Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 199: Bà chủ
“Chắc là vậy.”
Một nữ sinh khác nói: “Cậu ấy nói phòng 311 tòa nhà A mà. Mặc dù trước văn phòng còn chưa treo bảng hiệu, nhưng đây rõ ràng là phòng 311.”
Chiểu thứ 6, Phương Tinh chỉ học có hai tiết, nên học xong cô lập tức đến văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ. Thời điểm cô đang tư vấn cho các vị phụ huynh, thì ngẩng đầu lên bỗng phát hiện ra hai người đang đứng ở ngoài nhìn.
Cô ngồi ở góc giữa, từ đây nhìn ra ngoài có hơi xa nên cô không nhìn rõ mặt mũi hai người này. Nhưng dáng người của bọn họ rất đẹp, nhất là nữ sinh bên trái, dáng người cao gầy trông chẳng khác gì người mẫu xe hơi.
“Đừng nói là sinh viên đến tận văn phòng xin trở thành gia sư đấy nha…”
Phương Tinh đoán thầm trong lòng, nên đi tới cửa hỏi: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho mọi người?”
Cô vừa hỏi thăm vừa âm thầm quan sát đối phương, nhưng lại giật mình vì vẻ bề ngoài của hai cô gái này.
Cô phải bên phải nhìn cũng khá đẹp, làn ra trắng nõn, khuôn miệng nhỏ nhắn đáng yêu, hai con người đen trong trẻo, mái tóc thẳng xõa ngang vai. Vốn dĩ nhan sắc này phải cực kỳ thu hút anh nhìn mới phải.
Nhưng, ánh mắt Phương Tinh chỉ liếc qua cô một cái, còn sau đó ánh mắt đồ dồn hoàn toàn về phía nữ sinh đứng bên trái.
Trời ạ, dáng người phải tới 1 mét 7, thuộc thành phần hiếm gặp ở phụ nữ phía nam. Trên người cô mặc một chiếc áo len màu đen, là loại rộng rãi theo phong cách Hàn Quốc, vừa thoải mái lại có thể che kín toàn bộ cơ thể. Phía dưới là một chiếc quần an toàn kết hợp với quần tất dài màu đen, cộng thêm đôi boot Martin nữa.
Đôi chân dài hơn 1 mét kết hợp với quần tất dài màu đen, sẽ kích thích thị giác đến mức độ nào chứ?
Hôm nay, Phương Tinh đã được trải nghiệm.
Đôi chân thon, dài, thẳng tắp, được bao bọc bởi lớp quần tất mong manh, khoe ra đường cong như tạc tượng. Phương Tinh nhìn đôi boot dài đến tận bắp chân kia, bỗng xúc động muốn ngồi xuống cởi đôi boot ấy, để xem xem vị trí mắt cá chân và mu bàn chân thế nào.
“Rốt cuộc mình đã hiểu vì sao đám con trai lại thích quần tất màu đen, thì ra gặp được cô gái gợi cảm, đến mức phụ nữ còn thích.”
Phương Tinh nghĩ thầm trong lòng.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng chỉ cần dáng người cỡ này, thì khuôn mặt thế nào không quan trọng, nhưng khi tới gần mới nhận ra khuôn mặt của cô ấy còn vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt trái xoan, các đường nét trên khuôn mặt đâu ra đấy. Mái tóc dài uốn lượn, pha thêm một vài sợi tóc đỏ, mượt mà rũ xuống cái trán trơn bóng, nhẹ nhàng che đi vành tai. Nó không những che đi vành tai, mà còn che lấp một phần đôi mắt sáng đầy sức hút. Sống mũi thẳng cao, đôi môi đỏ nhưng không quá lòe loẹt, chỉ nhẹ nhàng hòa cùng ánh sáng.
Cô gái này bỗng nở nụ cười, chỉ như vậy thôi đã khiến trái tim người đối diện đập rộn ràng.
Đây chính là phong cách mà Phương Tinh thích nhất.
Cô có thể tưởng tượng ra, một nữ sinh với phong cách thướt tha đi lại trên đường. Thời điểm đèn xanh vừa mới chuyển qua đèn đỏ, cô nhẹ nhàng bước đi, sẽ khiến tất cả những người đang dừng đèn đỏ, đồ dồn ánh mắt về phía cô, mà không tài nào chớp mắt nổi.
“Cho hỏi đây có phải Công nghệ thông tin SuiHui không ạ? Tôi muốn tìm Trần Trứ.”
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, lại không phải một người hướng nội hay xấu hổ, mà cô thoải mái tươi vui nói chuyện.
“Cô biết Trần tổng?”
Phương Tinh ngạc nhiên, nếu như vậy mình có thể thêm liên lạc với cô gái này rồi?
“Người ta sắp thành vợ chồng rồi, còn quen biết gì nữa.”
Nữ sinh bên phải lên tiếng trêu chọc.
“Vợ chồng…”
Phương Tinh chớp mắt mấy lần, sau đó sợ hãi A lên một tiếng: “Cô chính là cô gái mà Trần Tổng nhắc đến trong bài phỏng vấn sao? Cô thật xinh đẹp…”
Phương Tinh thật lòng khen ngợi một câu, sau đó dẫn hai cô gái vào văn phòng.
Hai nữ sinh này tất nhiên là Du Huyền và Ngô Dư rồi. Hôm nay là thứ 6, bên phía Quảng Mỹ không có nhiều tiết vào thứ sáu, nên cô dựa theo địa chỉ Trần Trứ cho mà đến đây.
“Đây là phòng thuê sao?”
Ngô Dư hết nhìn trong nhìn ngoài, ngắm đông ngắm tây, rồi lại đi tới nhỏ giọng nói chuyện với Du Huyền.
“Hình như là học viện cung cấp, nhưng chủ nhiệm Trần nói còn chưa bàn tiền thuê, trước tiên cứ đổ thừa là chưa tính toán sổ sách.”
Du Huyền cong mắt lại nói.
“Chẹp chẹp.”
Ngô Dư chẹp miệng một cái rồi nói: “Rất phù hợp với phong cách làm việc của chủ nhiệm Trần nhà cậu.”
“Đây gọi là tiết kiệm thời điểm bắt đầu khởi nghiệp, nghe là biết cậu chẳng biết gì về lập nghiệp rồi.”
Du Huyền tất nhiên giúp đỡ bạn trai mình, phản bác lại bạn thân một câu.
“Được, được, được, Trần Trứ nhà cậu đánh rắm cũng thơm.”
Ngô Dư thở dài một tiếng nói.
Ngay khi hai người còn đấu võ mồm, thì Phương Tinh cầm theo hai cốc nước lọc tới, mỉm cười nói: “Bà chủ, uống nước đi.”
“Chị gọi tôi là gì?”
Du Huyền ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên cô được người khác gọi như vậy.”
“Bà chủ ạ.”
Phương Tinh nửa đùa nửa thật nói: “Trần Trứ là ông chủ, bọn tôi đều là cấp dưới của cậu ấy, cho nên gọi cô là bà chủ có gì sai đâu.”
Đây chính là sự khác biệt giữa Phương Tinh và Hạ Dụ. Trước đó Hạ Dụ là người đứng đầu câu lạc bộ Côn Trùng Bay, cho nên từ trong cốt cách đã có khí chất lãnh đạo.
Nên dù cô ở trước mặt Trần Trứ, có đôi khi học tỷ Hạ vẫn vô tình muốn tranh quyền quyết định với hắn.
Còn Phương Tinh chỉ là sinh viên năm ba bình thường, lại được Trần Trứ phát hiện ra, cho nên điều chỉnh đến trạng thái cấp dưới rất nhanh.
Cô chưa bao giờ đứng trên vị trí ‘học tỷ’ để làm việc, cũng không bao giờ nghĩ mình là một sinh viên phần mềm, nên mặt kỹ thuật vượt trội hơn một sinh viên Lĩnh Viện.
Đây là hai trường hợp rất dễ thấy ở nơi làm việc. Một loại thời gian trước đó có điểm xuất phát rất cao, nên toát ra một thứ hào quang mọi người đều thấy được, đồng thời cảm thấy thành công rất dễ dàng.
Một loại khác là kinh nghiệm hạn chế, nhưng bọn họ biết nghe lời, chưa từng tranh cãi với lãnh đạo, đã thế năng lực hay nghiệp vụ đều rất tốt. Chỉ là bọn họ chưa có tiếng tăm gì lớn, nhưng lại được lãnh đạo đánh giá rất cao.
Cuối cùng, thời điểm cạnh tranh một chức vụ nào đó, thì loại người phía sau sẽ đánh bật loại người thứ nhất, khiến mọi người mở to mắt ra nhìn.
Nó giống như lần này, Trần Trứ nâng nỡ trang web học tập, đưa nó ra thị trường, còn trang web An Cư bị ném qua một bên.
Đương nhiên, Hạ Dụ không phải người ngốc, rất nhanh cô đã ý thức ra sai lầm của mình, nên ngay lập tức liên lạc với Tống Thì Vi nhằm vá lại vết rách sai lầm này.
Nhưng, một câu ‘bà chủ’, khiến Du Huyền còn chưa chuẩn bị tốt, lập tức đỏ hết mặt lên.
Đã thế, Ngô Dư ở bên cạnh còn cố tình dùng giọng điệu trêu tức nhại đi nhại lại, nên Du Huyền nhéo cô bạn thân một cái. Sau đó cô điều chỉnh lại tâm lý, xinh xắn hoạt bát nói: “Học tỷ, chị không cần quá khách sáo, cứ gọi em là Du Huyền được rồi.”
“Du Huyền?”
Phương Tinh nghe cái tên này rất quen, nên nhớ lại chút rồi hỏi: “Em học ở Quãng Mỹ sao?”
“Vâng.”
Du Huyền trả lời.
“Hôm qua, khi nhìn thấy thông tin của em trên trang web, mọi người còn thảo luận nhìn em bên ngoài thế nào đấy?”
Phương Tinh thở dài: “Không ngờ nhìn em ở bên ngoài còn sinh động hơn rất nhiều. Quả nhiên đại mỹ nữ, dù nhìn ở góc độ nào cũng đều đẹp điên đảo.”
Sau đó, Phương Tinh ngồi xuống trò chuyện với cô, từ chuyên ngành Du Huyền đang học, thời trang ưa thích, cho đến chuyện tình yêu…
Không bao lâu, Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Thi cũng đến, các cô ngơ ngác khi biết Du Huyền chính là bà chủ. Đã thế, vị bà chủ này vừa xinh đẹp lại rất gần gũi.
Tiếp theo, người đến ngày càng nhiều, Hoàng Bách Hàm, Triệu Viên Viên, còn có Vương Trường Hoa và bạn cùng phòng của cậu ta là Trịnh Hạo cũng đến.
“Thằng ngóc này lần trước đến Trung Đại còn chưa đã, thế là cứ lẽo đẽo theo sau mình năn nỉ đòi đi cùng. Lúc đầu mình cũng không định dẫn đi đâu, thế mà nó còn gọi mình là cha…”
Vương Trường Hoa giải thích một chút. Thật ra mọi người cảm thấy chuyện này khá bình thường, cả nhóm đều đang độ tuổi trên dưới 20, ai cũng thích chuyện náo nhiệt.
Du Huyền và Ngô Dư chỉ nhìn lướt qua, sau đó di chuyển sự chú ý qua chỗ khác. Dưới bầu không khí náo nhiệt này, Ngô Dư chế nhạo bạn thân: “Nghe được cách xưng hô ‘bà chủ’ này, chắc lòng hư vinh trong lòng cậu lên đến cực đỉnh rồi nhỉ?”
“Làm gì có.”
Du Huyền lắc đầu. Cô dừng lại một chút, nhưng trong đôi mắt hút hồn kia hiện ra ý cười thoả mãn.
“Chỉ là trong lòng đột nhiên thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mặc dù mình không ở bên cạnh chủ nhiệm Trần, nhưng cũng biết cậu ấy đang bận gì, làm việc với ai, làm ở chỗ nào, chứ không còn mơ mơ màng màng như người trên mây nữa.”
“Ừ.”
Ngô Dư gật đầu. Cô cũng cảm thấy hai từ ‘bà chủ’ này, giống như cảm giác an toàn trong tình yêu.
Lúc này, Ngô Dư mới nhận xét Trần Trứ là người con trai tốt, nên mới giới thiệu Du Huyền cho các bạn đồng nghiệp của mình. Đã thế trong bài phỏng vấn còn dũng cảm tỏ tình, sau đó đưa Du Huyền tiến vào vòng tròn sự nghiệp của mình.
Tốt rồi, chẳng ai muốn tình yêu của mình bấp bênh, giống như người đi trên dây thừng.
Thời điểm, Ngô Dư cảm thấy vui mừng cho cô bạn thân của mình, lại không phát hiện ra Trịnh Hạo đang nhìn cô, ánh mắt vô cùng hăng hái nồng nhiệt.
Một nữ sinh khác nói: “Cậu ấy nói phòng 311 tòa nhà A mà. Mặc dù trước văn phòng còn chưa treo bảng hiệu, nhưng đây rõ ràng là phòng 311.”
Chiểu thứ 6, Phương Tinh chỉ học có hai tiết, nên học xong cô lập tức đến văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ. Thời điểm cô đang tư vấn cho các vị phụ huynh, thì ngẩng đầu lên bỗng phát hiện ra hai người đang đứng ở ngoài nhìn.
Cô ngồi ở góc giữa, từ đây nhìn ra ngoài có hơi xa nên cô không nhìn rõ mặt mũi hai người này. Nhưng dáng người của bọn họ rất đẹp, nhất là nữ sinh bên trái, dáng người cao gầy trông chẳng khác gì người mẫu xe hơi.
“Đừng nói là sinh viên đến tận văn phòng xin trở thành gia sư đấy nha…”
Phương Tinh đoán thầm trong lòng, nên đi tới cửa hỏi: “Xin chào, tôi có thể giúp gì cho mọi người?”
Cô vừa hỏi thăm vừa âm thầm quan sát đối phương, nhưng lại giật mình vì vẻ bề ngoài của hai cô gái này.
Cô phải bên phải nhìn cũng khá đẹp, làn ra trắng nõn, khuôn miệng nhỏ nhắn đáng yêu, hai con người đen trong trẻo, mái tóc thẳng xõa ngang vai. Vốn dĩ nhan sắc này phải cực kỳ thu hút anh nhìn mới phải.
Nhưng, ánh mắt Phương Tinh chỉ liếc qua cô một cái, còn sau đó ánh mắt đồ dồn hoàn toàn về phía nữ sinh đứng bên trái.
Trời ạ, dáng người phải tới 1 mét 7, thuộc thành phần hiếm gặp ở phụ nữ phía nam. Trên người cô mặc một chiếc áo len màu đen, là loại rộng rãi theo phong cách Hàn Quốc, vừa thoải mái lại có thể che kín toàn bộ cơ thể. Phía dưới là một chiếc quần an toàn kết hợp với quần tất dài màu đen, cộng thêm đôi boot Martin nữa.
Đôi chân dài hơn 1 mét kết hợp với quần tất dài màu đen, sẽ kích thích thị giác đến mức độ nào chứ?
Hôm nay, Phương Tinh đã được trải nghiệm.
Đôi chân thon, dài, thẳng tắp, được bao bọc bởi lớp quần tất mong manh, khoe ra đường cong như tạc tượng. Phương Tinh nhìn đôi boot dài đến tận bắp chân kia, bỗng xúc động muốn ngồi xuống cởi đôi boot ấy, để xem xem vị trí mắt cá chân và mu bàn chân thế nào.
“Rốt cuộc mình đã hiểu vì sao đám con trai lại thích quần tất màu đen, thì ra gặp được cô gái gợi cảm, đến mức phụ nữ còn thích.”
Phương Tinh nghĩ thầm trong lòng.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng chỉ cần dáng người cỡ này, thì khuôn mặt thế nào không quan trọng, nhưng khi tới gần mới nhận ra khuôn mặt của cô ấy còn vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt trái xoan, các đường nét trên khuôn mặt đâu ra đấy. Mái tóc dài uốn lượn, pha thêm một vài sợi tóc đỏ, mượt mà rũ xuống cái trán trơn bóng, nhẹ nhàng che đi vành tai. Nó không những che đi vành tai, mà còn che lấp một phần đôi mắt sáng đầy sức hút. Sống mũi thẳng cao, đôi môi đỏ nhưng không quá lòe loẹt, chỉ nhẹ nhàng hòa cùng ánh sáng.
Cô gái này bỗng nở nụ cười, chỉ như vậy thôi đã khiến trái tim người đối diện đập rộn ràng.
Đây chính là phong cách mà Phương Tinh thích nhất.
Cô có thể tưởng tượng ra, một nữ sinh với phong cách thướt tha đi lại trên đường. Thời điểm đèn xanh vừa mới chuyển qua đèn đỏ, cô nhẹ nhàng bước đi, sẽ khiến tất cả những người đang dừng đèn đỏ, đồ dồn ánh mắt về phía cô, mà không tài nào chớp mắt nổi.
“Cho hỏi đây có phải Công nghệ thông tin SuiHui không ạ? Tôi muốn tìm Trần Trứ.”
Cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, lại không phải một người hướng nội hay xấu hổ, mà cô thoải mái tươi vui nói chuyện.
“Cô biết Trần tổng?”
Phương Tinh ngạc nhiên, nếu như vậy mình có thể thêm liên lạc với cô gái này rồi?
“Người ta sắp thành vợ chồng rồi, còn quen biết gì nữa.”
Nữ sinh bên phải lên tiếng trêu chọc.
“Vợ chồng…”
Phương Tinh chớp mắt mấy lần, sau đó sợ hãi A lên một tiếng: “Cô chính là cô gái mà Trần Tổng nhắc đến trong bài phỏng vấn sao? Cô thật xinh đẹp…”
Phương Tinh thật lòng khen ngợi một câu, sau đó dẫn hai cô gái vào văn phòng.
Hai nữ sinh này tất nhiên là Du Huyền và Ngô Dư rồi. Hôm nay là thứ 6, bên phía Quảng Mỹ không có nhiều tiết vào thứ sáu, nên cô dựa theo địa chỉ Trần Trứ cho mà đến đây.
“Đây là phòng thuê sao?”
Ngô Dư hết nhìn trong nhìn ngoài, ngắm đông ngắm tây, rồi lại đi tới nhỏ giọng nói chuyện với Du Huyền.
“Hình như là học viện cung cấp, nhưng chủ nhiệm Trần nói còn chưa bàn tiền thuê, trước tiên cứ đổ thừa là chưa tính toán sổ sách.”
Du Huyền cong mắt lại nói.
“Chẹp chẹp.”
Ngô Dư chẹp miệng một cái rồi nói: “Rất phù hợp với phong cách làm việc của chủ nhiệm Trần nhà cậu.”
“Đây gọi là tiết kiệm thời điểm bắt đầu khởi nghiệp, nghe là biết cậu chẳng biết gì về lập nghiệp rồi.”
Du Huyền tất nhiên giúp đỡ bạn trai mình, phản bác lại bạn thân một câu.
“Được, được, được, Trần Trứ nhà cậu đánh rắm cũng thơm.”
Ngô Dư thở dài một tiếng nói.
Ngay khi hai người còn đấu võ mồm, thì Phương Tinh cầm theo hai cốc nước lọc tới, mỉm cười nói: “Bà chủ, uống nước đi.”
“Chị gọi tôi là gì?”
Du Huyền ngẩn người ra, đây là lần đầu tiên cô được người khác gọi như vậy.”
“Bà chủ ạ.”
Phương Tinh nửa đùa nửa thật nói: “Trần Trứ là ông chủ, bọn tôi đều là cấp dưới của cậu ấy, cho nên gọi cô là bà chủ có gì sai đâu.”
Đây chính là sự khác biệt giữa Phương Tinh và Hạ Dụ. Trước đó Hạ Dụ là người đứng đầu câu lạc bộ Côn Trùng Bay, cho nên từ trong cốt cách đã có khí chất lãnh đạo.
Nên dù cô ở trước mặt Trần Trứ, có đôi khi học tỷ Hạ vẫn vô tình muốn tranh quyền quyết định với hắn.
Còn Phương Tinh chỉ là sinh viên năm ba bình thường, lại được Trần Trứ phát hiện ra, cho nên điều chỉnh đến trạng thái cấp dưới rất nhanh.
Cô chưa bao giờ đứng trên vị trí ‘học tỷ’ để làm việc, cũng không bao giờ nghĩ mình là một sinh viên phần mềm, nên mặt kỹ thuật vượt trội hơn một sinh viên Lĩnh Viện.
Đây là hai trường hợp rất dễ thấy ở nơi làm việc. Một loại thời gian trước đó có điểm xuất phát rất cao, nên toát ra một thứ hào quang mọi người đều thấy được, đồng thời cảm thấy thành công rất dễ dàng.
Một loại khác là kinh nghiệm hạn chế, nhưng bọn họ biết nghe lời, chưa từng tranh cãi với lãnh đạo, đã thế năng lực hay nghiệp vụ đều rất tốt. Chỉ là bọn họ chưa có tiếng tăm gì lớn, nhưng lại được lãnh đạo đánh giá rất cao.
Cuối cùng, thời điểm cạnh tranh một chức vụ nào đó, thì loại người phía sau sẽ đánh bật loại người thứ nhất, khiến mọi người mở to mắt ra nhìn.
Nó giống như lần này, Trần Trứ nâng nỡ trang web học tập, đưa nó ra thị trường, còn trang web An Cư bị ném qua một bên.
Đương nhiên, Hạ Dụ không phải người ngốc, rất nhanh cô đã ý thức ra sai lầm của mình, nên ngay lập tức liên lạc với Tống Thì Vi nhằm vá lại vết rách sai lầm này.
Nhưng, một câu ‘bà chủ’, khiến Du Huyền còn chưa chuẩn bị tốt, lập tức đỏ hết mặt lên.
Đã thế, Ngô Dư ở bên cạnh còn cố tình dùng giọng điệu trêu tức nhại đi nhại lại, nên Du Huyền nhéo cô bạn thân một cái. Sau đó cô điều chỉnh lại tâm lý, xinh xắn hoạt bát nói: “Học tỷ, chị không cần quá khách sáo, cứ gọi em là Du Huyền được rồi.”
“Du Huyền?”
Phương Tinh nghe cái tên này rất quen, nên nhớ lại chút rồi hỏi: “Em học ở Quãng Mỹ sao?”
“Vâng.”
Du Huyền trả lời.
“Hôm qua, khi nhìn thấy thông tin của em trên trang web, mọi người còn thảo luận nhìn em bên ngoài thế nào đấy?”
Phương Tinh thở dài: “Không ngờ nhìn em ở bên ngoài còn sinh động hơn rất nhiều. Quả nhiên đại mỹ nữ, dù nhìn ở góc độ nào cũng đều đẹp điên đảo.”
Sau đó, Phương Tinh ngồi xuống trò chuyện với cô, từ chuyên ngành Du Huyền đang học, thời trang ưa thích, cho đến chuyện tình yêu…
Không bao lâu, Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Thi cũng đến, các cô ngơ ngác khi biết Du Huyền chính là bà chủ. Đã thế, vị bà chủ này vừa xinh đẹp lại rất gần gũi.
Tiếp theo, người đến ngày càng nhiều, Hoàng Bách Hàm, Triệu Viên Viên, còn có Vương Trường Hoa và bạn cùng phòng của cậu ta là Trịnh Hạo cũng đến.
“Thằng ngóc này lần trước đến Trung Đại còn chưa đã, thế là cứ lẽo đẽo theo sau mình năn nỉ đòi đi cùng. Lúc đầu mình cũng không định dẫn đi đâu, thế mà nó còn gọi mình là cha…”
Vương Trường Hoa giải thích một chút. Thật ra mọi người cảm thấy chuyện này khá bình thường, cả nhóm đều đang độ tuổi trên dưới 20, ai cũng thích chuyện náo nhiệt.
Du Huyền và Ngô Dư chỉ nhìn lướt qua, sau đó di chuyển sự chú ý qua chỗ khác. Dưới bầu không khí náo nhiệt này, Ngô Dư chế nhạo bạn thân: “Nghe được cách xưng hô ‘bà chủ’ này, chắc lòng hư vinh trong lòng cậu lên đến cực đỉnh rồi nhỉ?”
“Làm gì có.”
Du Huyền lắc đầu. Cô dừng lại một chút, nhưng trong đôi mắt hút hồn kia hiện ra ý cười thoả mãn.
“Chỉ là trong lòng đột nhiên thấy yên tâm hơn rất nhiều. Mặc dù mình không ở bên cạnh chủ nhiệm Trần, nhưng cũng biết cậu ấy đang bận gì, làm việc với ai, làm ở chỗ nào, chứ không còn mơ mơ màng màng như người trên mây nữa.”
“Ừ.”
Ngô Dư gật đầu. Cô cũng cảm thấy hai từ ‘bà chủ’ này, giống như cảm giác an toàn trong tình yêu.
Lúc này, Ngô Dư mới nhận xét Trần Trứ là người con trai tốt, nên mới giới thiệu Du Huyền cho các bạn đồng nghiệp của mình. Đã thế trong bài phỏng vấn còn dũng cảm tỏ tình, sau đó đưa Du Huyền tiến vào vòng tròn sự nghiệp của mình.
Tốt rồi, chẳng ai muốn tình yêu của mình bấp bênh, giống như người đi trên dây thừng.
Thời điểm, Ngô Dư cảm thấy vui mừng cho cô bạn thân của mình, lại không phát hiện ra Trịnh Hạo đang nhìn cô, ánh mắt vô cùng hăng hái nồng nhiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận