Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 94: Tài năng giống như mang thai
Sau khi buổi tiệc liên hoan kết thúc, Dương Cẩm Tường trở lại trường học, rồi lập tức gọi điện cho bạn học cấp hai là Biện Tiểu Liễu.
Trong lớp số 6 của trường cấp hai Thập Lục, có ba người thi đậu Trung Đại, nhưng mối quan hệ của Biện Tiểu Liễu và Dương Cẩm Tường rõ ràng thân thiết hơn, nên thỉnh thoảng sẽ gọi điện nhắn tin với nhau.
Trần Trứ thì sao? Cũng giống như tình trạng của hắn thời cấp hai, đơn giản là thành tích học tập tốt một chút, nhưng có khác gì người tàng hình đâu.
Qua điện thoại, Dương Cầm Tường như vô tình nói ra mình có quen biết phó bộ trưởng Ngải Văn Đào của bộ tuyên truyền trong hội học sinh.
Sau đó, cậu ta còn kể phó bộ trưởng cực kỳ thích mình…
“Như vậy, khả năng 100% cậu vào được hội học sinh còn gì?”
Biện Tiểu Liễu hỏi.
Dương Cẩm Tường đang định nói rõ ràng 100% rồi, nhưng lại tỏ ra khiêm tốn, nên trả lời: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra, chẳng may có chuyện trời xui đất khiến thì sao? À hôm tay mình gặp Trần Trứ đấy.”
“Trần Trứ?”
Giọng nói của Biện Tiểu Liễu kéo dài ra. Cô vẫn luôn nhớ khoảng thời gian học lái xe, Trần Trứ dám nói dối mình là sinh viên Quảng Kim để lừa cô.
Còn hôm khai giảng, mình chỉ đến chất vấn đồng thời phê phán vài câu, không ngờ Trần Trứ quay người bỏ đi.
“Cậu ấy đến làm gì?”
Biện Tiểu Liễu nghe đến cái tên này đã có chút khó chịu.
“Buổi tiệc đêm nay cậu ta cũng tới.”
Dương Cẩm Tường mỉm cười nói: “Có điều tố chất tâm lý vẫn còn kém lắm. Mọi người chỉ mới trêu chọc hai câu, đã khiến cậu ta tức giận bỏ đi, sao lên đại học rồi vẫn còn ngây thế thế nhỉ? Chẳng hiểu vì sao Vương Trường Hoa tôn sùng cậu ta như vậy, mình còn tưởng bây giờ Trần Trứ đáng sợ lắm chứ.”
Dương Trường Hoa từ từ kể lại. Cậu ta dùng hai từ ‘trò đùa’ để giải thích hành vi của mình, đã thế còn phê bình Trần Trứ không đủ trưởng thành.
“Cậu ta ấy à, không chỉ có ngây thơ mà còn dối trá…”
Biện Tiểu Liễu giống như tìm được chỗ vặn van mở nước. Hai người trò chuyện nói xấu rất nhiều về Trần Trứ, khiến cả hai như có cảm giác tìm được ‘tri kỷ’.
“Có muốn xuống dưới kiếm chút đồ uống không?”
Đột nhiên Dương Cẩm Tường hỏi một câu.
Trong suy nghĩ của cậu ta, dáng người Biện Tiểu Liễu cũng được, hơn nữa còn khá ngây thơ chưa biết yêu là gì, có thể thử xem thế nào.
Bản thân cậu thấy mình cũng không phải người bình thường, hẳn là đủ tư cách làm bạn trai của cô gái đáng yêu đó chứ?
“Ừ.”
Biện Tiểu Liễu do dự một chút. Cô vẫn luôn cảm thấy Dương Cẩm Tường không đủ đẹp trai, nên cốc trà sữa đầu tiên trong trường đại học thực sự không muốn uống cùng Dương Cẩm Tường.
Nếu xét về đẹp trai, ít nhất phải ngang hàng với Trần Trứ mới được.
Nhưng bây giờ cô đang khá vui, lại biết Dương Cẩm Tường học mở Mã Viện, xét về cấp độ ngành học cũng được, cho nên cô dứt khoát trả lời:
“Mình nhớ ở cổng trường có một quán trà sữa, cậu ở chờ mình thay quần áo rồi xuống.”
“Không sao, mình sẽ chờ cậu ở dưới lầu.”
Dương Cầm Tưởng đi về hướng Tây Uyển, vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện về đề tài là phê bình Trần Trứ.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số Trần Trứ cũng đào hoa thật chứ.”
Dương Cẩm Tường định nịnh Biện Tiểu Liễu vài câu, nên nói: “Cấp hai cậu ta được ngồi cùng bàn với cậu, cấp ba thì không rõ tình hình, nhưng lên đại học có thể học cùng học viện với Tống Thì Vi. Cậu biết Tống Thì Vi đúng không, hiện tại là đóa hoa Lĩnh Viện …”
Ý của Dương Cẩm Tường là định khen Biện Tiểu Liễu xinh như Tống Thì Vi.
Kết quả, giọng Biện Tiểu Liễu đầu dây bên kia bỗng trở nên lạnh lùng: “Thật xin lỗi, mình nhớ còn một bài văn cần phải dịch mà chưa hoàn thành. Tạm biệt.”
Biện Tiểu Liễu nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Dương Cẩm Tường ngơ ngác nhìn điện thoại, chẳng biết mình đã nói sai câu nào.
Nếu như nói mức độ gây tổn thưởng của Trần Trứ cho Biện Tiểu Liễu là A, thì Tống Thì Vi gây ra là cấp S S S cộng cộng cộng.
Bởi vì, bản thân cô đang vui mừng, nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ khi kết bạn QQ được với Tống Thì Vi, thì một lúc sau bỗng phát hiện đối phương đã xóa kết bạn với mình. Cảm giác đó khắc thật sâu vào lòng Biện Tiểu Liễu.
Sâu đến mức, bây giờ cô nhìn thấy sinh viên Lĩnh Viện là đã ghét rồi.
Cho nên, thế giới này thật kỳ lạ, rõ ràng mình chưa hề làm gì sai, bỗng nhiên vô duyên vô cứ lại nằm ở thế đối lập.
Dù sao, bản thân Trần Trứ không hiểu, vì một vị trí trong hội sinh viên, có thể công khai hãm hại bạn cùng lớp của mình.
Cậu ta cho rằng làm thế có thể giúp mọi việc thuận theo ý mình sao?
Sáng hôm sau, lớp kinh tế chỉ có ba tiết, nên sau khi tan học Trần Trứ lập tức đi tới tòa nhà tổng hợp.
Hắn bật máy tính lên kiểm tra lại bản thông báo liên quan đến thu tiền chi phí nhà ở phúc lợi, sau đó in ra rồi tới gõ cửa phòng của Kỳ Chính.
“Nhanh vậy em đã viết xong rồi sao?”
Kỳ Chính cảm thấy bất ngờ, nên hỏi: “Tối qua lại thức đêm rồi đúng không?”
Thật ra, tối qua, khi mình và Du Huyền chúc ngủ ngon còn chưa tới 12 giờ.
Nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi có phải thức đêm rồi không, mà trả lời qua vấn đề khác: “Em chỉ lo thầy cần sử dụng gấp.”
“Gấp cái gì chứ, đây là văn kiện 2005.”
Kỳ Chính lắc đầu, nghĩ thầm chắc Trần Trứ thấy mình đang còn nhiệm vụ chưa hoàn thành nên ngủ không yên, cái tình cách này quả nhiên giống mình.
Kỳ Chính cầm lấy tờ thông báo mà Trần Trứ vừa in ra. Vốn dĩ, ông đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nhưng chỉ mới đọc qua đoạn tiêu đề đầu tiên, theo bản năng ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Ông ngẩng đầu nhìn lại Trần Trứ nhưng không nói chuyện, sau đó nhìn vào bản thông báo, đọc kỹ một lần.
Giờ phút này, trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cây máy tính o o khá nhỏ.
Kỳ Chính đọc xong lần thứ nhất, theo bản năng tay phải xoa xoa mũi, đây là thói quen thường dùng khi ông suy nghĩ.
Sau đó, ông nhíu mày đọc lại lần hai.
Khi ông đọc lần thứ ba, đột nhiên Kỳ Chính mở màn hình máy tính lên, mở ra bản thông báo mà mình đã từng viết.
Số liệu giống nhau, cũng là một bản thông báo. Nhưng chính vì lý do này mới có thể nhìn rõ chênh lệch của đôi bên.
Nó giống như thi đại học vậy, cũng là một đề văn, môi trường thi cử cũng giống nhau, mà có người 0 điểm, có người điểm tối đa.
Cũng không phải nói bản thông báo Kỳ Chính làm ra được 0 điểm, nhưng có đôi khi muốn viết ra một thứ gì đó, mà mắt giống như có thứ gì đó che mất vậy.
Khi đó, mình vừa mới viết xong một đoạn tiểu thuyết, bỗng nhiên có cảm giác tự hào, cảm thấy bản thân đã nâng tầm đệ nhất rồi, nên rất khó nhận ra vấn đề trong đó.
Mãi cho đến khi có người khác chỉ cho, hoặc là đọc được một đoạn văn có trình độ cao hơn hẳn.
Hiện tại, Kỳ Chính đang rơi vào tình huống này. Bản thông báo này không phải sao ché, bởi vì bản thông báo của mình cùng lắm đạt 70 điểm, còn Trần Trứ lên tới 90 điểm lận?
Ngược lại vẫn còn khả năng nhờ người viết hộ. Nhưng tình huống này rất nhanh sẽ bị lộ, bởi vì tăng năng rất giống người mang thai hay bị ho, đến lúc nào đó sẽ không thể dấu được.
Bình thường, những người bị chiều hư, khi gặp tình huống phức tạp, hoặc gặp áp lực sẽ làm bừa, khi đó thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhưng với tính cách và đầu óc của Trần Trứ, nhất định sẽ không dùng cách này.
“Vậy cái này do thằng bé viết ra rồi?”
Kỳ Chính cảm thấy nhức nhức cái đầu, lần đầu tiên viết công văn có thể viết đến trình độ này sao?
Chỉnh tế, chuẩn quy phạm, chuẩn mực, chỉ có vấn đề duy nhất là kết luận khá qua loa. Trình bày vấn đề thu tiền chi phí phòng phúc lợi còn chưa tới.
Nhưng đây là vấn đề nhỏ.
“Trần Trứ.”
Kỳ Chính dùng bút khoanh tròn đoạn kết lại nói: “Chỗ này, khả năng còn phải sửa chữa lại…Quy hoạch tổng thể…quản lý toàn diện…chấp hành nghiêm ngặt.”
Thế là, dưới sự chỉ bảo của Kỳ Chính, Trần Trứ quay về phòng nhỏ sửa chữa lại thông báo.
Thật ra, việc này chắc khác gì dùng lại câu kết mà hắn vừa xóa hôm qua, lần nữa đánh lại.
Nhưng đối với Kỳ Chính, ông cảm thấy bản thân mình góp phần tạo ra bản thông báo cao cấp này.
Ông ấy nói Trần Trứ gửi thông báo này vào email của mình, sau đó tải về lưu trữ trong máy tính.
Cuối cùng, ông gọi Trần Trứ đến ra hiệu hắn ngồi vào ghế salon đối diện.
Từ hành vi bên ngoài có thể đoán biết thái độ bên trong. Đây chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng chứng tỏ Trần Trứ trong lòng Kỳ Chính đã lên một mức độ mới.
Trong lớp số 6 của trường cấp hai Thập Lục, có ba người thi đậu Trung Đại, nhưng mối quan hệ của Biện Tiểu Liễu và Dương Cẩm Tường rõ ràng thân thiết hơn, nên thỉnh thoảng sẽ gọi điện nhắn tin với nhau.
Trần Trứ thì sao? Cũng giống như tình trạng của hắn thời cấp hai, đơn giản là thành tích học tập tốt một chút, nhưng có khác gì người tàng hình đâu.
Qua điện thoại, Dương Cầm Tường như vô tình nói ra mình có quen biết phó bộ trưởng Ngải Văn Đào của bộ tuyên truyền trong hội học sinh.
Sau đó, cậu ta còn kể phó bộ trưởng cực kỳ thích mình…
“Như vậy, khả năng 100% cậu vào được hội học sinh còn gì?”
Biện Tiểu Liễu hỏi.
Dương Cẩm Tường đang định nói rõ ràng 100% rồi, nhưng lại tỏ ra khiêm tốn, nên trả lời: “Mọi chuyện đều có thể xảy ra, chẳng may có chuyện trời xui đất khiến thì sao? À hôm tay mình gặp Trần Trứ đấy.”
“Trần Trứ?”
Giọng nói của Biện Tiểu Liễu kéo dài ra. Cô vẫn luôn nhớ khoảng thời gian học lái xe, Trần Trứ dám nói dối mình là sinh viên Quảng Kim để lừa cô.
Còn hôm khai giảng, mình chỉ đến chất vấn đồng thời phê phán vài câu, không ngờ Trần Trứ quay người bỏ đi.
“Cậu ấy đến làm gì?”
Biện Tiểu Liễu nghe đến cái tên này đã có chút khó chịu.
“Buổi tiệc đêm nay cậu ta cũng tới.”
Dương Cẩm Tường mỉm cười nói: “Có điều tố chất tâm lý vẫn còn kém lắm. Mọi người chỉ mới trêu chọc hai câu, đã khiến cậu ta tức giận bỏ đi, sao lên đại học rồi vẫn còn ngây thế thế nhỉ? Chẳng hiểu vì sao Vương Trường Hoa tôn sùng cậu ta như vậy, mình còn tưởng bây giờ Trần Trứ đáng sợ lắm chứ.”
Dương Trường Hoa từ từ kể lại. Cậu ta dùng hai từ ‘trò đùa’ để giải thích hành vi của mình, đã thế còn phê bình Trần Trứ không đủ trưởng thành.
“Cậu ta ấy à, không chỉ có ngây thơ mà còn dối trá…”
Biện Tiểu Liễu giống như tìm được chỗ vặn van mở nước. Hai người trò chuyện nói xấu rất nhiều về Trần Trứ, khiến cả hai như có cảm giác tìm được ‘tri kỷ’.
“Có muốn xuống dưới kiếm chút đồ uống không?”
Đột nhiên Dương Cẩm Tường hỏi một câu.
Trong suy nghĩ của cậu ta, dáng người Biện Tiểu Liễu cũng được, hơn nữa còn khá ngây thơ chưa biết yêu là gì, có thể thử xem thế nào.
Bản thân cậu thấy mình cũng không phải người bình thường, hẳn là đủ tư cách làm bạn trai của cô gái đáng yêu đó chứ?
“Ừ.”
Biện Tiểu Liễu do dự một chút. Cô vẫn luôn cảm thấy Dương Cẩm Tường không đủ đẹp trai, nên cốc trà sữa đầu tiên trong trường đại học thực sự không muốn uống cùng Dương Cẩm Tường.
Nếu xét về đẹp trai, ít nhất phải ngang hàng với Trần Trứ mới được.
Nhưng bây giờ cô đang khá vui, lại biết Dương Cẩm Tường học mở Mã Viện, xét về cấp độ ngành học cũng được, cho nên cô dứt khoát trả lời:
“Mình nhớ ở cổng trường có một quán trà sữa, cậu ở chờ mình thay quần áo rồi xuống.”
“Không sao, mình sẽ chờ cậu ở dưới lầu.”
Dương Cầm Tưởng đi về hướng Tây Uyển, vừa đi vừa tiếp tục trò chuyện về đề tài là phê bình Trần Trứ.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số Trần Trứ cũng đào hoa thật chứ.”
Dương Cẩm Tường định nịnh Biện Tiểu Liễu vài câu, nên nói: “Cấp hai cậu ta được ngồi cùng bàn với cậu, cấp ba thì không rõ tình hình, nhưng lên đại học có thể học cùng học viện với Tống Thì Vi. Cậu biết Tống Thì Vi đúng không, hiện tại là đóa hoa Lĩnh Viện …”
Ý của Dương Cẩm Tường là định khen Biện Tiểu Liễu xinh như Tống Thì Vi.
Kết quả, giọng Biện Tiểu Liễu đầu dây bên kia bỗng trở nên lạnh lùng: “Thật xin lỗi, mình nhớ còn một bài văn cần phải dịch mà chưa hoàn thành. Tạm biệt.”
Biện Tiểu Liễu nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Dương Cẩm Tường ngơ ngác nhìn điện thoại, chẳng biết mình đã nói sai câu nào.
Nếu như nói mức độ gây tổn thưởng của Trần Trứ cho Biện Tiểu Liễu là A, thì Tống Thì Vi gây ra là cấp S S S cộng cộng cộng.
Bởi vì, bản thân cô đang vui mừng, nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ khi kết bạn QQ được với Tống Thì Vi, thì một lúc sau bỗng phát hiện đối phương đã xóa kết bạn với mình. Cảm giác đó khắc thật sâu vào lòng Biện Tiểu Liễu.
Sâu đến mức, bây giờ cô nhìn thấy sinh viên Lĩnh Viện là đã ghét rồi.
Cho nên, thế giới này thật kỳ lạ, rõ ràng mình chưa hề làm gì sai, bỗng nhiên vô duyên vô cứ lại nằm ở thế đối lập.
Dù sao, bản thân Trần Trứ không hiểu, vì một vị trí trong hội sinh viên, có thể công khai hãm hại bạn cùng lớp của mình.
Cậu ta cho rằng làm thế có thể giúp mọi việc thuận theo ý mình sao?
Sáng hôm sau, lớp kinh tế chỉ có ba tiết, nên sau khi tan học Trần Trứ lập tức đi tới tòa nhà tổng hợp.
Hắn bật máy tính lên kiểm tra lại bản thông báo liên quan đến thu tiền chi phí nhà ở phúc lợi, sau đó in ra rồi tới gõ cửa phòng của Kỳ Chính.
“Nhanh vậy em đã viết xong rồi sao?”
Kỳ Chính cảm thấy bất ngờ, nên hỏi: “Tối qua lại thức đêm rồi đúng không?”
Thật ra, tối qua, khi mình và Du Huyền chúc ngủ ngon còn chưa tới 12 giờ.
Nhưng hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi có phải thức đêm rồi không, mà trả lời qua vấn đề khác: “Em chỉ lo thầy cần sử dụng gấp.”
“Gấp cái gì chứ, đây là văn kiện 2005.”
Kỳ Chính lắc đầu, nghĩ thầm chắc Trần Trứ thấy mình đang còn nhiệm vụ chưa hoàn thành nên ngủ không yên, cái tình cách này quả nhiên giống mình.
Kỳ Chính cầm lấy tờ thông báo mà Trần Trứ vừa in ra. Vốn dĩ, ông đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nhưng chỉ mới đọc qua đoạn tiêu đề đầu tiên, theo bản năng ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Ông ngẩng đầu nhìn lại Trần Trứ nhưng không nói chuyện, sau đó nhìn vào bản thông báo, đọc kỹ một lần.
Giờ phút này, trong phòng học vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng cây máy tính o o khá nhỏ.
Kỳ Chính đọc xong lần thứ nhất, theo bản năng tay phải xoa xoa mũi, đây là thói quen thường dùng khi ông suy nghĩ.
Sau đó, ông nhíu mày đọc lại lần hai.
Khi ông đọc lần thứ ba, đột nhiên Kỳ Chính mở màn hình máy tính lên, mở ra bản thông báo mà mình đã từng viết.
Số liệu giống nhau, cũng là một bản thông báo. Nhưng chính vì lý do này mới có thể nhìn rõ chênh lệch của đôi bên.
Nó giống như thi đại học vậy, cũng là một đề văn, môi trường thi cử cũng giống nhau, mà có người 0 điểm, có người điểm tối đa.
Cũng không phải nói bản thông báo Kỳ Chính làm ra được 0 điểm, nhưng có đôi khi muốn viết ra một thứ gì đó, mà mắt giống như có thứ gì đó che mất vậy.
Khi đó, mình vừa mới viết xong một đoạn tiểu thuyết, bỗng nhiên có cảm giác tự hào, cảm thấy bản thân đã nâng tầm đệ nhất rồi, nên rất khó nhận ra vấn đề trong đó.
Mãi cho đến khi có người khác chỉ cho, hoặc là đọc được một đoạn văn có trình độ cao hơn hẳn.
Hiện tại, Kỳ Chính đang rơi vào tình huống này. Bản thông báo này không phải sao ché, bởi vì bản thông báo của mình cùng lắm đạt 70 điểm, còn Trần Trứ lên tới 90 điểm lận?
Ngược lại vẫn còn khả năng nhờ người viết hộ. Nhưng tình huống này rất nhanh sẽ bị lộ, bởi vì tăng năng rất giống người mang thai hay bị ho, đến lúc nào đó sẽ không thể dấu được.
Bình thường, những người bị chiều hư, khi gặp tình huống phức tạp, hoặc gặp áp lực sẽ làm bừa, khi đó thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhưng với tính cách và đầu óc của Trần Trứ, nhất định sẽ không dùng cách này.
“Vậy cái này do thằng bé viết ra rồi?”
Kỳ Chính cảm thấy nhức nhức cái đầu, lần đầu tiên viết công văn có thể viết đến trình độ này sao?
Chỉnh tế, chuẩn quy phạm, chuẩn mực, chỉ có vấn đề duy nhất là kết luận khá qua loa. Trình bày vấn đề thu tiền chi phí phòng phúc lợi còn chưa tới.
Nhưng đây là vấn đề nhỏ.
“Trần Trứ.”
Kỳ Chính dùng bút khoanh tròn đoạn kết lại nói: “Chỗ này, khả năng còn phải sửa chữa lại…Quy hoạch tổng thể…quản lý toàn diện…chấp hành nghiêm ngặt.”
Thế là, dưới sự chỉ bảo của Kỳ Chính, Trần Trứ quay về phòng nhỏ sửa chữa lại thông báo.
Thật ra, việc này chắc khác gì dùng lại câu kết mà hắn vừa xóa hôm qua, lần nữa đánh lại.
Nhưng đối với Kỳ Chính, ông cảm thấy bản thân mình góp phần tạo ra bản thông báo cao cấp này.
Ông ấy nói Trần Trứ gửi thông báo này vào email của mình, sau đó tải về lưu trữ trong máy tính.
Cuối cùng, ông gọi Trần Trứ đến ra hiệu hắn ngồi vào ghế salon đối diện.
Từ hành vi bên ngoài có thể đoán biết thái độ bên trong. Đây chỉ là một hành động rất nhỏ, nhưng chứng tỏ Trần Trứ trong lòng Kỳ Chính đã lên một mức độ mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận