Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 139: Muốn gặp cũng không dám gặp
“Tao…Đang bận.”
Hoàng Bách Hàm trả lời mập mờ.
“Đang bận?”
Trần Trứ cau mày một cái. Hắn là người kinh nghiệm phong phú, nên chỉ nghe qua đã thấy sự việc không ổn.
Cụ thể là thế này, câu hỏi ‘có đây không?’ hoặc ‘đang làm cái gì đấy?’, thì với mỗi mối quan hệ sẽ có ý nghĩa khác nhau, chia ra mấy trường hợp cụ thể.
Nếu là bạn bè đã lâu không gặp mặt thì câu hỏi đang làm gì đấy, tương đương với mày có tiền không tao mượn.
Còn đôi đang yêu nhau hỏi em đang làm gì đấy, đơn giản là anh nhớ em.
Lãnh đạo hỏi đang làm gì đấy, rõ ràng là muốn giao nhiệm vụ hoặc chỉ ra công việc vừa được giao không làm tốt, bây giờ phải làm lại.
Còn Trần Trứ hỏi câu mày đang làm gì thế, câu hỏi này có ý hỏi thử.
Lúc này, nếu Hoàng Bách Hàm trả lời ‘tao đang có việc chút nữa gọi lại’, thì Trần Trứ sẽ không nghi ngờ cái gì.
Nhưng câu trả lời kia của Đại Hoàng, chứng tỏ trong lòng có gì đấy, nhưng kinh nghiệm xã hội còn yếu kém, nên chỉ một câu hỏi của Trần Trứ đã lộ ngay ra vấn đề.
Nhưng, Trần Trứ vẫn chưa xác định được rốt cuộc Hoàng Bách Hàm gặp phải chuyện gì, thậm chí thằng này còn không dám nói với mình, nên hắn phải truy hỏi đến cùng: “Chuyện quốc gia đại sự nào khiến mày bận rộn thế.”
“Học, hội học sinh.”
Cách trả lời của Đại Hoàng rõ ràng không muốn tiếp tục trò chuyện nữa: “Sao thế? Nếu không có chuyện gì tao cúp điện thoại đây.”
Trần Trứ lập tức nói: “Tuần này chúng ta tổ chức buổi trà sớm đi, từ khi lên đại học chưa từng ăn trà sớm lần nào.”
Trà sớm hay còn gọi là Yum Cha, một trong những phong tục ẩm thực dân gian của Quảng Đông. Trong phòng trà đặt mấy lồng sủi cảo, chân gà…tóm lại là mấy món DimSum kèm với một ấm trà. Mấy người bạn tụ tập lại ăn uống nói chuyện, cũng được coi là cách thức giết thời gian hữu hiệu.
“Tuần này tao không rảnh?”
Hoàng Bách Hàm đã nghĩ rất kỹ cách ứng đối với tình huống này, nên lập tức đưa ra phương án từ chối: “Tuần này tao muốn đến chỗ bà ngoại.”
“Vậy à…Thôi được rồi.”
Trần Trứ không nói gì nữa, lập tức ngắt điện thoại.
Thằng chó này, phía đầu bên kia điện thoại khắp nơi đều vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, tất nhiên không phải địa điểm hội học sinh làm việc, chỗ làm việc nào mà chill thế chứ?
Hoàng Bách Hàm không nghĩ tới Trần Trứ đã nhìn ra lời nói dối của mình, nên vừa cất điện thoại đi vừa thở dài một hơi.
Cậu không muốn tham gia buổi trà sớm, vì mình thật sự không biết đối mặt với Mưu Giai Văn thế nào, cho nên tìm lý do không đi.
Hiện tại, trong đầu Hoàng Bách Hàm rất rối, một là trong trường học phải làm sao tránh tiểu Mưu.
Còn một điểm nữa là cậu ta muốn tránh tất cả các mối quan hệ liên quan, khiến đôi khi Hoàng Bách Hàm nghĩ đến ‘sau này không gặp nhau nữa’ khiến tim thắt lại.
Rất nhiều đêm, Hoàng Bách Hàm mất ngủ, cu cậu đều mở ra ảnh của Mưu Giai Văn trong QQ, sau đó nhìn lần lượt từng status cô đã viết.
Cậu rất thích tiểu Mưu, bây giờ vẫn thích, dù sao đây là cô gái đầu tiên khiến tim cậu đập loạn nhịp mà.
Thế nhưng, mình thích thì có tác dụng gì chứ? Mưu Giai Văn chỉ coi mình là bạn.
Còn bây giờ mình đang làm gì…
Lúc này, từ phía sau có người gọi: “Bách Hàm, em xem bộ quần áo này có được không?”
Hứa Duyệt ướm thử một cái váy ngắn bên ngoài có đính giả kim cương, xoay xoay người hỏi thăm.
“Vâng, rất đẹp.”
Hoàng Bách Hàm nhìn chăm chú rồi nói.
Gương mặt xinh dẹp của Hứa Duyệt lại thêm dáng người cân đối, đúng là rất thích hợp mặc những loại váy kiểu này.
Nhất là ngực của cô vô cùng đầy đặn, khiến cho bất kỳ một tên con trai nào nhìn cũng muốn xé khu vực này ra, để mặc những viên giả kim cương kia rơi từng viên từng viên xuống đất.”
“Nếu cậu thấy được, vậy tôi mua nha.”
Hứa Duyệt nói xong, lập tức đi trả tiền.
“Cậu bé ánh mắt được đấy, bạn gái của cậu mặc bộ quần áo này rất đẹp.”
Ông chủ cửa hàng khen ngợi một câu.
“Ấy, chú hiểu nhầm rồi, chị ấy không phải bạn gái của cháu.”
Hoàng Bách Hàm lúng túng nói.
Hôm nay, bộ trưởng Hứa muốn đi dạo phố, nên mình đi theo hỗ trợ xách đồ mà thôi. Đây cũng là do đêm đó mình đồng ý, cho nên Hoàng Bách Hàm không chối được.
Nhưng, từ đầu Hoàng Bách Hàm có hơi lúng túng, bởi cậu sợ Hứa Duyệt muốn mình trả tiền.
Cho nên, Đại Hoàng cố gắng chuẩn bị số tiền mà mình cảm thấy hợp lý, vượt quá 200 tệ coi như chịu.
Nếu dưới 200 tệ, cậu sẽ cắn rắn trả số tiền này cũng được. Dù sao, cái đêm mình thất tình, người ta không ngại bẩn ướt mà ngồi xuống bên cạnh an ủi mình, trả tiền coi như trả món nợ ân tình này đi.
Nhưng, sau khi đến cửa hàng, Hoàng Bách Hàm mới nhận ra mình lo lắng du thừa. Mỗi bộ quần áo bộ trưởng Hứa chọn toàn mấy trăm tệ, mà người ta cũng không cần mình trả tiền.
Vì vậy, Hoàng Bách Hàm cảm thấy xấu hổ, đúng là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nên cậu thấy vị học tỷ này ngày càng tốt.
Hứa Duyệt mua đồ gì xong, thì thoải mái đi lại đưa cho Hoàng Bách Hàm.
Ban đầu, Hoàng Bách hàm còn chưa hiểu gì, vừa cầm lấy túi đồ của Hứa Duyệt thì ôm vào trong lòng.
Sau đó, Hứa Duyệt bảo cậu ta thoải mái lên, không cần phải căng thẳng làm gì, cứ đi theo cô là được.
Cuối cùng, Đại Hoàng trải qua mấy tiếng rèn luyện, thì bây giờ Hoàng Bách Hàm đã ra dáng người xách đồ tiêu chuẩn rồi.
“Vừa rồi ai gọi điện cho cậu đấy?”
Ra khỏi cửa hàng, Hứa Duyệt vừa đi vừa hỏi: “Làm sao trông cậu có thái độ e dè vậy?”
“Là bạn thân của em, chính là cái cậu mà hôm đó đến trường tìm em đấy?”
Hoàng Bách Hàm giải thích: “Thằng đó bây giờ thông minh lắm, khiến em có cảm giác không có chuyện gì lừa được nó.”
“Bây giờ mới thông minh?”
Hứa Duyệt buồn cười, thông minh không phải là cố định sao?
Sao nghe giống như bây giờ mới thông minh, còn trước đó ngốc nghếch vậy?
Cô nhớ lại ánh mắt thâm thúy mà vô cùng bình tĩnh của nam sinh kia, đến ngay cả Hứa Duyệt cũng phải chấp nhận cậu ta thông minh thật.
“Cho nên…”
Hứa Duyệt nhìn Hoàng Bách Hàm nói: “Cậu không dám thừa nhận đi dạo phố cùng tôi? Cảm thấy đi cùng với tôi khiến cậu xấu hổ?”
Hoàng Bách Hàm không ngờ học tỷ Hứa lại nghe được mình nói chuyện, nên vội vàng giải thích: “Ý em không phải vậy, em chỉ lo nó hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Hứa Duyệt mỉm cười nhìn thẳng vào Hoàng Bách Hàm.
“Hiểu lầm, hiểu lầm…”
Hoàng Bách Hàm cứng họng, rất khó để nói ra khỏi miệng câu ‘hiểu lầm chúng ta yêu nhau’.
Trong ấn tượng của Trần Trứ thì Hứa Duyệt không phải người tốt, nên Hoàng Bách Hàm không biết nói thế nào.
Trong đợt nghỉ Quốc Khách, mọi người tụ tập lại ăn cơm với nhau. Mình vừa nói thích một cô gái, vậy mà Trần Trứ lầm tưởng mình thích Hứa Duyệt cho nên liên tục đưa ra lời khuyên bảo.
Sau đó, nó biết mình thích Mưu Giai Văn, thì mới chuyển giận thành vui.
Cho nên, vừa rồi Hoàng Bách Hàm mới phải nói dối Trần Trứ, còn nguyên nhân nữa là do mình không nghe lời cậu ta mà đi tỏ tình, sợ Trần Trứ trách mắng mình.
Nếu như nói, bây giờ người mà Hoàng Bách Hàm không muốn nhìn thấy nhất là Mưu Giai Văn, thứ hai là Trần Trứ. Đáng lẽ ra gặp chuyện thế này hai đứa phải càng thêm tâm sự nhiều mới đúng.
Hứa Duyệt nhìn vẻ mặt lúng túng của Hoàng Bách Hàm thì nhịn không được bật cười, sau đó nói: “Tôi chỉ đùa cậu thôi, giờ mời cậu cốc trà sữa nhá?”
Lúc này, Hoàng Bách Hàm như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trên trán nói: “Để em mời chị trà sữa.”
“Cậu ấy à, cứ ngoan ngoãn ngồi đó đi.”
Hứa Duyệt không nhiều lời, mà ấn Đại Hoàng vào ghế ngồi của quán trà sữa: “Cậu cùng tôi đi dạo, còn cầm đồ cho tôi, sao có chuyện để cậu mời được.”
Hứa Duyệt nói xong thì quay người đầy gợi cảm, rồi bước đi trên đôi giày cao gót.
Hoàng Bách Hàm nhìn Hứa Duyệt đến quầy tính tiền, nghiêm túc chọn lựa trà sữa, thì trong lòng Hoàng Bách Hàm có cảm giác nợ học tỷ Hứa một ân tình lớn.
Cho nên, người coi trọng tình cảm sống khá vất vả, nếu giống như Trịnh Hạo, loại người không tim không phổi, thì bây giờ làm gì có cảm giác áy náy chứ?
Đừng nói bao một cốc trà sữa, cu cậu còn nghĩ đến đãi một bữa ăn cơ.
Hứa Duyệt mua trà sữa trở về, Hoàng Bách Hàm vừa thưởng thức cốc trà sữa ngọt lịm, vừa nghiêm túc nói: “Bộ trưởng Hứa, lần sau em mời chị một bữa cơm.”
Hoàng Bách Hàm hi vọng trả xong ân tình, còn Hứa Duyệt nhìn cậu nhóc ngây thơ chân thành đối diện, mỉm cười nói: “Mời cơm làm gì, tiền đâu lãng phí thế được, nếu rảnh giúp chị một việc nhỏ là được.”
“Lúc nào?”
Hoàng Bách Hàm hỏi, trong lòng theo bản năng không hề có ý từ chối.
“Chờ lúc đó rồi nói, tóm lại chẳng khó khăn gì đâu.”
Hứa Duyệt thần bí nói.
Uống trà sữa xong, hai người đi xe bus trở về trường học. Vẫn như thường, Hoàng Bách Hàm xách đồ đến tận ký túc xá nữ, rồi mới trở lại phòng của mình.
Trong phòng ký túc chẳng còn đứa bạn nào, có khả năng bọn nó đến thư viện hoặc tham gia lớp tự học buổi tối cả rồi. Hoàng Bách Hàm nằm trên giường, cảm giác cô đơn rất nhanh ùa tới, sau đó là cảm giác ngột ngạt dần vây quanh cơ thể mình.
Từ khi tỏ tình thất bại, mỗi lần Hoàng Bách Hàm nằm một mình trong phòng ký túc, thì cảm giác khó hiểu này lại xuất hiện.
Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Trần Trứ, nhưng do dự một lúc thì lại từ từ hạ cánh tay xuống. Dù sao, chuyện này là do mình không nghe ý nó nên mới rơi vào hoàn cảnh này, giờ bản thân không biết mở miệng kể cho Trần Trứ thế nào.
Thực ra, sau khi Trần Trứ gọi điện cho Hoàng Bách Hàm xong, thì lập tức phát hiện ra chút manh mối, nên vội vàng gọi điện cho Mưu Giai Văn.
Kết quả, tiểu Mưu cũng bảo gần đây cậu ấy đang bận học, cho nên không có thời gian nhắn tin trong QQ, nói Trần Trứ đừng quá lo lắng.
“Cậu và Hoàng Bách Hàm không có chuyện gì đấy chứ?”
Đột nhiên Trần Trứ hỏi.
“Hả…A, cậu, sao cậu có thể hỏi vậy được? Mình và cậu ấy thì có gì chứ?”
Tiểu Mưu cũng vậy, cũng thuộc loại người không quen nói rồi, nên bắt đầu nói chuyện lắp bắp. Thái độ này ở trước mặt Trần Trứ có đầy sơ hở.
Trần Trứ cũng đưa ra lời mời cùng ăn tham gia buổi trà sớm, còn Mưu Giai Văn cũng từ chối: “Tuần này mình đi thăm bà nội, lần sau nhá.”
“Không ổn rồi.”
Trần Trứ hừ một tiếng, hai người này ăn ý đến mức ngay cả lý do cũng giống đến lạ kỳ, đúng là một đôi kỳ lạ.
Nhưng qua hai cuộc điện thoại này, Trần Trứ có thể khẳng định, Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm có chuyện, cho nên hai người tỏ ra vô cùng khác thường, đến ngay cả việc trò chuyện trên QQ cũng dừng lại.
Có điều, cả hai đứa đều từ chối gặp hắn, cho nên Trần Trứ không còn cách nào khác, chỉ đành chờ cho hai người này đi gặp ‘ông bà nội ông bà ngoại’ xong, thì mình mới hẹn tâm sự được.
Căn cứ vào định luật bảo toàn tốt xấu, khi một chuyện phức tạp xuất hiện, thì rất nhanh sẽ có chuyện tốt ập đến.
Ban đêm, Trần Trứ trở lại phòng ký túc, Cá Lúc Lắc vui mừng thông báo cho hắn biết, ngày mai là buổi tập huấn cuối cùng, sau đó sẽ đưa tác phẩm hoàn thành đi dự thi.
Hoàng Bách Hàm trả lời mập mờ.
“Đang bận?”
Trần Trứ cau mày một cái. Hắn là người kinh nghiệm phong phú, nên chỉ nghe qua đã thấy sự việc không ổn.
Cụ thể là thế này, câu hỏi ‘có đây không?’ hoặc ‘đang làm cái gì đấy?’, thì với mỗi mối quan hệ sẽ có ý nghĩa khác nhau, chia ra mấy trường hợp cụ thể.
Nếu là bạn bè đã lâu không gặp mặt thì câu hỏi đang làm gì đấy, tương đương với mày có tiền không tao mượn.
Còn đôi đang yêu nhau hỏi em đang làm gì đấy, đơn giản là anh nhớ em.
Lãnh đạo hỏi đang làm gì đấy, rõ ràng là muốn giao nhiệm vụ hoặc chỉ ra công việc vừa được giao không làm tốt, bây giờ phải làm lại.
Còn Trần Trứ hỏi câu mày đang làm gì thế, câu hỏi này có ý hỏi thử.
Lúc này, nếu Hoàng Bách Hàm trả lời ‘tao đang có việc chút nữa gọi lại’, thì Trần Trứ sẽ không nghi ngờ cái gì.
Nhưng câu trả lời kia của Đại Hoàng, chứng tỏ trong lòng có gì đấy, nhưng kinh nghiệm xã hội còn yếu kém, nên chỉ một câu hỏi của Trần Trứ đã lộ ngay ra vấn đề.
Nhưng, Trần Trứ vẫn chưa xác định được rốt cuộc Hoàng Bách Hàm gặp phải chuyện gì, thậm chí thằng này còn không dám nói với mình, nên hắn phải truy hỏi đến cùng: “Chuyện quốc gia đại sự nào khiến mày bận rộn thế.”
“Học, hội học sinh.”
Cách trả lời của Đại Hoàng rõ ràng không muốn tiếp tục trò chuyện nữa: “Sao thế? Nếu không có chuyện gì tao cúp điện thoại đây.”
Trần Trứ lập tức nói: “Tuần này chúng ta tổ chức buổi trà sớm đi, từ khi lên đại học chưa từng ăn trà sớm lần nào.”
Trà sớm hay còn gọi là Yum Cha, một trong những phong tục ẩm thực dân gian của Quảng Đông. Trong phòng trà đặt mấy lồng sủi cảo, chân gà…tóm lại là mấy món DimSum kèm với một ấm trà. Mấy người bạn tụ tập lại ăn uống nói chuyện, cũng được coi là cách thức giết thời gian hữu hiệu.
“Tuần này tao không rảnh?”
Hoàng Bách Hàm đã nghĩ rất kỹ cách ứng đối với tình huống này, nên lập tức đưa ra phương án từ chối: “Tuần này tao muốn đến chỗ bà ngoại.”
“Vậy à…Thôi được rồi.”
Trần Trứ không nói gì nữa, lập tức ngắt điện thoại.
Thằng chó này, phía đầu bên kia điện thoại khắp nơi đều vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, tất nhiên không phải địa điểm hội học sinh làm việc, chỗ làm việc nào mà chill thế chứ?
Hoàng Bách Hàm không nghĩ tới Trần Trứ đã nhìn ra lời nói dối của mình, nên vừa cất điện thoại đi vừa thở dài một hơi.
Cậu không muốn tham gia buổi trà sớm, vì mình thật sự không biết đối mặt với Mưu Giai Văn thế nào, cho nên tìm lý do không đi.
Hiện tại, trong đầu Hoàng Bách Hàm rất rối, một là trong trường học phải làm sao tránh tiểu Mưu.
Còn một điểm nữa là cậu ta muốn tránh tất cả các mối quan hệ liên quan, khiến đôi khi Hoàng Bách Hàm nghĩ đến ‘sau này không gặp nhau nữa’ khiến tim thắt lại.
Rất nhiều đêm, Hoàng Bách Hàm mất ngủ, cu cậu đều mở ra ảnh của Mưu Giai Văn trong QQ, sau đó nhìn lần lượt từng status cô đã viết.
Cậu rất thích tiểu Mưu, bây giờ vẫn thích, dù sao đây là cô gái đầu tiên khiến tim cậu đập loạn nhịp mà.
Thế nhưng, mình thích thì có tác dụng gì chứ? Mưu Giai Văn chỉ coi mình là bạn.
Còn bây giờ mình đang làm gì…
Lúc này, từ phía sau có người gọi: “Bách Hàm, em xem bộ quần áo này có được không?”
Hứa Duyệt ướm thử một cái váy ngắn bên ngoài có đính giả kim cương, xoay xoay người hỏi thăm.
“Vâng, rất đẹp.”
Hoàng Bách Hàm nhìn chăm chú rồi nói.
Gương mặt xinh dẹp của Hứa Duyệt lại thêm dáng người cân đối, đúng là rất thích hợp mặc những loại váy kiểu này.
Nhất là ngực của cô vô cùng đầy đặn, khiến cho bất kỳ một tên con trai nào nhìn cũng muốn xé khu vực này ra, để mặc những viên giả kim cương kia rơi từng viên từng viên xuống đất.”
“Nếu cậu thấy được, vậy tôi mua nha.”
Hứa Duyệt nói xong, lập tức đi trả tiền.
“Cậu bé ánh mắt được đấy, bạn gái của cậu mặc bộ quần áo này rất đẹp.”
Ông chủ cửa hàng khen ngợi một câu.
“Ấy, chú hiểu nhầm rồi, chị ấy không phải bạn gái của cháu.”
Hoàng Bách Hàm lúng túng nói.
Hôm nay, bộ trưởng Hứa muốn đi dạo phố, nên mình đi theo hỗ trợ xách đồ mà thôi. Đây cũng là do đêm đó mình đồng ý, cho nên Hoàng Bách Hàm không chối được.
Nhưng, từ đầu Hoàng Bách Hàm có hơi lúng túng, bởi cậu sợ Hứa Duyệt muốn mình trả tiền.
Cho nên, Đại Hoàng cố gắng chuẩn bị số tiền mà mình cảm thấy hợp lý, vượt quá 200 tệ coi như chịu.
Nếu dưới 200 tệ, cậu sẽ cắn rắn trả số tiền này cũng được. Dù sao, cái đêm mình thất tình, người ta không ngại bẩn ướt mà ngồi xuống bên cạnh an ủi mình, trả tiền coi như trả món nợ ân tình này đi.
Nhưng, sau khi đến cửa hàng, Hoàng Bách Hàm mới nhận ra mình lo lắng du thừa. Mỗi bộ quần áo bộ trưởng Hứa chọn toàn mấy trăm tệ, mà người ta cũng không cần mình trả tiền.
Vì vậy, Hoàng Bách Hàm cảm thấy xấu hổ, đúng là mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nên cậu thấy vị học tỷ này ngày càng tốt.
Hứa Duyệt mua đồ gì xong, thì thoải mái đi lại đưa cho Hoàng Bách Hàm.
Ban đầu, Hoàng Bách hàm còn chưa hiểu gì, vừa cầm lấy túi đồ của Hứa Duyệt thì ôm vào trong lòng.
Sau đó, Hứa Duyệt bảo cậu ta thoải mái lên, không cần phải căng thẳng làm gì, cứ đi theo cô là được.
Cuối cùng, Đại Hoàng trải qua mấy tiếng rèn luyện, thì bây giờ Hoàng Bách Hàm đã ra dáng người xách đồ tiêu chuẩn rồi.
“Vừa rồi ai gọi điện cho cậu đấy?”
Ra khỏi cửa hàng, Hứa Duyệt vừa đi vừa hỏi: “Làm sao trông cậu có thái độ e dè vậy?”
“Là bạn thân của em, chính là cái cậu mà hôm đó đến trường tìm em đấy?”
Hoàng Bách Hàm giải thích: “Thằng đó bây giờ thông minh lắm, khiến em có cảm giác không có chuyện gì lừa được nó.”
“Bây giờ mới thông minh?”
Hứa Duyệt buồn cười, thông minh không phải là cố định sao?
Sao nghe giống như bây giờ mới thông minh, còn trước đó ngốc nghếch vậy?
Cô nhớ lại ánh mắt thâm thúy mà vô cùng bình tĩnh của nam sinh kia, đến ngay cả Hứa Duyệt cũng phải chấp nhận cậu ta thông minh thật.
“Cho nên…”
Hứa Duyệt nhìn Hoàng Bách Hàm nói: “Cậu không dám thừa nhận đi dạo phố cùng tôi? Cảm thấy đi cùng với tôi khiến cậu xấu hổ?”
Hoàng Bách Hàm không ngờ học tỷ Hứa lại nghe được mình nói chuyện, nên vội vàng giải thích: “Ý em không phải vậy, em chỉ lo nó hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Hứa Duyệt mỉm cười nhìn thẳng vào Hoàng Bách Hàm.
“Hiểu lầm, hiểu lầm…”
Hoàng Bách Hàm cứng họng, rất khó để nói ra khỏi miệng câu ‘hiểu lầm chúng ta yêu nhau’.
Trong ấn tượng của Trần Trứ thì Hứa Duyệt không phải người tốt, nên Hoàng Bách Hàm không biết nói thế nào.
Trong đợt nghỉ Quốc Khách, mọi người tụ tập lại ăn cơm với nhau. Mình vừa nói thích một cô gái, vậy mà Trần Trứ lầm tưởng mình thích Hứa Duyệt cho nên liên tục đưa ra lời khuyên bảo.
Sau đó, nó biết mình thích Mưu Giai Văn, thì mới chuyển giận thành vui.
Cho nên, vừa rồi Hoàng Bách Hàm mới phải nói dối Trần Trứ, còn nguyên nhân nữa là do mình không nghe lời cậu ta mà đi tỏ tình, sợ Trần Trứ trách mắng mình.
Nếu như nói, bây giờ người mà Hoàng Bách Hàm không muốn nhìn thấy nhất là Mưu Giai Văn, thứ hai là Trần Trứ. Đáng lẽ ra gặp chuyện thế này hai đứa phải càng thêm tâm sự nhiều mới đúng.
Hứa Duyệt nhìn vẻ mặt lúng túng của Hoàng Bách Hàm thì nhịn không được bật cười, sau đó nói: “Tôi chỉ đùa cậu thôi, giờ mời cậu cốc trà sữa nhá?”
Lúc này, Hoàng Bách Hàm như trút được gánh nặng, lau mồ hôi trên trán nói: “Để em mời chị trà sữa.”
“Cậu ấy à, cứ ngoan ngoãn ngồi đó đi.”
Hứa Duyệt không nhiều lời, mà ấn Đại Hoàng vào ghế ngồi của quán trà sữa: “Cậu cùng tôi đi dạo, còn cầm đồ cho tôi, sao có chuyện để cậu mời được.”
Hứa Duyệt nói xong thì quay người đầy gợi cảm, rồi bước đi trên đôi giày cao gót.
Hoàng Bách Hàm nhìn Hứa Duyệt đến quầy tính tiền, nghiêm túc chọn lựa trà sữa, thì trong lòng Hoàng Bách Hàm có cảm giác nợ học tỷ Hứa một ân tình lớn.
Cho nên, người coi trọng tình cảm sống khá vất vả, nếu giống như Trịnh Hạo, loại người không tim không phổi, thì bây giờ làm gì có cảm giác áy náy chứ?
Đừng nói bao một cốc trà sữa, cu cậu còn nghĩ đến đãi một bữa ăn cơ.
Hứa Duyệt mua trà sữa trở về, Hoàng Bách Hàm vừa thưởng thức cốc trà sữa ngọt lịm, vừa nghiêm túc nói: “Bộ trưởng Hứa, lần sau em mời chị một bữa cơm.”
Hoàng Bách Hàm hi vọng trả xong ân tình, còn Hứa Duyệt nhìn cậu nhóc ngây thơ chân thành đối diện, mỉm cười nói: “Mời cơm làm gì, tiền đâu lãng phí thế được, nếu rảnh giúp chị một việc nhỏ là được.”
“Lúc nào?”
Hoàng Bách Hàm hỏi, trong lòng theo bản năng không hề có ý từ chối.
“Chờ lúc đó rồi nói, tóm lại chẳng khó khăn gì đâu.”
Hứa Duyệt thần bí nói.
Uống trà sữa xong, hai người đi xe bus trở về trường học. Vẫn như thường, Hoàng Bách Hàm xách đồ đến tận ký túc xá nữ, rồi mới trở lại phòng của mình.
Trong phòng ký túc chẳng còn đứa bạn nào, có khả năng bọn nó đến thư viện hoặc tham gia lớp tự học buổi tối cả rồi. Hoàng Bách Hàm nằm trên giường, cảm giác cô đơn rất nhanh ùa tới, sau đó là cảm giác ngột ngạt dần vây quanh cơ thể mình.
Từ khi tỏ tình thất bại, mỗi lần Hoàng Bách Hàm nằm một mình trong phòng ký túc, thì cảm giác khó hiểu này lại xuất hiện.
Cậu lấy điện thoại ra muốn gọi cho Trần Trứ, nhưng do dự một lúc thì lại từ từ hạ cánh tay xuống. Dù sao, chuyện này là do mình không nghe ý nó nên mới rơi vào hoàn cảnh này, giờ bản thân không biết mở miệng kể cho Trần Trứ thế nào.
Thực ra, sau khi Trần Trứ gọi điện cho Hoàng Bách Hàm xong, thì lập tức phát hiện ra chút manh mối, nên vội vàng gọi điện cho Mưu Giai Văn.
Kết quả, tiểu Mưu cũng bảo gần đây cậu ấy đang bận học, cho nên không có thời gian nhắn tin trong QQ, nói Trần Trứ đừng quá lo lắng.
“Cậu và Hoàng Bách Hàm không có chuyện gì đấy chứ?”
Đột nhiên Trần Trứ hỏi.
“Hả…A, cậu, sao cậu có thể hỏi vậy được? Mình và cậu ấy thì có gì chứ?”
Tiểu Mưu cũng vậy, cũng thuộc loại người không quen nói rồi, nên bắt đầu nói chuyện lắp bắp. Thái độ này ở trước mặt Trần Trứ có đầy sơ hở.
Trần Trứ cũng đưa ra lời mời cùng ăn tham gia buổi trà sớm, còn Mưu Giai Văn cũng từ chối: “Tuần này mình đi thăm bà nội, lần sau nhá.”
“Không ổn rồi.”
Trần Trứ hừ một tiếng, hai người này ăn ý đến mức ngay cả lý do cũng giống đến lạ kỳ, đúng là một đôi kỳ lạ.
Nhưng qua hai cuộc điện thoại này, Trần Trứ có thể khẳng định, Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm có chuyện, cho nên hai người tỏ ra vô cùng khác thường, đến ngay cả việc trò chuyện trên QQ cũng dừng lại.
Có điều, cả hai đứa đều từ chối gặp hắn, cho nên Trần Trứ không còn cách nào khác, chỉ đành chờ cho hai người này đi gặp ‘ông bà nội ông bà ngoại’ xong, thì mình mới hẹn tâm sự được.
Căn cứ vào định luật bảo toàn tốt xấu, khi một chuyện phức tạp xuất hiện, thì rất nhanh sẽ có chuyện tốt ập đến.
Ban đêm, Trần Trứ trở lại phòng ký túc, Cá Lúc Lắc vui mừng thông báo cho hắn biết, ngày mai là buổi tập huấn cuối cùng, sau đó sẽ đưa tác phẩm hoàn thành đi dự thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận