Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 219: Để mình tới đón cậu?

“Trần Trứ mua?”
Lục Mạn sẽ không đột nhiên vứt miếng bánh dở đang cầm trên tay đi, bà cũng không đến mức chạy ra móc họng nôn ọe, giống mấy tình tiết trên phim truyền hình kia.
Thực tế, Lục Mạn chỉ nhíu mày chờ chồng mình giải thích.
Tống Tác Dân vừa lau mái tóc còn ướt của mình, vừa ngồi xuống ghế sa lon nói:
“Không những hộp bánh dứa này, Trần Trứ còn trả tiền cả bữa ăn trưa nay…” Thế là, Tống Tác Dân kể lại đại khái tình huống bữa ăn trưa nay, đồng thời đưa ra bình luận:
“Đổi lại tôi ở độ tuổi đó, nhất định không làm được những chuyện kia.”
“Mua danh chuộc tiếng thôi.”
Lục Mạn khinh thường nói:
“Chỉ có người mưu đồ trục lợi, mới làm được mấy chuyện chu đáo đến mức độ đó thôi.”
“Thành kiến của bà nặng thật đấy.”
Ban đầu, Tống Tác Dân vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Cha mẹ Trần Trứ, một người là phó chủ nhiệm quận Lộc Hồ, một người là bác sĩ bệnh viện Nhân Dân Số 1 thành phố, đã thế người ta ăn nói rất có trình độ. Gia đình như vậy không thể nuối ra một đứa con đào mỏ như bà nói được.”
“Chủ nhiệm cấp quận và bác sĩ?”
Lục Mạn khinh thường nói:
“Bọn họ nói gì ông cũng tin sao? Ông nhìn qua thẻ công tác, với văn kiện chứng minh thân phận không....”
“Bà điên rồi.”
Tống Tác Dân nhịn lắm rồi mới không nói những lời khó nghe hơn. Trong bữa cơm xã giao, đòi thẻ công tác, với văn kiện bổ nhiệm? Bà có tin hay không, ngay lập tức Trần Bồi Tùng và Mao Hiểu Cầm đứng dậy bỏ đi? “Hiện tại, thủ đoạn lừa đảo kinh khủng lắm, ngay cả căn cước công dân còn làm giả được nữa là.”
Lục Mạn vẫn còn cố chấp nói. Tống Tác Dân khó chịu, ông rất muốn ra khỏi nhà về văn phòng của mình. Bản thân lăn lộn bên ngoài xã hội bao nhiêu năm, chẳng lẽ ông không phân biệt được đâu là lừa đảo hay sao? Vợ mình xúc phạm cả nhà Trần Trứ, tương đương với xem thường trí thông minh của mình. Ông không hiểu vì sao vợ mình lại trở nên thế này, rõ dàng trước khi kết hôn bà ấy là tiểu Lục dịu dàng cơ mà? “Nhân viên quận Lộc Hồ và bệnh viên Nhân Dân Số 1 đều công khai số điện thoại, bà không tin thì đi mà hỏi. Tống Tác Dân nén giận nói:
“Bà nói Trần Trứ bởi vì điều kiện gia đình nhà mình mà tiếp cận, nhưng tôi chủ động giúp Trần Trứ liên hệ với giám đốc đài truyền hình, mà nó từ chối đấy.”
Tống Tác Dân nói xong thì đứng dậy, nhưng vẫn thêm một câu nữa:
“Không điều tra thì đừng nên đánh giá. Tôi đề nghị bà nên bỏ xuống thành kiến, tìm hiểu thật kỹ tình hình rồi nói sau.”
Lục Mạn nhìn chồng vừa mới về nhà không muốn nói chuyện, lập tức khiến phòng khách rộng lớn chỉ còn mỗi mình mình, thì trong lòng bỗng cảm thấy hối hận. Chồng bà ra ngoài thật lâu mới về nhà một lần, vì sao mình không thể nhẹ nhàng nói chuyện được chứ? Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần Lục Mạn nói chuyện đều muốn châm chọc khiêu khích, giống như khiến đối phương khó chịu sẽ khiến bản thân thoải mái vậy. Nhưng có thoải mái thật không? Giống như mỗi lần bà trách mắng con gái, thì luôn tự nhủ với bản thân sau này sẽ nói chuyện nhẹ nhàng hơn. Nhưng sau đó, bà phát hiện ra chỗ không theo ý mình, thì cảm xúc giống như bom nổ, không sao kìm lại được. “Hình như trong nhà này, chỉ có mình cô đơn?”
Lục Mạn nản lòng. Có điều, trong cảm giác chán nản ấy, cũng dâng lên một suy nghĩ không cam lòng. Chồng ra ngoài bao lâu không về nhà? Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà chẳng phải một mình bà lo liệu? Ông có tư cách gì mới về đã quát mắng người ta? Chẳng lẽ tôi là người mẹ, không được phép đánh giá Trần Trứ không xứng với con mình sao? Đã thế, hai bố con nhà ông rủ nhau đi ăn với gia đình Trần Trứ, bỏ tôi ở nhà một mình? Hai người có nghĩ rằng, hành động đó đang làm nhục tôi không? Lục Mạn đã quên mất, chính bản thân mình nói rõ không muốn đi cùng, bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên người khác. Trong ra đình, nguyên nhân lớn nhất dẫn đến tan vỡ là gì? Đó chính là trong gia đình có một thành viên mãi mãi không nhận ra sai lầm trên người mình. Hoặc người đó luôn cho rằng người khác luôn mắc sai lầm lớn hơn mình. Lục Mạn nghĩ đi nghĩ lại, sau đó vỗ mạnh xuống bàn, rồi lạnh lùng nói:
“Cô.”
Giúp việc trong nhà, bỗng từ trong bếp chạy ra ngoài, lau lau bàn tay vẫn còn dính nước:
“Giáo sư Lục, ngài cần gì ạ?”
“Đem hộp này.”
Lục Mạn chỉ vào hộp bánh dứa trên bàn:
“Dọn gọn lại…thôi được rồi, vứt vào thùng rác hết đi.”
Giúp việc nhìn hộp bánh dứa còn hơn một nửa, vậy mà đem vứt đi đúng là lãng phí. Nhưng bà không dám làm trái lời Lục Mạn, nên chẳng dám nói nhiều, chỉ đành thu dọn lại cầm vào bên trong nhà bếp. Chớp mắt, trên mặt bàn đã lại sạch sẽ, không chút bụi bẩn, không lông tóc. Nó sạch giống như mấy căn phòng mẫu trong các tòa nhà, mà mấy người môi giới dùng để giới thiệu vậy, chỉ có điều bên trong chẳng có chút không khí ấm cúng nào. Cho nên, trong cuộc sống, gia đình nào không lộn xộn bẩn một chút, chỉ có khách sạn là mãi mãi sạch sẽ gọn gàng thôi. Cho nên, dù giúp việc nghe lời dọn sạch hộp bánh dứa, nhưng Lục Mạn phát hiện tâm trạng của mình chẳng tốt lên chút nào, mà đang theo chiều hướng xấu dần đi. Trong lòng bà như có một ngọn lửa cứ rực lên, cần phát tiết ra ngoài. “Lạch cạch…” Đột nhiên Lục Mạn đứng dậy, ngay cả dép cũng không muốn đi, mà cứ đi chân đất thẳng về phía thư phòng. Cạch, bà mở cánh cửa gỗ cao cấp ra, mặc kệ nó đụng vào vách tường. Tống Tác Dân đang ở trong phòng lên mạng, bỗng giật mình ngẩng đầu lên. Ông còn chưa kịp lên tiếng hỏi xem chuyện gì, thì Lục Mạn với vành mắt đỏ trừng lên nói:
“Lời ông vừa nói có ý gì? Có phải thấy tôi không quan tâm Vi Vi đúng không?”
“Ý tôi đâu phải vậy?”
Tống Tác Dân lại khó chịu, mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau sao luôn thế này? Vì sao không thể nhẹ nhàng tranh luận, mà nhất định phải đẩy câu chuyện rõ ràng không có ra để nói? “Trong năm nay, ông ở thủ đô mấy tháng không trở về? Ông biết cổng ký túc xá con gái trong đại học ở hướng nào không? Vào thứ 6, ông đón con được hôm nào?”
“Chẳng phải vì tôi bận công việc à? Tôi đến thủ đô đi họp, bà cho rằng tôi không muốn làm mấy việc đó cho con gái sao?”
“Mỗi lần nói đến là ông lại bảo công việc? Vậy trước đây thì sao, cả tuần ông mới về nhà một lần, tôi không hiểu ông coi đây là nhà hay là khách sạn? Hay ở phòng làm việc của ông bận chăm sóc cô thư ký nào rồi?”
“Thư ký của tôi là nam, chẳng phải bà gặp rồi sao?”
“Tiền một tháng ông kiếm cả mấy triệu, ở bên ngoài nuôi gái chẳng phải quá dễ dàng sao?”
“Bà đừng nói lung tung, con gái đang ở phòng bên đấy?”
Lúc này, trong phòng đã không còn giáo sư Hoa Nông xinh đẹp, hay giám đốc Chứng Khoán Trung Tín nữa rồi, mà biến thành hai vợ chồng trung niên nói chuyện không thèm giữ ý giữ tứ làm gì cho mệt. Hai người đã sống với nhau hơn 20 năm, mỗi người đều biết rõ khuyết điểm của đối phương như lòng bàn tay. Nên bọn họ tùy tiện nói ra những câu đủ khiến đối phương khó chịu. Mặc dù, đây là căn nhà rộng 300 mét vuông, có thể coi là căn nhà rất rộng, nhưng sao tránh vấn đề tiếng cãi nhau đến tai Tống Thì Vi được? Cô yên lặng ngồi trước bàn học, ép bản thân đọc sách. Trước đây, mỗi lần cha mẹ cãi nhau, Tống Thì Vi sẽ cố hết sức chuyển sự tập trung qua vấn đề khác, khi đó sẽ có lần thành công, đôi khi…
“Cạch, keng…”
Không biết thứ gì đang rơi xuống sàn gỗ, mảnh vỡ văng khắp nơi, khiến căn nhà vang lên từng tiếng động chói tai, làm lòng người quặn thắt lại. Lần này, cha mẹ cãi nhau có vẻ lớn. Tống Thì Vi hít một hơi thật sâu, cô đã không thể bình tĩnh ngồi đóng sách được nữa. Nếu là trước đó, Tống Thì Vi chẳng có cách nào cả, cũng không có người nào để cô tâm sự. Cô chỉ ở trong phòng ngủ, chờ cha mình tức giận bỏ đi, còn mẹ biến sự tức giận ấy thành sự nghiêm khắc, rồi áp dụng lên người mình. “Thế nhưng, bây giờ mình có bạn trai mà?”
Đột nhiên Tống Thì Vi nghĩ đến chuyện này, nên cầm lấy điện thoại di động. Bạn trai, hẳn là người thân nhất ở bên ngoài trừ tra mẹ đúng không? Ít ra Tống Thì Vi nghĩ rằng như vậy. Trong tình huống này, có bạn trai và không có bạn trai sẽ khác nhau chứ? Thế là, Tống Thì Vi nhắn tin cho Trần Trứ. Tống Thì Vi: Cha mẹ mình cãi nhau. Trần Trứ: Hả? Vì sao? Cậu thế nào rồi?”
Tống Thì Vi: Mình không sao. Trần Trứ: Mình chuẩn bị đến trường lái đi thi. Tống Thì Vi: Ừ. Tống Thì Vi thấy Trần Trứ có việc, nên trả lời lại là ừ. Cô cũng cất điện thoại đi, không quấy rầy hắn nữa. Không ngờ, Trần Trứ lại gửi đến một tin nhắn. Trần Trứ: Cậu cũng đừng ở nhà nữa, theo mình đến trường lái đi. Tống Thì Vi: Vì sao? Trần Trứ: Cha mẹ cãi nhau, chúng ta ở nhà chẳng làm được gì, đã thế còn rất dễ bị giận cá chém thớt. Ra ngoài thôi, muộn chút hẳn về, lúc đó cãi nhau đã xong rồi. Những lần trước, Tống Thì Vi có nghĩ cha mẹ rời nhau sẽ ra ngoài rồi. Nhưng cô đi đâu được đây? Bên ngoài giống như một thế giới hoang vu chẳng có gì cả, chẳng có nơi mình có thể đi. Nên cách giải quyết của Tống Thì Vi là ép mình ngồi xuống giải hai đề toán. Còn hiện tại, mình có bạn trai mà. Người đó muốn kéo mình khỏi nơi khiến bản thân phải kiềm chế bao nhiêu năm.
“Thình thịch.”
Tim Tống Thì Vi đập nhanh hơn. Cô có cảm giác mình sắp phá được gông cùm xiềng xích trói bỏ tự do của bản thân. Cô cũng vô cùng tin nhiệm Trần Trứ, nên định nhắn tin lại:
“Trường lái ở chỗ nào…”
Không ngờ Trần Trứ lại nhắn tin đến trước:
“Được rồi, cũng không biết tình trạng của cậu bây giờ thế nào. Mình cũng không yên tâm, để mình đến đón cậu đi.”
Xung quanh cô vẫn vang lên tiếng cha mẹ cãi nhau, có điều chẳng hiểu tại sao Tống Thì Vi sinh ra cảm giác hạnh phúc không cách nào tả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận