Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 161: Cầm 20 nghìn đi hẹn hò

Hai từ ‘người nhà’ đây chính là ám chỉ Du Huyền, bởi vì Trần Trứ đã nói qua với cha mẹ của mình, sau này cô ấy cũng thành người nhà mà thôi.
Sau khi học xong các tiết buổi sáng, Trần Trứ bắt xe bus để về nhà.
Đúng như dự đoán, Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, ở giữa bàn còn bày một chiếc bánh sinh nhật đặc biệt.
“Rửa tay nhanh lên ăn cơm.”
Trần Bồi Tùng thấy con trai đã về thì lập tức thúc giục hắn nhanh đi rửa tay, còn mình chạy đến châm nến trên chiếc bánh sinh nhật.
Thời gian buổi trưa không được nhiều, nếu tổ chức vào buổi tối sẽ không vội vã như vậy.
Sau khi Trần Trứ rửa ráy xong xuôi thì thấy cha mẹ đang cẩn thận đốt nên, hai người làm rất từ tốn, vì sợ nến chảy xuống làm hỏng bánh sinh nhật.
“Sao mà phải thắp 18 cây nến vậy?”
Trần Trứ liếc nhìn, không biết nên khóc hay nên cười.
Bánh sinh nhật vốn đã không lớn, phía trên còn cắm lít nha lít nhít những cây nến, nó chẳng khác nào trên sườn núi nhỏ, mọc đầy các cây trúc.
“Con bao nhiêu tuổi phải cắm bây nhiêu ngọn nến chứ? Không đúng à?”
Mao Hiểu Cầm bèn hỏi lại.
“Vậy năm sau con 19 tuổi cũng phải cắm 19 cây sao?”
Trần Trứ ngồi xuống nhìn chiếc bánh sinh nhật, từng ánh nến đồng thời chiếu rọi lên khuôn mặt của hắn.
“Sau này sẽ không tổ chức những ngày sinh nhật nhỏ, chỉ tổ chức những ngày sinh nhật lớn thôi. Khi đó, con 20 tuổi sẽ cắm 2 cây nến, 30 tuổi sẽ cắm 3 cây nến.”
Mao Hiểu Cầm trả lời, đồng thời lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp ảnh, chụp lấy khoảnh khắc đứa con trai thổi nến mừng ngày trưởng thành.
Trần Trứ nhắm mắt lại, trước khi thổi nên phải nhắm mắt cầu nguyện chứ, đây chẳng phải hành động theo bản năng sao? Nó giống như khát thì uống nước, chẳng biết từ lúc nào đã hình thành thói quen này.
Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm nhìn nhau mỉm cười. Hành động đáng yêu này của đứa con trai, lại khiến hai người nhớ lại Trần Trứ khi còn bé.
“3,2,1.”
Trần Trứ cầu nguyện xong, mở mắt ra đếm ngược, sau đó phù phù, dùng sức thổi tắt hết các cây nến.
18 cây nến, khiến hắn thổi đến mức đau cả hàm. Sau khi toàn bộ được thổi tắt, từng làn khói nhỏ bắt đầu lượn lời quanh phòng khách.
Trần Bồi Tùng lấy hết nên ra, sau đó ông chia nhỏ bánh sinh nhật ra. Còn Mao Hiểu Cầm bên cạnh lại chọc ghẹo con trai: “Con trai, lúc nãy nhìn con cầu nguyện nghiêm túc thế, nói nhỏ cho mẹ xem con xin những gì nào?”
Bình thường, Mao Hiểu Cầm chỉ mong con trai ‘học tập tiến bộ, vạn sự như ý, tư tưởng trưởng thành,…Nhưng giờ này, khi đã biết Trần Trứ đang yêu đương, có phải thằng bé sẽ ước ‘tình cảm trọn vẹn’ không?
Mao Thái Hậu dự định nghe ngóng xem, rốt cuộc đêm nay thằng con trai của mình hẹn với cô gái nào?
“Điều ước trong ngày sinh có thể nói ra sao?”
Trần Trứ tỏ ra ngây thơ: “Nói ra mất linh đi chứ mẹ?”
“Điều này không hẳn là đúng.”
Mao Hiểu Cầm mỉm cười: “Có một vài điều ước, nếu con nói ra biết đâu bố mẹ có thể giúp đỡ được, hay phải có bố mẹ mới giúp được thì sao?”
Mao Hiểu Cầm ám chỉ, con yêu đương mà được cha mẹ chấp thuận thì mới trọn vẹn. Đúng là bác sĩ có khác, ngay cả cách nói chuyện cũng nói bóng nói gió.
“Vậy con nói nha.”
Thế là, mặt mũi Trần Trứ hớn hở, thật sự nói ra mơ ước trong ngày sinh nhật của mình cho mẹ ruột nghe: “Vừa rồi con ước, hi vọng cha mẹ có thể cho con mượn 20 nghìn…”
Mao Hiểu Cầm đang cười thật tươi, bỗng khuôn mặt như xịt keo cứng đờ.
“Ha ha ha.”
Trần Bồi Tùng nhịn không được bật cười thành tiếng, đúng là càng già càng hồ đồ. Con trai của bà không một tiếng động ném cả đống tiền đầu tư cổ phiếu, vậy bà còn nghĩ nó giống như trẻ con, bà xui dại nó ăn cứt gà nó cũng ăn sao?
“Mẹ, mẹ yêu.”
Trần Trứ vẫn tỏ ra vô cùng ngây thơ nói với Mao Thái Hậu: “Điều ước này có thể thực hiện được không? Chính mẹ vừa rồi nói giúp con, chỉ cần còn nói ra mà?”
Miệng Mao Hiểu Cầm giật giật, cảm nhận hiện tại của bà giống như vừa nhảy xuống một cái hố.
Nhưng, số tiền 20 nghìn không phải số tiền nhỏ, dù bà có cho hay là không cũng phải hỏi rõ mới được.
“Con định dùng số tiền này làm gì?”
Mao Hiểm Cầm nghiêm túc hỏi.
“Con định đăng ký một công ty, nên phải làm một số hoạt động xã giao.”
Trần Trứ vừa ăn bánh sinh nhật, vừa trả lời nguyên nhân tại sao phải xin 20 nghìn này.
Sinh nhật tương đương với trưởng thành, hắn có thể mở công ty. Khi đó, Trần Trứ phải mời nhân viên ăn cơm, đặt danh thiếp, còn phải ký hợp đồng, đây là việc không thể không làm.
Hiện tại, số tiền cổ phiếu không thể động tới, cuối cùng vẫn phải mặt dày ‘ăn chực’ mới được.
Nhưng trong suy nghĩ của Mao Hiểu Cầm, có phải con trai của mình bước ra một bước này hơi lớn rồi đúng không?
Con mới là một đứa sinh viên, đầu tư cổ phiếu còn chấp nhận được, dù sao quá trình đó chỉ cần thao tác trên máy tính là được, muốn học tập cũng không hề phức tạp.
Nhưng sao bây giờ con lại muốn mở công ty rồi? Nào là công việc, thuế má không nói. Nhưng mối quan hệ làm ăn, nhân viên, lợi nhuận, thua lỗ…Những việc này đều phải tự mình gánh vác cả đấy.
Con mới 18 tuổi, sao biết xử lý những công việc này?
Trần Trứ biết cha mẹ của mình đều là những người lăn lộn trong thể chế một thời gian dài. Nên hắn không thể dùng dăm ba câu, thích nói gì là nói để qua mặt cha mẹ được.
Nhưng cũng vì vậy mà hai người biết lắng nghe, biết đâu là đúng đâu là sai.
Cũng giống như lần trước, hắn muốn xin tiền lì xì của tiệc mừng thi đậu đại học, để đầu tư cổ phiếu vậy. Trần Trứ chỉ cần đồng ý điều kiện, là Mao Hiểu Cầm phải đứng tên tài khoản, để mẹ có thể giám sát hắn, thì cuối cùng hai người vẫn đồng ý yêu cầu của hắn.
Thế là, Trần Trứ nói ra dự định thành lập hai trang web ‘An Cư’ và ‘Gia Sư’ cho cha mẹ nghe, đồng thời giải thích:
“Hiện tại, lập nghiệp bằng ngành nghề công nghệ thông tin, không phải giống với những thương nhân lập nghiệp thời gian trước. Bọn con không phải đi chào hàng, ngày ngày phải uống tới say mèm, nói đến rã cuống họng.”
“Một công ty khoa học kỹ thuật, thì quan trọng nhất là kỹ thuật và ý tưởng. Đây lại là những thứ Trung Đại không thiếu, nên con có thể tìm kiếm được một nhóm bạn bè cùng chung chí hướng. Bởi vì, tất cả mọi người rất muốn làm ra một thứ gì đó.”
“Kể cả việc đó có thật bại cũng không sao. Tóm lại, qua việc này bọn con nhận được, ít nhất là một kỷ niệm, một kinh nghiệm, hay một bài học.”
“Cha mẹ, con không muốn bản thân trải qua thời gian học đại học chỉ cầm được một tấm bằng đại học. Con cảm thấy ở giữa có rất nhiều thời gian lãng phí, bản thân con có thể làm nhiều việc cùng lúc mà.”
Bởi vì hiện tại, Trần Trứ đúng kiểu trên răng dưới dái, nên giọng điệu cần bao nhiêu tình cảm thì phải đủ bấy nhiêu tình cảm. Hắn vừa thể hiện bản thân không cam lòng lãng phí thời gian tuổi trẻ, đồng thời dùng giọng điệu hùng hồn của một thanh niên thời đại mới, quyết tâm phấn đấu xây dựng cơ đồ.
Cuối cùng, hắn còn nói: “Số tiền này coi như con mượn cha mẹ, chờ sau khi có bán cổ phiếu sẽ trả lại cho hai người.”
Mao Hiểu Cầm không trả lời, mà quay qua nhìn chồng.
Trong nhà, bà đúng là người cầm tiền, nhưng gặp những chuyện lớn như thế này, ý kiến của Trần Bồi Tùng mới là quan trọng nhất.
“Ăn cơm trước đã, đừng đề đồ ăn nguội.”
Lão Trần từ từ, đổ hai chén canh vào bát cho vợ và con trai. Đây là canh gà gầm sâm mà sáng nay khi ông đến chỗ làm cố tình hầm trong nồi áp suất.
Bây giờ thời tiết chuẩn bị sang thu, uống nhiều loại cạnh này có thể giúp cổ họng không bị khô, dẫn đến viêm họng.
Trần Bồi Tùng thấy con trai uống từng hớp canh gà hầm thì mới lên tiếng nói: “Giống như mẹ con có nói trước đó, cha mẹ chỉ có một đứa con trai là con. Cả nhà quanh đi quẩn lại chỉ có ba người, nên đừng dùng mấy từ mượn hay không mượn nữa.”
“Với lại, con cũng đâu dùng số tiền này để đi chơi.”
Trần Bồi Tùng đã suy nghĩ xong, cũng không dây dưa dài dòng mà nói thẳng ra ý kiến, tất nhiên cũng có cả khen ngợi động viên:
“Vừa rồi, con nói tác dụng của hai trang web, đúng là cha cảm thấy nó sẽ có ích cho xã hội. Nếu đã như vậy, vì sao cha có thể không ủng hộ được cơ chứ?”
“Còn bác sĩ Mao, ý kiến của ngài thế nào?”
Trần Bồi Tùng quyết định, nhưng người chi tiền lại là Mao Hiểu Cầm, cho nên ông hài hước đẩy vấn đề trở về cho vợ mình.
“Cha con các ông đã bàn bạc xong rồi, còn hỏi ý kiến tôi làm gì. Tôi chỉ là người khác họ, ý kiến có tác dụng sao?”
Mao Hiểu Cầm giả vờ oán trách.
Thật ra, bà cũng hiểu, kể cả mình không cho, thì con trai cũng có thể bán cổ phiếu để có được số tiền này. Nhưng từ nay về sau, khi thằng bé gặp phải vấn đề tương tự, khả năng nó sẽ không muốn thương lượng cùng với cha mẹ nữa.
Đây là chuyện Mao Hiểu Cầm không muốn nhìn thấy nhất, cho nên chẳng thà bà đồng ý còn hơn.
Thế là, Trần Trứ ăn bữa tiệc mừng sinh nhật, nhận được điều ước đã ước, coi như một mọi thứ đều trọn vẹn. Hai giờ chiều hắn còn đi học, thế là vội vàng xuống dưới bắt xe bus trở về trường học.
Lúc này, khi trong nhà chỉ còn hai vợ chồng, cảm giác chống vắng bỗng ùa về.
Mao Hiểu Cầm ngồi trên bàn, nhìn chiếc bánh sinh nhật Trần Trứ còn thừa. Bà đặt đũa xuống, thở dài một hơi: “Cũng không biết thằng bé khởi nghiệp gặp phải những khó khăn gì lớn không? Sao tôi luôn có cảm giác lo lắng nhỉ?”
Thật ra, trong lòng Trần Bồi Tùng cũng rất lo lắng, nhưng ông vẫn đủ tỉnh táo để an ủi vợ mình: “Thật bại không quan trọng. Tóm lại, có thể nhận được kinh nghiệm quý báu, mà hiện tại con trai đã rất thành thục rồi, tôi tin thằng bé sẽ thành công nhiều hơn là thất bại.”
“Sao tôi chẳng thấy nó thành thục chỗ nào?”
Mao Hiểu Cầm hừ một tiếng nói: “Ở trường, quần áo dùng rồi giặt còn chưa sạch, mỗi lần về nhà tôi đều phải lôi ra giặt lại đấy.”
“Tôi không nói phương diện sinh hoạt.”
Trần Bồi Tùng ôm vai vợ mình, thở dài nói: “Vừa rồi, khi Trần Trứ cầu nguyện, tôi ở ngay cạnh thằng bé. Tôi nghe được, con trai ước thân thể chúng ta khỏe mạnh, rõ ràng không hề dính líu gì đến số tiền 20 nghìn kia.”
“Hả?”
Đột nhiên, Mao Hiểu Cầm cảm thấy xúc động, thì ra trong lòng đứa con trai thối của mình, cha mẹ vẫn luôn xếp số một.
Nhưng ngoài mặt bà vẫn trợn mắt nhìn chồng một cái: “Được đấy, hai cha con nhà ông hợp sức đào hố để tôi nhảy xuống đúng không?”
Trần Bồi Tùng vỗ vỗ cái bụng bia của mình mỉm cười, mà không trả lời.
Mao Hiểu Cầm bỗng dựa lên người chồng của mình. Từng tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, thì ra trong căn nhà quạch quẽ này từ từ trở nên ấm áp.
Một lát sau, đã đến giờ hai vợ chồng phải đi làm việc, Trần Bồi Tùng còn nhắc vợ nhanh chóng chuyển tiền qua cho con.
“Biết rồi.”
Mao Hiểu Cầm tức giận: “Mặc dù tôi hiểu đấy, nhưng nói thật, tôi vẫn hi vọng Trần Trứ đứng có khởi nghiệp khởi ngủng cái gì.”
“Tôi chỉ muốn thằng bé cầm 20 nghìn kia, đêm tay tổ chức tiệc sinh nhật với tiểu Tống hay tiểu Du thì tùy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận