Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 72: Nhớ nhung trong im lặng, nhưng không ngờ nổ vang trời

Buổi gặp mặt đầu tiên của lớp cuối cùng cũng kết thúc, Trần Trứ và mấy bạn cùng phòng đi cùng nhau xuống lầu.
Hình như mấy công nhân viên chức nhà nước đều tu luyện được một kỹ năng bị động là ‘tầm nhìn 8 hướng’, mặc dù hắn đi phía trước, nhưng vẫn cảm giác được phía sau có mấy ánh mắt đang tập trung trên người mình.
Có trai có gái.
Điều này chứng minh điều gì?
Chứng tỏ con đường hòa mình với quần chúng là các bạn học sẽ có hiệu quả hơn rất nhiều so với việc tự cao tự đại, thể hiện năng lực vượt trội khắp mọi nơi.
Trở về ký túc xá, đám bạn cùng phòng nói chuyện về dục vọng bỗng nhiệt tình hơn thường ngày. Kể cả việc trong lớp không có bạn nữ nào quá xinh đẹp, thì vẫn có 15 bạn ở đó.
Nếu nghĩ thoáng hơn một chút, so với mấy học viện kiểu điển tử cơ khí, cả lớp có 40 thằng đực rựa, thì lớp của mình vẫn còn tốt chán.
Trần Trứ nói chuyện một chút với các bạn rồi rửa mặt đánh răng, sau đó lên giường mở QQ trong điện thoại ra. Quả nhiên, tin nhắn trong nhóm Cos và Sweet vẫn không ngừng hiện ra.
‘Sweet’ thì vẫn thế, Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm nói chuyện. Hai người bàn tán về hoàn cảnh ký túc xá, hay món ăn trong căng tin, cuối cùng chuyển qua tính cách bạn cùng phòng, tập tục nơi họ sinh ra.
Trần Trứ đọc mà suýt nữa không nhịn được cười. Hắn không ngờ Đại Hoàng cùng ‘bậc thầy tình yêu’ Mưu Giai Văn có thể trò chuyện lâu như vậy, mà còn rất nhiệt tình.
Nhưng Trần Trứ có thể nhìn ra được, hai đứa này bây giờ chưa có chút điểm chung nào, đơn giản chỉ than thở về hoàn cảnh đại học thôi.
“Hai người cứ vui vẻ trò chuyện vậy là được.”
Trần Trứ nghĩ thầm, nhiều nhất hai ngày nữa, tao sẽ trả lại không gian riêng cho hai đứa.
Tiếp theo, hắn mở nhóm chat ‘Cos’ ra, trong này lại càng náo nhiệt hơn.
Trần Trứ vừa gửi tin nhắn ‘Hi’ chào hỏi, lập tức Ngô Dư nhắn tin lại.
Ngô Dư: Trần Trứ! Hôm nay, Du Huyền bị bốn học trưởng trực tiếp đến xin QQ và số điện thoại. Mình thật sự không chịu được, chẳng sẽ sinh viên đại học đói khát vậy sao?
Vương Trường Hoa: Du Huyền mà, chuyện đó quá bình thường. Còn cậu ấy, cậu có người đến xin cách thức liên lạc không?
Ngô Dư: Cậu im đi, cậu không nói cũng không ai bảo cậu bị câm đâu.
Tràn Trứ: Du Huyền trả lời thế nào? Nói nhanh nào.
Ngô Dư: Vội cái gì, Du Huyền nhà cậu trả lời đã có bạn trai rồi. Thật ra, buổi tối còn có mấy tên con trai muốn tiếp cận, không ngờ Du Huyền mặt hầm hầm khiến người ta chạy mất dép.
Du Huyền: Ai mặt hầm hầm, chẳng qua mình gửi tin nhắn cho người nào đó, mà người đó không trả lời lại thôi.
Trần Trứ: Mình chuẩn bị tham ra buổi gặp mặt đầu tiên của lớp, nên không nhìn điện thoại. Xin lỗi nha…
Du Huyền: Hì hì…Mình biết cậu bận mà. Chủ nhiệm Trần, sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, cậu có thể tới trường gặp mình được không?
Trần Trứ: Có chứ.
Du Huyền: Cùng nhau tới căng tin ăn?
Trần Trứ: Ok.
Du Huyền: Cầm tay đi dạo.
Trần Trứ: Được.
Vương Trường Hoa: Khụ khụ…Hai người ân ái cũng phải nghĩ đến cảm nhận người khác chứ, đây là môi trường công cộng, đề nghị hai người nhắn tin riêng.
Hoàng Bách Hàm: Đồng ý.
Vương Trường Hoa: Bạn bị chủ nhóm Trần Trứ cấm chat 1 giờ.
Hoàng Bách Hàm: Bạn vị chủ nhóm Trần Trứ cấm chát một giờ.
Nói vậy thôi, hai người bị cấm chat mấy phút là Trần Trứ mở khóa cho bọn họ ngay. Cứ như vậy, trong nhóm lại tiếp tục trò chuyện.
Một lúc sau, phòng ký túc xá 520 đã đến giờ tắt đèn, bởi vì ngày mai bọn họ phải dậy sớm tham gia huấn luyện quân sự.
Trần Trứ đang định để chế độ máy bay, không ngờ Du Huyền nhắn tin đến.
Cá Lúc Lắc: Trần Trứ, mình muốn nghe giọng nói của cậu, có thể gọi điện thoại được không?
Trầm Trứ: Phòng ký túc của mình chuẩn bị tắt đèn rồi.
Cá Lúc Lắc: Ừ.
Trầm Trứ: Nhưng…
Cá Lúc Lắc: Nhưng gì?
Trần Trứ lọ mọ xuống giường, ra ngoài ban công, sau đó đóng cửa lại rồi mới gọi cho Du Huyền.
Gần như ngay lập tức, Du Huyền nhận điện thoại.
“Trần Trứ, sao cậu nói phòng ký túc đã tắt đèn rồi?”
Trong giọng nói của Du Huyền, không che giấu được bất ngờ và vui vẻ.
“Đúng là tắt đèn rồi.”
Trần Trứ mỉm cười: “Cho nên mình mới ra ngoài ban công gọi điện cho cậu nè, để đỡ ảnh hưởng đến các bạn trong phòng.”
“Ồ.”
Du Huyền dừng lại, cô cảm thấy hơi bối rối, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Ngày mai sẽ phải huấn luyện quân sự, mình nghe được giọng của cậu là thỏa mãn rồi. Cậu nhanh về ngủ đi.”
“Không được.”
Lần này đến lượt Trần Trứ từ chối: “Mình cũng muốn nghe giọng nói của cậu.”
Du Huyền nghe được câu này thì càng vui vẻ hơn.
Cô giống như một đứa trẻ, rất muốn ăn kẹo, nhưng lại sợ sâu răng. Cô muốn nói chuyện với Trần Trứ thật nhiều, nhưng đau lòng hắn thức muộn mà mai phải dậy sớm tham gia huấn luyện quân sự, nên thống nhất chỉ nói chuyện trong “10 phút”.
“Ừ.”
Trần Trứ mỉm cười đồng ý.
Sau đó, Du Huyền bắt đầu chia sẻ cuộc sống đại học vừa trải qua, nhưng câu nào cũng dính tới Trần Trứ.
Tuy mỗi câu mỗi chữ đều không nói nhớ quá rõ ràng, nhưng mỗi nhịp thở mỗi động tác đều kiểu ‘mình nghĩ cậu..”
Ví dụ cô ấy nói:
“Trần Trứ, tối qua mình lại mơ thấy cậu nữa rồi. Nhưng đầu óc mình không tốt lắm, sáng ra đã quên mất nội dung giấc mơ là gì, sau đó ngồi ngẫm lại mà chẳng nhớ được điểm nào…”
Hay:
“Trần Trứ, hôm nay trong trường học, mấy lần mình nhìn thấy nam sinh khác lại tưởng thấy cậu. Cậu nói xem có buồn cười không, cậu đang ở Trung Đại mà, sao xuất hiện ở Quảng Mỹ được.”
Hoặc:
“Trần Trứ, mỗi lần chuông điện thoại vang lên, mình đều hi vọng là cuộc gọi của cậu…”
Cô nói:
“Trần Trứ, thỉnh thoảng mình có cảm giác đâu đâu cũng là cậu, nhưng thật ra bên cạnh không phải cậu…”
Trần Trứ nghe những lời nhớ nhung như dòng nước lũ cuồn cuộn, nhìn có vẻ hờ hững, nhưng thật chất giống như dùng từng nhát búa gõ vào tâm can của hắn vậy.
Trần Trứ nghiêm túc nói: “Thỉnh thoảng sẽ nhớ đến cậu.”
“Hừ…”
Hu Huyền hừ một tiếng, nó thực chật đến mức, hắn có thể tưởng tượng ra cô đang phồng má trợn mắt tức giận.
Nhưng, Trần Trứ lại nhỏ giọng nói: “Thỉnh thoảng đó rất thường xuyên.”
Trần Trứ rất ít nói ra lời mùi mẫm, thỉnh thoảng hắn sẽ nói một câu, chứ không giống như Du Huyền thẳng thắn, nhiệt tình như lửa. Nhưng mỗi lần hắn nói lại khiến Cá Lúc Lắc vui vẻ không kìm lại được.
Cô gái này yêu đương quá mù quáng, rất dễ dỗ dành.
“A…”
Đột nhiên, Du Huyền kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Sao thế?”
Trần Trứ hỏi lại.
“Hình như quá 10 phút mấy chục giây rồi..”
Du Huyền kiểu tự trách bạn thân.
“Mặc kệ đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Trần Trứ không để ý nói.
Du Huyền có thể nói chuyện với Trần Trứ, khiến cô rất vui. Nhưng bên cạnh đó, cô không muốn hắn vất vả, cho nên thương lượng tiếp: “Chúng ta chỉ trò chuyện 5 phút nữa có được không?”
Trần Trứ tháo đồng hồ điện từ đang đeo trên tay xuống, thoải mái đặt xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Sao chỉ có năm phút? Chúng ta trò chuyện đến lúc điện thoại hết pin thì thôi.”
Đêm nay, ánh trăng rất sáng. Từ bầu trời ánh trăng tỏa xuống vầng sáng, giống như lưu lại giây phút kỷ niệm.
Đêm nay, mặt trăng cũng rất tròn, nhìn trông thật giống vòng quay của máy dệt lụa, từng tiếng ‘kẽo kẹt’ thả ra từng sợi tơ quấn quanh trái tim lãng mạn của Cá Lúc Lắc.
Mãi cho đến khi điện thoại kiệt pin, hắn không kịp thời chạy về sạc nữa mới dừng lại.
Sau khi hắn sạc cho điện thoại khởi động lại, thì có tin nhắn gửi tới.
Số 10086: Xin chào quý khác, số dư tài khoản của bạn không đủ để…
“Mẹ nó nữa.”
Trần Trứ mắng thầm. Hắn đang muốn nhắn tin lại cho Du Huyền, thì có một tin nhắn gửi đến.
Du Huyền gửi tin nhắn.
Cô nói:
“Sắp 1 giờ rồi, cậu nhất định phải ngủ đấy. Nhưng nói thật với cậu, mình vẫn còn rất nhớ cậu, nhưng bây giờ không sao nữa rồi, mình có thể nhịn được.
“Hì.”
Trong phòng ký túc xá tối đen như mực, Trần Trứ khẽ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận