Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 97: Anh xin hạng mục, tôi xin xét duyệt
“Người thay thế là Trần Trứ?”
Đột nhiên, đầu dây điện thoại bên phía Ngải Văn Đào chẳng còn tiếng động nào.
Loại thời điểm sắp tuyển thành viên mới, đột nhiên thay đổi sắp xếp, nhất định người có mối quan hệ rất lớn chen chân vào.
Nhưng nếu đó là Trần Trứ, thật ra còn tỏa ra một chút hơi nóng khá đặc biệt.
Có điều, Ngải Văn Đào còn chưa kịp suy nghĩ đến, chỉ muốn tìm ra một cách nào giải quyết ổn thỏa: “Bộ trưởng, danh sách tuyển thêm người có thể thêm một vị trí nữa không? Tôi đã hứa hẹn qua với Dương Cẩm Tường, nên không muốn bản thân quá mất mặt.”
“Danh sách đã trình lên đoàn ủy.”
“Vậy…”
Ngải Văn Đào vẫn cố ôm một chút hi vọng cuối cùng: “Có thể thay đổi được không?”
Nếu là bình thường, Đỗ Tu nhất định sẽ nói ‘cậu đang nói đùa à?”
Đã trình lên đoàn ủy còn có thể thay đổi được sao?
Tôi làm gì có khả năng thay đổi quyết định của đoàn ủy, trừ khi chủ tịch hội học sinh là Triệu Thần tự mình lên tiếng.
Có điều, Đỗ Tu nhớ lại tình huống ở quán đồ nướng đêm nay, thái độ nói chuyện của Trần Trứ vả Trịnh Cự thoải mái như bạn cũ lâu năm.
Nên anh ta lập tức trả lời: “Cũng không phải không được, nhưng khả năng cậu phải nói qua với một người.”
“Ai?”
Ngải Văn Đào ngạc nhiên hỏi.
Bên phía Đỗ Tu im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng nói ra hai chứ: “Trần Trứ.”
Sau bữa ăn đồ nướng đêm hôm đó, mỗi lần Trịnh Cự đến khoa dự toán đưa hồ sơ, rốt cuộc cũng tìm được một nơi nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng hai người uống trà nói chuyện, Trịnh Cự sẽ tâm sự mong muốn mãnh liệt muốn cống hiến trong việc làm.
Chỉ là, anh ta còn quá trẻ, mà cách hoạt động bên phía đoàn ủy rất thiên về kinh nghiệm lý lịch, cho nên hạng mục tốt chẳng đến lượt anh ta. Vì nguyên nhân này, anh ta chỉ được phân phụ trách quản lý hội học sinh, hoặc làm chân chạy xin kinh phí hoạt động.
Trần Trứ nghĩ thầm, cần gì phải vội thế cơ chứ? Sau này, khi bản thân mình cầm được tiền cổ phiếu, còn sợ không có việc để làm sao?
Trịnh Cự và Kỳ Chính khác biệt.
Trần Trứ có thể cung kính với Kỳ Chính, bởi vì ông là khoa trưởng nắm trong tay quyền phê duyệt tài chính, hơn nữa ông đã hơn 40 tuổi rồi, thuộc về bậc cha chú của hắn.
Còn Trịnh Cự, không những còn trẻ tuổi, mà quyền lực trong tay khá mơ hồ.
Cho nên, thời điểm Trần Trứ nói chuyện với Trịnh Cự, thái độ luôn duy trì ở mức bình đẳng, cách nói chuyện cũng chỉ nói nửa câu, còn vế sau phụ thuộc vào đầu óc của Trịnh Cự.
Trong tính toán của Trần Trứ, sau này rất có thể mình sẽ hợp tác với Trịnh Cự, nên ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc hắn đã định hình mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Để trong lúc hợp tác, mình phải nắm giữ quyền quyết định.
Cho nên, mối quan hệ giữa hai người tốt nhất là bạn bè, sau đó trở thành đối tác.
Anh dùng danh nghĩa hội học sinh lập hạng mục.
Tôi sẽ nghĩ cách để thầy Kỳ phê duyệt.
Anh chịu trách nhiệm lập hạng mục, tôi chịu trách nhiệm phê duyệt.
Mọi người cùng nhau tạo nên một trang sử mới ở Trung Đại, là sinh viên lập nghiệp huy hoàng nhất, nổi bật nhất.
Trần Trứ vẽ cho mình một tương lai, mà bản thân hắn có thừa tự tin để làm điều này. Khi còn người hừng hực khí thế, thì thời điểm nghe giảng sẽ tập trung hơn người bình thường.
Có thời điểm, trong tiết ‘kinh tế định lượng’, đám bạn trong lớp đều bị những phép tính làm cho hoa mắt chóng mặt, nên gục cả xuống bàn nghỉ ngời.
Nhưng Trần Trứ vẫn còn thoải mái để nhắn tin QQ với Du Huyền. Đột nhiên có người gọi: “Lớp trưởng, có người ở bên ngoài tìm cậu kìa.”
Trần Trứ dừng lại nhắn tin, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người tìm mình là bộ trưởng Đỗ Tu và Ngải Văn Đào.
Trần Trứ không rõ hai người này tìm mình làm gì, cho nên đi ra chào hỏi: “Hai vị học trưởng, tìm em có việc gì vậy?”
Đỗ Tu nhìn Ngải Văn Đào, còn bản thân không lên tiếng.
Ngải Văn Đào không còn cách nào khác, ai bảo mình gây chuyện trước chứ. Thế nên, anh ta nặn ra khuôn mặt mỉm cười nói: “Em Trần, chúc mừng em, sau này chúng ta sẽ là cộng sự của nhau.”
“Chuyện này có là gì chứ? Định xin lỗi hay lấy lòng đây?”
Trần Trứ nghĩ thầm, cho nên không muốn trả lời câu này. Hắn chống hai tay vào lan can, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Ngải Văn Đào có chút xấu hổ, nên quay qua cầu cứu Đỗ Tu.
Còn Đỗ Tu giả vờ như không nhìn thấy. Đây chẳng phải do câu yêu cầu đến sao? Hiện tại có chuyện nhờ người ta, chỉ muốn dùng hai ba câu sáo rỗng là có thể thuận tiện vượt qua sao?
Tôi có thể đi cùng cậu tới tìm Trần Trứ, đã là nể tình thời gian chúng ta làm việc chung rồi đấy.
Nhưng qua chuyện này, đúng là trước đó Đỗ Tu nhìn nhầm Trần Trứ.
Trần Trứ vẫn luôn bình tĩnh, mặc dù bị người ta bêu xấu trước mặt, nhưng cậu ta cũng không chửi tục, càng không lớn tiếng tranh hơn thua.
Nhưng, cậu ta lại có khả năng, khiến người xúc phạm mình phải quay trở lại hạ thấp mình xin lỗi.
Người học đệ này quả thật đáng sợ.
Thật ra, Ngải Văn Đào đã hối hận lắm rồi, nhưng không còn cách nào khác.
Dương Cẩm Tường không chỉ là người học cùng ngành với mình, mà chủ nhiệm lớp Dương Cẩm Tường là giáo sư phụ trách một bộ môn của mình. Ngải Văn Đào còn tự tin ở trước mặt Dương Cẩm Tường, hứa hẹn chắc nịch sẽ đưa cậu ta vào được hội sinh viên.
Hơn thế nữa, trước mặt vị giáo sư kia cũng cam đoan chuyện này, cho nên bây giờ anh ta không còn cách nào khác, chỉ đành muối mặt đến đây.
Ngải Văn Đào đợi một lúc, vẫn thấy Trần Trứ không đả đọng gì, nên đành cắn răng nhỏ giọng nói: “Ngày đó…là do tôi nói không suy nghĩ…Em Trần, cậu đừng để chuyện đó trong lòng.”
Ngải Văn Đào nói xong câu này, trong lòng cảm thấy cực kỳ bức bối. Nào có chuyện một sinh viên năm hai, phó bộ trưởng một bộ trong hội sinh viên lại đến chịu nhục thế này với một sinh viên năm nhất không.
Nhưng Trần Trứ lại tỏ ra không hiểu, hắn nghiêng người nhìn về phía Ngải Văn Đào, rồi đột nhiên mỉm cười hỏi: “Học trưởng, anh đang xin lỗi tôi sao?”
Ngải Văn Đào nghe xong câu hỏi càng lúng túng hơn, mặt lập tức đỏ bừng.
Cũng may, Trần Trứ không muốn hỏi đến cùng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tóm lại mọi chuyện đều đã qua, em nhỏ tuổi, kinh nghiệm xã hội còn ít, sau này làm việc trong bộ hi vọng học trưởng chỉ bảo nhiều hơn.”
“Không có, không có.”
Ngải Văn Đào có cảm giác toàn thân bị chói, nhưng nhìn thấy Trần Trứ đang nở nụ cười, nên anh ta mới quyết định nói ra vấn đề khác.
“Tuyển thêm một người nữa?”
Trần Trứ hiểu ý đồ Giải Văn Đào tới đây rồi, ý anh ta muốn xin một vị trí cho Dương Cẩm Tường.
Thật ra, suy nghĩ của Trần Trứ thật đơn giản, nếu như Giải Văn Đào không tới xin lỗi, như vậy chỉ cần Ngải Văn Đào để Dương Cẩm Tường gia nhập hội học sinh, thì khi vào đảng, hoặc xét duyệt danh sách….
Mình cũng có đủ khả năng ngăn chuyện này lại. Việc mình có thể làm được vì sao phải tha cho bọn họ chứ?
Nhưng Ngải Văn Đào đã đến tận đây xin lỗi rồi, lòng dạ Trần Trứ sẽ không nhỏ nhen như vậy.
Chỉ cần mấy người này không chọc tới mình, hắn vẫn có thể làm tốt quan hệ với bọn họ.
“Còn vấn đề tuyển thêm người, chuyện này đối với Trịnh Cự chỉ là chuyện nhỏ. Đừng nói là tuyển một người, kể cả tuyển 100 người cũng được, chỉ cần không gây ra tình huống lộn xộn, không kiểm soát được thôi.”
Nhưng Trần Trứ không muốn đánh cược, kể cả hắn nắm chắc 99% chăng nữa, nên chỉ nói đùa một câu: “Chẳng phải bộ trưởng Đỗ muốn duy trì sự cân bằng sao? Bây giờ tăng thêm một người, chẳng phải đổi thành ba nam hai nữ rồi à?”
Đỗ Tu cười khổ: “Cũng không còn cách nào khác, chỉ đành làm vậy trước cái đã.”
Trần Trứ nhíu mày gật đầu, mà không nói thêm gì.
Đỗ Tu và Ngải Văn Đào thấy chuyện chính đã xong, nên định mời Trần Trứ dùng cơm, nhưng bị Trần Trứ từ chối.
Hiện tại, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì vấn đề nghèo khó của mình rồi đấy. Thỉnh thoảng mình còn phải ăn ké của Viên Viên hoặc là Tống Thì Vi đây.
Nếu việc này để hai người biết, không biết áp lực mình vừa tạo ra có giảm xuống hay không?
Nhưng, Trần Trứ cũng không quá lo lắng. Bởi vì hiện tại, Ngải Văn Đào và Đỗ Tu cảm thấy Trần Trứ khá phức tạp.
Một người còn nhỏ tuổi, tâm tư thâm trầm, mà còn rất nhiều thủ đoạn.
Bây giờ bọn họ đang rất đau đầu, chẳng biết rước một ông tướng vào bộ tuyên truyền thì sau này phải thế nào? Bọn họ không biết phải đối xử với Trần Trứ thế nào, hay rơi vào tình trạng cường long ép địa đầu xà?
“Bộ trưởng, việc này anh đừng nói cho người ngoài biết.”
Ngải Văn Đào cảm thấy việc mình đến xin lỗi một sinh viên năm nhất thật sự quá mất mặt.
“Tôi biết rồi.”
Đỗ Tu cũng hiểu tâm trạng này. Bây giờ phải làm giống như Trần Trứ đã nói, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau.
Đỗ Tu đột nhiên nhận được thông báo từ phía chủ tịch hội học sinh Triệu Thần.
Triệu Thần ám chỉ: Học kỳ mới, bộ tuyên truyền tuyển thành viên mới, thay đổi từ 4 người thành 6 người.
Đỗ Tu cúp điện thoại, mặt vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Đột nhiên, đầu dây điện thoại bên phía Ngải Văn Đào chẳng còn tiếng động nào.
Loại thời điểm sắp tuyển thành viên mới, đột nhiên thay đổi sắp xếp, nhất định người có mối quan hệ rất lớn chen chân vào.
Nhưng nếu đó là Trần Trứ, thật ra còn tỏa ra một chút hơi nóng khá đặc biệt.
Có điều, Ngải Văn Đào còn chưa kịp suy nghĩ đến, chỉ muốn tìm ra một cách nào giải quyết ổn thỏa: “Bộ trưởng, danh sách tuyển thêm người có thể thêm một vị trí nữa không? Tôi đã hứa hẹn qua với Dương Cẩm Tường, nên không muốn bản thân quá mất mặt.”
“Danh sách đã trình lên đoàn ủy.”
“Vậy…”
Ngải Văn Đào vẫn cố ôm một chút hi vọng cuối cùng: “Có thể thay đổi được không?”
Nếu là bình thường, Đỗ Tu nhất định sẽ nói ‘cậu đang nói đùa à?”
Đã trình lên đoàn ủy còn có thể thay đổi được sao?
Tôi làm gì có khả năng thay đổi quyết định của đoàn ủy, trừ khi chủ tịch hội học sinh là Triệu Thần tự mình lên tiếng.
Có điều, Đỗ Tu nhớ lại tình huống ở quán đồ nướng đêm nay, thái độ nói chuyện của Trần Trứ vả Trịnh Cự thoải mái như bạn cũ lâu năm.
Nên anh ta lập tức trả lời: “Cũng không phải không được, nhưng khả năng cậu phải nói qua với một người.”
“Ai?”
Ngải Văn Đào ngạc nhiên hỏi.
Bên phía Đỗ Tu im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng nói ra hai chứ: “Trần Trứ.”
Sau bữa ăn đồ nướng đêm hôm đó, mỗi lần Trịnh Cự đến khoa dự toán đưa hồ sơ, rốt cuộc cũng tìm được một nơi nghỉ ngơi.
Thỉnh thoảng hai người uống trà nói chuyện, Trịnh Cự sẽ tâm sự mong muốn mãnh liệt muốn cống hiến trong việc làm.
Chỉ là, anh ta còn quá trẻ, mà cách hoạt động bên phía đoàn ủy rất thiên về kinh nghiệm lý lịch, cho nên hạng mục tốt chẳng đến lượt anh ta. Vì nguyên nhân này, anh ta chỉ được phân phụ trách quản lý hội học sinh, hoặc làm chân chạy xin kinh phí hoạt động.
Trần Trứ nghĩ thầm, cần gì phải vội thế cơ chứ? Sau này, khi bản thân mình cầm được tiền cổ phiếu, còn sợ không có việc để làm sao?
Trịnh Cự và Kỳ Chính khác biệt.
Trần Trứ có thể cung kính với Kỳ Chính, bởi vì ông là khoa trưởng nắm trong tay quyền phê duyệt tài chính, hơn nữa ông đã hơn 40 tuổi rồi, thuộc về bậc cha chú của hắn.
Còn Trịnh Cự, không những còn trẻ tuổi, mà quyền lực trong tay khá mơ hồ.
Cho nên, thời điểm Trần Trứ nói chuyện với Trịnh Cự, thái độ luôn duy trì ở mức bình đẳng, cách nói chuyện cũng chỉ nói nửa câu, còn vế sau phụ thuộc vào đầu óc của Trịnh Cự.
Trong tính toán của Trần Trứ, sau này rất có thể mình sẽ hợp tác với Trịnh Cự, nên ngay từ khi bắt đầu tiếp xúc hắn đã định hình mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Để trong lúc hợp tác, mình phải nắm giữ quyền quyết định.
Cho nên, mối quan hệ giữa hai người tốt nhất là bạn bè, sau đó trở thành đối tác.
Anh dùng danh nghĩa hội học sinh lập hạng mục.
Tôi sẽ nghĩ cách để thầy Kỳ phê duyệt.
Anh chịu trách nhiệm lập hạng mục, tôi chịu trách nhiệm phê duyệt.
Mọi người cùng nhau tạo nên một trang sử mới ở Trung Đại, là sinh viên lập nghiệp huy hoàng nhất, nổi bật nhất.
Trần Trứ vẽ cho mình một tương lai, mà bản thân hắn có thừa tự tin để làm điều này. Khi còn người hừng hực khí thế, thì thời điểm nghe giảng sẽ tập trung hơn người bình thường.
Có thời điểm, trong tiết ‘kinh tế định lượng’, đám bạn trong lớp đều bị những phép tính làm cho hoa mắt chóng mặt, nên gục cả xuống bàn nghỉ ngời.
Nhưng Trần Trứ vẫn còn thoải mái để nhắn tin QQ với Du Huyền. Đột nhiên có người gọi: “Lớp trưởng, có người ở bên ngoài tìm cậu kìa.”
Trần Trứ dừng lại nhắn tin, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy người tìm mình là bộ trưởng Đỗ Tu và Ngải Văn Đào.
Trần Trứ không rõ hai người này tìm mình làm gì, cho nên đi ra chào hỏi: “Hai vị học trưởng, tìm em có việc gì vậy?”
Đỗ Tu nhìn Ngải Văn Đào, còn bản thân không lên tiếng.
Ngải Văn Đào không còn cách nào khác, ai bảo mình gây chuyện trước chứ. Thế nên, anh ta nặn ra khuôn mặt mỉm cười nói: “Em Trần, chúc mừng em, sau này chúng ta sẽ là cộng sự của nhau.”
“Chuyện này có là gì chứ? Định xin lỗi hay lấy lòng đây?”
Trần Trứ nghĩ thầm, cho nên không muốn trả lời câu này. Hắn chống hai tay vào lan can, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Ngải Văn Đào có chút xấu hổ, nên quay qua cầu cứu Đỗ Tu.
Còn Đỗ Tu giả vờ như không nhìn thấy. Đây chẳng phải do câu yêu cầu đến sao? Hiện tại có chuyện nhờ người ta, chỉ muốn dùng hai ba câu sáo rỗng là có thể thuận tiện vượt qua sao?
Tôi có thể đi cùng cậu tới tìm Trần Trứ, đã là nể tình thời gian chúng ta làm việc chung rồi đấy.
Nhưng qua chuyện này, đúng là trước đó Đỗ Tu nhìn nhầm Trần Trứ.
Trần Trứ vẫn luôn bình tĩnh, mặc dù bị người ta bêu xấu trước mặt, nhưng cậu ta cũng không chửi tục, càng không lớn tiếng tranh hơn thua.
Nhưng, cậu ta lại có khả năng, khiến người xúc phạm mình phải quay trở lại hạ thấp mình xin lỗi.
Người học đệ này quả thật đáng sợ.
Thật ra, Ngải Văn Đào đã hối hận lắm rồi, nhưng không còn cách nào khác.
Dương Cẩm Tường không chỉ là người học cùng ngành với mình, mà chủ nhiệm lớp Dương Cẩm Tường là giáo sư phụ trách một bộ môn của mình. Ngải Văn Đào còn tự tin ở trước mặt Dương Cẩm Tường, hứa hẹn chắc nịch sẽ đưa cậu ta vào được hội sinh viên.
Hơn thế nữa, trước mặt vị giáo sư kia cũng cam đoan chuyện này, cho nên bây giờ anh ta không còn cách nào khác, chỉ đành muối mặt đến đây.
Ngải Văn Đào đợi một lúc, vẫn thấy Trần Trứ không đả đọng gì, nên đành cắn răng nhỏ giọng nói: “Ngày đó…là do tôi nói không suy nghĩ…Em Trần, cậu đừng để chuyện đó trong lòng.”
Ngải Văn Đào nói xong câu này, trong lòng cảm thấy cực kỳ bức bối. Nào có chuyện một sinh viên năm hai, phó bộ trưởng một bộ trong hội sinh viên lại đến chịu nhục thế này với một sinh viên năm nhất không.
Nhưng Trần Trứ lại tỏ ra không hiểu, hắn nghiêng người nhìn về phía Ngải Văn Đào, rồi đột nhiên mỉm cười hỏi: “Học trưởng, anh đang xin lỗi tôi sao?”
Ngải Văn Đào nghe xong câu hỏi càng lúng túng hơn, mặt lập tức đỏ bừng.
Cũng may, Trần Trứ không muốn hỏi đến cùng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tóm lại mọi chuyện đều đã qua, em nhỏ tuổi, kinh nghiệm xã hội còn ít, sau này làm việc trong bộ hi vọng học trưởng chỉ bảo nhiều hơn.”
“Không có, không có.”
Ngải Văn Đào có cảm giác toàn thân bị chói, nhưng nhìn thấy Trần Trứ đang nở nụ cười, nên anh ta mới quyết định nói ra vấn đề khác.
“Tuyển thêm một người nữa?”
Trần Trứ hiểu ý đồ Giải Văn Đào tới đây rồi, ý anh ta muốn xin một vị trí cho Dương Cẩm Tường.
Thật ra, suy nghĩ của Trần Trứ thật đơn giản, nếu như Giải Văn Đào không tới xin lỗi, như vậy chỉ cần Ngải Văn Đào để Dương Cẩm Tường gia nhập hội học sinh, thì khi vào đảng, hoặc xét duyệt danh sách….
Mình cũng có đủ khả năng ngăn chuyện này lại. Việc mình có thể làm được vì sao phải tha cho bọn họ chứ?
Nhưng Ngải Văn Đào đã đến tận đây xin lỗi rồi, lòng dạ Trần Trứ sẽ không nhỏ nhen như vậy.
Chỉ cần mấy người này không chọc tới mình, hắn vẫn có thể làm tốt quan hệ với bọn họ.
“Còn vấn đề tuyển thêm người, chuyện này đối với Trịnh Cự chỉ là chuyện nhỏ. Đừng nói là tuyển một người, kể cả tuyển 100 người cũng được, chỉ cần không gây ra tình huống lộn xộn, không kiểm soát được thôi.”
Nhưng Trần Trứ không muốn đánh cược, kể cả hắn nắm chắc 99% chăng nữa, nên chỉ nói đùa một câu: “Chẳng phải bộ trưởng Đỗ muốn duy trì sự cân bằng sao? Bây giờ tăng thêm một người, chẳng phải đổi thành ba nam hai nữ rồi à?”
Đỗ Tu cười khổ: “Cũng không còn cách nào khác, chỉ đành làm vậy trước cái đã.”
Trần Trứ nhíu mày gật đầu, mà không nói thêm gì.
Đỗ Tu và Ngải Văn Đào thấy chuyện chính đã xong, nên định mời Trần Trứ dùng cơm, nhưng bị Trần Trứ từ chối.
Hiện tại, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì vấn đề nghèo khó của mình rồi đấy. Thỉnh thoảng mình còn phải ăn ké của Viên Viên hoặc là Tống Thì Vi đây.
Nếu việc này để hai người biết, không biết áp lực mình vừa tạo ra có giảm xuống hay không?
Nhưng, Trần Trứ cũng không quá lo lắng. Bởi vì hiện tại, Ngải Văn Đào và Đỗ Tu cảm thấy Trần Trứ khá phức tạp.
Một người còn nhỏ tuổi, tâm tư thâm trầm, mà còn rất nhiều thủ đoạn.
Bây giờ bọn họ đang rất đau đầu, chẳng biết rước một ông tướng vào bộ tuyên truyền thì sau này phải thế nào? Bọn họ không biết phải đối xử với Trần Trứ thế nào, hay rơi vào tình trạng cường long ép địa đầu xà?
“Bộ trưởng, việc này anh đừng nói cho người ngoài biết.”
Ngải Văn Đào cảm thấy việc mình đến xin lỗi một sinh viên năm nhất thật sự quá mất mặt.
“Tôi biết rồi.”
Đỗ Tu cũng hiểu tâm trạng này. Bây giờ phải làm giống như Trần Trứ đã nói, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau.
Đỗ Tu đột nhiên nhận được thông báo từ phía chủ tịch hội học sinh Triệu Thần.
Triệu Thần ám chỉ: Học kỳ mới, bộ tuyên truyền tuyển thành viên mới, thay đổi từ 4 người thành 6 người.
Đỗ Tu cúp điện thoại, mặt vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận