Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 73: Tiểu Vi
7 giờ sáng ngày hôm sau, khi mà mặt trăng đang dần mờ đi, chuẩn bị xuống núi, còn mặt trời vẫn còn thẹn thùng thấp thoáng phía xa xa.
Thì tiếng chuông báo thức của phòng 520 đồng loạt vang lên.
Nhưng cả đám đều muốn nằm ỳ thêm chút nữa, bởi vì ai nấy đều vừa trả qua kỳ nghỉ hè chẳng phải lo nghĩ gì, thoải mái nằm ngủ cho đến tận trưa mới dậy. Có điều, trong bản đề cương huấn luyện quân sự đã ghi rất rõ, mọi người phải tới thao trường tập hợp trước 8 giờ 30 phút, nên mọi người chỉ đành vừa phàn nàn vừa mặc vào bộ quần áo huấn luyện còn rộng hơn cả đồng phục.
7 giờ 20 phút, tại khu ký túc xá Đông Uyển, đám con trai đeo thắt lưng đỏ, đội chiếc mũ nhìn kiểu gì cũng thấy nghiệp dư, thẹn thùng bước đi đến nhà ăn.
Nhưng trên đường đi, bọn họ gặp được bạn mình, thì bỗng trở nên tươi cười chào hỏi, bởi vì ai nấy cũng xấu như mình.
Ăn điểm tâm xong, mọi người tập hợp đi đến thao trường. Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của các thầy cô giáo, mọi người đứng vào vị trí lớp mình. Do hôm qua cả lớp đã tổ chức buổi gặp mặt đầu tiên, nên mấy ông con trai cũng chẳng hi vọng hay chờ mong gì với bạn nữ trong lớp.
Dù sao Trần Trứ cũng mặc kệ, hắn kéo chiếc mũ rộng vành xuống che khuất mặt, bởi vì bản thân đang khá buồn ngũ. Mãi cho đến lúc, cả khu vực loạn hết cả lên, sau đó nghe được mấy tên con trai lớn tiếng thảo luận: “Có mỹ nữ…có mỹ nữ…”
Lưu Kỳ Minh bên cạnh cũng hất mặt lên, nhếch miệng nói: “Thế nào, mình nói lớp tài chính có bạn nữ vô cùng xinh đẹp mà, nói mọi người không tin…”
Trần Trứ chẳng cần mở mắt cũng biết đó là Tống Thì Vi. Bởi vì đều là sinh viên Lĩnh Viện, nên mọi người được sắp xếp cùng một chỗ, có khi sẽ được bố trí huấn luyện quân sự cùng một khu.
Tống Thì Vi lộ diện, thật sự khiến cho thao trường huấn luyện quân sự đang nóng nực, ăn ngay quả bom nguyên tử.
Tuy chằng hề có khói lửa, nhưng lực lượng bùng nổ, sóng xung kích, đều từ lớp tài chính đang dần khuếch tán ra một cách chóng mặt, đến mức không tài nào kiểm soát được.
Mãi cho đến khi lãnh đạo trường bắt đầu phát biểu, mới miễn cưỡng dừng lại tâm trạng kích động của đám con trai.
Hiệu trưởng Trung Đại là cấp bậc phó bộ trưởng, đáng tiếc bây giờ đám sinh viên chẳng ai có tâm trạng nghe ông nói chuyện, đã thế đứa nào cũng mắng thầm trong lòng.
Trần Trứ luôn dữ vững thói quen, tìm kiếm niềm vui trong khổ cực. Hắn lắng nghe lãnh đạo của trường lên phát biểu, trong đầu không ngừng cân đo đong đếm, nếu bản thảo diễn thuyết kia mà do mình viết, sẽ tốt hơn đúng không?
Rất nhanh đã tới 9 giờ, cuối cùng bài phát biểu của lãnh đạo trường cũng kết thúc. Nên huấn luyện viên đang dẫn theo từng lớp rời đội hình.
Thời điểm, từng lớp đi lướt qua lớp tài chính, mọi người có thể dễ nhận ra đám con trai tỏ ra bối rối, từng đứa một cố gắng điều chỉnh ánh mắt không được di chuyển, nhưng lực chú ý chỗ nào thì ai cũng hiểu.
Bộ đồng phục huấn luyện quân sự này, 95% sẽ biến người bình thường trở nên tròn trịa.
Nhưng với dáng người kiểu Tống Thì Vi thì không.
Cái cổ dài tinh tế thon gọn như thiên nga, kéo dài đường cong mượt mà lên tận cằm, chẳng khác gì được tạo ra bởi thợ điêu khắc cấp bậc nghệ nhân. Bờ môi nhỏ, pha thêm chút sắc hồng, đôi mắt trong veo bình thản, tỏa ra chút lạnh lùng, giống như trái ngược hoàn toàn với ánh nắng bên ngoài.
Trần Trứ cũng cảm thấy giá trị nhan sắc của Tống Thì Vi là thứ không cần bàn cãi. Chỉ cần cô yên lặng đứng đó, cũng đủ khiến phần lớn đám con trai sinh ra cảm giác tự ti phức tạp.
Trong sân trường Trung Đại không có Cá Lúc Lắc, nên muốn tìm một cô gái có địa vi sánh ngang cô thật sự rất khó.
Tiếp theo, là các lớp tiến hành huấn luyện.
Thật ra, đối với sinh viên, những hoạt động này không hề lạ lẫm. Bởi vì mọi người bắt đầu lên cấp ba đã trải qua quá trình này rồi, chỉ đơn giản mấy động tác nghiêm nghỉ đi đều, hay đồng thanh hô khẩu hiệu…
Vốn dĩ ban đầu mọi người còn khá hứng thú, nhưng rất nhanh tâm trạng dần mệt mỏi. Có đôi khi, chẳng biết đây có phải là quy trình huấn luyện, hay do thầy giáo ác ý điều chỉnh theo ý mình.
Thầy giáo rất thích chia các bạn trong lớp thành hai nhóm, sau đó đứng đối mặt nhau cùng làm động tác nghiêm nghỉ.
Mỗi khi gặp hoàn cảnh này, Trần Trứ nhìn người đối diện không quen thuộc nhưng đã biết mặt nhau rồi, cảm giác lúng túng cũng đủ khiến bọn họ đào cái lỗ dưới đất có thể xây được ngôi nhà 3 phòng ngủ 1 phòng khách rồi.
Cũng may, buổi sáng chỉ là giai đoạn cho mọi người tập làm quen, có khi thầy giáo nhìn thấy mọi người đổ nhiều mồ hôi, sẽ để cả lớp nghỉ ngơi một chút.
Lúc đó, chỉ cần có một cơn gió từ đâu thổi đến, dù nhẹ nhàng thôi thì Trần Trứ cũng cảm thấy đó là thứ thoải mái nhất trên đời.
Có điều, trong lớp có vài bạn học quê ở phía bắc, nên các bạn ấy còn chưa thích ứng được với mùa hè Quảng Châu.
Trần Trứ bèn ôm lấy vai Lưu Kỳ Minh, hỏi: “Chúng ta có nên đi qua hỏi thăm các bạn ấy, xem các bạn ấy có thể chịu được không?”
Lưu Kỳ Minh nghe được đề nghị này thì cười thầm. Trước tiên, cậu ta nhìn về phía Khang Lương Tùng, thằng nhóc này đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi, đang cúi đầu nhắm mắt hồi phục thể lực.
Nếu đối thủ cạnh tranh lớn nhất không động tĩnh, vậy Lưu Kỳ Minh cũng không cần vẽ thêm chuyện, nên lắc đầu nói: “Kệ đi, ai thân thể không chịu được sẽ chủ động báo cáo.”
Trần Trứ mỉm cười: “Vậy để mình đi hỏi, coi như để lại ấn tượng tốt với các bạn nữ.”
Lưu Kỳ Minh nhếch miệng cười. Không biết tên nhóc Trần Trứ này có phải người địa phương Quảng Châu không nữa, giống như chưa trải sự đời, trong lớp không có bạn nữ nào xinh đẹp, thì cần gì phải tỏ ra ân cần chứ?
Trần Trứ mặc kệ, hắn đi ngang qua từng người trong lớp, mỗi lần bước đến đâu đều nhỏ giọng hỏi: “Thân thể mọi người chịu được không? Nếu có cảm giác buồn nôn muốn ói, nhất định phải báo sớm, tuyệt đối không được xấu hổ…”
Thầy giáo huấn luyện nhìn thấy cách làm của Trần Trứ, tưởng hắn là cán bộ lớp, cho nên không ngăn cản.
Trần Trứ đi gần hết lớp, bỗng nhiên hắn dừng lại trước mặt một bạn nữ.
Hôm qua, khi hắn nhận được thông tin các bạn trong lớp, nhớ mang máng cô gái này đến từ Thanh Hải, nơi đó có khí hậu khác hoàn toàn so với Quảng Châu.
“Cậu không sao chứ?’.
Trần Trứ hỏi.
Cô gái đột nhiên được người khác quan tâm, lập tức đỏ mặt, sau đó lắc đầu.
Mọi người trong lớp đều nhìn thấy hành động của Trần Trứ, nhưng do thời tiết quá nóng, nên chẳng ai nói thêm gì.
Trần Trứ quay lại một vòng về lại chỗ của mình. Hắn làm vậy vừa có công lại vừa có tư trong đó.
Tư chính là khiến các bạn trong lớp tin tưởng và yêu quý, đặt nền móng cho buổi bỏ phiếu kia.
Công, bản thân hắn thật sự lo lắng các bạn bị cảm nắng, mà vẫn gắng gượng chống đỡ.
Chính bản thân Trần Trứ trước kia cũng chỉ quan tâm đến học tập mà không quan tâm đến giao tiếp. Hắn nhớ thời cấp hai, bản thân rất buồn đi tiểu, nhưng ngại xin giáo viên, bản thân luôn sợ phá vợ không khí tập trung của lớp.
Thế là, bản thân phải nhịn đến hết tiết mới chạy vội đến nhà vệ sinh.
Nhưng bạn học của hắn bây giờ cũng vậy, thành tích họp tập tốt, nhưng toàn mấy người hướng nội, nên bản thân phải chịu đè nén rất nhiều.
Nghỉ ngơi một lúc, thầy giáo kêu gọi tiếp tục huấn luyện, lúc này bỗng có mấy vị học trưởng tới thao trường.
Phần lớn đây đều là sinh viên năm thứ hai, bởi vì năm tư phải thực tập và làm luận văn, năm thứ ba còn phải ôn tập chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, chỉ có năm hai mới rỗi như vậy.
Đám người sẽ hướng về phía tân sinh vẫy tay, hoặc cười đùa ha hả, cũng có một số gan lớn cong huýt sáo một hơi dài.
Hình như sinh viên năm hai nào cũng có suy nghĩ rằng các em gái năm nhất là của chúng mình.
Loại suy nghĩ kỳ quái này sẽ kéo dài đến tận năm thứ ba mới kết thúc.
Dáng người Tống Thì Vi cao ráo, đứng trong lớp chẳng khác gì ‘hạc giữa bầy gà’, nên rất nhanh có người nhận ra, sau đó không ngừng có học sinh kéo đến soi mói:
“Ồ, em gái kia thật sự quá đẹp.”
“Dáng người cao, chẳng khác gì người mẫu.”
“Đây là học viện nào…”
Cho đến khi buổi huấn luyện kết thúc vào giữa trưa, Trần Trứ không nhớ rõ có bao nhiêu đợt học trưởng đến đây rồi.
“Khả năng, huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, Tống Thì Vi đã nổi tiếng rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng.
Thời điểm ăn cơm trưa, có khả năng do tham gia huấn luyện mà Trần Trứ cảm thấy vô cùng đói, thế là số tiền còn lại chẳng đáng bao nhiêu vẫn phải mua đồ ăn đầy đủ.
“Không biết sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, mình có còn đồng nào nữa không..”
Trần Trứ hít một hơi thật sâu.
Hắn về phòng rửa mặt qua loa rồi định lên giường nghỉ trưa, có điều hắn nhớ ra mình phải nhắn tin một icon đáng yêu cho Du Huyền.
Không ngờ, Vương Trường Hoa nhìn thấy bèn âm thầm nhắn tin riêng với Hoàng Bách Hàm.
Vương Trường Hoa: Đại Hoàng, rốt cuộc Trần Trứ đang quen ai vậy?
Hoàng Bách Hàm: Sao mày hỏi vậy?
Vương Trường Hoa: Trước đó, khi đang học cấp ba, chuyện nó với Tống Thì Vi chả đồn ầm trong trường? Con mẹ nó, tao còn bị tẩn một trận, cho nên luôn chúc phúc cho hai đứa. Nhưng trong nhóm, rõ ràng mối quan hệ giữa Trần Trứ và Du Huyền không bình thường.
Hoàng Bách Hàm: Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?
Vương Trường Hoa: Mày cũng không biết à?
Hoàng Bách Hàm: Tao không biết thật. Nhưng tao cho rằng, bây giờ nó với Du Huyền, tao thừa nhận hai người là một đôi. Nó với Tống Thì Vi, tao cũng thừa nhận là một đôi thứ hai.”
Vương Trường Hoa: Nếu chẳng may ba người gặp nhau thì sao?
Hoàng Bách Hàm: Vậy thì boom.
Vương Trường Hoa: Nổ tung?
Hoàng Bách Hàm: Ha ha…Chắc không sao đâu, bây giờ Trần Trứ thông minh lắm. Có lẽ, nó sẽ sớm đưa ra lựa chọn hoặc đưa ra phương án phòng ngừa tình huống phát sinh rồi.
Vương Trường Hoa: Thật hâm mộ Trần Trứ. Tao cũng nghĩ muốn một cô ở Quảng Đại, một cô ở Quảng Mỹ.
Hoàng Bách Hàm: Trí thông minh của mày không đủ, cẩn thận bị lừa đấy.
Hôm nay Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa không phải tham gia huấn luyện quân sự, cho nên thoải mái nói chuyện. Nhưng Trần Trứ, sáng nay đã ngủ muộn lại còn phải dậy sớm, nên lúc dậy vẫn còn vật vờ ngái ngủ.
Buổi huấn luyện quân sự chiều này cũng chẳng có nội dung gì với, chỉ xoay quanh hai từ ‘mệt mỏi’.
Nhưng, tin đồn Lĩnh Viễn có một mỹ nữ siêu cấp đã lan đi khá xa. Buổi chiều, có càng nhiều sinh viên rỗi việc đến hóng hớt, kiểm chứng xem tin đồn là thật hay giả.
Hiển nhiên, tin đồn không phải bịa đặt rồi.
Buổi tối, toàn bộ tân sinh viên được sắp xếp tại phòng hội nghị, nghe nói có một sĩ quan cấp cao của bộ quốc phòng tới nói chuyện.
Xong ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, Trần Trứ trở về phòng đã lăn ra ngủ.
Ngày thứ hai nội dung vẫn vậy, có điều buổi tối không cần học, mà tăng thêm một buổi diễn văn nghệ.
Trần Trứ đi theo cùng hát hai bài ‘bắn bia trở về’ và ‘ta là một binh sĩ’. Hắn cảm thấy việc này quá nhàm chán.
Sau đó, hắn nhìn thấy một tên nam sinh, dưới ánh đèn sáng rực của thao trường, cầm một cây ghi ta đi thẳng đến lớp tài chính, vừa đánh đàn vừa hát bài hát bài hát ‘Tiểu Vi’ của Hoàng Phẩm Nguyên.
Có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Nàng ấy tên là Tiểu Vi.
Nàng có đôi mắt dịu dàng.
Nàng âm thầm trộm mất trái tim tôi.
“Con mẹ nó, dùng cách này mà tán đổ được Tống Thì Vi, vậy mình nguyện ý bỏ đi cái mông của mình, cam đoan không dùng cái mông này nữa.”
Trần Trứ hời hợt nói ra lời thề độc.
Thì tiếng chuông báo thức của phòng 520 đồng loạt vang lên.
Nhưng cả đám đều muốn nằm ỳ thêm chút nữa, bởi vì ai nấy đều vừa trả qua kỳ nghỉ hè chẳng phải lo nghĩ gì, thoải mái nằm ngủ cho đến tận trưa mới dậy. Có điều, trong bản đề cương huấn luyện quân sự đã ghi rất rõ, mọi người phải tới thao trường tập hợp trước 8 giờ 30 phút, nên mọi người chỉ đành vừa phàn nàn vừa mặc vào bộ quần áo huấn luyện còn rộng hơn cả đồng phục.
7 giờ 20 phút, tại khu ký túc xá Đông Uyển, đám con trai đeo thắt lưng đỏ, đội chiếc mũ nhìn kiểu gì cũng thấy nghiệp dư, thẹn thùng bước đi đến nhà ăn.
Nhưng trên đường đi, bọn họ gặp được bạn mình, thì bỗng trở nên tươi cười chào hỏi, bởi vì ai nấy cũng xấu như mình.
Ăn điểm tâm xong, mọi người tập hợp đi đến thao trường. Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của các thầy cô giáo, mọi người đứng vào vị trí lớp mình. Do hôm qua cả lớp đã tổ chức buổi gặp mặt đầu tiên, nên mấy ông con trai cũng chẳng hi vọng hay chờ mong gì với bạn nữ trong lớp.
Dù sao Trần Trứ cũng mặc kệ, hắn kéo chiếc mũ rộng vành xuống che khuất mặt, bởi vì bản thân đang khá buồn ngũ. Mãi cho đến lúc, cả khu vực loạn hết cả lên, sau đó nghe được mấy tên con trai lớn tiếng thảo luận: “Có mỹ nữ…có mỹ nữ…”
Lưu Kỳ Minh bên cạnh cũng hất mặt lên, nhếch miệng nói: “Thế nào, mình nói lớp tài chính có bạn nữ vô cùng xinh đẹp mà, nói mọi người không tin…”
Trần Trứ chẳng cần mở mắt cũng biết đó là Tống Thì Vi. Bởi vì đều là sinh viên Lĩnh Viện, nên mọi người được sắp xếp cùng một chỗ, có khi sẽ được bố trí huấn luyện quân sự cùng một khu.
Tống Thì Vi lộ diện, thật sự khiến cho thao trường huấn luyện quân sự đang nóng nực, ăn ngay quả bom nguyên tử.
Tuy chằng hề có khói lửa, nhưng lực lượng bùng nổ, sóng xung kích, đều từ lớp tài chính đang dần khuếch tán ra một cách chóng mặt, đến mức không tài nào kiểm soát được.
Mãi cho đến khi lãnh đạo trường bắt đầu phát biểu, mới miễn cưỡng dừng lại tâm trạng kích động của đám con trai.
Hiệu trưởng Trung Đại là cấp bậc phó bộ trưởng, đáng tiếc bây giờ đám sinh viên chẳng ai có tâm trạng nghe ông nói chuyện, đã thế đứa nào cũng mắng thầm trong lòng.
Trần Trứ luôn dữ vững thói quen, tìm kiếm niềm vui trong khổ cực. Hắn lắng nghe lãnh đạo của trường lên phát biểu, trong đầu không ngừng cân đo đong đếm, nếu bản thảo diễn thuyết kia mà do mình viết, sẽ tốt hơn đúng không?
Rất nhanh đã tới 9 giờ, cuối cùng bài phát biểu của lãnh đạo trường cũng kết thúc. Nên huấn luyện viên đang dẫn theo từng lớp rời đội hình.
Thời điểm, từng lớp đi lướt qua lớp tài chính, mọi người có thể dễ nhận ra đám con trai tỏ ra bối rối, từng đứa một cố gắng điều chỉnh ánh mắt không được di chuyển, nhưng lực chú ý chỗ nào thì ai cũng hiểu.
Bộ đồng phục huấn luyện quân sự này, 95% sẽ biến người bình thường trở nên tròn trịa.
Nhưng với dáng người kiểu Tống Thì Vi thì không.
Cái cổ dài tinh tế thon gọn như thiên nga, kéo dài đường cong mượt mà lên tận cằm, chẳng khác gì được tạo ra bởi thợ điêu khắc cấp bậc nghệ nhân. Bờ môi nhỏ, pha thêm chút sắc hồng, đôi mắt trong veo bình thản, tỏa ra chút lạnh lùng, giống như trái ngược hoàn toàn với ánh nắng bên ngoài.
Trần Trứ cũng cảm thấy giá trị nhan sắc của Tống Thì Vi là thứ không cần bàn cãi. Chỉ cần cô yên lặng đứng đó, cũng đủ khiến phần lớn đám con trai sinh ra cảm giác tự ti phức tạp.
Trong sân trường Trung Đại không có Cá Lúc Lắc, nên muốn tìm một cô gái có địa vi sánh ngang cô thật sự rất khó.
Tiếp theo, là các lớp tiến hành huấn luyện.
Thật ra, đối với sinh viên, những hoạt động này không hề lạ lẫm. Bởi vì mọi người bắt đầu lên cấp ba đã trải qua quá trình này rồi, chỉ đơn giản mấy động tác nghiêm nghỉ đi đều, hay đồng thanh hô khẩu hiệu…
Vốn dĩ ban đầu mọi người còn khá hứng thú, nhưng rất nhanh tâm trạng dần mệt mỏi. Có đôi khi, chẳng biết đây có phải là quy trình huấn luyện, hay do thầy giáo ác ý điều chỉnh theo ý mình.
Thầy giáo rất thích chia các bạn trong lớp thành hai nhóm, sau đó đứng đối mặt nhau cùng làm động tác nghiêm nghỉ.
Mỗi khi gặp hoàn cảnh này, Trần Trứ nhìn người đối diện không quen thuộc nhưng đã biết mặt nhau rồi, cảm giác lúng túng cũng đủ khiến bọn họ đào cái lỗ dưới đất có thể xây được ngôi nhà 3 phòng ngủ 1 phòng khách rồi.
Cũng may, buổi sáng chỉ là giai đoạn cho mọi người tập làm quen, có khi thầy giáo nhìn thấy mọi người đổ nhiều mồ hôi, sẽ để cả lớp nghỉ ngơi một chút.
Lúc đó, chỉ cần có một cơn gió từ đâu thổi đến, dù nhẹ nhàng thôi thì Trần Trứ cũng cảm thấy đó là thứ thoải mái nhất trên đời.
Có điều, trong lớp có vài bạn học quê ở phía bắc, nên các bạn ấy còn chưa thích ứng được với mùa hè Quảng Châu.
Trần Trứ bèn ôm lấy vai Lưu Kỳ Minh, hỏi: “Chúng ta có nên đi qua hỏi thăm các bạn ấy, xem các bạn ấy có thể chịu được không?”
Lưu Kỳ Minh nghe được đề nghị này thì cười thầm. Trước tiên, cậu ta nhìn về phía Khang Lương Tùng, thằng nhóc này đã mệt đến mức thở không ra hơi rồi, đang cúi đầu nhắm mắt hồi phục thể lực.
Nếu đối thủ cạnh tranh lớn nhất không động tĩnh, vậy Lưu Kỳ Minh cũng không cần vẽ thêm chuyện, nên lắc đầu nói: “Kệ đi, ai thân thể không chịu được sẽ chủ động báo cáo.”
Trần Trứ mỉm cười: “Vậy để mình đi hỏi, coi như để lại ấn tượng tốt với các bạn nữ.”
Lưu Kỳ Minh nhếch miệng cười. Không biết tên nhóc Trần Trứ này có phải người địa phương Quảng Châu không nữa, giống như chưa trải sự đời, trong lớp không có bạn nữ nào xinh đẹp, thì cần gì phải tỏ ra ân cần chứ?
Trần Trứ mặc kệ, hắn đi ngang qua từng người trong lớp, mỗi lần bước đến đâu đều nhỏ giọng hỏi: “Thân thể mọi người chịu được không? Nếu có cảm giác buồn nôn muốn ói, nhất định phải báo sớm, tuyệt đối không được xấu hổ…”
Thầy giáo huấn luyện nhìn thấy cách làm của Trần Trứ, tưởng hắn là cán bộ lớp, cho nên không ngăn cản.
Trần Trứ đi gần hết lớp, bỗng nhiên hắn dừng lại trước mặt một bạn nữ.
Hôm qua, khi hắn nhận được thông tin các bạn trong lớp, nhớ mang máng cô gái này đến từ Thanh Hải, nơi đó có khí hậu khác hoàn toàn so với Quảng Châu.
“Cậu không sao chứ?’.
Trần Trứ hỏi.
Cô gái đột nhiên được người khác quan tâm, lập tức đỏ mặt, sau đó lắc đầu.
Mọi người trong lớp đều nhìn thấy hành động của Trần Trứ, nhưng do thời tiết quá nóng, nên chẳng ai nói thêm gì.
Trần Trứ quay lại một vòng về lại chỗ của mình. Hắn làm vậy vừa có công lại vừa có tư trong đó.
Tư chính là khiến các bạn trong lớp tin tưởng và yêu quý, đặt nền móng cho buổi bỏ phiếu kia.
Công, bản thân hắn thật sự lo lắng các bạn bị cảm nắng, mà vẫn gắng gượng chống đỡ.
Chính bản thân Trần Trứ trước kia cũng chỉ quan tâm đến học tập mà không quan tâm đến giao tiếp. Hắn nhớ thời cấp hai, bản thân rất buồn đi tiểu, nhưng ngại xin giáo viên, bản thân luôn sợ phá vợ không khí tập trung của lớp.
Thế là, bản thân phải nhịn đến hết tiết mới chạy vội đến nhà vệ sinh.
Nhưng bạn học của hắn bây giờ cũng vậy, thành tích họp tập tốt, nhưng toàn mấy người hướng nội, nên bản thân phải chịu đè nén rất nhiều.
Nghỉ ngơi một lúc, thầy giáo kêu gọi tiếp tục huấn luyện, lúc này bỗng có mấy vị học trưởng tới thao trường.
Phần lớn đây đều là sinh viên năm thứ hai, bởi vì năm tư phải thực tập và làm luận văn, năm thứ ba còn phải ôn tập chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, chỉ có năm hai mới rỗi như vậy.
Đám người sẽ hướng về phía tân sinh vẫy tay, hoặc cười đùa ha hả, cũng có một số gan lớn cong huýt sáo một hơi dài.
Hình như sinh viên năm hai nào cũng có suy nghĩ rằng các em gái năm nhất là của chúng mình.
Loại suy nghĩ kỳ quái này sẽ kéo dài đến tận năm thứ ba mới kết thúc.
Dáng người Tống Thì Vi cao ráo, đứng trong lớp chẳng khác gì ‘hạc giữa bầy gà’, nên rất nhanh có người nhận ra, sau đó không ngừng có học sinh kéo đến soi mói:
“Ồ, em gái kia thật sự quá đẹp.”
“Dáng người cao, chẳng khác gì người mẫu.”
“Đây là học viện nào…”
Cho đến khi buổi huấn luyện kết thúc vào giữa trưa, Trần Trứ không nhớ rõ có bao nhiêu đợt học trưởng đến đây rồi.
“Khả năng, huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, Tống Thì Vi đã nổi tiếng rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm trong lòng.
Thời điểm ăn cơm trưa, có khả năng do tham gia huấn luyện mà Trần Trứ cảm thấy vô cùng đói, thế là số tiền còn lại chẳng đáng bao nhiêu vẫn phải mua đồ ăn đầy đủ.
“Không biết sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, mình có còn đồng nào nữa không..”
Trần Trứ hít một hơi thật sâu.
Hắn về phòng rửa mặt qua loa rồi định lên giường nghỉ trưa, có điều hắn nhớ ra mình phải nhắn tin một icon đáng yêu cho Du Huyền.
Không ngờ, Vương Trường Hoa nhìn thấy bèn âm thầm nhắn tin riêng với Hoàng Bách Hàm.
Vương Trường Hoa: Đại Hoàng, rốt cuộc Trần Trứ đang quen ai vậy?
Hoàng Bách Hàm: Sao mày hỏi vậy?
Vương Trường Hoa: Trước đó, khi đang học cấp ba, chuyện nó với Tống Thì Vi chả đồn ầm trong trường? Con mẹ nó, tao còn bị tẩn một trận, cho nên luôn chúc phúc cho hai đứa. Nhưng trong nhóm, rõ ràng mối quan hệ giữa Trần Trứ và Du Huyền không bình thường.
Hoàng Bách Hàm: Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai?
Vương Trường Hoa: Mày cũng không biết à?
Hoàng Bách Hàm: Tao không biết thật. Nhưng tao cho rằng, bây giờ nó với Du Huyền, tao thừa nhận hai người là một đôi. Nó với Tống Thì Vi, tao cũng thừa nhận là một đôi thứ hai.”
Vương Trường Hoa: Nếu chẳng may ba người gặp nhau thì sao?
Hoàng Bách Hàm: Vậy thì boom.
Vương Trường Hoa: Nổ tung?
Hoàng Bách Hàm: Ha ha…Chắc không sao đâu, bây giờ Trần Trứ thông minh lắm. Có lẽ, nó sẽ sớm đưa ra lựa chọn hoặc đưa ra phương án phòng ngừa tình huống phát sinh rồi.
Vương Trường Hoa: Thật hâm mộ Trần Trứ. Tao cũng nghĩ muốn một cô ở Quảng Đại, một cô ở Quảng Mỹ.
Hoàng Bách Hàm: Trí thông minh của mày không đủ, cẩn thận bị lừa đấy.
Hôm nay Hoàng Bách Hàm và Vương Trường Hoa không phải tham gia huấn luyện quân sự, cho nên thoải mái nói chuyện. Nhưng Trần Trứ, sáng nay đã ngủ muộn lại còn phải dậy sớm, nên lúc dậy vẫn còn vật vờ ngái ngủ.
Buổi huấn luyện quân sự chiều này cũng chẳng có nội dung gì với, chỉ xoay quanh hai từ ‘mệt mỏi’.
Nhưng, tin đồn Lĩnh Viễn có một mỹ nữ siêu cấp đã lan đi khá xa. Buổi chiều, có càng nhiều sinh viên rỗi việc đến hóng hớt, kiểm chứng xem tin đồn là thật hay giả.
Hiển nhiên, tin đồn không phải bịa đặt rồi.
Buổi tối, toàn bộ tân sinh viên được sắp xếp tại phòng hội nghị, nghe nói có một sĩ quan cấp cao của bộ quốc phòng tới nói chuyện.
Xong ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, Trần Trứ trở về phòng đã lăn ra ngủ.
Ngày thứ hai nội dung vẫn vậy, có điều buổi tối không cần học, mà tăng thêm một buổi diễn văn nghệ.
Trần Trứ đi theo cùng hát hai bài ‘bắn bia trở về’ và ‘ta là một binh sĩ’. Hắn cảm thấy việc này quá nhàm chán.
Sau đó, hắn nhìn thấy một tên nam sinh, dưới ánh đèn sáng rực của thao trường, cầm một cây ghi ta đi thẳng đến lớp tài chính, vừa đánh đàn vừa hát bài hát bài hát ‘Tiểu Vi’ của Hoàng Phẩm Nguyên.
Có một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Nàng ấy tên là Tiểu Vi.
Nàng có đôi mắt dịu dàng.
Nàng âm thầm trộm mất trái tim tôi.
“Con mẹ nó, dùng cách này mà tán đổ được Tống Thì Vi, vậy mình nguyện ý bỏ đi cái mông của mình, cam đoan không dùng cái mông này nữa.”
Trần Trứ hời hợt nói ra lời thề độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận