Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 198: Thể hiện cần gì tôi phải ra mặt

Sinh viên năm 2007 và sinh viên 2024 chẳng khác nhau là mấy, thể chất cứ đến đêm khuya là đói.
Chỉ có một điều khác biệt là sinh viên năm 2024 sẽ ra ngoài ăn, còn năm 2007 không ăn ở ngoài, có ăn thì chỉ lén nấu mì ở trong phòng ký túc.
Hai bạn cùng phòng khác là Diêu Bội Dung và Vệ Ni nghe xong thì lập tức từ trên giường nhảy xuống. Ba người làm việc khá nhanh, chưa qua bao lâu đã có nồi mì thơm phức được bưng lên.
Lưu Hề Ninh múc cho mình một bát, sau đó múc cho Diêu Bội Dung và Vệ Ni một bát, sau đó định thưởng thức bát mì thơm ngon kia.
Thì Diêu Bội Dung huých nhẹ vào vai của cô, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viên Viên đang ngồi gõ máy tính cạch cạch, ý bảo múc cho Viên Viên một bát.
Bạn bè đã ở cùng phòng với nhau một thời gian, hơn nữa đằng sau cô bạn này còn có Tống Thì Vi và Trần Trứ, nên đừng làm mấy việc khó coi quá.
“Hừ.”
Lưu Hề Ninh trợn mắt lên, bản thân nghĩ chỉ cần mình không bắt nạt cậu ta là được, kể cả Tống Thì Vi có tiền thì thế nào chứ?
Diêu Bội Dung biết không khuyên nổi Lưu Hề Ninh, nên tự mình múc một bát mì, sau đó bưng đến đặt trước mặt Triệu Viên Viên nói: “Viên Viên, cậu cũng nếm thử xem mì thế nào đi.”
“Cám ơn Bội Dung.”
Tối nay, Triệu Viên Viên đã ăn không ít rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy đồ ăn, bụng cô lại hơi rục rịch.
“Khách sáo gì chứ.”
Diêu Bội Dung mỉm cười nói: “Mình còn đang định dựa vào cậu giới thiệu anh Trần Trứ cho bọn mình gặp đây.”
“Được chứ, anh Trần Trứ rất tốt, bề ngoài lại đẹp trai, chỉ là anh ấy không nổi tiếng mấy…”
Dù là thời điểm nào, khi nhắc đến Trần Trứ, Viên Viên đều cố gắng đề cao hắn hết sức có thể.
Diêu Bội Dung và Vệ Vi dựa vào đó tiếp tục lắng nghe về nam sinh đang nổi tiếng đợt gần đây. Còn Lưu Hề Ninh làm ra vẻ đang gắp mì, tỏ ra mình không quan tâm, nhưng lại âm thầm vểnh tai lên hóng hớt.
Chính lúc bọn họ đang trò chuyện vô cùng rôm rả, thì âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa túc xá đột nhiên bị người đẩy ra.
Làn gió thu đêm khuya lùa vào, một đám khách không mời mà đến xuất hiện.
Người dẫn đầu là dì quản lý, tiếp theo là các thành viên của bộ tổng hợp sự vụ đến làm việc. Trong tay mọi người đều cầm theo vở, trên cổ đeo thẻ chứng nhận, còn trên cổ tay áo có gắn phù hiệu.
Cả phòng bốc lên mùi thơm, phía dưới còn có lò vi sóng có mì đang sôi sùng sục. Rất hiển nhiên, đây là hành động trái với quy định mà nhà trường liên tục nhấn mạnh, không được sử dụng đồ điện có công suất lớn.
Sắc mặt cô gái đeo phù hiệu đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt đảo qua khắp mọi người bên trong phòng ký túc xá, nghiêm giọng hỏi: “Đây là đồ của ai?”
Lưu Hề Ninh, Diêu Bội Dung, Vệ Vi và Triệu Viên Viên liếc mắt nhìn nhau. Ai cũng không ngờ đen đủi đến thế, ăn vào ngay lúc bộ tổng hợp sự vụ đến kiểm tra phòng.
“Đây là của ai?”
Cô gái đeo phù hiệu tăng âm lượng thêm một chút nữa.
“Của em…”
Không còn cách nào khác, Lưu Hề Ninh chỉ đành đứng ra nhận.
Nhưng, cô nhanh chóng lấy ra chứng nhận mình cũng là thành viên của hội học sinh: “Mà…Em là người của bộ liên lạc. Chị Đào Lỵ là bộ trưởng của bọn em. Mà đợt hội học sinh tuyển thành viên, em muốn vào nhất là bộ tổng hợp sự vụ…”
Lưu Hề Ninh cũng là thành viên của hội học sinh trường. Lúc trước, cô vất vả luyện giới thiệu bản thân trong nhà vệ sinh rất nhiều lần. Mặc dù không bước vào bộ tổng hợp sự vụ có quyền lợi lớn nhất, mạnh mẽ nhất, nhưng đã được tuyển vào bộ liên lạc.
Lưu Hề Ninh tưởng rằng đối phương sẽ nghĩ cùng là người trong hội học sinh, nên sẽ cho chút mặt mũi.
Không ngờ, nữ sinh đeo phù hiệu trên ống tay áo lạnh lùng nhìn, còn hừ một tiếng nói: “Vậy cô chính là người biết luật mà vẫn còn phạm tội, sẽ đánh giá nặng thêm một bậc. Chút nữa tôi sẽ báo cáo cho bộ trưởng Đào Lỵ.”
“Em không.”
Lưu Hề Ninh trợn mắt. Mặc dù cô đã sớm nghe bộ tổng hợp sự vụ rất hung hăng, nhưng không ngờ còn mạnh mẽ như vậy.
Có điều, nếu thân phận bộ liên lạc không có tác, thì bây giờ bọn họ phải nộp lại lò vi sóng, hơn nữa Lưu Hề Ninh còn bị ghi vào danh sách.
“Cháu…Các cháu…”
Trước khi đi, dì trông ký túc xá bất đắc dĩ nói: “Đã nhắc nhở nhiều lần không được dùng lò vi sóng rồi. Hiện tại, nhà trường đang muốn lùng bắt người làm gương, nói không chừng cháu còn bị thông báo phê bình đấy.”
Lưu Hề Ninh nghe được câu này thì vô cùng lo lắng, khuôn mặt nhỏ lập tức tái nhợt.
Nhưng thành phần thích bắt nạt bạn học kiểu này, một khi gặp được người mạnh mẽ hơn mình, thì căn bản không có cách xử lý nào, bản thân rơi vào tình huống hoang mang lo sợ vô cùng.
“…Chỉ là thông báo phê bình, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Vệ Vi định an ủi Lưu Hề Ninh một chút.
Nhưng Lưu Hề Ninh đang vô cùng lo lắng, nghe được câu này thì bỗng tức giận nói: “Người bị phê bình có phải là cậu đâu, đương nhiên không có việc gì rồi. Đến lúc đó, nói không chừng chủ nhiệm lớp và phụ đạo viên sẽ tìm mình trách mắng đấy.”
“Cũng không phải mình bảo cậu nấu mình, cậu trách mình làm gì?”
Vệ Vi nhỏ giọng phản bác.
“Thôi đừng nói nữa.”
Diêu Bội Dung can ngăn tranh cãi, sau đó hỏi Lưu Hề Ninh: “Cậu quan hệ với bộ trưởng của mình thế nào, có thể nhờ chị ấy giúp đỡ nói chuyện không?”
“Quan hệ bình thường.”
Lưu Hề Ninh bực bội nói: “Trong mắt chị ấy, mình chỉ là người làm việc bình thường, chẳng có chút khác biệt so với các thành viên khác.”
“Vậy trong trường cậu còn mối quan hệ nào khác không?”
Diêu Bội Dung lại hỏi.
“Không có…”
Lưu Hề Ninh đột nhiên thở dài, bất cần nói: “Mình là một sinh viên năm nhất, còn có mối quan hệ nào được chứ? Thông báo phê bình thì phê bình thôi, cùng lắm không học nữa là được chứ gì?”
“Nói nhăng nói cuội.”
Diêu Bội Dung nhìn Lưu Hề Ninh tức giận, còn Vệ Vi tỏ ra tủi thân, thì ánh mắt của cô theo bản năng bỗng nhìn về phía Triệu Viên Viên.
Cô thấy Triệu Viên Viên vẫn bình thản, đột nhiên Diêu Bội Dung nhớ ra mấy người phía sau của cô bạn cùng phòng này.
Thế là, Diêu Bội Dung nhẹ nhàng đi qua: “Viên Viên, bởi vì chút chuyện nhỏ này mà phải nhận thông báo phê bình đúng là không đáng. Cậu có thể hỏi Trần Trư một chút, xem cậu ấy có quen biết ai được không?”
Đúng vậy.
Mắt Lưu Hề Ninh sáng lên, chợt hiểu ra một chuyện. Dù Trần Trứ và Tống Vi Vi cũng là sinh viên năm nhất, nhưng mức độ được chú ý của bọn họ lại giống như trời với đất, không cùng một cấp độ với mình. Có thể, hai người này sẽ có cách.
“Ừ.”
Triệu Viên Viên nghiêng khuôn mặt bầu bĩnh của mình qua một bên, suy nghĩ chút rồi nói: “Mình cảm thấy việc này không nhất định phải làm phiền đến anh Trần Trứ.”
Diêu Bội Dung và Lưu Hề Ninh chắc chắn hiểu lầm, nên miệng Lưu Hề Ninh giật giật. Nhưng hiện tại, cô đã không còn tâm trạng muốn làm ầm lên rồi.
Diêu Bội Dung không đành lòng, nên tiếp tục khuyên nhủ: “Viên Viên, mặc dù trước đó Hề Ninh gây chuyện với cậu, nhưng có là thế nào thì chúng ta vẫn ở cùng phòng ký túc. Nếu có thể giúp được, vẫn nên giúp một chút…”
“Bội Dung, ý mình không phải như vậy.”
Triệu Viên Viên cầm lấy điện thoại nói: “Ý mình là để mình hỏi xem có giải quyết được việc này không, nếu không được sẽ nhờ anh Trần Trứ.”
“Cậu?”
Diêu Bội Dung, Lưu Hề Ninh và Vệ Ninh trợn tròn mắt. Triệu Viên Viên có khả năng này sao?
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba bạn cùng phòng, Triệu Viên Viên lập tức gọi điện cho Lang Lực Phong, bộ trưởng bộ tổng hợp sự vụ, mà trong buổi ăn khuya đêm nay vừa mới thêm vào danh bạ.
“Anh Lực Phong, em có chuyện muốn nhờ anh một chút ạ…”
Triệu Viên Viên bèn kể lại chuyện vừa xảy ra trong phòng ký túc.
Khi Triệu Viên Viên đang trò chuyện, Diêu Bội Dung nhỏ giọng hỏi Lưu Hề Ninh: “Lực Phong là ai?”
“Không biết có phải bộ trưởng bộ tổng hợp sự vụ Lang Lực Phong hay không?”
Lưu Hề Ninh lo lắng nuốt nước bọt. Cô nghe đồng, bộ trưởng Lang rất được giáo viên Đoàn Ủy coi trọng, khả năng qua năm sẽ trở thành phó chủ tịch.
Sao Triệu Viên Viên có thể thoải mái liên lạc với người cập bậc này?
Một lát sau, Triệu Viên Viên kết thúc trò chuyện, rồi quay qua mỉm cười nói với Lưu Hề Ninh: “Anh Lực Phong nói để anh ấy xử lý. Nhưng anh ấy nhắc nhở chúng ta sau này chú ý một chút, trường học làm vậy vì muốn an toàn.”
“À…Ừ, ừ, mình biết rồi.”
Giờ phút này, đầu óc Lưu Hề Ninh trống không, ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết làm sao hồi phục.
Trong phòng ký túc xá cũng bỗng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng gõ chữ cạch cạch của Triệu Viên Viên.
Kết quả, còn chưa đến ba phút, vị nữ sinh đeo phù hiệu vừa nãy còn hung hăng, đã bưng lò vi sóng trở về.
Cô đặt chiếc lò vi sóng lên mặt bàn, trừng mắt nhìn Lưu Hề Ninh, còn tỏ ra tức giận nói: “Đã quen bộ trưởng Lang rồi, mà còn không nói sớm.”
“Hừ.”
Nữ sinh đeo phù hiệu bước ra, đóng cửa lại.
“Cái gì?”
Một lúc sau, Lưu Hề Ninh mới phản ứng lại. Cô lập tức nhảy từ trên ghế xuống, chạy đến chỗ Viên Viên hỏi: “Viên Viên, sao cậu lại quen được bộ trưởng Lang, bình thường muốn làm quen với anh ấy đâu phải chuyện dễ.”
“Anh Trần Trứ giới thiệu.”
Triệu Viên Viên không hiểu tại sao bạn cùng phòng lại phản ứng mạnh như vậy, với lại anh Lực Phong nói chuyện cũng nhẹ nhàng mà, sao có chuyện khó gần được.
“Trần Trứ giới thiệu?”
Lưu Hề Ninh ngẩn người ra: “Ngoại trừ bộ trưởng Lang, cậu ấy còn giới thiệu ai trong hội học sinh cho cậu nữa không?”
“Có chủ tịch hội học sinh Triệu Thần, bí thư Thượng Đông Linh, bộ trưởng bộ liên lạc chị Đào Lỵ, anh Lực Phong bộ trưởng bộ tổng hợp sự vụ, học trưởng Đỗ Tu bộ trưởng bộ tuyên truyền.
Triệu Viên lần lượt nói ra từng người, mỗi một cái tên đều khiến Lưu Hề Ninh run lên, bởi vì tất cả người có địa vị trong hội học sinh đều được kể ra.
“Trần Trứ chỉ là sinh viên năm nhất, sao có mối quan hệ rộng như vậy được?”
Diêu Bội Dung hỏi, coi như thay lời của Lưu Hề Ninh.
“Anh Trần Trứ giỏi lắm.”
Triệu Viên Viên nghiêm túc trả lời. Bởi khi cô đi cùng anh Trần Trứ, những người mà cô tiếp xúc phần lớn đều muốn lấy lòng Trần Trứ.
Diêu Bội Dung và Lưu Hề Ninh nhìn nhau, Vệ Vi ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Trần Trứ nói cậu ấy có nữ sinh mình thích rồi, Viên Viên cậu đã gặp chưa? Cô ấy có xinh đẹp không, kể lại một chút cho bọn mình nghe được không?”
“Nữ sinh mình thích?”
Vấn đề này, Triệu Viên Viên cảm thấy khó hơn cả chuyện mình xin về chiếc lò vi sóng vừa rồi.
Cô bỗng nhiên giật mình, bởi vì trong một giây thôi chẳng hiểu trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh hai chị gái.
…. Nhưng cuối cùng cô vẫn tả chị gái xinh đẹp ở Quảng Mỹ kia, dù sao hiện tại đây mới là cô gái xác định quan hệ với anh Trần Trứ.
“Đương nhiên bạn gái anh Trần Trứ rất xinh đẹp rồi, cấp bậc hoa khôi trường.”
Triệu Viên Viên tự hảo kể:
“Chị ấy cao khoảng 1 mét 7, dáng người cân đối hoàn hảo, tóc dài tới eo, hơn nữa được rất nhiều bạn trai theo đuổi. Nhưng chị ấy chỉ thích một người, là anh Trần Trứ thôi…”
Chiều ngày hôm say, có một cô gái gần như y hệt miêu tả của Triệu Viên Viên, cô đang đứng ở khu A bên trong Thung Lũng Công Nghệ, ngay trước văn phòng của Công nghệ thông tin SuiHui.
Cô nhìn cô bạn thân bên cạnh nói:
“Đây là văn phòng công ty của chủ nhiệm Trần sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận