạo Tuyền.
Sở dĩ Trần Trứ phát triển sự nghiệp nhanh chóng như vậy là vì bản thân luôn biết cách khiến mọi người cảm thấy thoải mái ở mọi khía cạnh.
Thực ra, bữa nhậu tối nay vốn không liên quan gì đến Lương Hạo Tuyền. Nhưng tại sao Trần Trứ lại "bày vẽ" thế này?
Bởi vì Dương Quang là cánh tay phải của Lương Hạo Tuyền. Trong lúc báo cáo công việc, có khả năng Dương Quang sẽ vô tình nhắc đến chuyện đã tụ tập nhậu nhẹt cùng Trần Trứ và Vương Hữu Khánh.
Lẽ thường mà nói, Lương Hạo Tuyền chắc chẳng quan tâm.
Nhưng nếu ông ấy suy nghĩ lung tung thì sao? Kiểu như: Thằng em này đang vượt mặt mình mà giao thiệp trực tiếp với Dương Quang? Còn dính vào chuyện làm ăn với Vương Hữu Khánh nữa?
Vì vậy, Trần Trứ mới gọi cuộc điện thoại này, nói rằng tối nay dự định ăn tối cùng Vương Hữu Khánh và trưởng phòng Dương, tiện thể bàn về một dự án môi giới bất động sản. Rồi hắn thêm một câu:
"Sao sư huynh không tới được vậy, Lương sư huynh?"
Lương Hạo Tuyền cười, bảo rằng đang cùng lãnh đạo đi công tác ở thủ đô, chúc họ vui vẻ, đồng thời dặn dò:
"Nhưng cậu vẫn là sinh viên, đừng uống nhiều quá nhé."
Chỉ với hai phút, cuộc gọi đã giải quyết xong mọi hiểu lầm tiềm ẩn, lại còn khiến Lương Hạo Tuyền cảm thấy được tôn trọng.
Những chuyện nhỏ nhặt như thế này không phải ai cũng nghĩ tới. Chính vì vậy mà dần dần, người khác mới bị hắn bỏ xa.
Không chỉ vậy, sau khi quay về văn phòng, Trần Trứ còn gọi Tống Tình đi cùng và tiện tay xách theo hai chai rượu Mao Đài.
Tại sao lại làm vậy?
Bởi vì đây là cuộc hẹn của Vương Hữu Khánh và Dương Quang, hắn không thể tay không mà đến được.
Hơn nữa, đây là lần đầu Tống Tình gặp Vương Hữu Khánh, để cô mang quà theo sẽ giúp tạo ấn tượng tốt.
Chuyện chỉ là "bạn rủ đi nhậu" đơn giản, nhưng trong tay Trần Trứ, ngay cả việc nhỏ cũng biến thành cơ hội.
Hắn và Tống Tình đi taxi đến nhà hàng "Ngư Dân Tân Thôn", nghe tên thôi là biết chuyên về hải sản.
Xuống xe, Trần Trứ thấy chiếc Mercedes S600 quen thuộc đậu ngay cổng. Mã Hải Quân ngồi trong xe, tay cầm tờ báo đọc đi đọc lại.
"Chào anh Mã, lại gặp nhau rồi."
Trần Trứ nở nụ cười bước tới.
"Trần tổng!"
Thấy Trần Trứ đến, Mã Hải Quân vội vàng xuống xe chào hỏi.
Dù chỉ lái xe cho Trần Trứ vài ngày, nhưng anh tài xế này rất có cảm tình với vị ông chủ trẻ này.
Không như Vương Hữu Khánh ngày ngày chìm đắm trong rượu thịt, Trần tổng lại có thể ngồi trên xe yên tĩnh đọc sách và không bị mấy cô gái ở hội quán làm lay động.
Đi với Vương tổng thì ngày nào cũng như ăn toàn món nhiều dầu mỡ, nhìn có vẻ giàu có nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Còn đi với Trần tổng, giống như đột nhiên được dự tiệc quốc yến. Dù chỉ là món canh cải trắng, nhưng qua cả chục bước chế biến, nhấp một ngụm đã khiến người ta nhớ mãi.
Cho đến giờ, mỗi khi về nhà, Mã Hải Quân vẫn thường kể với vợ rằng anh rất nhớ khoảng thời gian được làm tài xế cho Trần tổng.
Tuy nhiên, Trần Trứ không nán lại lâu, chỉ giới thiệu Tống Tình với tư cách đồng nghiệp rồi chào anh Mã, cũng không mời anh vào ăn.
Dù sao, giờ anh Mã là tài xế riêng của Vương Hữu Khánh, không thuộc quyền "quản lý" của mình.
Khi tới phòng bao, Dương Quang, Vương Hữu Khánh và "chị gái ngực khủng" Hoàng Xán Xán đã có mặt đầy đủ.
Ngoài ra còn có một cô gái nữa, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngũ quan tinh tế, khí chất xuất chúng.
Cô có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng không phải kiểu lạnh nhạt như Sweet tỷ.
Tống Thì Vi lớn lên trong gia đình có điều kiện, lại thường xuyên chịu áp lực từ người mẹ mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Chính vì thế, cô không thích dính líu nhiều đến những người hay chuyện tẻ nhạt, đôi lúc trông có vẻ hơi xa cách và khó gần.
Nhưng nếu cô chịu mở lòng, người bên cạnh sẽ nhận ra rằng cô không chỉ tốt bụng mà còn rất dễ thương.
Còn sự lạnh lùng của cố gái này lại giống như một thái độ cố ý, cứ như muốn ngầm cảnh báo người khác rằng:
Tôi là người nổi tiếng, là nhân vật lớn, mấy người nông thôn, quê mùa đừng hòng lại gần!
Lần đầu gặp Trần Trứ, cô chỉ hơi liếc mắt đánh giá hắn một chút. Thấy chỉ là một anh chàng trẻ tuổi bảnh bao, cô lại cúi mắt xuống, chẳng mảy may bận tâm. Dù sao, trong đài truyền hình cũng đầy những trai đẹp, nhưng đa phần đều nghèo.
Đẹp trai mà không quẹt thẻ được thì cũng chẳng để làm gì.
Nhưng ngay sau đó, khi thấy hai sếp lớn là phó tổng chi nhánh Vạn Đạt ở Quảng Đông, Vương Hữu Khánh, trưởng phòng quảng cáo của đài truyền hình, Dương Quang, cùng đồng nghiệp Hoàng Xán Xán với bộ ngực khủng đi đâu cũng nhún nhảy, tất cả đều đứng lên chào đón Trần Trứ, cô không khỏi ngẩn người.
Ngay lập tức, cô cũng vội vàng đứng dậy, khuôn mặt chuyển sang vẻ "thân thiện bối rối."
Vương Hữu Khánh quen thuộc với Trần Trứ, vừa gặp đã đùa cợt:
"Anh đã bảo không đợi cậu rồi, mọi người cứ ăn trước đi, nhưng lão Dương nhất quyết muốn đợi."
Trần Trứ chỉ tay vào chai rượu trên tay Tống Tình, rồi mỉm cười nói:
"Anh mà không đợi tôi, chai rượu này khỏi uống nhé."
Sau đó, hắn giới thiệu Tống Tình với Vương Hữu Khánh và Dương Quang:
"Đây là trưởng bộ phận kinh doanh của công ty SuiHui, hôm nay tôi dẫn cô ấy đến để nghe hai anh chỉ dạy."
Trên đường tới đây, Tống Tình đã được hắn giới thiệu sơ qua về các nhân vật có mặt tại bàn tiệc. Trước kia, với cô, những người này đều là bậc mà cô phải ngước nhìn.
Nhưng hôm nay, vì có sếp "chống lưng", nên bản thân dù hơi căng thẳng, cô vẫn giữ thái độ đúng chừng mực, không kiêu không hạ, cẩn thận chào hỏi:
"Chào hai anh ạ."
Cô nói ít, vì đây không phải là lúc để nói nhiều.
"Tiểu Tống phải không?"
Vương Hữu Khánh đánh giá cô một lượt. Cũng như khi gặp Trần Trứ lần đầu, ông ta thấy cô chỉ là một người phụ nữ bình thường. Thậm chí, nếu so về ngoại hình, cô còn chẳng có lợi thế bằng cậu sinh viên kia.
Dù vậy, Vương Hữu Khánh tin vào mắt nhìn người của Trần Trứ nên cười lớn nói:
"Đừng nghe cậu ta nói nhảm, chúng ta đều là anh em cả."
Ông ta lại nói tiếp:
"Trần Trứ khen cô với tôi nhiều lắm, làm tôi suýt nữa muốn lôi cô về đội của mình đấy."
Dù nổi tiếng là kẻ trăng hoa, ăn nói không kiêng dè, nhưng câu nào của Vương Hữu Khánh cũng khéo léo. Ông ta không thực sự có ý "cướp người" mà chỉ muốn nhắn nhủ với Tống Tình rằng: Sếp của cô đánh giá cô rất cao, tôi cũng nể trọng cậu ta.
Trần Trứ mỉm cười nhẹ, trong lòng biết rõ tính cách của Tống Tình. Tuy nhiên, hắn cũng không ngại để Vương Hữu Khánh đóng vai người tung hứng.
Dương Quang cũng cười góp lời:
"Anh em chúng tôi với Trần Trứ thân nhau lắm, đừng gọi là lãnh đạo nữa, ai gọi sẽ phải uống một ly phạt!"
Ban đầu, Dương Quang quý mến Trần Trứ hoàn toàn là nhờ Lương Hạo Tuyền. Vì Trần Trứ là sự đệ của phó giám đốc đài và được ông ấy đánh giá rất cao, nên Dương Quang luôn giữ nguyên tắc: Lãnh đạo thích gì, tôi thích nấy. Lãnh đạo ghét gì, tôi ghét nấy.
Tuy nhiên, sự quý mến đó chỉ ở bề ngoài. Mãi đến khi Trần Trứ tặng anh ta phiếu mua sắm trị giá 5.000 tệ vào dịp Tết Dương lịch, Dương Quang mới nhận ra: Cậu sinh viên này rất biết điều.
Lúc đó, sự quý mến thật sự mới bắt đầu nhen nhóm.
Nghe Vương Hữu Khánh nói rằng định hợp tác với Trần Trứ làm dự án môi giới và nhờ anh quảng cáo, Dương Quang bỗng trở nên nghiêm túc hơn.
Vương Hữu Khánh không phải hạng người tầm thường. Có lúc ông ta còn chẳng nể mặt Lương Hạo Tuyền, nhưng lại dành nhiều lời tốt đẹp cho Trần Trứ.
Dù không rõ Trần Trứ đã làm cách nào thu phục được gã dân chơi khó tính này, nhưng điều đó cho thấy: Anh chàng này chắc chắn không đơn giản.
Vì vậy, Dương Quang mới cùng Vương Hữu Khánh đứng dậy chào đón Trần Trứ.
Còn Hoàng Xán Xán thì thấy hai người kia đều đứng dậy nên dù ngạc nhiên vì người đàn ông từng thờ ơ với mình lại có quan hệ tốt như vậy, cô cũng không thể ngồi im được.
Người phụ nữ đi cùng cô là Đoạn Lôi, MC của một chương trình tài liệu trên kênh Quảng Châu. Dương Quang giới thiệu rằng cô vừa được trao giải "Nhân tố mới xuất sắc của năm."
Trong giới nhà nước, giải thưởng này tương đương với danh hiệu "nhân viên xuất sắc" dành cho cán bộ không thuộc cấp lãnh đạo.
Đoạn Lôi cũng hơi mơ hồ về tình huống này, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi Trần Trứ với vẻ mặt khách sáo và ngại ngùng.
Ngồi xuống rồi, Đoạn Lôi mới ghé tai hỏi nhỏ Hoàng Xán Xán:
"Anh chàng này là ai thế? Còn trẻ mà đã xưng anh em với trưởng phòng Dương và Vương tổng à?"
Hoàng Xán Xán suýt nữa bật cười, nghĩ thầm: Thì ra cũng có lúc cô không biết à! Bình thường lúc nào chẳng ra vẻ ghê gớm với cái danh 'Nhân tố mới xuất sắc', ai mà không biết quan hệ 'không thể nói ra' giữa cô và phó giám đốc Tằng chứ!
"À..."
Hoàng Xán Xán tỏ vẻ ngây thơ, đáp:
"Tôi cũng không biết nữa."
"Xì!"
Đoạn Lôi trợn mắt, nghĩ thầm: Nhìn cô lúc nãy nhiệt tình chào hỏi thế kia mà còn bảo không biết à? Chẳng qua là không muốn giới thiệu với mình thôi.
"Được rồi, tôi tự tìm hiểu vậy."
Trong lòng nghĩ vậy, Đoạn Lôi liền tập trung nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông lớn tuổi và anh chàng trẻ tuổi kia trong lúc cụng ly qua lại. Cuối cùng, cô cũng bắt được một vài manh mối.
"Thì ra dự án trang web Học Tập là của công ty cậu ta."
Cô liếc nhìn qua Trần Trứ.
Về khoản quảng cáo của trang web Học Tập, người ngoài ít ai biết rõ, nhưng với mối quan hệ đặc biệt của cô và phó giám đốc đài Tằng Kiến Nghiệp, cô lại nắm được một số thông tin.
Cho đến giờ, trang web Học Tập vẫn chưa thanh toán một đồng nào cho quảng cáo, nhưng vì phòng quảng cáo nằm dưới quyền của Lương Hạo Tuyền, mỗi lần có ai hỏi, ông ta chỉ trả lời qua loa:
"Để sau hẵng thanh toán."
Giám đốc đài cũng kiêm nhiệm phó trưởng ban tuyên giáo thành phố, nên thường không can thiệp vào công việc hàng ngày.
Vì thế, ba phó giám đốc mỗi người quản một mảng: Tăng Kiến Nghiệp phụ trách chung, Lương Hạo Tuyền quản lý quảng cáo, còn nữ phó giám đốc Biện Quân phụ trách chương trình.
Tuy không có sự khác biệt về cấp bậc, nhưng cả Lương Hạo Tuyền và Biện Quân đều có hậu thuẫn trong ban tuyên giáo, nên thường không nể mặt Tằng Kiến Nghiệp.
Phó giám đốc Tằng chỉ còn lại chút quyền lực trong những chuyện hình thức như "bình chọn nhân viên xuất sắc cuối năm", điều này cũng là do hai phó giám đốc kia nhường cho ông ta.
Tằng Kiến Nghiệp đã gần 60 tuổi, sắp nghỉ hưu, trong khi Lương Hạo Tuyền thuộc thế hệ lãnh đạo trẻ, lại quản lý phòng quảng cáo, nguồn thu chính của đài, và còn đang hưởng lợi từ chính sách trẻ hóa đội ngũ cán bộ.
Các buff kế thừa quyền lực đang gần như được cộng đủ cả rồi.
Nhưng đám MC bên dưới đâu biết gì về những mâu thuẫn và thỏa hiệp trong nội bộ lãnh đạo.
Chẳng hạn như Hoàng Xán Xán, cô chỉ biết giải thưởng "Nhân tố mới xuất sắc" vốn thuộc về mình đã bị người khác giành mất vì quan hệ.
Lúc này, bên kia bàn tiệc, Trần Trứ vừa nâng ly vừa nói với Vương Hữu Khánh:
"Anh Vương, em cần anh tìm giúp một đội thi công sửa lại cửa hàng môi giới bên khu Thể Dục Tây."
"Không vấn đề gì, anh có thằng em chuyên làm mảng này. Chắc chắn giá cả sẽ ưu đãi cho em."
Vương Hữu Khánh vỗ ngực bảo đảm, và với mối quan hệ của ông ta, lời nói đó không hề quá chút nào.
"Vậy anh bảo người đó làm miễn phí luôn được không?"
Trần Trứ nâng ly Mao Đài mời ông một cái.
"Không đời nào!"
Dù khuôn mặt đỏ bừng, trông có vẻ ngà ngà say, nhưng nhắc tới chuyện tiền bạc, Vương Hữu Khánh lập tức tỉnh táo:
"Đừng có tưởng chuốc rượu mà lừa được anh mày! Anh chỉ giới thiệu thôi, chuyện tiền bạc nhiều nhất cũng chỉ giúp em nói vài câu!"
Theo thỏa thuận hợp đồng, toàn bộ chi phí thi công đúng ra bên phía Trần Trứ phải chịu. Tuy nhiên, nhờ có Vương Hữu Khánh hoặc chủ tịch Khúc giới thiệu, đội thi công mới nể mặt mà giảm giá, làm nhanh và chất lượng tốt hơn.
Trần Trứ quay sang dặn nhỏ Tống Tình:
"Chị theo sát việc này nhé. Cả cửa hàng trà sữa của Hoàng Bách Hàn nữa, chờ bên thiết kế vẽ xong phương án thì cho đội thi công làm luôn thể."
"Vâng."
Tống Tình gật đầu, đang nghĩ thầm: Sếp thật sự rất tốt với bạn bè.
Nhưng ngay lúc đó, Trần Trứ lại nói thêm:
"Nhưng chi phí thi công của tiệm trà sữa, bên mình chỉ tạm ứng trước, phải thu hồi lại."
Hoàng Bách Hàm đã quyết định khởi nghiệp, thì những khó khăn và nợ nần cần trải qua đều không thể thiếu. Nếu mình làm hết cho cậu ấy, chẳng khác gì nhai kỹ rồi đút vào miệng. Còn gọi đếch gì là khởi nghiệp nữa?
Nghe cuộc trò chuyện giữa Trần Trứ và Vương Hữu Khánh, Đoạn Lôi thầm nghĩ:
Rõ ràng công ty của cậu ta có tiền. Đã đủ khả năng mở thêm công ty môi giới rồi cơ mà.
Nhưng người ta dựa vào quan hệ với phó giám đốc Lương nên có thể trì hoãn thanh toán.
Thế giới này, cuối cùng vẫn chỉ xoay quanh tiền bạc, quyền lực và quan hệ thôi.
Cô liếc nhìn mái tóc dài của mình qua khóe mắt, rồi khẽ vuốt nhẹ, tự mãn nghĩ:
Chỉ cần có tiền và quyền, mấy ông gần 60 tuổi cũng có thể tận hưởng cơ thể trẻ trung này.
Bây giờ, Tằng Kiến Nghiệp rõ ràng đang mất dần thế lực, nên Đoạn Lôi cũng phải tìm cho mình một chỗ dựa mới.
Nếu không, giữa bao nhiêu phát thanh viên vừa xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, lại nói tiếng phổ thông chuẩn mực, tại sao lại chọn cô làm MC cho một chương trình?
Lần này, cô đi cùng Dương Quang dự tiệc cũng là để thể hiện ý định ngả về "phe của phó giám đốc Lương."
"Chào Trần tổng."
Lúc này, Đoạn Lôi chủ động cầm một ly rượu trắng, bước tới trước mặt Trần Trứ rồi nói:
"Từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ những thiếu niên anh hùng, chỉ là ngoài đời hiếm khi gặp được."
"Giờ tận mắt nhìn thấy Trần tổng, vừa điển trai, vừa là sinh viên trường danh tiếng, lại nghe nói còn là sư đệ của phó giám đốc Lương– quả thật đúng là tuổi trẻ tài cao."
"Tôi muốn kính cậu thêm một ly nữa."
Thực ra, trong hai vòng đầu cụng ly, cô đã uống với Trần Trứ rồi. Nhưng lần này, cô chủ động đến để bắt chuyện riêng.
Đoạn Lôi rất tự tin vào chiếc cằm vừa nhọn vừa cao của mình.
Mỗi lần Tằng Kiến Nghiệp thân mật với cô đều thích dùng lưỡi liếm cằm rồi hỏi:
"Thoải mái không?"
Dù cảm thấy ghê tởm, như bị chó liếm, cô vẫn phải gượng cười mà đáp:
"Thoải mái ạ."
Vì thế, để phô diễn điểm đẹp nhất trên khuôn mặt, cô cố ý ngẩng đầu nhẹ, tạo góc độ khoe chiếc cằm trước mặt Trần Trứ.
Nhưng Trần Trứ lại cảm thấy kỳ lạ: Tại sao nữ MC này lại dùng ánh mắt khinh khỉnh như thế nhìn mình? Tuy nhiên, hắn vẫn lịch sự đứng dậy nâng ly.
"Chỉ có mỗi hai người, một người xinh gái, một người đẹp trai thế này uống với nhau thì chán quá nhỉ?"
Vương Hữu Khánh dựa ngửa ra ghế, mặt đỏ bừng vì rượu, ngậm tăm, lè nhè nói:
"Uống giao bôi đi!"
Trần Trứ thoáng lúng túng, không biết trả lời thế nào.
Trong lòng Hoàng Xán Xán cười thầm: Cậu trai trẻ này phải loại không hề quan tâm tới sắc đẹp, hoặc không thì đang cực kỳ yêu bạn gái.
Cậu ta ra sức giữ khoảng cách với mình, cứ như sợ mình bám dính lấy vậy. Sắc vóc của mình còn hơn hẳn Đoạn Lôi, thế mà cậu ta cũng chẳng thèm để mắt, thì Đoạn Lôi sao có cửa?
Cô nhếch mép: Cô nàng "Nhân tố mới xuất sắc" này xem ra sắp mất mặt rồi đây.
Trong mắt phụ nữ, dường như luôn khó lòng chấp nhận rằng người khác đẹp hơn mình. Nếu sự khác biệt không quá rõ ràng, bảo một người phụ nữ thừa nhận ai đó xinh hơn mình quả là điều khó.
"Em thì không vấn đề gì đâu, chỉ không biết Trần tổng có chịu không thôi."
Đoạn Lôi cười duyên, che miệng tạo vẻ e thẹn.
Đúng là diễn quá giỏi!
Ngoài mặt, Hoàng Xán Xán mỉm cười nhưng trong lòng lại không chút nương tình mà chê bai.
Quả nhiên, đúng như cô đoán, Trần Trứ đang tìm cách từ chối một cách khéo léo. Nhưng lúc này, Dương Quang đột nhiên xen vào:
"Em trai à, người đẹp đã mời rượu, em cũng nên nể mặt uống với cô ấy một ly đi."
Trần Trứ nhìn Dương Quang. Trong ánh mắt mơ màng vì men rượu của Dương Quang, hắn có thể nhận ra một điều gì đó sâu xa.
Cả đài truyền hình đều biết về mối quan hệ mờ ám giữa Đoạn Lôi và Tằng Kiến Nghiệp. Nếu có thể kéo cô về phía phó giám đốc Lương, đây sẽ là một đòn giáng mạnh vào uy tín của Tằng Kiến Nghiệp.
Giờ đây, khi Đoạn Lôi đã tỏ rõ ý định "ngả về phe" Lương, họ cũng cần phải đáp lại.
Dù gì, Trần Trứ là sư đệ của giám đốc Lương, uống một ly giao bôi chẳng thiệt hại gì. Chuyện này nếu lọt đến tai Tằng Kiến Nghiệp, chắc chắn ông ta sẽ tức giận ra mặt.
Đó là suy nghĩ của Dương Quang, nhưng chưa chắc Trần Trứ đã đồng ý. Nếu đồng ý, thì sau này Dương Quang sẽ có cớ để báo công với giám đốc Lương. Còn nếu không, thì cũng chẳng vấn đề gì lớn.
Nhưng Trần Trứ đã hiểu ý!
Dù chưa rõ mọi chuyện cụ thể, hắn vẫn cảm nhận được hàm ý từ Dương Quang. Sau một thoáng suy nghĩ, hắn nâng ly, mỉm cười nói:
"Đoạn tiểu thư nói quá rồi. Thật ra, tôi cũng rất thích xem chương trình của cô. Có thể uống ly giao bôi với cô là niềm vinh hạnh lớn."
"Thật không?"
Đoạn Lôi chu môi, làm bộ nũng nịu:
"Trông Trần tổng lúc nãy có vẻ lưỡng lự đó nha."
"Haha!"
Trần Trứ cười đáp:
"Hạnh phúc đến bất ngờ quá, làm tôi choáng luôn mà."
"Được rồi!"
Đoạn Lôi đưa ly lên trước mặt Trần Trứ, mỉm cười duyên dáng:
"Coi như Trần tổng trả lời khéo léo, vậy ly rượu này..."
"Nhất định phải uống rồi."
Trần Trứ nói, rồi cùng Đoạn Lôi khoác tay nhau uống giao bôi.
Hai người đối mặt, ngực chạm ngực, cảm nhận rõ hương thơm từ cơ thể đối phương. Ánh mắt hai người gặp nhau, dường như có chút tình ý ẩn chứa bên trong.
"Hoan hô!"
Vương Hữu Khánh và Dương Quang đồng thanh hô to, tiếng cười nói vang lên rôm rả. Rượu chè, đàn ông và phụ nữ mãi mãi là "chất xúc tác" hiệu quả trên bàn nhậu.
Tống Tình khẽ thở dài. Cô hiểu rõ sếp mình thực lòng chẳng muốn uống giao bôi với cô MC kia. Nhưng không hiểu sao, cuối cùng cậu ấy vẫn phải đứng dậy.
"Đây chắc là hình ảnh ‘người trong giang hồ, thân bất do kỷ’ đây mà. Sếp đẹp trai, tài năng, lại học giỏi, nói chuyện có duyên, bị phụ nữ theo đuổi cũng là điều dễ hiểu."
Cô âm thầm tự nhủ:
"Nếu bạn gái xinh đẹp của sếp bên học viện mỹ thuật mà biết chuyện, mình nhất định sẽ làm chứng giúp sếp! Sếp là người tốt, những chuyện thế này chỉ là vì công việc thôi."
Mọi người trên bàn tiệc đều đang trong trạng thái riêng của mình:
Vương Hữu Khánh hào hứng xem náo nhiệt.
Dương Quang thì có ý đồ riêng.
Tống Tình cảm thấy kiếm tiền thật khó khăn, chẳng khác gì "ăn cứt."
Đoạn Lôi thì mãn nguyện vì mọi thứ diễn ra theo ý mình.
Nhưng người khó chịu nhất không ai khác chính là Hoàng Xán Xán.
Cô không thích Trần Trứ, cũng chẳng có ý gì đặc biệt với hắn.
Nhưng việc Trần Trứ tránh cô như tránh tà, chẳng thèm nói thêm với cô một câu, lại quay sang thân mật, uống rượu giao bôi với Đoạn Lôi khiến cô bực bội.
Cậu không biết Đoạn Lôi bẩn thế nào à? Còn mình... ít nhất mình không đến mức đó!
Hoàng Xán Xán cảm thấy bất công. Giải thưởng "Nhân tố mới xuất sắc" vốn thuộc về cô đã bị giật mất bởi Đoạn Lôi vì cô ta có hậu thuẫn mạnh và không ngại "hy sinh."
Cô đã chấp nhận chuyện đó vì biết mình không thể so bì với mối quan hệ của Đoạn Lôi với phó giám đốc Tằng.
Nhưng việc ngay cả đàn ông bình thường cũng bị thu hút bởi Đoạn Lôi khiến Hoàng Xán Xán, người luôn tự tin vào nhan sắc và vóc dáng của mình, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Dù trong lòng đang rối bời, cô vẫn phải giả vờ vui vẻ, cùng mọi người cười nói và vỗ tay. Cô cúi đầu xuống để che giấu cảm xúc, cầm ly lên định uống nước, nhưng lại quên rằng phục vụ vừa rót trà nóng vào đó.
"Ái!"
Lưỡi cô bị bỏng, cô vội nhổ ngụm trà ra. Nhưng không ai để ý đến cô. Mọi người vẫn đang hào hứng tám chuyện và tán gẫu.
Giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Nỗi ấm ức trong lòng Hoàng Xán Xán dâng lên, cô đột nhiên cầm ly rượu lên và uống cạn.
Thực tế, tửu lượng của cô chỉ ở mức trung bình. Lần trước đi tiếp khách, cô đã bị trêu chọc vì cả ngực khủng và tửu lượng yếu. Giờ đây, tâm trạng tồi tệ khiến cô càng dễ say hơn.
Bàn tiệc có ba người đàn ông, vốn đều là dạng cáo già tinh ý. Nhưng Dương Quang đã bị chuốc say đến mức thần trí mơ hồ.
Trần Trứ vẫn tỉnh táo nhưng cảm thấy chuyện của Hoàng Xán Xán không liên quan đến mình, nên để mặc cô uống.
Còn Vương Hữu Khánh, kẻ háo sắc, thì đã thèm thuồng "đôi đèn pha" của Hoàng Xán Xán từ lâu.
Ông ta không biết lý do cô uống say đêm nay, nhưng đoán rằng cơ hội tốt có thể đến. Ít nhất, ông ta có thể lợi dụng tình thế này để chiếm chút tiện nghi.
Vì thế, thay vì ngăn cản, Vương Hữu Khánh còn nhiệt tình cụng thêm vài ly với cô.
Đến lúc tàn tiệc, Dương Quang đã lăn ra ngủ say. Vương Hữu Khánh bảo tài xế Mã Hải Quân đưa anh ta về nhà.
Nhìn Hoàng Xán Xán đang lảm nhảm vì say, trong mắt Vương Hữu Khánh thoáng hiện lên vẻ thích thú. Ông quay sang Trần Trứ, nghiêm mặt nói:
"Em trai, em vừa uống giao bôi với Tiểu Đoạn, vậy là không còn xa lạ nữa rồi."
Trần Trứ đang định phản bác: Từ lúc nào uống rượu thành người nhà? Tôi thà cứ là người ngoài còn hơn!
Nhưng Vương Hữu Khánh không cho hắn cơ hội, vội nói tiếp:
"Thể hiện chút phong độ đàn ông đi, đưa Tiểu Đoạn về nhé."
"Ôi, đầu em hơi choáng rồi."
Đoạn Lôi đúng lúc cũng ôm trán, làm bộ đứng không vững.
Hắn đưa cô ta về không vấn đề gì. Nhưng còn ông thì sao? Trần Trứ nghĩ.
"Anh cũng chịu khó một chút vậy."
Vương Hữu Khánh nhếch miệng cười, chỉ vào Hoàng Xán Xán đang gục trên bàn:
"Đưa cô ấy đi về."
Trong lòng Trần Trứ thầm khinh bỉ: Ông định đưa về hay định sờ soạng đôi đèn pha của người ta?
Dù không muốn dính vào chuyện này, Trần Trứ vẫn bảo Tống Tình đỡ lấy Đoạn Lôi.
Đúng lúc tay của Vương Hữu Khánh vừa chạm vào vai Hoàng Xán Xán, cô bất ngờ tỉnh dậy.
Dù còn nửa tỉnh nửa mê, cô vẫn chỉ tay vào mặt ông ta, lớn tiếng chửi:
"Đồ khốn nạn, Vương Hữu Khánh, ông định làm gì hả?"
Lúc đầu, Vương Hữu Khánh bị chửi đến ngớ người, nhưng khi nhìn kỹ biểu cảm của Hoàng Xán Xán, ông ta nhận ra cô chỉ đang say xỉn mà nói bậy nên yên tâm cười xòa:
"Em say rồi, để anh đưa em về."
"Về cái con mẹ anh ấy!"
Quả nhiên, người say thì dám nói tất cả những điều mà bình thường không dám.
"Anh định đưa tôi về hay định ngủ với tôi hả?"
"Anh nghĩ tôi không biết mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu của anh à?"
"Cút đi mà về chơi với mẹ anh ấy! Bà đây không cần anh đưa, Trần Trứ, Trần Trứ..."
Hoàng Xán Xán bắt đầu gọi tên người cô biết là ghét phiền phức nhất.
Trần Trứ vừa nghe mà vừa buồn cười, nhưng cố nhịn.
Bị chửi thế mà cũng không thể cãi lại một cô gái say rượu, đúng là nhục!
Vương Hữu Khánh bị chửi không trượt phát nào, mặt sầm lại nhưng không thể làm gì khác. Dù sao cũng chẳng đáng để đôi co với một người say. Đặc biệt là vì những gì cô ta nói... lại không hoàn toàn sai.
Thấy cô chuyển sang gọi Trần Trứ, Vương Hữu Khánh lập tức hóng chuyện, chuẩn bị xem cô sẽ tiếp tục "xử" anh thế nào.
"Trần Trứ... Trần Trứ..."
Hoàng Xán Xán vẫn gọi tên hắn ầm ĩ, khiến nhân viên phục vụ cũng tò mò nhìn sang.
Không còn cách nào khác, Trần Trứ đành phải đáp:
"Có chuyện gì thế?"
Có người trả lời, Hoàng Xán Xán mơ màng nhìn hắn một lúc, rồi bất ngờ nói một câu không đầu không đuôi:
"Anh... Anh khinh thường tôi, chắc chắn không bao giờ đụng vào tôi... Vậy anh đưa tôi về đi."
Câu nói khiến Trần Trứ chỉ biết cười khổ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận