Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 237: Người đứng sau
Trần Trứ tỉnh dậy sau một giấc ngủ, thì cầm theo tất cả tài liệu rồi gọi Tằng Khôn, cùng nhau đi tới đài truyền hình nằm trên con đường Hoàn Thị Đông.
Dù sao đã có kinh nghiệm một lần, nên bây giờ mọi chuyện cứ vậy mà làm, chỉ có chút thay đổi mà thôi. Lần trước là tòa nhà đài phát thanh, còn lần này là tòa nhà đài truyền hình Quảng Châu.
Nhưng trước khi vào cửa đài truyền hình, Trần Trứ mua một giỏ hoa quả tươi mới ở cửa hàng trái cây bên ngoài.
“Em chuẩn bị đưa quà gặp mặt cho lãnh đạo đài truyền hình sao?”
Giáo sư Tằng hỏi.
“Lãnh đạo đài truyền hình người ta không thèm quan tâm những thứ này đâu.”
Trần Trứ lắc đầu nói:
“Trước tiên chúng ta qua gặp chủ nhiệm Diệp Vĩnh Bằng của đài phát thanh trước cái đã.”
Diệp Vĩnh Bằng là phó chủ nhiệm phòng kinh doanh của đài phát thanh. Lần trước, khi bọn họ đến đây bàn bạc, thì anh ta là người đứng ra đón tiếp, hơn nữa lần hợp tác đó cũng thành công. Lão Tằng ‘À’ một tiếng rồi gật đầu. Nhưng thực ra trong đầu ông hoàn toàn không nghĩ đến việc, đầu tiên đi gặp Diệp Vĩnh Bằng một chút. Nhưng Trần Trứ đã quyết định, nên Tằng Khôn chỉ đành vui vẻ đi cùng. Nói chung, khoảng cách tư duy của hai người cách nhau một cánh cửa. Giống như Trần Trứ đã vào cửa còn Tằng Khôn vẫn ở bên ngoài. Kể cả cánh cửa đó không dày, hay dùng việc lần này đã nói. Trần Trứ muốn củng cố thêm mối quan hệ sơ qua trước đó. Nhưng có một số người cả đời không nghĩ ra được, hoặc có nghĩ đến mà ngại hay lười làm. “Một giỏ trái cây đủ không?”
Tằng Khôn thấy món quà này hơi qua loa thì phải. Trần Trứ nhìn qua lão Tằng, rồi nhẹ nhàng nói:
“Lần trước, trong khi trả giá với Diệp Vĩnh Bằng, anh ta cho chúng ta ưu đãi không lớn lắm, nên món quà này là đủ rồi. Nếu lần đó, anh ta cho chúng ta nhiều ưu đãi hơn, thì món quà hôm nay phải đổi lại thành một cây Trung Hoa.”
Tằng Khôn gãi đầu. Xem ra, không chỉ cần làm việc thôi, mà còn phải biết nắm rõ tiêu chuẩn. Trong phòng làm việc của Diệp Vĩnh Bằng, anh ta nhìn Trần Trứ và Tằng Khôn mà thấy ngạc nhiên. Đã thế, khi anh ta nghe thấy ý định của Trần Trứ thì càng bất ngờ hơn nữa. “Thời gian gần đây, vì ý kiến tranh luận trong thị trường quảng cáo, mà trang web Học Tập được xã hội quan tâm rất nhiều.”
Diệp Vĩnh Bằng tự mình rót hai cốc nước, sau đó tò mò hỏi:
“Dù là vậy, thì hiệu quả và lợi ích nhận được còn chưa đủ để quảng cáo trên đài truyền hình?”
“Không thể đủ được.”
Trần Trứ thở dài nói:
“Tôi dùng số tiền kiếm từ công việc khác nữa. Tóm lại, chính là mặc áo xấu một chút, ăn ít một chút để góp lại tiền, nếu còn chưa đủ thì đành ngủ ngoài đường cũng được.”
“Ha ha.”
Diệp Vĩnh Bằng bật cười. Anh ta là loại người suốt ngày tham gia các cuộc đàm phán nên rất lõi đời, nên bản chất là loại người thông minh và vô cùng tinh tế. Mặc dù Trần Trứ dùng mấy câu kêu khổ kêu sở, nhưng bọn họ đã sớm tích đủ tiền để tiến hành quảng cáo. Còn nếu đối phương thể hiện thái độ huênh hoang nói mình đầy tiền, thì ngược lại sẽ khiến Diệp Vĩnh Bằng nghi ngờ bọn họ giả vờ phô trương thanh thế. Diệp Vĩnh Bằng liếc nhìn giỏ trái cây bên cạnh. Bản thân anh ta tất nhiên không quan tâm món quà này, nhưng điều này chứng minh thái độ của Trần Trứ. Nên Diệp Vĩnh Bằng nghĩ một chút rồi hỏi:
“Trần tổng, cậu hiểu cơ cấu nội bộ của đài truyền hình đến mức độ nào?”
Thật ra, Trần Trứ đã đến đây, thì bản thân đã sớm điều tra rồi, nhưng chỉ giới hạn bởi những thông tin bề nổi. Ví dụ như, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Thai Thanh kiêm vị trí giám đốc đài truyền hình Quảng Châu, nhưng ông ta hầu như chẳng đến đây, chỉ có danh nghĩa thôi. Còn người phụ trách thực tế công tác hàng ngày của đài truyền hình là một vị phó giám đốc, chỉ có điều Trần Trứ không biết đó là vị phó giám đốc nào.
“Tôi chưa hiểu rõ lắm.”
Trần Trứ ngồi thẳng người dậy, lấy thái độ học hỏi nói:
“Còn mong chủ nhiệm Diệp chỉ cho chúng tôi biết chỗ sai lầm.”
“Làm gì đến mức sai lầm.”
Diệp Vĩnh Bằng xoa xoa bàn tay béo:
“Lúc này, trong nội bộ đài truyền hình, người phụ trách công tác hàng ngày là phó giám đốc Tằng Thiếu Hoa. Nhưng, nếu công ty các cậu muốn quảng cáo trên đài truyền hình, thì người đưa ra ý kiến quyết định không phải giám đốc Tằng, mà là phó giám đốc Lương Hạo Tuyền, được phân công mảng quảng cáo. “Nếu phó giám đốc Lương ký hai chữ ‘đồng ý’, thì coi như mọi việc xong xuôi.”
Diệp Vĩnh Bằng nói cho Trần Trứ:
“Nhưng nếu bước xét duyệt cuối cùng, phó giám đốc Lương không đồng ý, thì coi như đã được sự đồng ý của trưởng phòng quảng cáo cũng vô dụng…” Cứ như vậy, hai bên nói chuyện khoảng 30 phút, khi Diệp Vĩnh Bằng phải tiếp khách, thì Trần Trứ mới đứng dậy chào tạm biệt. “Cám ơn học trưởng Diệp.”
Trần Trứ khách sáo nói. Không ngờ một giỏ hoa quả có thể nhận được nhiều tin tức như vậy, thử hỏi xem có đáng hay không? Nếu Trần Trứ không biết được thứ này, thì riêng vấn đề ‘chính phó’ cũng khiến hắn nhức đầu không thôi. “Tôi cũng đâu phải là học trưởng của cậu, tôi học Hoa Công, còn cậu học Trung Đại mà.”
Diệp Vĩnh Bằng trêu chọc:
“Trần tổng đừng có dùng loạn quan hệ vậy chứ.”
Trần Trứ không hề đỏ mặt chút nào, còn hùng hồn nói:
“Trong tỉnh chỉ có hai trường 985, mà sinh viên ở hai trường thường xuyên trao đổi qua lại. Rõ ràng sinh viên trường này cũng giống sinh viên trường kia, cho nên em gọi một tiếng học trưởng Diệp là bình thường mà.”
“Ha ha ha.”
Diệp Vĩnh Bằng vỗ vỗ vai Trần Trứ, hài lòng nói:
“Nếu vậy, tôi sẽ nói cho cậu nghe một tin nữa, là phó giám đốc Lương chính là sinh viên ưu tú của Trung Đại đấy.”
“Cám ơn.”
Trần Trứ cảm ơn lần nữa, vì tin tức này đúng là quá quan trọng. Sau khi hai người ra khỏi phòng của Diệp Vĩnh Bằng, Tằng Khôn hỏi:
“Trần Trứ, bây giờ chúng ta đi tìm phó giám đốc Lương sao?”
“Không không không.”
Trần Trứ nghĩ thầm, lão Tằng ơi là lão Tằng, thảo nào ông ở trong trường chẳng đi nổi một bước. Mặc dù nói Lương Hạo Tuyền là sinh viên tốt nghiệp cùng trường với mình, nhưng hàng năm có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp Trung Đại chứ? Nếu như không tìm được người quen thân đến giới thiệu, mà muốn tìm người ta sẽ gây phản cảm. Tiếp theo thì sao? Trần Trứ nói với giáo sư Tằng:
“Chúng ta vẫn làm đúng theo quy trình của đài truyền hình, đầu tiên đến bộ phận quảng cáo đưa hồ sơ. Nếu chúng ta không làm như vậy thì phòng quảng cáo sẽ nghĩ chúng ta xem thường bọn họ, sau này công việc rất có thể không thông thuận.”
“Đúng vậy.”
Lão Tằng vỗ đầu một cái. Ông chỉ mới nghĩ đến phó giám đốc Lương Hạo Tuyền tốt nghiệp Trung Đại, nên trực tiếp tìm ông ta sẽ nhanh chóng hơn, mà quên mất sự tồn tại của phòng quảng cáo. Cho nên, cánh ‘cửa’ này thật sự không hề dễ dàng bước qua chút nào. Trần Trứ đến tòa nhà đài truyền hình Quảng Châu, thì thấy bên trong nội thất được thiết kế cao cấp hơn. Nền đá cẩm thạch Lithium sáng lóa, không khí luôn tỏa ra mùi thơm ngát dễ chịu, thỉnh thoảng có vài vị biên tập viên đẹp gái hoặc đẹp trai, khí chất ngời ngời bước qua. Trong đó có khi là những biên tập viên nổi tiếng ở trương trình quen thuộc. Đương nhiên, nơi này muốn ra vào phải chịu kiểm tra nghiêm ngặt hơn. Sau khi, bảo vệ ghi rõ ràng số căn cước của Trần Trứ thì mới cho vào. Đến bộ phận quảng cáo ở tầng hai, Trần Trứ còn chưa được gặp trưởng phòng bộ phận này. Chỉ có một người trẻ tuổi đón tiếp hắn. Sau khi anh ta nghe nói Trần Trứ đến đây bàn việc quảng cáo, thì bảo hắn chờ một lúc, còn mình sẽ đi báo cáo lãnh đạo.
“Ngài ở đây chờ một chút, em đi ra ngoài hành lang xem xét xem sao.”
Trần Trứ nói.
“Xem cái gì?”
Tằng Khôn không hiểu rõ ý đồ của Trần Trứ, bởi vì tư duy ông theo không kịp. Trần Trứ cũng không vội, hắn kiên nhẫn giải thích:
“Bình thường, tại loại thiết kế này, những phòng đẹp nhất bên ngoài hành lang đều là của lãnh đạo. Bên ngoài sẽ có bảng ghi rõ tên và chức vụ công tác cụ thể, nên em định ra ngoài đó tìm hiểu làm quen trước.”
“Ừ, được…” Tằng Khôn thở dài. Bản thân ông đã ngoài 50 tuổi, nhưng không hiểu sao ở trước mặt một sinh viên năm nhất mới 18 tuổi như Trần Trứ, lại ngây thơ đến kỳ lạ. Trần Trứ ra ngoài hành lang, quả nhiên tình hình nằm trong dự liệu của hắn. Trong các phòng, có ghi rất rõ tất cả lãnh đạo của phòng quảng cáo, nên hắn nhanh chóng nhớ kỹ tên từng người. Cũng không lâu lắm, người trẻ tuổi kia đã quay lại, anh ta nói:
“Trưởng phòng Thang mời mọi người qua.”
“Cám ơn.”
Tuy ngoài miệng Trần Trư lịch sự nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng không khỏi thất vọng. Nếu không có gì bất ngờ ‘trưởng phòng Thang’ chính là phó phòng Thang Khánh Huân, mà trưởng phòng quảng cáo là Dương Quang. Nhưng đây là lần gặp mặt, lãnh đạo số một của phòng không ra gặp mặt cũng bình thường. Còn chức vụ của Thang Khánh Huân rõ ràng có nhiệm vụ tiếp đón. Trong một phòng làm việc nhỏ, Trần Trứ gặp được phó phòng Thang Khánh Huân. Người này khoảng chừng 30 tuổi, đeo một gọng kính cận.
Nhìn từ tướng mạo bên ngoài, có thể đoán anh ta là người không dễ nói chuyện, nhưng cũng không phải người cực kỳ khó tiếp cận. Sau đó, Trần Trứ bắt đầu nói chuyện và tự giới thiệu, rồi đưa danh thiếp của giáo sư Tằng Khôn qua. Có một điều phải công nhận, thân phận lão Tằng rất dọa người, là phó giáo sư học viện Công nghệ thông tin của Trung Đại. Thang Khánh Huân nhìn thấy danh thiếp thì nhíu mày lại, sau đó trở nên nghiêm túc hơn, rồi bắt đầu hỏi thăm vào vấn đề chính. Đầu tiên là thời gian quảng cáo, bởi vì mỗi thời điểm đều có giá trị khác nhau.
Ví dụ quảng cáo vào buổi tối sẽ đắt hơn ban ngày. Buổi tối, từ 22 giờ trở đi sẽ rẻ hơn rất nhiều so với khung giờ từ 20 giờ đến 22 giờ.
Đồng thời, độ dài quảng cáo càng ngắn, giá cả cũng rẻ hơn. Trần Trứ chọn, chính là quảng cáo xen kẽ trong bộ phim truyền hình ‘Lôi Đình’. 10 giây quảng cáo có giá 6.500 tệ một lần. Bởi vì bộ phim Lôi Đình này là phim truyền hình dài tập đang được ưa chuộng. Đồng thời, Trần Trứ nghĩ rằng, khoảng thời gian này, mấy vị phụ huynh trung tuổi, sau khi cơm nước xong, đi dạo một vòng về, sẽ ngồi xuống ghế salon để theo dõi bộ phim này và nghỉ ngơi. Cho nên, khung giờ quảng cáo từ 21 giờ đến 22 giờ, sẽ tối ưu hiệu quả giúp trang web Học Tập tăng thêm thành viên mới.
Chỉ có điều giá cả quá đắt, một tháng lên tới 200 nghìn. Hiện tại, trang web kiếm tiền đang rất tốt, nhưng trừ tiên thuê nhân viên, tiền điện, tiền thuê văn phòng, rồi đủ các loại chi phí, tiếp đến là tiền quảng cáo, khiến số tiền lợi nhuận thu hẹp rất nhiều. Nhưng có làm hay không? Tất nhiên phải làm rồi, đã đi đến bước này thì không làm sao được? Thất bại không quan trọng, lúc đó mình sẽ trở thành người con trai âm thầm đứng sau của, họa sĩ Du Huyền hoặc nhà đầu tư thiên sư Tống Thì Vi.
Dù sao đã có kinh nghiệm một lần, nên bây giờ mọi chuyện cứ vậy mà làm, chỉ có chút thay đổi mà thôi. Lần trước là tòa nhà đài phát thanh, còn lần này là tòa nhà đài truyền hình Quảng Châu.
Nhưng trước khi vào cửa đài truyền hình, Trần Trứ mua một giỏ hoa quả tươi mới ở cửa hàng trái cây bên ngoài.
“Em chuẩn bị đưa quà gặp mặt cho lãnh đạo đài truyền hình sao?”
Giáo sư Tằng hỏi.
“Lãnh đạo đài truyền hình người ta không thèm quan tâm những thứ này đâu.”
Trần Trứ lắc đầu nói:
“Trước tiên chúng ta qua gặp chủ nhiệm Diệp Vĩnh Bằng của đài phát thanh trước cái đã.”
Diệp Vĩnh Bằng là phó chủ nhiệm phòng kinh doanh của đài phát thanh. Lần trước, khi bọn họ đến đây bàn bạc, thì anh ta là người đứng ra đón tiếp, hơn nữa lần hợp tác đó cũng thành công. Lão Tằng ‘À’ một tiếng rồi gật đầu. Nhưng thực ra trong đầu ông hoàn toàn không nghĩ đến việc, đầu tiên đi gặp Diệp Vĩnh Bằng một chút. Nhưng Trần Trứ đã quyết định, nên Tằng Khôn chỉ đành vui vẻ đi cùng. Nói chung, khoảng cách tư duy của hai người cách nhau một cánh cửa. Giống như Trần Trứ đã vào cửa còn Tằng Khôn vẫn ở bên ngoài. Kể cả cánh cửa đó không dày, hay dùng việc lần này đã nói. Trần Trứ muốn củng cố thêm mối quan hệ sơ qua trước đó. Nhưng có một số người cả đời không nghĩ ra được, hoặc có nghĩ đến mà ngại hay lười làm. “Một giỏ trái cây đủ không?”
Tằng Khôn thấy món quà này hơi qua loa thì phải. Trần Trứ nhìn qua lão Tằng, rồi nhẹ nhàng nói:
“Lần trước, trong khi trả giá với Diệp Vĩnh Bằng, anh ta cho chúng ta ưu đãi không lớn lắm, nên món quà này là đủ rồi. Nếu lần đó, anh ta cho chúng ta nhiều ưu đãi hơn, thì món quà hôm nay phải đổi lại thành một cây Trung Hoa.”
Tằng Khôn gãi đầu. Xem ra, không chỉ cần làm việc thôi, mà còn phải biết nắm rõ tiêu chuẩn. Trong phòng làm việc của Diệp Vĩnh Bằng, anh ta nhìn Trần Trứ và Tằng Khôn mà thấy ngạc nhiên. Đã thế, khi anh ta nghe thấy ý định của Trần Trứ thì càng bất ngờ hơn nữa. “Thời gian gần đây, vì ý kiến tranh luận trong thị trường quảng cáo, mà trang web Học Tập được xã hội quan tâm rất nhiều.”
Diệp Vĩnh Bằng tự mình rót hai cốc nước, sau đó tò mò hỏi:
“Dù là vậy, thì hiệu quả và lợi ích nhận được còn chưa đủ để quảng cáo trên đài truyền hình?”
“Không thể đủ được.”
Trần Trứ thở dài nói:
“Tôi dùng số tiền kiếm từ công việc khác nữa. Tóm lại, chính là mặc áo xấu một chút, ăn ít một chút để góp lại tiền, nếu còn chưa đủ thì đành ngủ ngoài đường cũng được.”
“Ha ha.”
Diệp Vĩnh Bằng bật cười. Anh ta là loại người suốt ngày tham gia các cuộc đàm phán nên rất lõi đời, nên bản chất là loại người thông minh và vô cùng tinh tế. Mặc dù Trần Trứ dùng mấy câu kêu khổ kêu sở, nhưng bọn họ đã sớm tích đủ tiền để tiến hành quảng cáo. Còn nếu đối phương thể hiện thái độ huênh hoang nói mình đầy tiền, thì ngược lại sẽ khiến Diệp Vĩnh Bằng nghi ngờ bọn họ giả vờ phô trương thanh thế. Diệp Vĩnh Bằng liếc nhìn giỏ trái cây bên cạnh. Bản thân anh ta tất nhiên không quan tâm món quà này, nhưng điều này chứng minh thái độ của Trần Trứ. Nên Diệp Vĩnh Bằng nghĩ một chút rồi hỏi:
“Trần tổng, cậu hiểu cơ cấu nội bộ của đài truyền hình đến mức độ nào?”
Thật ra, Trần Trứ đã đến đây, thì bản thân đã sớm điều tra rồi, nhưng chỉ giới hạn bởi những thông tin bề nổi. Ví dụ như, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Thai Thanh kiêm vị trí giám đốc đài truyền hình Quảng Châu, nhưng ông ta hầu như chẳng đến đây, chỉ có danh nghĩa thôi. Còn người phụ trách thực tế công tác hàng ngày của đài truyền hình là một vị phó giám đốc, chỉ có điều Trần Trứ không biết đó là vị phó giám đốc nào.
“Tôi chưa hiểu rõ lắm.”
Trần Trứ ngồi thẳng người dậy, lấy thái độ học hỏi nói:
“Còn mong chủ nhiệm Diệp chỉ cho chúng tôi biết chỗ sai lầm.”
“Làm gì đến mức sai lầm.”
Diệp Vĩnh Bằng xoa xoa bàn tay béo:
“Lúc này, trong nội bộ đài truyền hình, người phụ trách công tác hàng ngày là phó giám đốc Tằng Thiếu Hoa. Nhưng, nếu công ty các cậu muốn quảng cáo trên đài truyền hình, thì người đưa ra ý kiến quyết định không phải giám đốc Tằng, mà là phó giám đốc Lương Hạo Tuyền, được phân công mảng quảng cáo. “Nếu phó giám đốc Lương ký hai chữ ‘đồng ý’, thì coi như mọi việc xong xuôi.”
Diệp Vĩnh Bằng nói cho Trần Trứ:
“Nhưng nếu bước xét duyệt cuối cùng, phó giám đốc Lương không đồng ý, thì coi như đã được sự đồng ý của trưởng phòng quảng cáo cũng vô dụng…” Cứ như vậy, hai bên nói chuyện khoảng 30 phút, khi Diệp Vĩnh Bằng phải tiếp khách, thì Trần Trứ mới đứng dậy chào tạm biệt. “Cám ơn học trưởng Diệp.”
Trần Trứ khách sáo nói. Không ngờ một giỏ hoa quả có thể nhận được nhiều tin tức như vậy, thử hỏi xem có đáng hay không? Nếu Trần Trứ không biết được thứ này, thì riêng vấn đề ‘chính phó’ cũng khiến hắn nhức đầu không thôi. “Tôi cũng đâu phải là học trưởng của cậu, tôi học Hoa Công, còn cậu học Trung Đại mà.”
Diệp Vĩnh Bằng trêu chọc:
“Trần tổng đừng có dùng loạn quan hệ vậy chứ.”
Trần Trứ không hề đỏ mặt chút nào, còn hùng hồn nói:
“Trong tỉnh chỉ có hai trường 985, mà sinh viên ở hai trường thường xuyên trao đổi qua lại. Rõ ràng sinh viên trường này cũng giống sinh viên trường kia, cho nên em gọi một tiếng học trưởng Diệp là bình thường mà.”
“Ha ha ha.”
Diệp Vĩnh Bằng vỗ vỗ vai Trần Trứ, hài lòng nói:
“Nếu vậy, tôi sẽ nói cho cậu nghe một tin nữa, là phó giám đốc Lương chính là sinh viên ưu tú của Trung Đại đấy.”
“Cám ơn.”
Trần Trứ cảm ơn lần nữa, vì tin tức này đúng là quá quan trọng. Sau khi hai người ra khỏi phòng của Diệp Vĩnh Bằng, Tằng Khôn hỏi:
“Trần Trứ, bây giờ chúng ta đi tìm phó giám đốc Lương sao?”
“Không không không.”
Trần Trứ nghĩ thầm, lão Tằng ơi là lão Tằng, thảo nào ông ở trong trường chẳng đi nổi một bước. Mặc dù nói Lương Hạo Tuyền là sinh viên tốt nghiệp cùng trường với mình, nhưng hàng năm có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp Trung Đại chứ? Nếu như không tìm được người quen thân đến giới thiệu, mà muốn tìm người ta sẽ gây phản cảm. Tiếp theo thì sao? Trần Trứ nói với giáo sư Tằng:
“Chúng ta vẫn làm đúng theo quy trình của đài truyền hình, đầu tiên đến bộ phận quảng cáo đưa hồ sơ. Nếu chúng ta không làm như vậy thì phòng quảng cáo sẽ nghĩ chúng ta xem thường bọn họ, sau này công việc rất có thể không thông thuận.”
“Đúng vậy.”
Lão Tằng vỗ đầu một cái. Ông chỉ mới nghĩ đến phó giám đốc Lương Hạo Tuyền tốt nghiệp Trung Đại, nên trực tiếp tìm ông ta sẽ nhanh chóng hơn, mà quên mất sự tồn tại của phòng quảng cáo. Cho nên, cánh ‘cửa’ này thật sự không hề dễ dàng bước qua chút nào. Trần Trứ đến tòa nhà đài truyền hình Quảng Châu, thì thấy bên trong nội thất được thiết kế cao cấp hơn. Nền đá cẩm thạch Lithium sáng lóa, không khí luôn tỏa ra mùi thơm ngát dễ chịu, thỉnh thoảng có vài vị biên tập viên đẹp gái hoặc đẹp trai, khí chất ngời ngời bước qua. Trong đó có khi là những biên tập viên nổi tiếng ở trương trình quen thuộc. Đương nhiên, nơi này muốn ra vào phải chịu kiểm tra nghiêm ngặt hơn. Sau khi, bảo vệ ghi rõ ràng số căn cước của Trần Trứ thì mới cho vào. Đến bộ phận quảng cáo ở tầng hai, Trần Trứ còn chưa được gặp trưởng phòng bộ phận này. Chỉ có một người trẻ tuổi đón tiếp hắn. Sau khi anh ta nghe nói Trần Trứ đến đây bàn việc quảng cáo, thì bảo hắn chờ một lúc, còn mình sẽ đi báo cáo lãnh đạo.
“Ngài ở đây chờ một chút, em đi ra ngoài hành lang xem xét xem sao.”
Trần Trứ nói.
“Xem cái gì?”
Tằng Khôn không hiểu rõ ý đồ của Trần Trứ, bởi vì tư duy ông theo không kịp. Trần Trứ cũng không vội, hắn kiên nhẫn giải thích:
“Bình thường, tại loại thiết kế này, những phòng đẹp nhất bên ngoài hành lang đều là của lãnh đạo. Bên ngoài sẽ có bảng ghi rõ tên và chức vụ công tác cụ thể, nên em định ra ngoài đó tìm hiểu làm quen trước.”
“Ừ, được…” Tằng Khôn thở dài. Bản thân ông đã ngoài 50 tuổi, nhưng không hiểu sao ở trước mặt một sinh viên năm nhất mới 18 tuổi như Trần Trứ, lại ngây thơ đến kỳ lạ. Trần Trứ ra ngoài hành lang, quả nhiên tình hình nằm trong dự liệu của hắn. Trong các phòng, có ghi rất rõ tất cả lãnh đạo của phòng quảng cáo, nên hắn nhanh chóng nhớ kỹ tên từng người. Cũng không lâu lắm, người trẻ tuổi kia đã quay lại, anh ta nói:
“Trưởng phòng Thang mời mọi người qua.”
“Cám ơn.”
Tuy ngoài miệng Trần Trư lịch sự nói lời cảm ơn, nhưng trong lòng không khỏi thất vọng. Nếu không có gì bất ngờ ‘trưởng phòng Thang’ chính là phó phòng Thang Khánh Huân, mà trưởng phòng quảng cáo là Dương Quang. Nhưng đây là lần gặp mặt, lãnh đạo số một của phòng không ra gặp mặt cũng bình thường. Còn chức vụ của Thang Khánh Huân rõ ràng có nhiệm vụ tiếp đón. Trong một phòng làm việc nhỏ, Trần Trứ gặp được phó phòng Thang Khánh Huân. Người này khoảng chừng 30 tuổi, đeo một gọng kính cận.
Nhìn từ tướng mạo bên ngoài, có thể đoán anh ta là người không dễ nói chuyện, nhưng cũng không phải người cực kỳ khó tiếp cận. Sau đó, Trần Trứ bắt đầu nói chuyện và tự giới thiệu, rồi đưa danh thiếp của giáo sư Tằng Khôn qua. Có một điều phải công nhận, thân phận lão Tằng rất dọa người, là phó giáo sư học viện Công nghệ thông tin của Trung Đại. Thang Khánh Huân nhìn thấy danh thiếp thì nhíu mày lại, sau đó trở nên nghiêm túc hơn, rồi bắt đầu hỏi thăm vào vấn đề chính. Đầu tiên là thời gian quảng cáo, bởi vì mỗi thời điểm đều có giá trị khác nhau.
Ví dụ quảng cáo vào buổi tối sẽ đắt hơn ban ngày. Buổi tối, từ 22 giờ trở đi sẽ rẻ hơn rất nhiều so với khung giờ từ 20 giờ đến 22 giờ.
Đồng thời, độ dài quảng cáo càng ngắn, giá cả cũng rẻ hơn. Trần Trứ chọn, chính là quảng cáo xen kẽ trong bộ phim truyền hình ‘Lôi Đình’. 10 giây quảng cáo có giá 6.500 tệ một lần. Bởi vì bộ phim Lôi Đình này là phim truyền hình dài tập đang được ưa chuộng. Đồng thời, Trần Trứ nghĩ rằng, khoảng thời gian này, mấy vị phụ huynh trung tuổi, sau khi cơm nước xong, đi dạo một vòng về, sẽ ngồi xuống ghế salon để theo dõi bộ phim này và nghỉ ngơi. Cho nên, khung giờ quảng cáo từ 21 giờ đến 22 giờ, sẽ tối ưu hiệu quả giúp trang web Học Tập tăng thêm thành viên mới.
Chỉ có điều giá cả quá đắt, một tháng lên tới 200 nghìn. Hiện tại, trang web kiếm tiền đang rất tốt, nhưng trừ tiên thuê nhân viên, tiền điện, tiền thuê văn phòng, rồi đủ các loại chi phí, tiếp đến là tiền quảng cáo, khiến số tiền lợi nhuận thu hẹp rất nhiều. Nhưng có làm hay không? Tất nhiên phải làm rồi, đã đi đến bước này thì không làm sao được? Thất bại không quan trọng, lúc đó mình sẽ trở thành người con trai âm thầm đứng sau của, họa sĩ Du Huyền hoặc nhà đầu tư thiên sư Tống Thì Vi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận