Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 143: Du Huyền bị xử phạt?
“Em mặc kệ hậu quả như thế nào. Nhưng đừng ép buộc em đứng cùng hàng với hạng ruồi chó, nếu thế thà để em công khai rút lui một cách trong sạch thì hơn.”
Du Huyền nói ra những tính toán trong lòng.
Du Huyền xé xong bức tranh thì hài lòng rời đi, có điều sự việc diễn ra đúng như dự đoán của Phí Duyệt Minh.
Lúc đầu, đây chỉ là cuộc thi nhỏ, chỉ cần một vị phó giáo sư và một giáo sư là đủ quyết định kết quả.
Không ngờ, hiện tại có sinh viên xé tác phẩm, để báo cáo xuất hiện thay đổi, cuối cùng sự việc đã đến tai lãnh đạo của trường.
Hiệu trưởng Quãng Mỹ đang đi công tác nước ngoài, nên người chủ trì công việc hiện tại là phó hiệu trưởng Đồng Lan.
Điều này càng trở nên phức tạp hơn, bởi vì trong một đơn vị, khi người lãnh đạo ra ngoài công tác, thì người lãnh đạo thứ hai trong đơn vị đứng ra chỉ đạo toàn cục, thường trong thời điểm đó không ai muốn làm ra thành tích gì, chỉ có một yêu cầu duy nhất là ổn định.
Trong giai đoạn này, người ta chỉ mong mọi việc diễn ra bình thường, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì khó khăn trắc trở.
Nếu có sự việc gì chẳng may ập đến, vậy người đó cần cẩn thận xử lý, cho nên Đồng Lan đích thân tới xử lý chuyện này.
Đồng Lan năm nay khoảng 40 tuổi. Bởi vì vị trí của bà rất cao trong trường nên khí chất ổn định già dặn, thêm vào đó là hoạt động nghệ thuật trong thời gian dài nên thêm vào một chút nho nhã. Làn da của bà trắng nõn, dưới khóe mặt có thêm một vài nếp nhăn, đúng là một phụ nữ trung niên vừa khí chất vừa xinh đẹp.
Lúc Đồng Lan xuất hiện tại ‘hiện trường vụ án’, thì nơi đây đã có rất nhiều người đang nói chuyện, không chỉ có giảng viên bình thường, mà có cả giáo sư nữa.
Sự kiện không khó để điều tra, chỉ không biết nên xử lý thế nào.
Quảng Mỹ đã xây dựng được mấy chục năm, xuất hiện một vài chuyện tương tự là điều bình thường, nhưng muốn đưa ra xưr lý công khai thì thật sự hiếm thấy.
Mặt khác, chuyện này liên quan đến Hạ Nguyên Sướng.
“Hiệu trưởng Đồng…”
Chủ nhiệm lớp Du Huyền là Tiêu Vĩnh Chi cũng có mặt ở đây. Sau khi cô nhận được điện thoại thông báo, thì tâm lý vẫn kiên quyết đứng về phía học sinh của mình.
Thứ nhất, Du Huyền là người mình chỉ định, hay nói chính xác hơn là ép buộc cô bé tham gia cuộc thi lần này.
Thứ hai, Du Huyền đúng là hạt giống tốt, hơn nữa Tiêu Vĩnh Chi đang là người cả lớp nhìn vào, không thể hùa cùng người khác xử lý học sinh của mình.
Thứ ba, Tiêu Vĩnh Chi cũng là phụ nữ, nên dưới góc nhìn của cô, cô không thấy Du Huyền làm gì sai cả.
Nhìn bề ngoài thì việc Hạ Nguyên Sướng làm giống như ‘giúp đỡ’ Du Huyền, nhưng thực tế là đang lợi dụng việc học để quấy rối.
Thế là, Tiêu Vĩnh Chi nói với Đồng Lan: “Mặc dù hành động của Du Huyền hơi bộp chộp, đáng lẽ không nên xé tác phẩm. Nhưng việc con bé làm cũng có nguyên nhân, bình thường cô bé này vẫn rất ngoan ngoãn.”
“Rất ngoan ngoãnsao?”
Bạch Hiểu Dương lập tức phản bác lại: “Ngay trước mặt chúng tôi xé đi kết quả đã chấm, cái này gọi là ngoan ngoãn sao? Tôi thấy hành động này đơn giản là coi thường nội quy của trường, không tôn trọng giáo viên.”
Bạch Hiểu Dương không biết Du Huyền, cả hai cũng chẳng có mâu thuẫn gì cả. Nhưng ngay trước mặt ông ta, Du Huyền xé tác phẩm do ông chấm điểm, nên Bạch Hiểu Dương khó mà chấp nhận được.
Còn một giám khảo khác là phó giáo sư Lạc Ngọc Băng. Bà cũng là phụ nữ, nên sau khi hiểu rõ mọi chuyện, thì không tự mình lên tiếng.
Có lẽ, khi phụ nữ đối mặt với vấn đề này, thì từ sâu trong lòng có một loại đồng cảm. Thậm chí có người đã tự mình trải qua, chỉ là lúc đó bản thân âm thầm chịu đựng, không hề giống Du Huyền, dũng cảm đứng lên chống lại.
“Cô bé Du Huyền này, tôi là người hiểu rõ. Tính tình thật thà thẳng thắn.”
Lúc này, Phí Duyệt Minh cũng lên tiếng nói chuyện.
Tuy giáo sư Phí tức giận là thật, nhưng bây giờ là lúc bà cần giúp đỡ Du Huyền: “Cho nên, thời điểm đi học, cô bé cực kỳ tôn trọng tôi. Cho nên, tôi cảm thấy hành động này là do cô bé bị một vài chuyện kích thích. Nếu không thì bảo con bé vẽ lại một bức tranh nữa.”
Nếu Du Huyền vẽ lại bức tranh khác, tương đương với chưa xảy ra chuyện gì, cơn sóng nhỏ này lập tức tan biến. Cho dù, có một vài giọt nước bẩn vẫn giội lên đầu Du Huyền, nhưng đây được coi là phương án xử lý tốt nhất rồi.
Tiêu Vĩnh Chi cảm kích nhìn về phía Phí Duyệt Minh. Cô không ngờ, vị giáo sư chỉ mới dạy mấy buổi tập huấn cũng đứng ra nói giúp Du Huyền.
“Đúng vậy, đây là hành động do bị kích thích tâm lý.”
Tiêu Vĩnh Chi tiếp tục bảo vệ Du Huyền. Dù sao, trên phương diện khí thể không thể thua được, nếu không Du Huyền sẽ bị xử phạt.
“Nói đi cũng phải nói lại, đây là bức tranh do cô bé vẽ, xé thì sao chứ? Giáo sư Bạch vì sao ngài nhất định phải xử lý học sinh của em chứ? Hạ Nguyên Sướng mới là kẻ đầu têu, vì sao ngài không phê bình nhắc nhở cậu ta?”
Tiêu Vĩnh Chi nói đến đây, thì đã tức đến không kiềm chế được: “Chẳng lẽ vì cậu ta là học sinh được giáo sư Hạ yêu quý, cho nên ngài không dám nói?”
Tiêu Vĩnh Chi bị cơn tức lấn át, cho nên cô trực tiếp nói ra sự thật liên quan đến Hạ Nguyên Sướng.
Trường đại học về nghệ thuật không giống những trường đại học bình thường khác, bởi vì mỗi lần tuyển sinh trường đại học nghệ thuật chỉ tuyển mới khoảng 1000 người, cho nên giáo viên càng tận tâm dạy sinh viên hơn.
Nhất là thời điểm năm hai năm ba, một số giáo viên chuyên ngành thậm chí sẽ lựa chọn một vài sinh viên có tài năng để trọng điểm bồi dưỡng.
Hình thức này giống như giáo sư kèm cặp nghiên cứu sinh hoặc thi tiến sĩ trong các trường bình thường. Nói đơn giản đây là mối quan hệ ‘sư môn’.
Cho nên, ‘quan hệ sư môn’ hơn xa ‘quan hệ thầy trò, tình cảm sâu đậm hơn rất nhiều.
Lấy Trần Trứ làm ví dụ:
Hắn đã sớm không liên lạc với chủ nhiệm lớp, nhưng giáo sư dạy nghiên cứu sinh lại khác, thỉnh thoảng hắn sẽ đi đến chào hỏi ngài ấy.
Dù sao, đây một người chỉ dạy cho một người, nên theo truyền thống giải thích thành ‘truyền đạo thụ nghiệp’.
Trước đó, Phí Duyệt Minh đã nghĩ, chờ Du Huyền học năm hai đại học sẽ kéo cô bé theo mình, dùng hết tâm huyết dạy con bé.
Bà hi vọng, lý niệm của mình có người kế thừa.
Hoặc sau này con bé có tiếng trong giới, cũng khiến trên người bà dính chút hào quang, ít nhất mình có thể khoe khoang với các bạn bè khác.
Mọi người thấy không, hiện tại họa sĩ Du mở triển lãm tranh ở Cửu Long Hồng Kông, một bức tranh có thể bán mấy triệu. Năm đó, tôi tự mình dạy con bé đó đấy.
Nếu dùng tiểu thuyết huyền ảo để giải thích, chính là từ đệ tử ngoại môn biến thành đệ tử chân truyền, địa vị thân phận bên trong môn phái thay đổi hoàn toàn.
Nếu có một vị sư phụ mạnh mẽ che trở, thậm chí không thèm coi môn quy vào mắt.
Năm thứ ba đại học, Hạ Nguyên Sướng đã nhận được sư phụ mạnh mẽ. Sư phụ của anh ta là giáo sư Hạ Nho Tài, viện trưởng học viện Quốc Họa Quảng Mỹ.
Đồng Lan nghe Tiêu Vĩnh Chi nhắc đến Hạ Nho Tài thì nhíu mày ngắt lời: “Đừng nói lung tung, chuyện này thì liên quan gì đến giáo sư Hạ chứ?”
Thật ra ai cũng biết tất nhiên có quan hệ rồi.
Giáo sư Hạ rất thích Hạ Nguyên Sướng, ông từng công khai nói Hạ Nguyên Sướng là hi vọng phá vỡ thế độc tôn của Quốc Mỹ và Ương Mỹ.
Người đạt giải nhất trong cuộc thi ‘Đá Chén Trắng’ lần này chính là Hạ Nguyên Sướng.
Cho nên, bây giờ Đồng Lan mới khó xử lý. Giáo sư Hạ Nho Tài không chỉ là lãnh đạo lớn, đào tạo người kế nghiệp, hơn nữa còn là ‘Người đứng đầu ngành học’, là một trong những người đứng đầu trong ngành. Tại Quảng Mỹ, ông là giáo sư lâu năm có ảnh hưởng rất lớn.
Hiện tại, trong nước có một vài danh hiệu rất quan trọng, giống như Thiết Mạo Tử Vương thời nhà thanh, được người đời cực kỳ tôn sùng.
Ví dụ như viện sĩ, học giả Trường Giang, Kiệt Thanh, Ưu Thanh…Nếu như trong một trường đại học, có càng nhiều giáo sư đạt danh hiệu này, thì khi xếp hạng cấp bậc, chi ngân sách hoặc xin hạng mục đều nhận được ưu thế rất lớn.
Danh hiệu kém hơn một chút là ‘Người đứng đầu ngành học’. Mặc dù danh hiệu này do trường học bình chọn, nhưng trong vòng tròn giới này ở địa khu Hoa Nam cũng cực kỳ có tiếng nói.
Nếu đổi thành một người khác, Đồng Lan đã sớm đưa ra hình thức xử lý, rất có thể Hạ Nguyên Sướng còn bị phạt nặng hơn những người khác.
Nói một cách chính xác hơn, nếu không phải Du Huyền xé tác phẩm của mình, thì cô luôn là người bị hại.
Đồng Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi gọi điện cho hiệu trưởng Dương chỉ thị.”
Đồng Lan mơ hồ cảm nhận được, chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề xé tác phẩm, mà có thiên hướng về hành động dùng học tập quấy rồi, nên cần phải nghiên cứu kỹ càng.
Thật ra, đây là năm 2007, mạng xã hội còn chưa bùng nổ, cho nên mới xử lý kiểu này.
Nếu đây là năm 2024, chuyện Hạ Nguyên Sướng chỉ cần lộ ra ánh sáng, thì có chết 100 lần cũng không tìm thấy đường quay đầu.
Thời điểm Đồng Lan ra ngoài gọi điện thoại, Tiêu Vĩnh Chi cực kỳ lo lắng.
Không cần nghe cũng biết hiệu trưởng Dương sẽ đứng về phía giáo sư Hạ. Dù sao, người ta cũng là giáo sư có tiếng, kết quả cuối cùng rất có thể Du Huyền bị trách phạt.
Thế nhưng Tiêu Vĩnh Chi không cam tâm, vì sao chứ?
Chẳng lẽ người bình thường không quyền không thế, thì ngay cả việc bảo vệ sự trong sạch của mình cũng không được sao?
“Giáo sư Phí.”
Tiêu Vĩnh Chi bước đến gần Phí Duyệt Minh, bởi vì vừa rồi giáo sư nói giúp Du Huyền. Mình chỉ là một giảng viên, còn Phí Duyệt Minh là giáo sư cao cấp.
Tiêu Vĩnh Chi lo lắng nói: “Ngài có cách gì hay không? Em có cảm giác tình huống sẽ bất lợi cho Du Huyền.”
“Tôi?”
Phí Duyệt Minh cười khổ. ‘Giáo sư’ và ‘giáo sư’, ở giữa đã có khoảng cách rồi, đã thế Hạ Nho Tài là tiền bối đức cao vọng trọng, thì mình có thể làm gì?
Trứ khi…
Phí Duyệt Minh nhìn Tiêu Vĩnh Chi đang cực kỳ căng thẳng, hơn nữa mình cũng rất thích cô bé Du Huyền này. Bà do dự một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Bà nghĩ thầm trong lòng, Du Huyền à Du Huyền, năm thứ 2 em nhất định phải gia theo tôi học tập đấy. Đã thế, em còn phải tiến thật xa trong giới hội họa này, nếu không sẽ rất có lỗi với cuộc gọi này của tôi đấy.
Bởi vì cô Quan không thích quan tâm mấy chuyện này.
Du Huyền nói ra những tính toán trong lòng.
Du Huyền xé xong bức tranh thì hài lòng rời đi, có điều sự việc diễn ra đúng như dự đoán của Phí Duyệt Minh.
Lúc đầu, đây chỉ là cuộc thi nhỏ, chỉ cần một vị phó giáo sư và một giáo sư là đủ quyết định kết quả.
Không ngờ, hiện tại có sinh viên xé tác phẩm, để báo cáo xuất hiện thay đổi, cuối cùng sự việc đã đến tai lãnh đạo của trường.
Hiệu trưởng Quãng Mỹ đang đi công tác nước ngoài, nên người chủ trì công việc hiện tại là phó hiệu trưởng Đồng Lan.
Điều này càng trở nên phức tạp hơn, bởi vì trong một đơn vị, khi người lãnh đạo ra ngoài công tác, thì người lãnh đạo thứ hai trong đơn vị đứng ra chỉ đạo toàn cục, thường trong thời điểm đó không ai muốn làm ra thành tích gì, chỉ có một yêu cầu duy nhất là ổn định.
Trong giai đoạn này, người ta chỉ mong mọi việc diễn ra bình thường, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì khó khăn trắc trở.
Nếu có sự việc gì chẳng may ập đến, vậy người đó cần cẩn thận xử lý, cho nên Đồng Lan đích thân tới xử lý chuyện này.
Đồng Lan năm nay khoảng 40 tuổi. Bởi vì vị trí của bà rất cao trong trường nên khí chất ổn định già dặn, thêm vào đó là hoạt động nghệ thuật trong thời gian dài nên thêm vào một chút nho nhã. Làn da của bà trắng nõn, dưới khóe mặt có thêm một vài nếp nhăn, đúng là một phụ nữ trung niên vừa khí chất vừa xinh đẹp.
Lúc Đồng Lan xuất hiện tại ‘hiện trường vụ án’, thì nơi đây đã có rất nhiều người đang nói chuyện, không chỉ có giảng viên bình thường, mà có cả giáo sư nữa.
Sự kiện không khó để điều tra, chỉ không biết nên xử lý thế nào.
Quảng Mỹ đã xây dựng được mấy chục năm, xuất hiện một vài chuyện tương tự là điều bình thường, nhưng muốn đưa ra xưr lý công khai thì thật sự hiếm thấy.
Mặt khác, chuyện này liên quan đến Hạ Nguyên Sướng.
“Hiệu trưởng Đồng…”
Chủ nhiệm lớp Du Huyền là Tiêu Vĩnh Chi cũng có mặt ở đây. Sau khi cô nhận được điện thoại thông báo, thì tâm lý vẫn kiên quyết đứng về phía học sinh của mình.
Thứ nhất, Du Huyền là người mình chỉ định, hay nói chính xác hơn là ép buộc cô bé tham gia cuộc thi lần này.
Thứ hai, Du Huyền đúng là hạt giống tốt, hơn nữa Tiêu Vĩnh Chi đang là người cả lớp nhìn vào, không thể hùa cùng người khác xử lý học sinh của mình.
Thứ ba, Tiêu Vĩnh Chi cũng là phụ nữ, nên dưới góc nhìn của cô, cô không thấy Du Huyền làm gì sai cả.
Nhìn bề ngoài thì việc Hạ Nguyên Sướng làm giống như ‘giúp đỡ’ Du Huyền, nhưng thực tế là đang lợi dụng việc học để quấy rối.
Thế là, Tiêu Vĩnh Chi nói với Đồng Lan: “Mặc dù hành động của Du Huyền hơi bộp chộp, đáng lẽ không nên xé tác phẩm. Nhưng việc con bé làm cũng có nguyên nhân, bình thường cô bé này vẫn rất ngoan ngoãn.”
“Rất ngoan ngoãnsao?”
Bạch Hiểu Dương lập tức phản bác lại: “Ngay trước mặt chúng tôi xé đi kết quả đã chấm, cái này gọi là ngoan ngoãn sao? Tôi thấy hành động này đơn giản là coi thường nội quy của trường, không tôn trọng giáo viên.”
Bạch Hiểu Dương không biết Du Huyền, cả hai cũng chẳng có mâu thuẫn gì cả. Nhưng ngay trước mặt ông ta, Du Huyền xé tác phẩm do ông chấm điểm, nên Bạch Hiểu Dương khó mà chấp nhận được.
Còn một giám khảo khác là phó giáo sư Lạc Ngọc Băng. Bà cũng là phụ nữ, nên sau khi hiểu rõ mọi chuyện, thì không tự mình lên tiếng.
Có lẽ, khi phụ nữ đối mặt với vấn đề này, thì từ sâu trong lòng có một loại đồng cảm. Thậm chí có người đã tự mình trải qua, chỉ là lúc đó bản thân âm thầm chịu đựng, không hề giống Du Huyền, dũng cảm đứng lên chống lại.
“Cô bé Du Huyền này, tôi là người hiểu rõ. Tính tình thật thà thẳng thắn.”
Lúc này, Phí Duyệt Minh cũng lên tiếng nói chuyện.
Tuy giáo sư Phí tức giận là thật, nhưng bây giờ là lúc bà cần giúp đỡ Du Huyền: “Cho nên, thời điểm đi học, cô bé cực kỳ tôn trọng tôi. Cho nên, tôi cảm thấy hành động này là do cô bé bị một vài chuyện kích thích. Nếu không thì bảo con bé vẽ lại một bức tranh nữa.”
Nếu Du Huyền vẽ lại bức tranh khác, tương đương với chưa xảy ra chuyện gì, cơn sóng nhỏ này lập tức tan biến. Cho dù, có một vài giọt nước bẩn vẫn giội lên đầu Du Huyền, nhưng đây được coi là phương án xử lý tốt nhất rồi.
Tiêu Vĩnh Chi cảm kích nhìn về phía Phí Duyệt Minh. Cô không ngờ, vị giáo sư chỉ mới dạy mấy buổi tập huấn cũng đứng ra nói giúp Du Huyền.
“Đúng vậy, đây là hành động do bị kích thích tâm lý.”
Tiêu Vĩnh Chi tiếp tục bảo vệ Du Huyền. Dù sao, trên phương diện khí thể không thể thua được, nếu không Du Huyền sẽ bị xử phạt.
“Nói đi cũng phải nói lại, đây là bức tranh do cô bé vẽ, xé thì sao chứ? Giáo sư Bạch vì sao ngài nhất định phải xử lý học sinh của em chứ? Hạ Nguyên Sướng mới là kẻ đầu têu, vì sao ngài không phê bình nhắc nhở cậu ta?”
Tiêu Vĩnh Chi nói đến đây, thì đã tức đến không kiềm chế được: “Chẳng lẽ vì cậu ta là học sinh được giáo sư Hạ yêu quý, cho nên ngài không dám nói?”
Tiêu Vĩnh Chi bị cơn tức lấn át, cho nên cô trực tiếp nói ra sự thật liên quan đến Hạ Nguyên Sướng.
Trường đại học về nghệ thuật không giống những trường đại học bình thường khác, bởi vì mỗi lần tuyển sinh trường đại học nghệ thuật chỉ tuyển mới khoảng 1000 người, cho nên giáo viên càng tận tâm dạy sinh viên hơn.
Nhất là thời điểm năm hai năm ba, một số giáo viên chuyên ngành thậm chí sẽ lựa chọn một vài sinh viên có tài năng để trọng điểm bồi dưỡng.
Hình thức này giống như giáo sư kèm cặp nghiên cứu sinh hoặc thi tiến sĩ trong các trường bình thường. Nói đơn giản đây là mối quan hệ ‘sư môn’.
Cho nên, ‘quan hệ sư môn’ hơn xa ‘quan hệ thầy trò, tình cảm sâu đậm hơn rất nhiều.
Lấy Trần Trứ làm ví dụ:
Hắn đã sớm không liên lạc với chủ nhiệm lớp, nhưng giáo sư dạy nghiên cứu sinh lại khác, thỉnh thoảng hắn sẽ đi đến chào hỏi ngài ấy.
Dù sao, đây một người chỉ dạy cho một người, nên theo truyền thống giải thích thành ‘truyền đạo thụ nghiệp’.
Trước đó, Phí Duyệt Minh đã nghĩ, chờ Du Huyền học năm hai đại học sẽ kéo cô bé theo mình, dùng hết tâm huyết dạy con bé.
Bà hi vọng, lý niệm của mình có người kế thừa.
Hoặc sau này con bé có tiếng trong giới, cũng khiến trên người bà dính chút hào quang, ít nhất mình có thể khoe khoang với các bạn bè khác.
Mọi người thấy không, hiện tại họa sĩ Du mở triển lãm tranh ở Cửu Long Hồng Kông, một bức tranh có thể bán mấy triệu. Năm đó, tôi tự mình dạy con bé đó đấy.
Nếu dùng tiểu thuyết huyền ảo để giải thích, chính là từ đệ tử ngoại môn biến thành đệ tử chân truyền, địa vị thân phận bên trong môn phái thay đổi hoàn toàn.
Nếu có một vị sư phụ mạnh mẽ che trở, thậm chí không thèm coi môn quy vào mắt.
Năm thứ ba đại học, Hạ Nguyên Sướng đã nhận được sư phụ mạnh mẽ. Sư phụ của anh ta là giáo sư Hạ Nho Tài, viện trưởng học viện Quốc Họa Quảng Mỹ.
Đồng Lan nghe Tiêu Vĩnh Chi nhắc đến Hạ Nho Tài thì nhíu mày ngắt lời: “Đừng nói lung tung, chuyện này thì liên quan gì đến giáo sư Hạ chứ?”
Thật ra ai cũng biết tất nhiên có quan hệ rồi.
Giáo sư Hạ rất thích Hạ Nguyên Sướng, ông từng công khai nói Hạ Nguyên Sướng là hi vọng phá vỡ thế độc tôn của Quốc Mỹ và Ương Mỹ.
Người đạt giải nhất trong cuộc thi ‘Đá Chén Trắng’ lần này chính là Hạ Nguyên Sướng.
Cho nên, bây giờ Đồng Lan mới khó xử lý. Giáo sư Hạ Nho Tài không chỉ là lãnh đạo lớn, đào tạo người kế nghiệp, hơn nữa còn là ‘Người đứng đầu ngành học’, là một trong những người đứng đầu trong ngành. Tại Quảng Mỹ, ông là giáo sư lâu năm có ảnh hưởng rất lớn.
Hiện tại, trong nước có một vài danh hiệu rất quan trọng, giống như Thiết Mạo Tử Vương thời nhà thanh, được người đời cực kỳ tôn sùng.
Ví dụ như viện sĩ, học giả Trường Giang, Kiệt Thanh, Ưu Thanh…Nếu như trong một trường đại học, có càng nhiều giáo sư đạt danh hiệu này, thì khi xếp hạng cấp bậc, chi ngân sách hoặc xin hạng mục đều nhận được ưu thế rất lớn.
Danh hiệu kém hơn một chút là ‘Người đứng đầu ngành học’. Mặc dù danh hiệu này do trường học bình chọn, nhưng trong vòng tròn giới này ở địa khu Hoa Nam cũng cực kỳ có tiếng nói.
Nếu đổi thành một người khác, Đồng Lan đã sớm đưa ra hình thức xử lý, rất có thể Hạ Nguyên Sướng còn bị phạt nặng hơn những người khác.
Nói một cách chính xác hơn, nếu không phải Du Huyền xé tác phẩm của mình, thì cô luôn là người bị hại.
Đồng Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi gọi điện cho hiệu trưởng Dương chỉ thị.”
Đồng Lan mơ hồ cảm nhận được, chuyện này không đơn giản chỉ là vấn đề xé tác phẩm, mà có thiên hướng về hành động dùng học tập quấy rồi, nên cần phải nghiên cứu kỹ càng.
Thật ra, đây là năm 2007, mạng xã hội còn chưa bùng nổ, cho nên mới xử lý kiểu này.
Nếu đây là năm 2024, chuyện Hạ Nguyên Sướng chỉ cần lộ ra ánh sáng, thì có chết 100 lần cũng không tìm thấy đường quay đầu.
Thời điểm Đồng Lan ra ngoài gọi điện thoại, Tiêu Vĩnh Chi cực kỳ lo lắng.
Không cần nghe cũng biết hiệu trưởng Dương sẽ đứng về phía giáo sư Hạ. Dù sao, người ta cũng là giáo sư có tiếng, kết quả cuối cùng rất có thể Du Huyền bị trách phạt.
Thế nhưng Tiêu Vĩnh Chi không cam tâm, vì sao chứ?
Chẳng lẽ người bình thường không quyền không thế, thì ngay cả việc bảo vệ sự trong sạch của mình cũng không được sao?
“Giáo sư Phí.”
Tiêu Vĩnh Chi bước đến gần Phí Duyệt Minh, bởi vì vừa rồi giáo sư nói giúp Du Huyền. Mình chỉ là một giảng viên, còn Phí Duyệt Minh là giáo sư cao cấp.
Tiêu Vĩnh Chi lo lắng nói: “Ngài có cách gì hay không? Em có cảm giác tình huống sẽ bất lợi cho Du Huyền.”
“Tôi?”
Phí Duyệt Minh cười khổ. ‘Giáo sư’ và ‘giáo sư’, ở giữa đã có khoảng cách rồi, đã thế Hạ Nho Tài là tiền bối đức cao vọng trọng, thì mình có thể làm gì?
Trứ khi…
Phí Duyệt Minh nhìn Tiêu Vĩnh Chi đang cực kỳ căng thẳng, hơn nữa mình cũng rất thích cô bé Du Huyền này. Bà do dự một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra.
Bà nghĩ thầm trong lòng, Du Huyền à Du Huyền, năm thứ 2 em nhất định phải gia theo tôi học tập đấy. Đã thế, em còn phải tiến thật xa trong giới hội họa này, nếu không sẽ rất có lỗi với cuộc gọi này của tôi đấy.
Bởi vì cô Quan không thích quan tâm mấy chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận