Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 57: Tống Thì Vi cũng muốn đầu tư cổ phiếu

Điều kiện gia đình Vương Trường Hoa và Triệu Viên Viên đều khá giả. Nếu hai người muốn mua chiếc Laptop 10 nghìn và một chiếc điện thoại 10 nghìn, có khi chỉ cần năn nỉ cha mẹ chút là được.
Nhưng nếu cầm 20 nghìn đó đưa cho bạn mình đầu tư, nhất là người bạn đó còn chưa đủ tuổi vị thành niên, thì cha mẹ khẳng định không đồng ý.
“Anh Trần Trứ….”
Triệu Viên Viên tò mò hỏi: “Anh định đầu tư cái gì?”
“Cổ phiếu.”
Trần Trứ không giấu giếm.
“Cổ phiếu?”
Hoàng Bách Hàm nhổ ống hút trong miệng ra, ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.
Cho tới nay, Đại Hoàng chỉ cho rằng Trần Trứ ý đồ kiểm soát tiền lì xì, nhưng cậu không biết thằng bạn thân của mình muốn làm gì?
Hiện tại mới hiểu Trần Trứ muốn đầu tư cổ phiếu.
Thế nhưng, trò chơi này thực sự cách bọn họ quá xa.
Hoàng Bách Hàm tưởng rằng, Trần Trứ kiếm vốn đầu tư, làm một chút kinh doanh nhỏ lẻ đại loại như bán bóng bay, hoa tươi, hay văn phòng phẩm…Những món đồ nhỏ này có thể bán ở bờ sông, hoặc mấy cổng khu vui chơi một chút vào ban đêm.
Qua đó, bọn họ kiếm tiền lãi chênh lệch, kiếm về mấy nghìn, sau đó thoải mái tiêu vặt ở đại học.
Hoàng Bách Hàm còn nghĩ đến cảnh xấu hổ cùng thằng bạn thân, hai đứa đẩy xe đi bạn hàng rong cơ. Nhưng đây mới là công việc mà sinh viên khởi nghiệp.
Cổ phiếu, nó chẳng phải trò chơi dành cho mấy người mặc âu phục, tay cầm điện thoại di động, là những doanh nhân thành công làm việc ở văn phòng nghiên cứu sao?
Trong ấn tượng của Hoàng Bách Hàm, thị trường cổ phiếu chỉ dừng lại ở mấy câu khẩu hiệu ‘thời đại lớn’, ‘sáng tạo thế kỷ mới’ bên trong mấy bộ phim. Nhưng những suy nghĩ này lại rất bình thường ở thời đại này, kể cả năm 2024 đi chăng nữa, cũng có bao nhiêu học sinh mới tốt nghiệp cấp ba muốn đầu tư vào cổ phiếu?
“Cái này…Có thể kiếm được tiền sao?”
Hoàng Bách Hàm ngơ ngác hỏi một câu, cũng là câu hỏi mà hai đứa còn lại định hỏi.
“Tao rất tự tin.”
Trần Trứ bình tĩnh nói: “Nhưng thị trường cổ phiếu lên xuống thất thường, chẳng có gì đảm bảo 100% cả.”
Trần Trứ không muốn nói láo. Hắn có nhiều cách kiếm tiền, không nhất thiết vì kiếm tiền mà lừa dối những người bạn thân từ thời cấp 2, cấp ba được.
Cho nên, hắn nói rõ phương hướng đầu tư, tiền lãi suất, hay kể cả khoảng thời gian trả lại, không hề lòng vòng một chút nào. Sau đó, hắn cho mọi người suy nghĩ.
Thứ nhất, số tiền này sẽ đổ hết vào thị trường chứng khoán.
Thứ 2, tiền lại dựa vào mức lãi cao nhất trong các ngân hàng ở thời điểm hiện tại.
Thứ 3, cả gốc và lãi phải trả muộn nhất là tháng 1 năm sau. Đồng thời, mỗi người có thể chọn một trong ba món quà tùy thích là điện thoại, laptop, hay xe điện.
Thứ 4, nếu mọi người đồng ý, hắn sẽ viết giấy nợ, tất cả nội dung vừa nói sẽ ghi rõ trong giấy nợ.
Trần Trứ theo thứ tự nói rất rõ ràng. Theo suy nghĩ của Trần Trứ, mức độ hắn nói chi tiết với trình độ của Hoàng Bách Hàm, Triệu Viên Viên và Vương Trường Hoa đã có thể hiểu rõ mồn một rồi.
Ba người đều nhìn ánh mắt nghiêm túc của Trần Trứ, cả đám đều hiểu vị thí sinh vừa mới trả qua kỳ thi đại học với số điểm 652 này, có ý định muốn trở thành một nhân vật ở Lĩnh Viện khoa kinh thế rồi đây.
Cả ba nhìn nhau vai lần, Đại Hoàng dẫn đầu nói: “Nếu trực tiếp nói với cha mẹ, chắc chắn bọn họ sẽ không cho.”
Đây là một vấn đề, đừng nói xin 10 nghìn, kể cả mấy nghìn, khả năng cao cha mẹ sẽ không đồng ý.
Cho nên, Trần Trứ lấy chiếc điện thoại Haier 600 tệ mới mua đặt lên bàn, nói: “Tao xin mẹ tao 6000 để mua điện thoại, nhưng chỉ mua điện thoại 600 nghìn, vậy xe dư ra một khoản. Laptop cũng làm như vậy.”
Hắn vừa nói xong câu này, cả đám bỗng bật cười hi hi ha ha. Xem ra, chiêu báo cáo láo này bọn này đã dùng quá quen rồi.
Chỉ là trước đó chỉ dám xin dư khoảng 20, 30 tệ là cùng.
Lần này, số tiền chênh lệch so với một học sinh cấp ba quả là con số trên trời.
Làm sao đây?
Hoàng Bách Hàm vừa cầm chiếc điện thoại Haier kiểm tra, vừa cắn móng tay, giống như gặp phải một đề toán hóc hiểm.
Nhưng cuối cùng, Đại Hoàng cầm lấy cốc nước chanh uống ực một hơi hết sạch, rồi quệt mồm nói: “Vậy…Tao thử xem sao.”
Hoàng Bách Hàm quyết tâm. Cậu đưa ra quyết định này vì muốn giữ gìn quan hệ bạn bè với Trần Trứ, còn đối với hành động của thằng bạn thân thì chẳng hiểu chút nào.
Nhưng khi cậu ta nói xong, lại thấy cả đám nhìn mình chằm chằm, thì Đại Hoàng bỗng chột dạ, khí thế vừa rồi lập tức tan biến, đành gãi đầu nói:
“Trần Trứ, tao chỉ có thể cố hết sức, với lại mày cũng biết điều kiện gia đình của tao thế nào. Còn chuyện tiền lì xì thì đừng nhắc đến nữa, nhưng nếu tiền điện thoại và laptop chót lọt, cùng lắm tao chỉ gom được trên dưới 10 nghìn là cùng.”
“Đủ rồi.”
Trần Trứ biết số tiền này đã là cực hạn đối với Hoàng Bách Hàm.
Sau khi Đại Hoàng quyết định, Triệu Viên Viên và Vương Trường Hoa nhìn nhau. Vương Trường Hoa đang định nói, không ngờ Viên Viên đã nói trước.
“Anh Trần Trứ, tiền mua điện thoại di động không thể ăn bớt được, vì em đã sớm chấm một chiếc điện thoại rồi.”
Giọng nói ngọt ngào của Triệu Viên Viên vang lên: “Nhưng tiền mua laptop em có thể đưa cho anh toàn bộ, dù sao chuyên ngành của em cũng chưa cần dùng máy tính vội. Còn vấn đề tiền lì xì, em cũng sẽ cố gắng hết sức, cùng lắm bố mẹ chỉ đưa cho một phần.”
Triệu Viên Viên học chuyên ngành ngôn ngữ, nên dùng laptop chậm nửa năm cũng không ảnh hưởng gì.
Mặt khác, điều kiện gia đình nhà cô nàng với nhà Trần Trứ chẳng lệch nhau, nên một phần tiền lì xì có thể rơi vào khoảng 10 nghìn.
Triệu Viên Viên nói xong, rốt cuộc cũng đến lượt Vương Trường Hoa. Thằng bạn này cảm thấy vừa rồi mình bị Triệu Viên Viên chiếm đoạt danh tiếng, thế là vung tay thoải mái nói: “Bạn học cũ, phía tao góp cùng mày ít nhất 20 nghìn.”
Nếu như lời này từ miệng Triệu Viên Viên hay Hoàng Bách Hàm nói thì Trần Trứ còn phải tăng thêm một chút. Nhưng câu này từ miệng của thánh chém gió, bạn học Vương Trường Hoa thì…
Vương Trường Hoa nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trần Trứ, thì lập tức tỏ ra không vui. Mặc kệ những lần trước mình nói chuyện không căn cứ, thì lần này chẳng lẽ không thể vì bạn bè thân thiết làm ra chuyện đáng tin cậy sao?
“Chúng ta là bạn cấp hai đấy, Trần Trứ?”
Vương Trường Hoa thở phì phò nói: “Bỏ qua thời gian ba năm cấp ba, mỗi lần thi tao đều đến so đáp án với mày, mấy năm cấp hai tao đều chép bài của mày, loại tình nghĩa này không bằng 20 nghìn sao?”
Vương Trường Hoa nói xong, bỗng nhớ ra một chuyện, bèn nói với Trần Trứ:
“À mấy ngày trước bạn cấp hai có gọi điện rủ tao tham gia họp lớp, lúc đó điểm thi đại học còn chưa công bố, tao chẳng có lòng dạ nào mà đi. Hiện tại, tao muốn đi xem thử, không biết các bạn ấy thế nào rồi, mày có đi không?”
“Bạn học cấp hai?”
Trần Trứ lắc đầu: “Sao không có ai liên lạc với tao?”
“Thời cấp hai, mày khác đếch gì người tàng hình, ai mà nhớ mày chứ?”
Vương Trường Hoa bắt được điểm này, bắt đầu nói phét cho Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên nghe: “Đừng thấy bây giờ Trần Trứ rất nổi bật, vừa khiến hoa khôi Du cãi nhau ầm ĩ, lại vừa làm chuyện xấu với hoa khôi Tống, thật ra lúc học cấp hai nó thảm lắm…”
“Ngồi cùng bàn với Trần Trứ hồi cấp hai là cô bạn Biện Tiểu Liễu, nếu so sánh nhan sắc với Du Huyền, còn chưa đủ làm giúp việc cho vợ lẽ. Nhưng khi đó, đám con trai còn chưa trải sự đời, nên cảm thấy cô bạn này đáng yêu vô cùng…”
“Bọn nó muốn Biện Tiểu Liễu chú ý, nên thường xuyên bắt nạt Trần Trứ…”
Nghe đến chuyện này, rõ ràng Triệu Viên Viên và Hoàng Bách Hàm cảm thấy hứng thú hơn vừa rồi rất nhiều.
Cái gì mà đầu tư cổ phiếu chứ, thật là vô nghĩa.
Hoàng Bách Hàm nghe thấy cô bạn ngồi cùng bàn cấp hai với Trần Trứ, thế là không ngừng đặt câu hỏi: “Cô gái Biện Tiểu Liễu kia học cấp ba ở đâu…Thi đại học gì…. So sánh với Du Huyền và Tống Thì Vi không được, vậy có hơn Ngô Dư không…Ôi trời, tao thật sự muốn gặp cô gái này quá…”
“Đúng là đần cả lũ.”
Trần Trứ mỉm cười không nói lại, chỉ cầm lấy cốc cô ca nhẹ nhàng uống.
Đây mới là bạn, chỉ cần được ngồi cùng nhau, đã đủ vui vẻ rồi, cũng không cần biết mấy đứa này góp được bao nhiêu tiền.
Mấy ngày sau, Trần Trứ liên tục dục Mao Thái Hậu tổ chức tiệc mừng.
Ngày 11 tháng 7, Trung Đại công bố điểm sàn là 614 điểm, so với dự đoán của Tào Kinh Quân không lệch nhau là mấy. Với điểm số 652 của Trần Trứ, gần như ván đã đóng thuyền.
Cho đến lúc này, Trần Bồi Tùng với Mao Hiểu Cầm mới suy nghĩ đến việc tổ chức tiệc mừng con trai cưng Trần Trứ đậu đại học. Bởi vì tính chất công việc của hai vợ chồng, nên có rất nhiều bạn bè tới chúc mừng.
Tiệc mừng thi đậu đại học kết thúc, cả nhà ba người ngồi đếm được hơn 44 nghìn.
Trần Trứ nhìn thấy số tiền này, hai mắt tỏa sáng, nên ngày nào cũng lẽo đẽo theo phía sau Mao Hiểu Cầm, suốt ngày lải nhải nói mẹ dẫn đi mở tài khoản ở trung tâm chứng khoán.
Bây giờ, Mao Thái Hậu cũng chẳng còn cách nào khác, mà trước đó Trần Trứ cũng đã đồng ý dùng thẻ căn cước của bà mở tài khoản, đồng thời nằm dưới sự quản lý của cha mẹ, thế nên chọn đại một lúc nào đó đến công ty chứng khoán.
Vào một buổi chiều nào đó, Trần Trứ và Du Huyền mới đi ăn cùng nhau trở về, hắn nhìn thấy một thẻ Chứng Khoán Trung Tín cùng với tài khoản.
“Trung Tín?”
Trần Trứ ngạc nhiên cầm lấy tấm thẻ, mà không biết phản ứng thế nào, rõ ràng Chứng Khoán Việt Phát gần nhà mình hơn mà?
“Đúng, Trung Tín.”
Mao Thái Hậu vừa đổi dép đi trong nhà, vừa nói: “Chính là chỗ cha Vi Vi làm việc, chẳng phải vì Vi Vi nên con mới dự định đầu tư cổ phiếu à? Nếu không, vì sao một học sinh cấp ba bình thường như con lại nghĩ đến thứ này?
“Ực…”
Trần Trứ nuốt một ngụm nước bọt, ở trường bị người ta hiểu lầm còn chưa tính, vì sao về đến nhà còn bị cha mẹ ruột hiểu lầm?
Hắn vừa muốn giải thích một chút, không ngờ Mao Thái Hậu nói thêm một câu: “À, hôm nay mẹ cũng gặp được Tống Tác Dân đấy.”
“Giám đốc Tống?”
Trần Trứ hỏi: “Mẹ tìm ông ấy nói chuyện?”
“Không phải.”
Mao Hiểu Cầm mỉm cười nói: “Là người ta nhìn thấy mẹ con, nên cố ý đến chào hỏi. Ông ấy nghe nói con muốn đầu tư cổ phiếu, còn kể Vi Vi định dùng thời gian nghỉ hè học tập đầu tư cổ phiếu. Sau này, tài khoản của hai đứa, ông ấy sẽ để ý hơn.”
Tống Thì Vi học chuyên ngành tài chính, trong đó có một môn học là ‘phân tích thị trường chứng khoán’, nên cô ấy mở tài khoản học tập cổ phiếu là chuyện dễ hiểu.
Nhưng là, mình tại sao lại nằm dưới tầm mắt của hai cha con bọn họ?
“Mẹ…”
Trần Trứ theo sau Mao Thái Hậu thương lượng: “Mẹ có thể giúp con đổi một tài khoản của Chứng Khoán Việt Phát được không?”
Mao Hiểu Cầm từ chối dứt khoát: “Mẹ quen ai ở Chứng Khoán Việt Phát đâu mà đổi, chẳng may mẹ không có thời gian kiểm tra tài khoản của con, sau đó con bị người ta lừa mất thì sao? Ở Trung Tín có người quen giám sát một chút. Hôm nay, mẹ vừa lưu số điện thoại giám đốc Tống đấy…”
“Ai dà.”
Trần Trứ thở dài, mình chỉ muốn âm thầm kiếm chút vốn làm ăn, vì sao lại gian nan quá vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận