Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 172: Trưởng phòng Trần

Tằng Khôn nói chuyện với Trần Trứ thật lâu, ngoại trừ thể hiện lòng thành của mình. Ông còn đứng trên cương vị ‘quản lý’, nhận xét về hai hạng mục công ty đang theo đuổi.
Ông ta cảm thấy mặc kệ là trang web An Cư hay trang web Gia Sư, dùng sáng tạo để thúc đẩy thời đại mới còn được. Nhưng Trần Trứ muốn sử dụng máy chủ của trường thì Trần Khôn cảm thấy rất khó.
“Đây là chút ưu đãi của đoàn đội dành được giải thưởng trong cuộc thi của Đoàn Ủy tổ chức, cùng với đó là sinh viên trong trường khởi nghiệp, lại mượn một chút máy chủ đã cũ của trường cũng không được sao ạ…”
Trần Trứ chồng lên cho mình một đống thân phận, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Khả năng bị từ chối vẫn rất cao sao?”
“Bình thường mà nói, trường học và Đoàn Ủy là cùng một khối, đương nhiên học viện sẽ không từ chối, nhưng…”
Tằng Khôn đột nhiên cung cấp một thông tin: “Server cũ của trường hiện tại cũng không phải bỏ không, mà đang cho một công ty ở Quảng Châu thuê.”
“Thuê sao?”
Trần Trứ cảm thấy bất ngờ, nhưng bản thân hiểu rồi.
Hắn đã nghe Hạ Dụ nói về server cũ, mới cùng với băng thông có thể cung cấp được. Nếu tính cả tiền điện cùng với tri phí duy trì phòng máy, một năm kiếm thêm khoảng mấy chục nghìn hoặc mấy trăm nghìn là chuyện bình thường.
Có số tiền này, các giáo sư của học viện Công Nghệ Thông Tin có thể được thêm hai cân sườn, đúng là tốt biết bao.
“Tiền thuê nhiều không ạ? Với lại thuê bao lâu?”
Trần Trứ tò mò nghe ngóng, hắn không hề muốn từ bỏ, nên chỉ chuẩn bị để đấu giá mà thôi.
“Không mất tiền thuê, sử dụng hoàn toàn miễn phí.”
Tằng Khôn cười nhạt trả lời.
“Miễn phí?”
Trần Trứ phản ứng vô cùng nhanh, nên lập tức hỏi: “Công ty này có quan hệ thế nào với lãnh đạo học viện?”
“Phó viện trưởng.”
Tằng Khôn lạnh lùng nói.
Chớp mắt Trần Trứ đã hiểu rõ. Tình huống của lão Tằng hiện tại, rất có thể liên quan đế vị phó viện trưởng này.
Cho nên nói, nếu như mình muốn dùng phòng máy server của trường chỉ còn hai cách.
Thứ nhất, thuê phó viện trường. Rõ ràng điều này không có khả năng, người ta là lãnh đạo lớn, thiếu gì dăm ba quả dưa quả táo?
Loại thứ hai, chính là tìm kiếm một người có quyền có tiếng nói ngang với phó viện trưởng.
Việc làm này không phải muốn đấu ngược lại phó viện trưởng, mà muốn dùng giọng nói này hình thành một thế cân bằng, để phó viện trưởng không thể nào làm khó Suihui là được rồi.
Đấy, vốn dĩ hai người đang vui vẻ trò chuyện về vấn đề kỹ thuật, nói chuyện một chút lại chuyển qua mối quan hệ giữa người với người.
Thế giới này chính là một mạng lưới quan hệ cực lớn, câu này không hề sai chút nào.
Nhưng nếu đã như vậy, mình phải trở thành ‘trưởng phòng Trần’, đánh một trận lôi đài với người ta xem sao.
“Vậy, trước tiên vất vả giáo sư đến xin sử dụng phòng máy xem thế nào?”
Trần Trứ định để Tằng Khôn đánh trận đầu, trước tiên phải xem phản ứng của đối phương thế nào cái đã.
Nếu như độ khó chuyện này quá lớn, tình huống xấu nhất là thuê server ở bên ngoài trường học. Thế nhưng cách này phải tốn rất nhiều tiền, đã thế mức độ ổn định không thể nào bằng trong trường được.
Dù sao, phòng thí nghiệm của một trường đại học trong nhóm 985 đều nghiên cứu hạng mục cấp bậc quốc gia, tất nhiên ăn đứt mấy món đồ tiêu chuẩn của công ty tư nhân rồi.
“Được.”
Tằng Khôn thoải mái đồng ý. Nhưng ông đang chuẩn bị cúp điện thoại, bỗng nghe được Trần Trứ căn dặn.
“Giám đốc Tằng, ông không nên chỉ xin miệng, cần sử dụng thân phận giáo sư chỉ đạo hạng mục, viết một phần công văn liên quan tới việc ‘sinh viên khởi nghiệp muốn mượn dùng phòng máy học viện’. Nếu như ngài không viết được công văn, chờ chút em sẽ gửi cho ngài một bản.”
“Là sao?”
Tằng Không không quan tâm tới việc Trần Trứ có thành công hay không, nhưng cách xưng hô ‘Tằng tổng’ này khiến trong lòng ông vô cùng sung sướng.
Trần Trứ mỉm cười. Đây chính là chứng cứ để sau này hắn có thể đi kiện. Với một người lãnh đạo xuất thân từ công chức nhà nước, thứ đáng tin nhất chính là giấy trắng mực đen.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Trứ bắt đầu chờ mong câu trả lời từ Đặng Chi.
“Báo Chiều Dương Thành’ đăng tin tất nhiên có tiếng nói. Mặc dù vị trí trang bìa có kém một chút, nội dung không được dài, nhưng tác dụng của nó với mình đã đủ rồi.
Thế nhưng, đợi một ngày, hai ngày, ba ngày mà phía Đặng Chi vẫn không trả lời lại.
Mặc dù Trần Trứ đã tính trước, nhưng rõ ràng trong lòng vẫn lo lắng. Hai ngày vừa qua, mỗi ngày hắn đăng nhập vào QQ đều kiểm tra avarata Chi Chi, nhưng tin nhắn không hề được gửi tới.
Chuyện này chẳng khác gì liếm chó theo đuổi nữ thần, suốt ngày nhìn chằm chằm vào điện thoại, ngay cả đến đi tắm cũng mặc kệ tay ướt để làm sáng màn hình lên, kiểm tra tin nhắn xem nữ thần có nhắn tin lại với mình không.
Hai ngày này, Trần Trứ chỉ chú ý tới Đặng Chi, thậm chí mức độ quan tâm còn vượt cả bạn gái Du Huyền.
Những ngày Trần Trứ bận rộn thế này, Cá Lúc Lắc ngoại trừ lên lớp, thời gian còn lại đều dùng để học tập kiến thức trong cuốn sổ ghi chép mà Quan Vịnh Nghi đưa cho.
Mỗi khi cô hiểu ra một vấn đề nào đó sẽ tự mình đến phòng tranh vẽ tranh hoặc luyện tập. Đương nhiên, cô sẽ chia sẽ sinh hoạt thường ngày với bạn trai của mình trên QQ rồi.
Trần Trứ cũng cảm thấy áy náy vô cùng, bởi vì thời gian này có đôi khi hắn không ở trong trường học, đến mức Du Huyền tới tìm cũng không thấy hắn ở Trung Đại.
Trừ chuyện đó ra, còn một tin xấu nữa truyền đến. Tằng Khôn đã đến phòng lãnh đạo của học viện Công Nghệ Thông Tin xin phép được sử dụng phòng máy, nhưng đã bị lãnh đạo từ chối. Người từ chối không hai khác chính là phó viện trưởng, giáo sư Trịnh Duy Địch.
Trên tờ A4 ghi rất rõ tiêu đề ‘sinh viên khởi nghiệp mượn dùng phòng máy của học viện công nghệ thông tin’, phía dưới là lời phê rồng bay phượng múa, Không đồng ý sử dụng.
Trần Trứ nghĩ thầm, mấy vị lãnh đạo của các trường đại học này có vẻ hơi ngây thơ thì phải. Bọn họ cho công ty bên ngoài sử dụng miễn phí phòng máy của trường, nhưng lại từ chối sinh viên lập nghiệp của trường sử dụng, đã thế còn phê và ký rõ họ tên của mình nữa chứ?
Chẳng lẽ trong lòng không hề có chút cảnh giác nào sao?
Hay người ta quá coi thường lão Tằng, cho nên không bao giờ nghĩ tới ‘gã bỏ đi’ kia sẽ quay lại cắn mình? Thoải mái bày ra quyền lực của mình?
“Không được, học viện không thể để ông ta một tay che trời như vậy được.”
Tằng Khôn vừa tức giận vừa bất bình nói: “Tôi muốn tố cáo chuyện này với lãnh đạo nhà trường.”
“Có thể.”
Trần Trứ cảm thấy việc tố cáo không thành vấn đề, con khóc mới biết nó đang thèm sữa chứ.
Thời điểm, hắn xuống vùng núi làm việc, Trần Trứ phát hiện có một vài chính sách không thể nào xuống được nơi hắn quản lý, việc này làm ảnh hưởng đến tất cả thôn dân.
Nhưng cũng có một vài điêu dân, bọn họ đến thị trấn, văn phòng huyện, thật sự khóc lóc om sòm lăn lộn ăn vạ đủ kiểu, có người còn cầm theo cả dây thừng, dọa treo cổ trước cổng ra vào.
Cuối cùng kết quả thế nào?
Lãnh đạo thị trấn muốn dàn xếp ổn thỏa, tất nhiên phải âm thầm đền bù rồi.
Về phần những thôn dân thật thà, bọn họ yên lặng chấp nhận lợi ích của mình bị tổn thất. Thờ ơ, đương nhiên đền bù còn chẳng có.
“Vậy bây giờ tôi đi ngay.”
Tằng Khôn muốn tính sổ cả thù cũ lẫn hận mới. Hận mới chính là Trịnh Duy Địch từ chối cho công ty mới xin sử dụng phòng máy, thù cũ là hai người trải qua thời gian dài làm việc, tích lũy mâu thuẫn.
“Không cần phải vội, việc cáo trạng vạch mặt chỉ là bước cuối cùng.”
Trần Trứ hay ‘trưởng phòng Trần’ đều thấy cảm xúc của mình đang rất ổn định. Thật ra, mình chủ động tới tìm lãnh đạo trường học, sao bằng được khi danh tiếng của mình truyền tới tai bọn họ, để bọn họ gọi mình đến, chẳng phải phù hợp hơn sao?
Cho nên, trong kế hoạch lần này, khâu quan trọng nhất là bài phỏng vấn được lên báo.
“Đặng Chi, con mẹ nó chị chạy đâu rồi?”
Ngày thứ tư, rốt cuộc Trần Trứ cũng nhịn không được, đành chủ động liên hệ QQ với người ta.
Nhưng hắn sẽ không hỏi thẳng ra ‘Đặng Chi, cái đồ ngu xuẩn nhà chị, chị đã sửa xong bản thảo phóng vấn chưa? Bao lâu mới đăng được lên báo?”
Mặc dù hắn rất muốn hỏi câu này.
Nhưng sẽ đổi lại thành một câu khác:
“Chị Chi Chi, lần trước em quên hỏi xem muốn đăng bài viết này cần bao nhiêu tiền. Chị gửi cho em xin số tài khoản, em sẽ chuyển tiền qua cho chị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận