Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A

Chương 91: Lãng mạn của Cá Lúc Lắc

“Thôi bỏ đi…”
Trần Trứ không muốn mua sắm, cũng không thích tiêu tiền của Du Huyền.
Nhưng Các Lúc Lắc đâu chịu, có đôi khi cô sẽ lộ ra tính cách ương bướng, giống như việc cô sẵn sàng đi làm thêm cũng không cầm tiền của cha mình vậy. Tính ương bướng này rất có thể vượt qua tưởng tượng của Trần Trứ.
Thế là, Trần Trứ bị cô lôi kéo vào chỗ cửa hàng bạn giày.
Ông chủ ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này thì đoán nữ sinh muốn mua giày, nhưng nam sinh không muốn tốn tiền cho nên không muốn vào, cuối cùng do cô gái đòi gắt quá nên mới đồng ý vào.
“Có bạn gái xinh như thế, mà đôi giày cũng không nỡ mua.”
Ông chủ trẻ tuổi thở dài: “Cậu bé này không được, nếu là mình, cô gái xinh đẹp kia đòi mặt trăng mình cũng hái xuống bằng được.”
Ông chủ lợi dụng khe hở dùng để hút thuốc, âm thầm quan sát cô gái mặc váy xếp cực kỳ xinh đẹp kia, cô bé cười lên thật là đẹp…
“Ông chủ.”
Giọng Du Huyền hòa cùng tiếng gió đêm thật sự dễ nghe: “Tôi muốn mua giày.”
Lúc này, ông chủ mới bừng tỉnh, hắng giọng một tiếng nói: “Giày nữ ở bên kia.”
“Ai nói tôi muốn mua giày nữ.”
Du Huyền nghĩ thầm, ông chủ cửa hàng này thật kỳ lạ, con trai và con gái cùng nhau đi dạo phố, nhất định phải mua đồ cho nữ à?
Tôi muốn mua cho bạn trai mình không được chắc?
“Đôi giày trong tủ kia.”
Du Huyền chỉ vào đôi dày Nike vừa ngắm nhìn kia: “Đưa cho bạn trai tôi thử một chút.”
“Hả?”
Ông chủ ngạc nhiên.
Thì ra không phải đằng trai mua tặng đằng gái, mà nhà gái muốn tặng nhà trai, nhưng càng như vậy ông chủ càng khó mà chấp nhận nổi.
Ông ta ở chỗ này bán hàng đã nhiều năm, khách hàng phần lớn là sinh viên.
Nhưng ông rất ít gặp bạn gái muốn mua quà tặng bạn trai của mình.
Thỉnh thoảng gặp được một lần, thì cô gái cũng không xinh bằng một góc cô gái này.
Trong đầu ông chủ đang không ngừng mắng thầm Trần Trứ: Tên chó con này, bỏ chút tiền ra mua là được rồi, ngay cả giày cũng để con gái mua cho mình, còn tỏ ra do dự nữa chứ.
Trần Trứ thực sự không muốn mua, hắn không thiếu giày.
Cũng không biết có một vài nữ sinh nghĩ gì, sau khi yêu đường bỗng thích mua đồ cho bạn trai của mình.
Thế nhưng, Du Huyền thấy Trần Trứ ngập ngừng, có vẻ muốn bật lại mình, thì suýt chút nữa bộc lộ bản năng sát thủ, nhưng kiềm lại được chỉ ‘hừ’ một tiếng.
Cá Lúc Lắc túm lấy một tay Trần Trứ kéo lên ghế ngồi.
Sau đó, ngay tại trước mặt chủ quán, cùng một số tên con trai đang lén lút nhìn trộm, hay ngay cả bản thân Trần Trứ cũng bất ngờ.
Đột nhiên, Du Huyền ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt chân Trần Trứ lên đầu gối, sau đó vươn tay lên dự định cởi đôi giày cũ của hắn ra.
Cô làm rất cẩn thận, trước tiên là cởi giày bên phải, sau đó là giày bên trái, sau đó giúp Trần Trứ đi vào đôi giày mới…
Gió đêm khẽ thổi, khiến mái tóc Du Huyền tung bay, lộ ra một khuôn mặt hoàn hảo.
Tại chợ đêm, dưới ánh đèn chiếu xuống, khiến cảnh tượng dịu dàng này tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa.
Chớp mắt, từng cơn gió tháng chín điên cuồng tấn công mặt cỏ, làm cho trong lòng mỗi người ở đây như nở một đóa hóa liên quan đến tình yêu.
Ông chủ cửa hàng giày ngây người ra, mãi cho đến khi tàn thuốc cháy đến tận da tay thì ông mới chợt phản ứng.
Cô gái này gợi cảm như thế, một chiếc váy xếp tôn lên đôi chân dài thẳng tắp. Mái tóc còn lác đác vài sợi màu đỏ, có vẻ đây là sinh viên lớp nghệ thuật.
Thế nhưng, vì lý do gì mà cô nguyện ý ngồi xuống cởi giày cho bạn trai?
Đây không phải chuyện một nữ sinh học viện nghệ thuật nên làm, không thể làm, không được làm…
Không phải, con mẹ nó sao có thể như vậy được chứ?
“Chủ nhiệm Trần, mình thấy đôi này cũng được lắm.”
Du Huyền thay giày cho Trần Trứ xong, bèn đứng dậy ngắm nhìn các phía. Cô cảm thấy đổi này rất phù hợp với Trần Trứ, bèn nói với ông chủ: “Đôi này bao nhiêu tiền?”
“235.”
Ông chủ thật thà trả lời. Bản thân vừa nhìn thấy chuyện vừa rồi, thì việc cô gái này trả tiền có cái quái gì không được?
“Có được giảm giá không?”
Theo thói quen, Cá Lúc Lắc bắt đầu trả giá.
“200 là giá cuối, đây là hàng thương hiệu chất lượng cao, bởi vì nó có vài chỗ lỗi nên mới có giá đó đấy.”
Ông chủ trẻ tuổi thều thào nói.
“Hừ…”
Du Huyền chu môi nghĩ, nếu là mua cho mình, nhất định phải trả giá thêm mới được.
Nhưng đây là cô mua tặng Trần Trứ, nên 200 thì 200 thôi.
Du Huyền lấy từ trong chiếc ví nhỏ hai tờ tiền giấy đưa cho ông chủ, sau đó vui mừng nhìn Trần Trứ.
“Bây giờ cậu định đi giày mới hay giày cũ đây?”
Trần Trứ không trả lời, mà hỏi lại: “Vì sao cậu đối xử tốt với mình như vậy?”
Du Huyền ghé sát lại nói: “Cậu nói là mua giày cho cậu sao? Nhìn thấy đẹp, đi hợp vậy sao không mua chứ?”
Trong suy nghĩ, cho đến hành động của cô, mặc định là đồ ăn ngon, quần áo đẹp dành cho Trần Trứ. Thậm chí, Du Huyền cảm thấy hành động ngồi xuống giúp Trần Trứ đổi giày, chẳng có gì không phù hợp cả.
Trần Trứ im lắng, cúi đầu xuống nhìn đôi giày mới vừa được Du Huyền đi vào, dứt khoát nói: “Nhất định phải đi giày mới chứ, mình không nỡ cởi đôi giày này ra đâu.”
“Ồ…”
Cá Lúc Lắc bị chọc cho mỉm cười. Nhưng sau đó điện thoại cô đột nhiên đổ chuông, cô mở ra đọc tin nhắn, rồi thoải mái đưa cho Trần Trứ nhìn.
“Chủ nhiệm Trần, mình có hai người bạn cùng phòng muốn gặp cậu, cậu thấy sao?”
Du Huyền mỉm cười hỏi.
Trần Trứ cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua nội dung. Đại khái là, đám bạn cùng phòng Du Huyền nghe nói Trần Trứ đến, nên nhao nhao đòi gặp một lần.
Bọn họ muốn nhìn tên con trai chó má nào, có thể trộm đi trái tim đại mỹ nhân Du Huyền.
Tất nhiên Trần Trứ sẽ không từ chối. Có lẽ, Du Huyền cũng hi vọng mình có thể tiến vào vòng tròn quan hệ trong cuộc sống của cô, bởi vì cô muốn chia sẻ mọi thứ với hắn.
Thế là, Trần Trứ và Du Huyền đến một quán chè ở gần trường học chờ, đồng thời gọi trước mấy cốc chè xoài bưởi.
Rất nhanh, Ngô Dư cùng hai cô gái cao gầy mà hắn không quen biết đi tới, ba cô vừa đi vừa nói chuyện.
Đúng là sinh viên các trường nghệ thuật có khác, xét về nhan sắc thực sự không phải bàn. Hai cô gái này khả năng ở Quảng Mỹ không tính à quá thu hút, nhưng nếu đặt hai cô ở lớp kinh tế, thì đủ sức trở thành hoa khôi của lớp rồi.
Các cô liếc nhìn một lượt đã nhận ra Du Huyền, đồng thời cũng nhìn thấy Trần Trứ. Thế là, ba cô lập tức chạy đến ôm Du Huyền thì thầm to nhỏ cái gì đó, sau thì cả 4 cô ôm miệng cười trộm.
Sau khi cười đã đời, các cô chủ động chào hỏi Trần Trứ. Một cô tên là Lộ Điềm, cô còn lại tên à Hứa Mộng Trúc. Hắn nghe giọng thoáng qua là biết đây là mấy cô trêu đùa trong điện thoại, đêm huấn luyện quân sự hôm đó.
“Chủ nhiệm Trần, lần đầu gặp mặt, cám ơn đã mời khách.”
Lộ Điềm và Hứa Mộng Trúc trêu đùa.
“A?”
Trần Trứ nghĩ thầm, không ngờ Du Huyền nói cả biệt danh của mình ra ngoài.
Lúc này, mặt Cá Lúc Lắc bỗng nhiên đỏ lên, bởi vì cô đã nhắc tới Trần Trứ trong ký túc xá quá nhiều lần. Thêm vào đó, trình độ hóng hớt của các cô gái này cực kỳ đáng sợ, kiểu gì các cô cũng moi móc ra đủ loại chuyện.
Sau đó, các cô lại bắt đầu kể đủ chuyện trong trường học. Trần Trứ ngoan ngoãn ngồi ăn chè, nghe các cô kể chuyện. Thật ra chuyện chẳng có gì, đại loại như:
Có một tòa nhà dạy học hình như có ma.
Có một học trưởng là đồ cặn bã.
Có một giảng viên đã nhiều tuổi mà chưa kết hôn, phải chăng cô đã gặp phải vết thương lòng nào đó quá kinh khủng trong quá khứ?
Mặc dù Cá Lúc Lắc nghe đến ngây người ra, nhưng vẫn chưa quên phải đưa Trần Trứ về sớm.
Khoảng 8 giờ, cô bèn đưa Trần Trứ ra tận điểm dừng xe bus.
Điểm dừng xe bus giờ này chỉ còn lác đác vài sinh viên đại học, phần lớn là các cặp đôi chuẩn bị tách ra. Bọn họ đứng cạnh nói ra những lời chia tay, giống như không có người nào bên cạnh vậy.
“Chủ nhiệm Trần, lần gặp nhau tiếp theo của chúng ta là khi nào.”
Du Huyền lưu luyến không muốn rời xa.
Yêu đương mù quáng là vậy đấy, luôn cảm thấy thời gian bên nhau quá ngắn, vừa tách ra đã muốn đến lần gặp mặt tiếp theo.
“Lúc nào cũng được, chỗ nào cũng được.”
Trần Trứ nhẹ nhàng nói: “Mình rảnh sẽ đến Quảng Mỹ, cậu rỗi có thể đến Trung Đại.”
“Ừ.”
Lúc này, Du Huyền mới vui vẻ lên, nhưng rất nhanh xe bus đã lắc lư đi tới.
Trần Trứ lên xe rồi, mà Du Huyền vẫn còn đứng đó, mãi đến khi xe bus khuất tầm nhìn cô mới bước đi về phía cửa hàng chè.
“Trần chủ nhiệm nhà cậu đi rồi à?”
Lộ Điềm trêu chọc.
“Ừ.”
Du Huyền ngồi xuống, ngẩn người ra như đứa ngốc.
“Có phải thấy trống vắng trong lòng không?”
Bạn trai Hứa Mộng Trúc học đại học Kỵ Nam, cũng nằm trong nội thành, nên mỗi lần hai người tách ra đều khiến cô hụt hẫng.
Du Huyền gật đầu thừa nhận.
Nhưng rất nhanh, cô hít một hơi mùi chè xoài bưởi, ánh mắt lại trở nên lấp lánh.
Gặp gỡ có vui mừng của gặp gỡ.
Nhưng thời điểm không được nhìn thấy nhau, sẽ có thời gian đếm ngược buổi gặp mặt tiếp theo.
Cá Lúc Lắc cảm thấy, đây cũng là một loại lãng mạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận