Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 212: Mỗi bên một bà chủ
Thời gian trôi qua thật nhanh, thứ tư trôi qua một cái lại khiến người ta cảm giác đã gần tới cuối tuần.
Hai ngày tiếp theo, việc thiết kế trong văn phòng tại Thung Lũng Công Nghệ đã dần tới bước hoàn thiện. Mỗi người đều sắm cho riêng mình những đồ vật nhỏ để lên bàn làm việc.
Ví dụ như cốc uống trà, giấy ghi chú, laptop…là những đồ vật của đám nữ sinh Trang Mộng Thi, Phương Tinh. Trên bàn còn có mấy đồ vật nhỏ mà cửa hàng McDonal đã tặng.
Hoành tráng nhất chắc là giáo sư Tằng Khôn, ông sắm hẳn một bộ pha trà và khay trà ở trong phòng làm việc nhỏ. Nên bây giờ, chỉ cần ông không có tiết dạy sẽ đều ở phòng làm việc trong Thung Lũng Công Nghệ.
Vì vậy, qua những hành động tuy nhỏ này, lại khiến mọi người cảm nhận được đang dần sinh lòng yêu mến với nơi làm việc này hơn. Trần Trứ không chỉ đánh thêm ba bộ chìa khóa cho Tống Tình, Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong. Hắn còn tặng thêm cho ba người ba phiếu ăn ở Trung Đại. Xét một cách nghiêm túc, việc làm này không hợp quy định, bởi vì ba người không phải là sinh viên hoặc giáo viên của Trung Đại, cũng không phải là người làm thêm trong trường. Nhưng làm vậy thì sao chứ? Buổi sáng Trần Trứ nói qua với Trịnh Cự một tiếng, buổi chiều đã nhận được ba phiếu ăn, mà Trịnh Cự còn chẳng thèm hỏi hắn lấy phiếu ăn này cho ai.
Có phiếu ăn ở Trung Đại cũng chẳng có trợ giúp gì đáng kể với Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong, bởi vì gia đình bọn họ có lớn có nhỏ, nên sớm tối đều về nhà ăn cơm. Nhưng đối với Tống Tình nó chẳng khác gì món quà trời ban. Bây giờ cô không phải tự mình nấu cơm, hơn nữa còn kiếm được chỗ ăn giá rẻ bất ngờ. Với lại, Trần Trứ cảm thấy rất hài lòng với Tống Tình. Mỗi ngày cô đều đi làm sớm nhất, về muộn nhất, năng lực nghiệp vụ cũng cực cao. Có lẽ do công việc môi giới bất động sản trước đây, Tống Tình có thể ngồi lì ở ghế làm việc, không cần đi lấy nước, chẳng cần đi về sinh trong hai, ba tiếng đồng hồ, chỉ để chăm sóc khách hàng. Nói chung cả người toát ra tinh thần làm việc hăng say.
Khiến cho Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong đứng dậy đi uống nước còn ngại. Mà hiện tại đã có những câu trả lời tự động, nên công việc chăm sóc khách hàng trở nên thuận tiện hơn rất nhiều, hiệu suất công việc không ngừng tăng lên. Thậm chí, Phương Tinh còn lo lắng, nếu hiện tại không có hành động tuyên truyền nào, số người mới ghé thăm đang dần sụt giảm, cùng với tốc độ hiện tại, thì số lượng khách hàng tồn kho chỉ đủ duy trì trong vòng một tháng. Trần Trứ lại không lo lắng, bởi vì hiện tại hắn chỉ muốn ổn định, đồng thời không ngừng sửa chữa, cập nhật để khách hàng có một trải nghiệm tốt hơn. Mục đích của hắn là khiến quá trình phục vụ khách hàng không được xảy ra vấn đề gì, đồng thời hoàn thành quy định và tiêu chuẩn, để người dùng sử dụng trang web học tập tối ưu nhất. Cơ sở phải xây dựng thật chắc chắn, làm như vậy mới đủ sức đón nhận lượng lớn khách hàng mới trong đợt quảng cáo tiếp theo. Thứ năm, đột nhiên Du Huyền gọi điện tới. Cô ấy nói hôm nay kết thúc trương trình học sớm, nên muốn cùng Trần Trứ ăn tối. Thật ra, với thân phận bạn gái, mặc kệ cô làm thế nào cũng không thể dùng hai từ ‘đột nhiên’ để hình dung. Nếu trong lòng bạn trai mình trong sạch thì lo lắng cái gì? Tràn Trứ cũng không lo lắng. Hắn biết, do tháng trước mình quá bận rộn, thời gian hẹn hò của hai người quá ít, nên tháng này Du Huyền muốn tranh thủ thu hồi cả vốn lẫn lời. “Vậy cậu đến đây đi.”
Trần Trứ dịu dàng nói:
“Mình đang ở văn phòng tại Thung Lũng Công Nghệ, hay cậu cứ ở đó đi, mình tới đón cậu.”
“Cậu cứ làm việc đi, không cần phải đón.”
Du Huyền không thích bạn trai phải chạy tới chạy lui:
“Lần trước mình đã tới một lần rồi, với lại trong đó có bảng chỉ dẫn, sao lạc đường được.”
“Ừ.”
Trần Trứ cũng không gắng gượng, bởi vì điểm dừng xe bus ở ngay cổng Thung Lũng Công Nghệ, nên chỉ hỏi:
“Cậu tới một mình hay đi cùng Ngô Dư?”
“Tiểu Dư cũng đi cùng.”
Du Huyền cô gắng giảm giọng nói nhỏ hết mức có thể, lại còn nín thở nói:
“Hai ngày nay, tiểu Dư bám mình rất chặt, một chút cũng không muốn tách ra. Mình có cảm giác, khả năng cậu ấy phát tình đấy.”
“Ha ha ha.”
Trần Trứ bị câu nói này của Du Huyền chọc cười. Sau khi cúp điện thoại, Trần Trứ đứng lên dọn đồ. Thật ra, hắn không ở Thung Lũng Công Nghệ, bởi vì sau khi tan học hắn lập tức đến phòng Quy Hoạch và Phát Triển, hỗ trợ Kỳ Chính làm một văn bản thông báo. Trình độ Triệu Viên Viên còn chưa đủ, cho nên một số quy định quan trọng trong vấn đề công văn vẫn cần tự bản thân Trần Trứ đứng ra làm. Nhưng vì sao hắn lại muốn hẹn Du Huyền ở văn phòng tại Thung Lũng Công Nghệ, bởi hắn muốn định hình cho Du Huyền một thói quen, muốn tìm mình thì tới văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ, nếu đến trường học chưa hẳn đã gặp. “Thầy Kỳ, em ra ngoài một chút. Công văn em đã viết gần xong, còn một vài chỗ để Viên Viên tự mình làm là được.”
Trước khi Trần Trứ đi về hắn vào phòng chào hỏi Kỳ Chính. Kỳ Chính mỉm cười gật đầu. Có một đứa đệ tử như vậy có gì không hài lòng sao? Bản thân thằng bé ở bên ngoài lập nghiệp, nhưng chỉ cần trong khoa có chuyện gì quan trọng, thì mọi lúc mọi nơi đều quay trở về giúp đỡ. Thật ra, có nhiều lúc Kỳ Chính nghĩ quyền hạn của mình quá nhỏ, không thể nào cho Trần Trứ nhiều ủng hộ hơn. Nhưng ông còn không biết, Trần Trứ có thể đi đến mức độ này, thì khoa Quản Lý Dự Toán là một cơ sở vô cùng quan trọng, để hắn có thể phát huy khả năng viết công văn của mình. Trần Trứ đến văn phòng, thì thấy ba nhân viên làm việc toàn thời gian còn chưa tan tầm. Bởi vì hiện tại điều lệ và chế độ công ty đã được gắn trên bảng, nên nhân viên chính thức phải sau 6 giờ mới có thể ra về. Phương Tinh, Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Tinh cũng ở đây. Các cô không có ý định thi công chức, nên bản thân chẳng hề có áp lực học hành nào cả. Nên sau khi tan học, mấy cô đều đến văn phong, trở thành Vịt Vịt phục vụ khách hàng, dù sao một đơn cũng nhận được 39 tệ cơ mà.
Năm 2007, những sinh viên Công nghệ thông tin hay phần mềm đều không lựa chọn thi nghiên cứu sinh, bởi vì ngành học của bọn họ quá tốt. Nên phần lớn, sau khi tốt nghiệp bọn họ sẽ kiếm được công việc khá nhiều tiền. Đại đa số các bạn trẻ đều không thể chống cự được hấp dẫn của việc này, với lại sau khi bọn họ tăng lên một cấp cũng không muốn ở lại trường, mà nghiên cứu sinh cũng có thể học tại chức mà. Trần Trứ ngồi xuống bàn làm việc của mình, bật máy tính lên bận rộn tầm khoảng 1 tiếng. Thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, nghe giống như tiếng vó ngựa va chạm với nền gạch men. Ngay sau đó, Du Huyền và Ngô Dư bước trên đôi boot Martin xuất hiện trước cửa văn phòng. Trong phòng, có ba người Tống Tình, Trương Quảng Phong và Hạ Tuệ Lan là chưa gặp Du Huyền. Bọn họ chỉ thấy ánh sáng từ phía cửa ra vào bị che mất, nên ngẩng đầu lên nhìn, bỗng trông thấy hai nữ sinh cao ráo đang đứng ở đó. Lúc này, mặt trời đang đi đến cuối con đường, ráng chiều nằm tận chân trời, tạo ra sắc hồng tựa như rượu vang đỏ. Vừa hay, ánh sáng này chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra, bởi vì chỉ lo nhìn Trần Trứ, sau đó giữa hai lông mày giãn ra, lộ ra nụ cười. Khi Du Huyền lên đại học, bản thân bước qua tuổi 18, lại càng khiến người ta thấy cô xinh đẹp hơn cấp ba. Chính Ngô Dư thường hay trêu chọc, thỉnh thoảng trên người cô sẽ xuất hiện tiêu chuẩn của người vợ hiền.
Đám người Tống Tình cũng giống như bao người khi lần đầu gặp Cá Lúc Lắc, sẽ bị vẻ đẹp của cô làm cho giật mình. Nhất là Hạ Tuệ Lan, tuy bản thân bà luôn muốn uốn nắn con gái của mình, nhưng bỏ qua thân phận mẹ con, thì bà cảm thấy Tằng Dục Mẫn rất đẹp. Nhưng ‘đẹp’ cũng có mức độ của nó, bởi vì sau khi Du Huyền xuất hiện, bà cảm thấy nét đẹp của Tằng Dục Mẫn trở nên quá bình thường. Trong phòng làm việc, giáo sư Tằng nghe thấy tiếng động, nên ngó ra ngoài nhìn, nhưng phát hiện ra người đến là hai nữ sinh thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Tằng Khôn là thành phần tri thức cổ hủ, cho nên ông sẽ không bao giờ nhìn quá chăm chú người khác giới ở bên ngoài. “Du Huyền.”
Phương Tinh rất thích vị bà chủ xinh đẹp động lòng người này. Nhất là cô ấy còn vô cùng năng động và thoải mái, giống như thật tâm muốn kết bạn với tất cả mọi người. Phương Tinh cười hì hì cầm lấy tay của Du Huyền, thuận tiện rót cho Du Huyền và Ngô Dư hai cốc nước. “Thì ra là bạn của Phương Tinh.”
Đám người Hạ Tuệ Lan tưởng rằng như vậy, mặc dù bọn họ khá giật mình, nhưng đã quay đầu nhìn máy tính, tiếp tục làm việc. Nhưng không ngờ ‘bạn của Phương Tinh’ lại mỉm cười nói:
“Không cần rót nước cho em đâu, em uống cùng với Trần Trứ cũng được.”
Lúc này, dưới ánh mặt ngạc nhiên của Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong, Du Huyền trực tiếp cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn của Trần Trứ. “Vừa đun sôi, cậu uống ít một thôi.”
Trần Trứ chỉ nhắc nhở một câu, sau đó quay trở lại làm việc, giống như việc làm của Du Huyền tự nhiên như một thói quen. “Nóng quá.”
Du Huyền uống một ngụm, quả nhiên bị bỏng nhẹ, lè lưỡi nói. “Đã nói uống ít một thôi mà.”
Trần Trứ thở dài. Hắn quay người lấy hai cái cốc trên bàn, đồ xuống một cốc nước nóng, sau đó đảo đi đảo lại giữa cốc này , mãi cho đến khi nước đủ uống mới dừng lại, nhẹ nhàng đưa qua cho Du Huyền. Du Huyền đang bị Phương Tinh kéo đi nói chuyện, nhưng sau khi cầm chén nước cũng không cảm ơn, chỉ nhìn Trần Trứ nở nụ cười ngọt ngào. Giờ đám người mới hiểu ra, thì ra đây là bạn gái của ông chủ. Qua thái độ của hai người, chứng tỏ tình cảm đôi bên rất sâu đậm.
Hai ngày tiếp theo, việc thiết kế trong văn phòng tại Thung Lũng Công Nghệ đã dần tới bước hoàn thiện. Mỗi người đều sắm cho riêng mình những đồ vật nhỏ để lên bàn làm việc.
Ví dụ như cốc uống trà, giấy ghi chú, laptop…là những đồ vật của đám nữ sinh Trang Mộng Thi, Phương Tinh. Trên bàn còn có mấy đồ vật nhỏ mà cửa hàng McDonal đã tặng.
Hoành tráng nhất chắc là giáo sư Tằng Khôn, ông sắm hẳn một bộ pha trà và khay trà ở trong phòng làm việc nhỏ. Nên bây giờ, chỉ cần ông không có tiết dạy sẽ đều ở phòng làm việc trong Thung Lũng Công Nghệ.
Vì vậy, qua những hành động tuy nhỏ này, lại khiến mọi người cảm nhận được đang dần sinh lòng yêu mến với nơi làm việc này hơn. Trần Trứ không chỉ đánh thêm ba bộ chìa khóa cho Tống Tình, Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong. Hắn còn tặng thêm cho ba người ba phiếu ăn ở Trung Đại. Xét một cách nghiêm túc, việc làm này không hợp quy định, bởi vì ba người không phải là sinh viên hoặc giáo viên của Trung Đại, cũng không phải là người làm thêm trong trường. Nhưng làm vậy thì sao chứ? Buổi sáng Trần Trứ nói qua với Trịnh Cự một tiếng, buổi chiều đã nhận được ba phiếu ăn, mà Trịnh Cự còn chẳng thèm hỏi hắn lấy phiếu ăn này cho ai.
Có phiếu ăn ở Trung Đại cũng chẳng có trợ giúp gì đáng kể với Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong, bởi vì gia đình bọn họ có lớn có nhỏ, nên sớm tối đều về nhà ăn cơm. Nhưng đối với Tống Tình nó chẳng khác gì món quà trời ban. Bây giờ cô không phải tự mình nấu cơm, hơn nữa còn kiếm được chỗ ăn giá rẻ bất ngờ. Với lại, Trần Trứ cảm thấy rất hài lòng với Tống Tình. Mỗi ngày cô đều đi làm sớm nhất, về muộn nhất, năng lực nghiệp vụ cũng cực cao. Có lẽ do công việc môi giới bất động sản trước đây, Tống Tình có thể ngồi lì ở ghế làm việc, không cần đi lấy nước, chẳng cần đi về sinh trong hai, ba tiếng đồng hồ, chỉ để chăm sóc khách hàng. Nói chung cả người toát ra tinh thần làm việc hăng say.
Khiến cho Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong đứng dậy đi uống nước còn ngại. Mà hiện tại đã có những câu trả lời tự động, nên công việc chăm sóc khách hàng trở nên thuận tiện hơn rất nhiều, hiệu suất công việc không ngừng tăng lên. Thậm chí, Phương Tinh còn lo lắng, nếu hiện tại không có hành động tuyên truyền nào, số người mới ghé thăm đang dần sụt giảm, cùng với tốc độ hiện tại, thì số lượng khách hàng tồn kho chỉ đủ duy trì trong vòng một tháng. Trần Trứ lại không lo lắng, bởi vì hiện tại hắn chỉ muốn ổn định, đồng thời không ngừng sửa chữa, cập nhật để khách hàng có một trải nghiệm tốt hơn. Mục đích của hắn là khiến quá trình phục vụ khách hàng không được xảy ra vấn đề gì, đồng thời hoàn thành quy định và tiêu chuẩn, để người dùng sử dụng trang web học tập tối ưu nhất. Cơ sở phải xây dựng thật chắc chắn, làm như vậy mới đủ sức đón nhận lượng lớn khách hàng mới trong đợt quảng cáo tiếp theo. Thứ năm, đột nhiên Du Huyền gọi điện tới. Cô ấy nói hôm nay kết thúc trương trình học sớm, nên muốn cùng Trần Trứ ăn tối. Thật ra, với thân phận bạn gái, mặc kệ cô làm thế nào cũng không thể dùng hai từ ‘đột nhiên’ để hình dung. Nếu trong lòng bạn trai mình trong sạch thì lo lắng cái gì? Tràn Trứ cũng không lo lắng. Hắn biết, do tháng trước mình quá bận rộn, thời gian hẹn hò của hai người quá ít, nên tháng này Du Huyền muốn tranh thủ thu hồi cả vốn lẫn lời. “Vậy cậu đến đây đi.”
Trần Trứ dịu dàng nói:
“Mình đang ở văn phòng tại Thung Lũng Công Nghệ, hay cậu cứ ở đó đi, mình tới đón cậu.”
“Cậu cứ làm việc đi, không cần phải đón.”
Du Huyền không thích bạn trai phải chạy tới chạy lui:
“Lần trước mình đã tới một lần rồi, với lại trong đó có bảng chỉ dẫn, sao lạc đường được.”
“Ừ.”
Trần Trứ cũng không gắng gượng, bởi vì điểm dừng xe bus ở ngay cổng Thung Lũng Công Nghệ, nên chỉ hỏi:
“Cậu tới một mình hay đi cùng Ngô Dư?”
“Tiểu Dư cũng đi cùng.”
Du Huyền cô gắng giảm giọng nói nhỏ hết mức có thể, lại còn nín thở nói:
“Hai ngày nay, tiểu Dư bám mình rất chặt, một chút cũng không muốn tách ra. Mình có cảm giác, khả năng cậu ấy phát tình đấy.”
“Ha ha ha.”
Trần Trứ bị câu nói này của Du Huyền chọc cười. Sau khi cúp điện thoại, Trần Trứ đứng lên dọn đồ. Thật ra, hắn không ở Thung Lũng Công Nghệ, bởi vì sau khi tan học hắn lập tức đến phòng Quy Hoạch và Phát Triển, hỗ trợ Kỳ Chính làm một văn bản thông báo. Trình độ Triệu Viên Viên còn chưa đủ, cho nên một số quy định quan trọng trong vấn đề công văn vẫn cần tự bản thân Trần Trứ đứng ra làm. Nhưng vì sao hắn lại muốn hẹn Du Huyền ở văn phòng tại Thung Lũng Công Nghệ, bởi hắn muốn định hình cho Du Huyền một thói quen, muốn tìm mình thì tới văn phòng ở Thung Lũng Công Nghệ, nếu đến trường học chưa hẳn đã gặp. “Thầy Kỳ, em ra ngoài một chút. Công văn em đã viết gần xong, còn một vài chỗ để Viên Viên tự mình làm là được.”
Trước khi Trần Trứ đi về hắn vào phòng chào hỏi Kỳ Chính. Kỳ Chính mỉm cười gật đầu. Có một đứa đệ tử như vậy có gì không hài lòng sao? Bản thân thằng bé ở bên ngoài lập nghiệp, nhưng chỉ cần trong khoa có chuyện gì quan trọng, thì mọi lúc mọi nơi đều quay trở về giúp đỡ. Thật ra, có nhiều lúc Kỳ Chính nghĩ quyền hạn của mình quá nhỏ, không thể nào cho Trần Trứ nhiều ủng hộ hơn. Nhưng ông còn không biết, Trần Trứ có thể đi đến mức độ này, thì khoa Quản Lý Dự Toán là một cơ sở vô cùng quan trọng, để hắn có thể phát huy khả năng viết công văn của mình. Trần Trứ đến văn phòng, thì thấy ba nhân viên làm việc toàn thời gian còn chưa tan tầm. Bởi vì hiện tại điều lệ và chế độ công ty đã được gắn trên bảng, nên nhân viên chính thức phải sau 6 giờ mới có thể ra về. Phương Tinh, Ninh Luyến Luyến và Trang Mộng Tinh cũng ở đây. Các cô không có ý định thi công chức, nên bản thân chẳng hề có áp lực học hành nào cả. Nên sau khi tan học, mấy cô đều đến văn phong, trở thành Vịt Vịt phục vụ khách hàng, dù sao một đơn cũng nhận được 39 tệ cơ mà.
Năm 2007, những sinh viên Công nghệ thông tin hay phần mềm đều không lựa chọn thi nghiên cứu sinh, bởi vì ngành học của bọn họ quá tốt. Nên phần lớn, sau khi tốt nghiệp bọn họ sẽ kiếm được công việc khá nhiều tiền. Đại đa số các bạn trẻ đều không thể chống cự được hấp dẫn của việc này, với lại sau khi bọn họ tăng lên một cấp cũng không muốn ở lại trường, mà nghiên cứu sinh cũng có thể học tại chức mà. Trần Trứ ngồi xuống bàn làm việc của mình, bật máy tính lên bận rộn tầm khoảng 1 tiếng. Thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, nghe giống như tiếng vó ngựa va chạm với nền gạch men. Ngay sau đó, Du Huyền và Ngô Dư bước trên đôi boot Martin xuất hiện trước cửa văn phòng. Trong phòng, có ba người Tống Tình, Trương Quảng Phong và Hạ Tuệ Lan là chưa gặp Du Huyền. Bọn họ chỉ thấy ánh sáng từ phía cửa ra vào bị che mất, nên ngẩng đầu lên nhìn, bỗng trông thấy hai nữ sinh cao ráo đang đứng ở đó. Lúc này, mặt trời đang đi đến cuối con đường, ráng chiều nằm tận chân trời, tạo ra sắc hồng tựa như rượu vang đỏ. Vừa hay, ánh sáng này chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của Du Huyền, nhưng cô hoàn toàn không nhận ra, bởi vì chỉ lo nhìn Trần Trứ, sau đó giữa hai lông mày giãn ra, lộ ra nụ cười. Khi Du Huyền lên đại học, bản thân bước qua tuổi 18, lại càng khiến người ta thấy cô xinh đẹp hơn cấp ba. Chính Ngô Dư thường hay trêu chọc, thỉnh thoảng trên người cô sẽ xuất hiện tiêu chuẩn của người vợ hiền.
Đám người Tống Tình cũng giống như bao người khi lần đầu gặp Cá Lúc Lắc, sẽ bị vẻ đẹp của cô làm cho giật mình. Nhất là Hạ Tuệ Lan, tuy bản thân bà luôn muốn uốn nắn con gái của mình, nhưng bỏ qua thân phận mẹ con, thì bà cảm thấy Tằng Dục Mẫn rất đẹp. Nhưng ‘đẹp’ cũng có mức độ của nó, bởi vì sau khi Du Huyền xuất hiện, bà cảm thấy nét đẹp của Tằng Dục Mẫn trở nên quá bình thường. Trong phòng làm việc, giáo sư Tằng nghe thấy tiếng động, nên ngó ra ngoài nhìn, nhưng phát hiện ra người đến là hai nữ sinh thì lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại. Tằng Khôn là thành phần tri thức cổ hủ, cho nên ông sẽ không bao giờ nhìn quá chăm chú người khác giới ở bên ngoài. “Du Huyền.”
Phương Tinh rất thích vị bà chủ xinh đẹp động lòng người này. Nhất là cô ấy còn vô cùng năng động và thoải mái, giống như thật tâm muốn kết bạn với tất cả mọi người. Phương Tinh cười hì hì cầm lấy tay của Du Huyền, thuận tiện rót cho Du Huyền và Ngô Dư hai cốc nước. “Thì ra là bạn của Phương Tinh.”
Đám người Hạ Tuệ Lan tưởng rằng như vậy, mặc dù bọn họ khá giật mình, nhưng đã quay đầu nhìn máy tính, tiếp tục làm việc. Nhưng không ngờ ‘bạn của Phương Tinh’ lại mỉm cười nói:
“Không cần rót nước cho em đâu, em uống cùng với Trần Trứ cũng được.”
Lúc này, dưới ánh mặt ngạc nhiên của Hạ Tuệ Lan và Trương Quảng Phong, Du Huyền trực tiếp cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn của Trần Trứ. “Vừa đun sôi, cậu uống ít một thôi.”
Trần Trứ chỉ nhắc nhở một câu, sau đó quay trở lại làm việc, giống như việc làm của Du Huyền tự nhiên như một thói quen. “Nóng quá.”
Du Huyền uống một ngụm, quả nhiên bị bỏng nhẹ, lè lưỡi nói. “Đã nói uống ít một thôi mà.”
Trần Trứ thở dài. Hắn quay người lấy hai cái cốc trên bàn, đồ xuống một cốc nước nóng, sau đó đảo đi đảo lại giữa cốc này , mãi cho đến khi nước đủ uống mới dừng lại, nhẹ nhàng đưa qua cho Du Huyền. Du Huyền đang bị Phương Tinh kéo đi nói chuyện, nhưng sau khi cầm chén nước cũng không cảm ơn, chỉ nhìn Trần Trứ nở nụ cười ngọt ngào. Giờ đám người mới hiểu ra, thì ra đây là bạn gái của ông chủ. Qua thái độ của hai người, chứng tỏ tình cảm đôi bên rất sâu đậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận