Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 120: Tỏ tình thất bại sẽ không còn là bạn bè
Trần Trứ còn không biết cha mẹ đang thảo luận vấn đề yêu đương của mình khá kịch liệt. Hắn tắm rửa xong thì lên giường nằm, kiểm tra một chút tình hình cổ phiếu, sau đó theo thói quen nghịch điện thoại.
Đúng là mặc kệ năm 2024 hay năm 2007 thì thói quen sử dụng điện thoại vẫn không thay đổi.
Trải qua một ngày nghỉ, các nhóm chat trên QQ tương đối náo nhiệt, ngay cả trong lớp cũng không kém phần sôi động.
Trong nhóm Cos, mấy người bạn thân nhắn tin đã về nhà bình an, sau đó là bắt đầu chém gió.
Đợi đến khi Trần Trứ và Du Huyền xuất hiện, cả đám thi nhau hỏi xem có tình huống lãng mạn nào khi xem phim không?
Vương Trường Hoa: Trần Trứ, nghe nói mày thích dùng từ đồng âm để đặt biệt hiệu cho mọi người đúng không?
Ngô Dư: Vừa rồi bọn mình có bàn bạc qua, cũng đặt cho cậu và Du Huyền một biệt danh.
Hai người này lại vô tình phối hợp ăn ý với nhau.
Trần Trứ và Du Huyền cùng hỏi một lúc: Gọi là gì?
Vương Trường Hoa: Trần Du lạc yến.
Trần Trứ im lặng.
Du Huyền: Có ý gì?
Ngô Dư: Đồng âm với ‘Chim sa cá lặn’ đó, Cos à cậu ngốc thật đấy.
Du Huyền: Ha ha ha, nhưng nghe cũng êm tai đó, cám ơn bạn Trường Hoa.
Vương Trường Hoa: Khách sáo cái gì, đây chỉ là một chút tài lẻ nổi lên của tảng băng chìm thôi.
Ngô Dư: Không nói phét thì chết à? Cái này rõ ràng là do Viên Viên nghĩ ra, Viên Viên mới thật sự là tài nữ.
Triệu Viên Viên học ở học viên Ngôn ngữ và Văn Học Trung Quốc của Trung Đại. Trần Trứ do lợi thế trùng sinh nên mới thi đại học được 138 điểm.
Còn Triệu Viên Viên dựa vào tích lũy kiến thức cùng năng khiếu văn học, nên thi đại học môn ngữ văn còn cao hơn Trần Trứ một điểm.
Còn nhóm Sweet, cũng không ngừng xuất hiện tin nhắn mới. Mà lần này, Trần Trứ bất ngờ phát hiện, thỉnh thoảng Tống Thì Vi sẽ gửi tin nhắn vào trong nhóm.
Loại tình huống này vô cùng hiếm gặp, trước kia có người hỏi cô, cô cũng trả lời cực kỳ ngắn gọn.
Mặt khác, đây là thời gian nghỉ lễ, nên Mưu Giai Văn liên tục hô hào muốn đi ăn với nhau một bữa. Bởi vì lúc trước thời gian hẹn trùng với nhóm Cos, nên mọi người chuyển qua ngày mùng 3.
Hiện tại, Mưu Giai Văn tiếp tục nhắc nhở.
Mưu Giai Văn: Vi Vi, mai bọn mình tập hợp, cậu có thể tham gia chút không?
Tống Thì Vi: Mình không đi được.
Mưu Giai Văn: Ừ, vậy là mấy ngày nghỉ, mấy người bọn mình không ai gặp được cậu sao?
Với câu trả lời này, Tống Thì Vi coi màn hình của mình như bị hỏng, không hề có câu trả lời.
Cũng may, trong nhóm còn có Hoàng Bách Hàm, cu cậu tích cực bàn bạc xem ngày mai hẹn nhau thế nào.
Có lẽ, Đại Hoàng rất muốn gặp Mưu Giai Văn, được kích thích bởi thứ gọi là yêu thầm, nên hormone điên cuồng tăng cao, lộ ra thái độ vô cùng tích cực.
Thật ra, bản thân cậu ta rất sợ, thậm chí cũng không biết mình có nên nói ra tình cảm với tiểu Mưu hay không. Nhưng được thằng bạn thân cổ vũ, giống như thần tình yêu đưa ra nhận xét vậy.
Vốn dĩ tình cảm chỉ mới nhen nhóm nhỏ tí ti, chớp mắt cảm xúc này đã bành trướng thành cây cổ thụ.
Có điều, cái cây này phát triển quá nhanh, cành lá tươi tốt rậm rạp, cũng che lại tầm nhìn của thằng bạn với mọi thứ.
Hoàng Bách Hàm: Tiểu Mưu, cậu muốn ăn gì?
Mưu Giai Văn: Để mình nghĩ đã.
Hắn nhìn tin nhắn trong nhóm, đột nhiên thấy thân thể hơi mệt, bởi vì hôm nay cũng vừa tụ tập ăn uống.
“Không ngờ trùng sinh rồi, thế mà vẫn cảm nhận được cảm giác mệt mỏi khi làm việc cả ngày cả đêm.”
Trần Trứ hít một hơi thật sâu, thế là nhắn tin riêng cho Viên Viên: Em đang cảm thấy thế nào?
Viên Viên trả lời: Em có cảm giác giống như mình đã xem một bộ phim, nhưng ngày mai còn phải giả vờ như chưa từng xem bộ phim đó lần nào.
Viên Viên đưa ra ví dụ quá chuẩn xác, khiến Trần Trứ đành nở nụ cười gượng gạo.
Lúc này, Mưu Gia Văn đột nhiên nói: Hay đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi, cũng lâu rồi mình chưa ăn, các cậu thấy sao?
Trần Trứ: Không được, gần đây mình bị nóng trong người.
Viên Viên: Em cũng vậy, chị tiểu Mưu.
Một lúc sau, Hoàng Bách Hàm cũng nhắn lại: Thật ra…mình cũng đang bị nóng trong.
Ăn lẩu cũng giống như ăn KFC, thỉnh thoảng sẽ thèm ăn một bữa, nhưng vừa ăn xong thì phải một tuần sau mới có thể tiếp tục ăn nữa.
Mưu Giai Văn cảm thấy kỳ lạ, sao đột nhiên ba người đều bị nóng trong vậy? Nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành đổi một nhà hàng ở Quảng Đông chuyên món thanh đạm.
Trưa ngày hôm sau, mọi người đến địa điểm đã hẹn trước, Mưu Giai Văn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Trứ và Triệu Viên Viên, nhịn không được nói đùa: “Hình như hôm qua các cậu bận rộn lắm nhỉ?”
Trần Trứ và Viên Viên cười xấu hổ. Ngay cả buổi nói chuyện hôm qua, đã có rất nhiều lời, nhiều câu chuyện được nói qua, đúng như Viên Viên đưa ra ví dụ, giống như xem một bộ phim đến hai lần còn phải giả vờ như lần đầu.
Nhưng lần này Trần Trứ còn một nhiệm vụ, là quan sát mối quan hệ giữa Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm.
Hắn nhận ra:
Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm có rất nhiều chủ đề chung, nếu hai người là bạn bình thường trò chuyện đủ chuyện trên trời dưới biển thì được, nhưng ở giữa đó thiếu mất một loại là cảm xúc.
Nói một cách rõ ràng hơn, giữa hai người này còn chẳng hấp dẫn bằng Vương Trường Hoa và Ngô Dư.
Hình dung thế nào đây? Mưu Giai Văn chỉ xem Hoàng Bách Hàm như bạn bè bình thường, nhưng Đại Hoàng lại động tâm.
“Chuyện này không ổn rồi.”
Trần Trứ nhíu mày. Hôm qua hắn nghe Đại Hoàng nói thích Mưu Giai Văn, vì tránh cho thằng bạn đi vào vết xe đổ đời trước, nên hắn muốn gán ghép hai người thành một đôi.
Bây giờ nhìn lại, thấy mình hơi nóng vội thì phải.
Cơm nước xong xuôi, mấy người rủ nhau đi dạo cửa hàng ở Thiên Hà Thành.
Cả đám rủ nhau lên tầng 6 có khu vui chơi. Thời điểm Mưu Giai Văn điều khiển xe mô tô điện, còn Hoàng Bách Hàm bên cạnh cổ vũ đến đỏ cả mặt.
Trần Trứ nhìn thấy càng đau đầu, nhịn không được đành đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Đại Hoàng đi vệ sinh nhìn thấy Trần Trứ. Cu cậu người đầy mồ hôi nói: “Sao mày không ở trong chơi, tao cùng tiểu Mưu phối hợp rất hợp đấy. Sau kỳ nghỉ, khi nào mày đến trường của tao, giúp tao tỏ tình với tiểu Mưu?”
Hắn nhìn thằng bạn thân đang vô cùng mong chờ, bản thân do dự một chút, nhưng vẫn nói ra: “Chờ thêm một thời gian nữa, tao có cảm giác bây giờ hơi sớm.”
“Là sao?”
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên.
Hôm qua, mình nói thời điểm chưa thích hợp, mà mày cứ giục tao tỏ tình. Vất vả lắm tao mới củng cố lại tâm lý, trong lòng vô cùng mong chờ, thì mày lại muốn chờ thêm chút nữa.
“Bởi vì tao cảm thấy, hiện tại Mưu Giai Văn chưa có tâm trạng nói chuyện yêu đương.”
Trần Trứ nói ra phát hiện của mình.
“Chẳng phải hôm qua mày nói, cậu ấy có khả năng để ý đến tao, nên mới thường xuyên rủ tao đi ăn còn gì?”
Hoàng Bách Hàm hỏi ngược lại.
Đúng là hôm qua mình nói câu đó, bây giờ lại giống như cái boomerang bay ngược về phía mình.
“Có phải tao nói cậu ấy không thích mày đâu.”
Trần Trứ giải thích: “Nhưng Mưu Giai Văn chưa từng trải qua chuyện yêu, cũng chưa biết cảm giác tình yêu là gì. Cậu ấy điên cuồng tung tin đồn nhảm giữa tao và Tống Thì Vi, bởi vì suốt ngày đọc tiểu thuyết tình cảm, nhưng thật ra cô ấy không nghĩ vào một ngày nào đó mình sẽ yêu.”
“Cô ấy và Viên Viên, là kiểu con gái thoải mái vô tư.”
Trần Trứ nói tiếp: “Cho nên, cách tốt nhất là gieo vào lòng cô ấy cảm giác muốn yêu. Khi đó, mày là người con trai duy nhất bên cạnh cậu ấy, thì xác suất thành công sẽ cao hơn.”
Việc này giống như việc tặng quà, người ta rõ ràng không muốn nhận, thì tặng kiểu gì?
“Làm sao để cô ấy muốn yêu?”
Hoàng Bách Hàm buồn rầu nói: “Cậu ấy cũng không phải người máy.”
“Thì những lúc ở cùng nhau, dần dần đốt cháy cảm xúc, để cho cậu ấy dần nhận ra mình thực sự cần một người bạn trai.” Trần Trứ nói.
Tiếp tục dùng việc tặng quà làm ví dụ, đó chính là tạo ra một thời điểm thích hợp, làm cho đối phương không nhận quà không được.
Hoàng Bách Hàm không trả lời, nếu như hôm qua Trần Trứ không động viên cu cậu, có lẽ cậu ta có thể chờ đợi.
Nhưng hôm qua vừa được lên giây cót tinh thần, cảm xúc trong lòng Hoàng Bách Hàm tăng lên. Nên bây giờ, cậu ta có nhìn Mưu Giai Văn ở góc độ nào cũng thấy cô ấy thật đáng yêu, trong lòng lúc nào cũng muốn nhanh đến ngày hôm sau để có thể nhìn thấy cô ấy.
“Nếu như tao vẫn muốn làm theo kế hoạch, sau lễ tỏ tình thì sao?”
Hoàng Bách Hàm trầm giọng nói.
“Đó là mày đang dọa cậu ấy.”
Trần Trần cảm thấy lo lắng.
Trong thực tế, có rất nhiều mối quan hệ kiểu này, nếu không tỏ tình thì tất cả mọi người có thể thoải mái chơi đùa.
Nhưng sau khi tỏ tình, rất có khả năng sẽ mất đi người bạn này.
Trần Trứ không biết Đại Hoàng có nghe hắn khuyên không. Xem ra, sau khi nghỉ lễ, mình phải đến Hoa Công một chuyến, nói cho thằng bạn tỉnh ra mới được.
Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh rất nhanh đã kết thúc, mọi người lại trở về trường học của mình, nhưng sinh viên năm đại học khóa 2007 cuối cùng đã không phải là tân sinh nữa rồi.
Chuyện thứ nhất Trần Trứ cần giải quyết, chính là hồ sơ bản kế hoạch lập nghiệp chưa được phê duyệt kia.
Đúng là mặc kệ năm 2024 hay năm 2007 thì thói quen sử dụng điện thoại vẫn không thay đổi.
Trải qua một ngày nghỉ, các nhóm chat trên QQ tương đối náo nhiệt, ngay cả trong lớp cũng không kém phần sôi động.
Trong nhóm Cos, mấy người bạn thân nhắn tin đã về nhà bình an, sau đó là bắt đầu chém gió.
Đợi đến khi Trần Trứ và Du Huyền xuất hiện, cả đám thi nhau hỏi xem có tình huống lãng mạn nào khi xem phim không?
Vương Trường Hoa: Trần Trứ, nghe nói mày thích dùng từ đồng âm để đặt biệt hiệu cho mọi người đúng không?
Ngô Dư: Vừa rồi bọn mình có bàn bạc qua, cũng đặt cho cậu và Du Huyền một biệt danh.
Hai người này lại vô tình phối hợp ăn ý với nhau.
Trần Trứ và Du Huyền cùng hỏi một lúc: Gọi là gì?
Vương Trường Hoa: Trần Du lạc yến.
Trần Trứ im lặng.
Du Huyền: Có ý gì?
Ngô Dư: Đồng âm với ‘Chim sa cá lặn’ đó, Cos à cậu ngốc thật đấy.
Du Huyền: Ha ha ha, nhưng nghe cũng êm tai đó, cám ơn bạn Trường Hoa.
Vương Trường Hoa: Khách sáo cái gì, đây chỉ là một chút tài lẻ nổi lên của tảng băng chìm thôi.
Ngô Dư: Không nói phét thì chết à? Cái này rõ ràng là do Viên Viên nghĩ ra, Viên Viên mới thật sự là tài nữ.
Triệu Viên Viên học ở học viên Ngôn ngữ và Văn Học Trung Quốc của Trung Đại. Trần Trứ do lợi thế trùng sinh nên mới thi đại học được 138 điểm.
Còn Triệu Viên Viên dựa vào tích lũy kiến thức cùng năng khiếu văn học, nên thi đại học môn ngữ văn còn cao hơn Trần Trứ một điểm.
Còn nhóm Sweet, cũng không ngừng xuất hiện tin nhắn mới. Mà lần này, Trần Trứ bất ngờ phát hiện, thỉnh thoảng Tống Thì Vi sẽ gửi tin nhắn vào trong nhóm.
Loại tình huống này vô cùng hiếm gặp, trước kia có người hỏi cô, cô cũng trả lời cực kỳ ngắn gọn.
Mặt khác, đây là thời gian nghỉ lễ, nên Mưu Giai Văn liên tục hô hào muốn đi ăn với nhau một bữa. Bởi vì lúc trước thời gian hẹn trùng với nhóm Cos, nên mọi người chuyển qua ngày mùng 3.
Hiện tại, Mưu Giai Văn tiếp tục nhắc nhở.
Mưu Giai Văn: Vi Vi, mai bọn mình tập hợp, cậu có thể tham gia chút không?
Tống Thì Vi: Mình không đi được.
Mưu Giai Văn: Ừ, vậy là mấy ngày nghỉ, mấy người bọn mình không ai gặp được cậu sao?
Với câu trả lời này, Tống Thì Vi coi màn hình của mình như bị hỏng, không hề có câu trả lời.
Cũng may, trong nhóm còn có Hoàng Bách Hàm, cu cậu tích cực bàn bạc xem ngày mai hẹn nhau thế nào.
Có lẽ, Đại Hoàng rất muốn gặp Mưu Giai Văn, được kích thích bởi thứ gọi là yêu thầm, nên hormone điên cuồng tăng cao, lộ ra thái độ vô cùng tích cực.
Thật ra, bản thân cậu ta rất sợ, thậm chí cũng không biết mình có nên nói ra tình cảm với tiểu Mưu hay không. Nhưng được thằng bạn thân cổ vũ, giống như thần tình yêu đưa ra nhận xét vậy.
Vốn dĩ tình cảm chỉ mới nhen nhóm nhỏ tí ti, chớp mắt cảm xúc này đã bành trướng thành cây cổ thụ.
Có điều, cái cây này phát triển quá nhanh, cành lá tươi tốt rậm rạp, cũng che lại tầm nhìn của thằng bạn với mọi thứ.
Hoàng Bách Hàm: Tiểu Mưu, cậu muốn ăn gì?
Mưu Giai Văn: Để mình nghĩ đã.
Hắn nhìn tin nhắn trong nhóm, đột nhiên thấy thân thể hơi mệt, bởi vì hôm nay cũng vừa tụ tập ăn uống.
“Không ngờ trùng sinh rồi, thế mà vẫn cảm nhận được cảm giác mệt mỏi khi làm việc cả ngày cả đêm.”
Trần Trứ hít một hơi thật sâu, thế là nhắn tin riêng cho Viên Viên: Em đang cảm thấy thế nào?
Viên Viên trả lời: Em có cảm giác giống như mình đã xem một bộ phim, nhưng ngày mai còn phải giả vờ như chưa từng xem bộ phim đó lần nào.
Viên Viên đưa ra ví dụ quá chuẩn xác, khiến Trần Trứ đành nở nụ cười gượng gạo.
Lúc này, Mưu Gia Văn đột nhiên nói: Hay đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi, cũng lâu rồi mình chưa ăn, các cậu thấy sao?
Trần Trứ: Không được, gần đây mình bị nóng trong người.
Viên Viên: Em cũng vậy, chị tiểu Mưu.
Một lúc sau, Hoàng Bách Hàm cũng nhắn lại: Thật ra…mình cũng đang bị nóng trong.
Ăn lẩu cũng giống như ăn KFC, thỉnh thoảng sẽ thèm ăn một bữa, nhưng vừa ăn xong thì phải một tuần sau mới có thể tiếp tục ăn nữa.
Mưu Giai Văn cảm thấy kỳ lạ, sao đột nhiên ba người đều bị nóng trong vậy? Nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành đổi một nhà hàng ở Quảng Đông chuyên món thanh đạm.
Trưa ngày hôm sau, mọi người đến địa điểm đã hẹn trước, Mưu Giai Văn nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Trứ và Triệu Viên Viên, nhịn không được nói đùa: “Hình như hôm qua các cậu bận rộn lắm nhỉ?”
Trần Trứ và Viên Viên cười xấu hổ. Ngay cả buổi nói chuyện hôm qua, đã có rất nhiều lời, nhiều câu chuyện được nói qua, đúng như Viên Viên đưa ra ví dụ, giống như xem một bộ phim đến hai lần còn phải giả vờ như lần đầu.
Nhưng lần này Trần Trứ còn một nhiệm vụ, là quan sát mối quan hệ giữa Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm.
Hắn nhận ra:
Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm có rất nhiều chủ đề chung, nếu hai người là bạn bình thường trò chuyện đủ chuyện trên trời dưới biển thì được, nhưng ở giữa đó thiếu mất một loại là cảm xúc.
Nói một cách rõ ràng hơn, giữa hai người này còn chẳng hấp dẫn bằng Vương Trường Hoa và Ngô Dư.
Hình dung thế nào đây? Mưu Giai Văn chỉ xem Hoàng Bách Hàm như bạn bè bình thường, nhưng Đại Hoàng lại động tâm.
“Chuyện này không ổn rồi.”
Trần Trứ nhíu mày. Hôm qua hắn nghe Đại Hoàng nói thích Mưu Giai Văn, vì tránh cho thằng bạn đi vào vết xe đổ đời trước, nên hắn muốn gán ghép hai người thành một đôi.
Bây giờ nhìn lại, thấy mình hơi nóng vội thì phải.
Cơm nước xong xuôi, mấy người rủ nhau đi dạo cửa hàng ở Thiên Hà Thành.
Cả đám rủ nhau lên tầng 6 có khu vui chơi. Thời điểm Mưu Giai Văn điều khiển xe mô tô điện, còn Hoàng Bách Hàm bên cạnh cổ vũ đến đỏ cả mặt.
Trần Trứ nhìn thấy càng đau đầu, nhịn không được đành đi ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Đại Hoàng đi vệ sinh nhìn thấy Trần Trứ. Cu cậu người đầy mồ hôi nói: “Sao mày không ở trong chơi, tao cùng tiểu Mưu phối hợp rất hợp đấy. Sau kỳ nghỉ, khi nào mày đến trường của tao, giúp tao tỏ tình với tiểu Mưu?”
Hắn nhìn thằng bạn thân đang vô cùng mong chờ, bản thân do dự một chút, nhưng vẫn nói ra: “Chờ thêm một thời gian nữa, tao có cảm giác bây giờ hơi sớm.”
“Là sao?”
Hoàng Bách Hàm ngạc nhiên.
Hôm qua, mình nói thời điểm chưa thích hợp, mà mày cứ giục tao tỏ tình. Vất vả lắm tao mới củng cố lại tâm lý, trong lòng vô cùng mong chờ, thì mày lại muốn chờ thêm chút nữa.
“Bởi vì tao cảm thấy, hiện tại Mưu Giai Văn chưa có tâm trạng nói chuyện yêu đương.”
Trần Trứ nói ra phát hiện của mình.
“Chẳng phải hôm qua mày nói, cậu ấy có khả năng để ý đến tao, nên mới thường xuyên rủ tao đi ăn còn gì?”
Hoàng Bách Hàm hỏi ngược lại.
Đúng là hôm qua mình nói câu đó, bây giờ lại giống như cái boomerang bay ngược về phía mình.
“Có phải tao nói cậu ấy không thích mày đâu.”
Trần Trứ giải thích: “Nhưng Mưu Giai Văn chưa từng trải qua chuyện yêu, cũng chưa biết cảm giác tình yêu là gì. Cậu ấy điên cuồng tung tin đồn nhảm giữa tao và Tống Thì Vi, bởi vì suốt ngày đọc tiểu thuyết tình cảm, nhưng thật ra cô ấy không nghĩ vào một ngày nào đó mình sẽ yêu.”
“Cô ấy và Viên Viên, là kiểu con gái thoải mái vô tư.”
Trần Trứ nói tiếp: “Cho nên, cách tốt nhất là gieo vào lòng cô ấy cảm giác muốn yêu. Khi đó, mày là người con trai duy nhất bên cạnh cậu ấy, thì xác suất thành công sẽ cao hơn.”
Việc này giống như việc tặng quà, người ta rõ ràng không muốn nhận, thì tặng kiểu gì?
“Làm sao để cô ấy muốn yêu?”
Hoàng Bách Hàm buồn rầu nói: “Cậu ấy cũng không phải người máy.”
“Thì những lúc ở cùng nhau, dần dần đốt cháy cảm xúc, để cho cậu ấy dần nhận ra mình thực sự cần một người bạn trai.” Trần Trứ nói.
Tiếp tục dùng việc tặng quà làm ví dụ, đó chính là tạo ra một thời điểm thích hợp, làm cho đối phương không nhận quà không được.
Hoàng Bách Hàm không trả lời, nếu như hôm qua Trần Trứ không động viên cu cậu, có lẽ cậu ta có thể chờ đợi.
Nhưng hôm qua vừa được lên giây cót tinh thần, cảm xúc trong lòng Hoàng Bách Hàm tăng lên. Nên bây giờ, cậu ta có nhìn Mưu Giai Văn ở góc độ nào cũng thấy cô ấy thật đáng yêu, trong lòng lúc nào cũng muốn nhanh đến ngày hôm sau để có thể nhìn thấy cô ấy.
“Nếu như tao vẫn muốn làm theo kế hoạch, sau lễ tỏ tình thì sao?”
Hoàng Bách Hàm trầm giọng nói.
“Đó là mày đang dọa cậu ấy.”
Trần Trần cảm thấy lo lắng.
Trong thực tế, có rất nhiều mối quan hệ kiểu này, nếu không tỏ tình thì tất cả mọi người có thể thoải mái chơi đùa.
Nhưng sau khi tỏ tình, rất có khả năng sẽ mất đi người bạn này.
Trần Trứ không biết Đại Hoàng có nghe hắn khuyên không. Xem ra, sau khi nghỉ lễ, mình phải đến Hoa Công một chuyến, nói cho thằng bạn tỉnh ra mới được.
Bảy ngày nghỉ Quốc Khánh rất nhanh đã kết thúc, mọi người lại trở về trường học của mình, nhưng sinh viên năm đại học khóa 2007 cuối cùng đã không phải là tân sinh nữa rồi.
Chuyện thứ nhất Trần Trứ cần giải quyết, chính là hồ sơ bản kế hoạch lập nghiệp chưa được phê duyệt kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận