Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 176: Vị trí ngồi
Nhìn qua, Đặng Chi khoảng chừng 25 đến 26 tuổi. Cô cũng không khoác lên mình bộ quần áo công sở, mà có lẽ phóng viên không cần phải mặc những loại quần áo kia.
Phía trên cô mặc một chiếc áo sơ mi in hình những bông hoa nhỏ, chỗ tay áo săn lên tới tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, trên cổ tay còn đeo một cái vòng có hình cỏ bốn lá.
Phía dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm, kèm với đó là đôi giày cao gót màu trắng cao khoảng 3 xăng-ti-mét. Còn trên ngực đeo một thẻ công tác ‘Báo Chiều Dương Thành’.
Cách phối đồ này vừa thể hiện mình là công chức, vừa toát ra vẻ nhẹ nhàng. Đã thế, cô để mái tóc ngắn, nhuộm thêm một chút màu hạt dẻ. Vừa hay độ dài mái tóc che bớt một phần tai, chỉ để lộ ra vành tai đang đeo một đôi bông tai đính kim cương, khiến cả một khoảng xung quanh phát sáng.
Đôi môi mỏng, tô một lớp son môi quyến rũ. Phải công nhận, phong cách của cô rất giống Quế Luân Mỹ.
Cô vốn dĩ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, là loại người chỉ cần đi trên đường cũng có anh sán lại xin số điện thoại làm quen. Nhưng ánh mắt của cô quá sáng, nó sáng rực cả bản tính mạnh mẽ của cô, nên khí chất toát ra từ trên người cô mạnh hơn đám đàn ông bình thường rất nhiều.
Đặng Chi phải mấy chục năm rồi chưa gặp lại Trần Trứ, nếu không phải hắn chủ động đưa tay ra chào hỏi, thì có lẽ cô cũng không nhận ra.
Năm đó, một thằng nhóc lầm lỳ ít nói, cứ thích âm thầm theo sau lưng mình, còn lén lút nói ra lời con nít là muốn cưới mình…
Thế mà, đảo mắt một cái, đứa trẻ ấy đã lớn tướng, cao ráo trắng trẻo, hơn thế nữa là khuôn mặt luôn lộ ra nụ cười, nhìn thấy mình có thể chủ động đến bắt tay, cũng không biết thằng bé có bạn gái chưa nữa.
“Chào em Trần Trứ.”
Đặng Chi duỗi bàn tay trắng nõn ra, nắm lấy bàn tay Trần Trứ, sau đó ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đúng là Đặng Chi, ngay cả cách nhìn người cũng thẳng thắn mạnh mẽ như vậy.
Còn Trần Trứ vẫn mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng sâu lắng, không hề tỏ ra sỗ sàng chút nào.
“Chị Chi Chi, chị ngồi đây.
Ngay lập tức, Trần Trứ dắt Đặng Chi ngồi vào vị trí chủ vị.
Đặng Chi lướt nhìn một lượt, rồi lắc đầu từ chối: “Nghe nói giáo sư Tằng cũng ở đây, vị trí này để ngài ấy ngồi mới đúng.
Tằng Khôn là người không giỏi giao tiếp, nếu ông có một chút tinh tế thì sẽ không bị phó viện trưởng chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được.
Nơi này chỉ có Trịnh Cự có khả năng giao tiếp, nhưng anh ta biết trình độ của mình không thể nào bằng Trần Trứ được, cho nên chỉ mỉm cười đứng bên cạnh.
“Giáo sư Tằng là người lịch sự, lúc nào ngài ấy cũng dạy bọn em cần phải ưu tiên phụ nữ, cho nên chị Chi Chi cũng đừng từ chối nữa.”
Trần Trứ mỉm cười nói:
“Với lại giáo sư Tằng sẽ ngồi bên cạnh chị, chị có vấn đề gì liên quan đến kỹ thuật cần hỏi, vừa hay có thể phỏng vấn giáo sư Tằng vài câu.”
Từ khi mấy người Đặng Chi bước vào phòng, lão Tăng cũng giống như mọi người, lịch sự đứng lên chào đón.
Nhưng đột nhiên sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình, khiến Tằng Khôn ngại ngùng. Ông lập tức vỗ vỗ vào thành ghế, giống như việc làm này có thể di chuyển sự chú ý của mọi người qua chỗ khác vậy.
“À…Được rồi.”
Đặng Chi cũng nhìn ra, vị trí chủ vị mình nhất định phải ngồi, bởi vì mình không ngồi, khả năng người trong cả phòng sẽ đứng hết.
Đặng Chi khách sáo gật đầu với Tằng Khôn, giống như bản thân có lỗi vì đi quá giới hạn. Sau đó cô chỉnh lại quần áo một chút, rồi tự tin ngồi xuống ghế chủ vị.
Thời điểm sắp xếp chỗ ngồi, thật ra khó nhất là vị trí chủ vị. Một khi chủ vị đã ngồi xuống, những vị trí khác cũng dễ dàng sắp xếp.
Trần Trứ kéo Tằng Khôn ngồi bên trái Đặng Chi.
Rồi hắn kéo Trịnh Cự, ngồi bên phải Đặng Chi.
Trịnh Cự muốn nhường vị trí này cho Trần Trứ, nhưng Trần Trứ mỉm cười:
“Em để cho thầy cơ hội được thưởng thức nhan sắc tuyệt hảo của chị Chi Chi, đầy cũng không cần phải chối lên chối xuống thế đâu.”
Chỉ một câu nói của hắn cũng khiến cả phòng cười ầm lên. Thật ra, đám người Hạ Dụ hay Phương Tinh, bọn họ mới chỉ là sinh viên, nên những trường hợp này vẫn tỏ ra vô cùng ngơ ngác.
Bọn họ không biết nói gì, không biết ngồi ở đâu, cứ ngơ ngơ mặc cho người khác sắp xếp, đến ngay cả việc cười cũng chẳng thể theo ý mình.
Quan trọng nhất ở đây chính là kinh nghiệm của bọn họ còn quá ít.
Sau đó, Trần Trứ sắp xếp cho cấp dưới của Đặng Chi là Vương Băng Băng ngồi bên trái Tằng Khôn, con lái xe họ Lưu của Đặng Chị ngồi bên phải Trịnh Cự.
Vị lái xe này còn rất trẻ, khoảng chừng 20 tuổi, đầu cắt ba phân, làn da ngăm đen có thể do huấn luyện ngoài trời nhiều. Nhìn từ dáng người, Trần Trứ có thể đoán ra người này mới xuất ngũ, như vậy cũng phù hợp với tính chất công việc.
Năm 2007, nhưng cơ quan chính phủ và xí nghiệp nhà nước, đều thích lựa chọn lính xuất ngũ làm lái xe.
Lái xe giật mình từ chối, nói mình không cần phải ngồi trên bàn, có thể kiếm một chỗ bên ngoài ăn là được.
“Tới đây rồi chính là anh em. Anh Lưu, lần này anh cứ nghe em sắp xếp, còn nếu có cơ hội em tới tòa báo sẽ nghe lời anh sắp xếp?”
Trần Trứ ép vị lái xe này ngồi bên phải Trịnh Cự.
Mặc dù đơn vị như tòa báo, một vị lái xe cũng không có năng lực gì, nhưng nếu là lái xe riêng của lãnh đạo, thì tiếng nói lại vô cùng kinh khủng.
Trần Trứ đã trải qua nhiều năm công tác, nên có chuyện gì mà hắn không biết chứ? Có một vài lái xe của lãnh đạo lớn, khả năng nắm bắt thông tin, và tác dụng cực kỳ lớn.
Cho lên, lái xe của lãnh đạo không thể đắc tôi. Nhìn thì bọn họ vẫn là lái xe, nhưng có khả năng còn thân thiết hơn cả thư ký.
Đến giờ phút này, mọi vị trí đã được sắp xếp xong xuôi.
Đăng Chi âm thầm gật đầu, cho nên tại sao lại nói trẻ nhỏ trong một số ra đình, bọn nó được nhìn nhiều nên hiểu biết nhiều hơn các đứa trẻ khác, nên sau khi ra xã hội cũng dễ thành công hơn.
Vị trí ngồi này rất rõ ràng ‘khách 3 lái xe, chủ 2 Trịnh Cự, Khách 1 Đặng Chi, Chủ 1 Tằng Khôn, Khách 2 Vương Băng Băng, đây là cách sắp xếp mà những người bình thường không hiểu được.
Đặng Chi nghĩ hành động này của Trần Trứ là do Trần Bồi Tùng dạy bảo. Nhưng thực tế Trần Bồi Tùng không dạy những việc này, đây là Trần Trứ mượn dùng kinh nghiệm tích lũy qua từng năm tháng của ‘trưởng phòng Trần’ ra dùng.
Sinh viên không cần sắp xếp, bốn người Hạ Dụ ngồi một bên, ba người Phương Tinh ở bên còn lại. Trần Trứ ngồi ở giữa.
Trần Trứ ngồi ở vị trí khá gần cửa, mục đích là để dễ dàng gọi đồ ăn, hai là dễ dàng thanh toán.
Sau đó, trong thời gian chờ nhà hàng đưa thức ăn lên, Trần Trứ bắt đầu giới thiệu thân phận của mọi người trong phòng.
Tằng Khôn và Trịnh Cự đều đã nghe nói rồi, nên đã biết thân phận của Đặng Chi.
Nhưng bảy sinh viên đại học khác, khi mới nghe nói chị gái sinh đẹp này chính là phó tổng biên chuyên mục của một tờ báo bán chạy nhất tỉnh, đã thế còn cố tình đến đây phỏng vấn Trần Trứ, sau đó còn đăng báo nữa.
Thì trong lòng từng người như xuất hiện sóng to gió lớn. Nhưng suy nghĩ của đám người non choẹt này vẫn rất dễ đoán.
Hạ Dụ: Con mẹ nó, Trần Trứ giỏi vậy sao? Không ngờ có phóng viên ‘Báo Chiều Dương Thành’ tới phỏng vấn?
Diệp Hiểu Phong: “Gần đây chúng ta làm việc đều rất thành thật, nhưng nhiều lần làm trái ý của Trần Trứ, khiến gần đây hình như cậu ta hơi xá lánh chúng ta thì phải.
Mông Phóng: Chị phó tổng biên này xinh thật, chỉ kém Tống Thì Vi một chút không nhiều, lại là cô gái cấp bậc hoa khôi nữa.
Phương Tinh: Hình như không giống với kiểu mới khởi nghiệp nhỉ? Cảm giác cực kỳ chuyên nghiệp.
Ninh Luyến Luyến: Ô mai gót, đây là tôm hùm Boston trong truyền thuyết sao? Trước đó chỉ nhìn thấy trên ti vi, hi vọng chút nữa sẽ cho mình một chút, không biết thịt tôm hùm ăn thế nào đây?
Sau khi 4 đến 5 món đồ ăn đã được đưa lên, Trần Trứ hỏi thử: “Chị Chi Chi, em nghe nói rượu ở quán này…”
“Chiều nay bọn chị còn phải làm việc, với lại chiều nay em không phải lên lớp sao?”
Chủ vị Đăng Chi, lập tức ngắt lời Trần Trứ.
Câu hỏi của Trần Trứ chỉ với mục đích thăm dò, hoặc là lễ phép hỏi thăm. Nhưng sau khi nghe được thái độ của khách, hắn lập tức ra ngoài gọi nước ngọt, sau đó lịch sự rót đầy vào cốc lái xe tiểu Lưu.
Vậy mà thời điểm đồ uống đưa lên, không có một sinh viên nào đứng lên giúp đỡ, đúng là đám người chỉ biết về kỹ thuật.
Thật ra, trong những trường hợp thế này, chỉ cần có người mạnh dạn đứng lên thể hiện, thì người đó chắc chắn được Trần Trứ, Tằng Khôn, Trịnh Cự nhớ tới.
“Khụ khụ…”
Trần Trứ cầm chén đồ uống lên, trước khi mọi người động đũa, hắn định nói vài câu.
Cái này tương đương với việc cầm lấy cốc rượu, trước tiên giải thích lý do có buổi tập trung ngày hôm nay.
Người Trung Quốc đã sớm hình thành thói quen này, trong cuốn sách pháp gia “Lan Đình Tập Tự’ của Vương Hi Chi có nói đến ý nghĩa của việc này.
Phía trên cô mặc một chiếc áo sơ mi in hình những bông hoa nhỏ, chỗ tay áo săn lên tới tận khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, trên cổ tay còn đeo một cái vòng có hình cỏ bốn lá.
Phía dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm, kèm với đó là đôi giày cao gót màu trắng cao khoảng 3 xăng-ti-mét. Còn trên ngực đeo một thẻ công tác ‘Báo Chiều Dương Thành’.
Cách phối đồ này vừa thể hiện mình là công chức, vừa toát ra vẻ nhẹ nhàng. Đã thế, cô để mái tóc ngắn, nhuộm thêm một chút màu hạt dẻ. Vừa hay độ dài mái tóc che bớt một phần tai, chỉ để lộ ra vành tai đang đeo một đôi bông tai đính kim cương, khiến cả một khoảng xung quanh phát sáng.
Đôi môi mỏng, tô một lớp son môi quyến rũ. Phải công nhận, phong cách của cô rất giống Quế Luân Mỹ.
Cô vốn dĩ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, là loại người chỉ cần đi trên đường cũng có anh sán lại xin số điện thoại làm quen. Nhưng ánh mắt của cô quá sáng, nó sáng rực cả bản tính mạnh mẽ của cô, nên khí chất toát ra từ trên người cô mạnh hơn đám đàn ông bình thường rất nhiều.
Đặng Chi phải mấy chục năm rồi chưa gặp lại Trần Trứ, nếu không phải hắn chủ động đưa tay ra chào hỏi, thì có lẽ cô cũng không nhận ra.
Năm đó, một thằng nhóc lầm lỳ ít nói, cứ thích âm thầm theo sau lưng mình, còn lén lút nói ra lời con nít là muốn cưới mình…
Thế mà, đảo mắt một cái, đứa trẻ ấy đã lớn tướng, cao ráo trắng trẻo, hơn thế nữa là khuôn mặt luôn lộ ra nụ cười, nhìn thấy mình có thể chủ động đến bắt tay, cũng không biết thằng bé có bạn gái chưa nữa.
“Chào em Trần Trứ.”
Đặng Chi duỗi bàn tay trắng nõn ra, nắm lấy bàn tay Trần Trứ, sau đó ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đúng là Đặng Chi, ngay cả cách nhìn người cũng thẳng thắn mạnh mẽ như vậy.
Còn Trần Trứ vẫn mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng sâu lắng, không hề tỏ ra sỗ sàng chút nào.
“Chị Chi Chi, chị ngồi đây.
Ngay lập tức, Trần Trứ dắt Đặng Chi ngồi vào vị trí chủ vị.
Đặng Chi lướt nhìn một lượt, rồi lắc đầu từ chối: “Nghe nói giáo sư Tằng cũng ở đây, vị trí này để ngài ấy ngồi mới đúng.
Tằng Khôn là người không giỏi giao tiếp, nếu ông có một chút tinh tế thì sẽ không bị phó viện trưởng chèn ép đến mức không ngóc đầu lên được.
Nơi này chỉ có Trịnh Cự có khả năng giao tiếp, nhưng anh ta biết trình độ của mình không thể nào bằng Trần Trứ được, cho nên chỉ mỉm cười đứng bên cạnh.
“Giáo sư Tằng là người lịch sự, lúc nào ngài ấy cũng dạy bọn em cần phải ưu tiên phụ nữ, cho nên chị Chi Chi cũng đừng từ chối nữa.”
Trần Trứ mỉm cười nói:
“Với lại giáo sư Tằng sẽ ngồi bên cạnh chị, chị có vấn đề gì liên quan đến kỹ thuật cần hỏi, vừa hay có thể phỏng vấn giáo sư Tằng vài câu.”
Từ khi mấy người Đặng Chi bước vào phòng, lão Tăng cũng giống như mọi người, lịch sự đứng lên chào đón.
Nhưng đột nhiên sự chú ý của mọi người đổ dồn về phía mình, khiến Tằng Khôn ngại ngùng. Ông lập tức vỗ vỗ vào thành ghế, giống như việc làm này có thể di chuyển sự chú ý của mọi người qua chỗ khác vậy.
“À…Được rồi.”
Đặng Chi cũng nhìn ra, vị trí chủ vị mình nhất định phải ngồi, bởi vì mình không ngồi, khả năng người trong cả phòng sẽ đứng hết.
Đặng Chi khách sáo gật đầu với Tằng Khôn, giống như bản thân có lỗi vì đi quá giới hạn. Sau đó cô chỉnh lại quần áo một chút, rồi tự tin ngồi xuống ghế chủ vị.
Thời điểm sắp xếp chỗ ngồi, thật ra khó nhất là vị trí chủ vị. Một khi chủ vị đã ngồi xuống, những vị trí khác cũng dễ dàng sắp xếp.
Trần Trứ kéo Tằng Khôn ngồi bên trái Đặng Chi.
Rồi hắn kéo Trịnh Cự, ngồi bên phải Đặng Chi.
Trịnh Cự muốn nhường vị trí này cho Trần Trứ, nhưng Trần Trứ mỉm cười:
“Em để cho thầy cơ hội được thưởng thức nhan sắc tuyệt hảo của chị Chi Chi, đầy cũng không cần phải chối lên chối xuống thế đâu.”
Chỉ một câu nói của hắn cũng khiến cả phòng cười ầm lên. Thật ra, đám người Hạ Dụ hay Phương Tinh, bọn họ mới chỉ là sinh viên, nên những trường hợp này vẫn tỏ ra vô cùng ngơ ngác.
Bọn họ không biết nói gì, không biết ngồi ở đâu, cứ ngơ ngơ mặc cho người khác sắp xếp, đến ngay cả việc cười cũng chẳng thể theo ý mình.
Quan trọng nhất ở đây chính là kinh nghiệm của bọn họ còn quá ít.
Sau đó, Trần Trứ sắp xếp cho cấp dưới của Đặng Chi là Vương Băng Băng ngồi bên trái Tằng Khôn, con lái xe họ Lưu của Đặng Chị ngồi bên phải Trịnh Cự.
Vị lái xe này còn rất trẻ, khoảng chừng 20 tuổi, đầu cắt ba phân, làn da ngăm đen có thể do huấn luyện ngoài trời nhiều. Nhìn từ dáng người, Trần Trứ có thể đoán ra người này mới xuất ngũ, như vậy cũng phù hợp với tính chất công việc.
Năm 2007, nhưng cơ quan chính phủ và xí nghiệp nhà nước, đều thích lựa chọn lính xuất ngũ làm lái xe.
Lái xe giật mình từ chối, nói mình không cần phải ngồi trên bàn, có thể kiếm một chỗ bên ngoài ăn là được.
“Tới đây rồi chính là anh em. Anh Lưu, lần này anh cứ nghe em sắp xếp, còn nếu có cơ hội em tới tòa báo sẽ nghe lời anh sắp xếp?”
Trần Trứ ép vị lái xe này ngồi bên phải Trịnh Cự.
Mặc dù đơn vị như tòa báo, một vị lái xe cũng không có năng lực gì, nhưng nếu là lái xe riêng của lãnh đạo, thì tiếng nói lại vô cùng kinh khủng.
Trần Trứ đã trải qua nhiều năm công tác, nên có chuyện gì mà hắn không biết chứ? Có một vài lái xe của lãnh đạo lớn, khả năng nắm bắt thông tin, và tác dụng cực kỳ lớn.
Cho lên, lái xe của lãnh đạo không thể đắc tôi. Nhìn thì bọn họ vẫn là lái xe, nhưng có khả năng còn thân thiết hơn cả thư ký.
Đến giờ phút này, mọi vị trí đã được sắp xếp xong xuôi.
Đăng Chi âm thầm gật đầu, cho nên tại sao lại nói trẻ nhỏ trong một số ra đình, bọn nó được nhìn nhiều nên hiểu biết nhiều hơn các đứa trẻ khác, nên sau khi ra xã hội cũng dễ thành công hơn.
Vị trí ngồi này rất rõ ràng ‘khách 3 lái xe, chủ 2 Trịnh Cự, Khách 1 Đặng Chi, Chủ 1 Tằng Khôn, Khách 2 Vương Băng Băng, đây là cách sắp xếp mà những người bình thường không hiểu được.
Đặng Chi nghĩ hành động này của Trần Trứ là do Trần Bồi Tùng dạy bảo. Nhưng thực tế Trần Bồi Tùng không dạy những việc này, đây là Trần Trứ mượn dùng kinh nghiệm tích lũy qua từng năm tháng của ‘trưởng phòng Trần’ ra dùng.
Sinh viên không cần sắp xếp, bốn người Hạ Dụ ngồi một bên, ba người Phương Tinh ở bên còn lại. Trần Trứ ngồi ở giữa.
Trần Trứ ngồi ở vị trí khá gần cửa, mục đích là để dễ dàng gọi đồ ăn, hai là dễ dàng thanh toán.
Sau đó, trong thời gian chờ nhà hàng đưa thức ăn lên, Trần Trứ bắt đầu giới thiệu thân phận của mọi người trong phòng.
Tằng Khôn và Trịnh Cự đều đã nghe nói rồi, nên đã biết thân phận của Đặng Chi.
Nhưng bảy sinh viên đại học khác, khi mới nghe nói chị gái sinh đẹp này chính là phó tổng biên chuyên mục của một tờ báo bán chạy nhất tỉnh, đã thế còn cố tình đến đây phỏng vấn Trần Trứ, sau đó còn đăng báo nữa.
Thì trong lòng từng người như xuất hiện sóng to gió lớn. Nhưng suy nghĩ của đám người non choẹt này vẫn rất dễ đoán.
Hạ Dụ: Con mẹ nó, Trần Trứ giỏi vậy sao? Không ngờ có phóng viên ‘Báo Chiều Dương Thành’ tới phỏng vấn?
Diệp Hiểu Phong: “Gần đây chúng ta làm việc đều rất thành thật, nhưng nhiều lần làm trái ý của Trần Trứ, khiến gần đây hình như cậu ta hơi xá lánh chúng ta thì phải.
Mông Phóng: Chị phó tổng biên này xinh thật, chỉ kém Tống Thì Vi một chút không nhiều, lại là cô gái cấp bậc hoa khôi nữa.
Phương Tinh: Hình như không giống với kiểu mới khởi nghiệp nhỉ? Cảm giác cực kỳ chuyên nghiệp.
Ninh Luyến Luyến: Ô mai gót, đây là tôm hùm Boston trong truyền thuyết sao? Trước đó chỉ nhìn thấy trên ti vi, hi vọng chút nữa sẽ cho mình một chút, không biết thịt tôm hùm ăn thế nào đây?
Sau khi 4 đến 5 món đồ ăn đã được đưa lên, Trần Trứ hỏi thử: “Chị Chi Chi, em nghe nói rượu ở quán này…”
“Chiều nay bọn chị còn phải làm việc, với lại chiều nay em không phải lên lớp sao?”
Chủ vị Đăng Chi, lập tức ngắt lời Trần Trứ.
Câu hỏi của Trần Trứ chỉ với mục đích thăm dò, hoặc là lễ phép hỏi thăm. Nhưng sau khi nghe được thái độ của khách, hắn lập tức ra ngoài gọi nước ngọt, sau đó lịch sự rót đầy vào cốc lái xe tiểu Lưu.
Vậy mà thời điểm đồ uống đưa lên, không có một sinh viên nào đứng lên giúp đỡ, đúng là đám người chỉ biết về kỹ thuật.
Thật ra, trong những trường hợp thế này, chỉ cần có người mạnh dạn đứng lên thể hiện, thì người đó chắc chắn được Trần Trứ, Tằng Khôn, Trịnh Cự nhớ tới.
“Khụ khụ…”
Trần Trứ cầm chén đồ uống lên, trước khi mọi người động đũa, hắn định nói vài câu.
Cái này tương đương với việc cầm lấy cốc rượu, trước tiên giải thích lý do có buổi tập trung ngày hôm nay.
Người Trung Quốc đã sớm hình thành thói quen này, trong cuốn sách pháp gia “Lan Đình Tập Tự’ của Vương Hi Chi có nói đến ý nghĩa của việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận