Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 239: Người dẫn chương trình
Nếu xét một cách nghiêm khắc, thì Lương Hạo Tuyền sao được tính là quý nhân được. Ông ta chỉ là một phó giám đốc đài truyền hình, là chỗ chỉ cần bỏ thêm tiền, thì Trần Trứ cũng có thể nhận được đơn quảng cáo này.
Nhưng mấy lời này, trong lòng người nào chẳng thấy dễ chịu.
Quan trọng nhất là khả năng ứng biến của Trần Trứ, khiến Lương Hạo Tuyền cũng vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì trình độ ứng biến cỡ này, đừng nói là một sinh viên đại học, mà rất nhiều người trải đời ba bốn mươi tuổi cũng không vận dụng nhuần nhuyễn được.
Thật ra, Trần Trứ không biết Lương Hạo Tuyền là ai. Bởi vì đây là thời đại thông tin còn chưa bùng nổ trên internet, mà hắn cũng chưa nhận được thông tin cụ thể gì của phó giám đốc Lương.
Nhưng hắn nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Dương Quang đối với người này, thì Trần Trứ có thể khẳng định, chức vụ người này cao hơn trưởng phòng quảng cáo.
“Trần Trứ.”
Lương Hạo Tuyền đi tới, ông cẩn thận quan sát vị tiểu sư đệ này. Nếu bỏ qua dáng người cao cao, khuôn mặt sáng sủa, thì đôi mắt nhẹ nhàng pha thêm một chút thâm trầm khiến người khác phải nhớ kỹ.
“Tôi là Lương Hạo Tuyền, là sinh viên học viện xã hội nhân văn, tốt nghiệp khóa 84 của Trung Đại.”
Lương Hạo Tuyền vươn tay ra, mỉm cười nói:
“Tôi là sư huynh của cậu, chứ không phải quý nhân cái gì cả.”
Trần Trứ cũng đưa tay ra, nhưng hắn không hề khom lưng uốn gối, mà ưỡn ngực tự tin đối mặt. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào một điểm, khi bắt tay thì dùng sức vừa phải, bắt lấy tay Lương sư huynh. Nhưng khi lên tiếng nói chuyện, Trần Trứ vẫn trả lời rất hài hước:
“Sư huynh cũng có thể là quý nhân mà ạ, dù sao chẳng ai quy định quý nhân không thể là sư huynh cả.”
“Ha ha ha.”
Lương Hạo Tuyền nhịn không được bật cười. Lần đầu gặp mặt, Trần Trứ chỉ nói dăm ba câu, cộng thêm một vài cử chỉ khi xã giao cũng khiến Lương Hạo Tuyền có thiện cảm với cậu bé này. Nhưng ông cũng chú ý đến bụi bẩn nơi đít quần Trần Trứ, chứng tỏ thằng bé đã ngồi đây khá lâu rồi. Mặc dù, chuyện này không phải do ông muốn đuổi cậu ta, nhưng vì mình muốn kiểm tra nên mới xảy ra cơ sự này. “Tiểu sư đệ, thật ngại qua. Cậu đến đài truyền hình, mà không ngờ lại phải ngồi bên ngoài chờ cả nửa ngày.”
Lương Hạo Tuyền nói với vẻ mặt khá áy náy.
“Không có không có.”
Trần Trứ giống như liếc nhìn về phía Dương Quang một chút. Khiến Dương Quang bỗng trở nên căng thẳng. Không biết Trần Trứ có kể chuyện mình đuổi cậu ta ra khỏi phòng tiếp khách không? “Chẳng qua em muốn ra ngoài gọi điện cho bạn gái thôi.”
Trần Trứ quyết định không đả động gì tới Dương Quang, hắn ngại ngùng nói:
“Bên trong đại sảnh có quá nhiều mỹ nữ đi qua đi lại, em lo lắng bạn gái nghe được lại nghĩ lung tung, rồi giận hờn vu vơ.”
Thật ra, Trần Trứ chẳng gọi điện cho ai cả, nhưng cần tìm một lý do khiến đôi bên dễ nói chuyện. Dương Quang âm thầm thở ra một hơi, rồi lập tức động viên:
“Không ngờ Trần tổng lại là người con trai tốt bụng…” Có điều, lúc này đến lượt Lương Hạo Tuyền lo lắng. Bạn gái Trần Trứ là ai? Rõ ràng là cô bé xinh đẹp như tiên tử kia của nhà Tống Tác Dân. Lúc hai người nói chuyện, Trần Trứ có kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho bạn gái mình không? Vậy lúc đó lão Tống sẽ nghĩ mình bắt nạt con rể ông ấy? Vậy mình phải giải thích thế nào với lão Tống đây? Sao mình có cảm giác chuyện bé xé ra to nhỉ, nói không chừng người ta sẽ nghĩ, con rể tôi còn cần ông kiểm tra cái gì? Nhưng Lương Hạo Tuyền cũng thuộc dạng lõi đời, nên ông trầm ngâm một chút rồi nói:
“Tiểu sư đệ, đêm nay chúng tôi đi ăn cơm cá nục, cậu đi cùng đi. Tôi giới thiệu một số bạn bè để làm quen luôn.”
Đây là hành động tỏ thái độ rõ ràng, coi như đền bù khó chịu mà Trần Trứ phải ở bên ngoài chờ đợi. Cho nên, dù Tống Tác Dân có biết, thì trong lòng cũng vơi bớt khó chịu. “Em đi cùng?”
Trần Trứ nghe mà ngây người ra.
“À bữa cơm tụ họp bạn bè thôi. Tóm lại, cậu đang lập nghiệp, nên quen biết thêm một chút bạn bè cũng không phải là xấu.”
Lương Hạo Tuyền nói Dương Quang đi lấy xe, bởi vì cấp bậc của ông còn chưa đến mức được cấp lái xe riêng, cho nên chỉ đành nhờ cấp dưới lái xe cho mình. Lúc này, nếu Trần Trứ cố tình từ chối, thì có lẽ Lương Hạo Tuyền sẽ không nấn ná muốn kéo hắn đi cùng nữa.
Nhưng Trần Trứ cũng có tính toán của mình, mặc dù hắn không rõ vì sao Lương sư huynh muốn rủ mình đi, nhưng đây được tính là cơ hội tốt để hắn thể hiện. Trần Trứ rất tự tin, bởi vì bản thân đã trải qua vô số cuộc gặp gỡ thế này rồi. Hắn đủ khả năng ứng biến, cũng hiểu phải nói gì, phải làm gì trong những tình huống như vậy. Thêm vào đó, hắn được thừa hưởng khả năng uống rượu của Trần Bồi Tùng, nên cực kỳ phù hợp với những bữa ăn xã giao. Cũng không lâu lắm, Dương Quang đã lái xe của mình đến. Lúc này, nếu hắn từ chối đã không còn thích hợp nữa, nên Trần Trứ nhanh chóng mở cửa ghế sau ra cho Lương Hạo Tuyền, còn bản thân thì chạy qua mở cánh cửa ghế lái phụ ra để ngồi lên.
Sau khi Lương Hạo Tuyền lên xe, thì ông lập tức gọi điện cho bạn của mình, thông báo có thêm một tiểu sư đệ đến quảng cáo ở đài truyền hình tham dự vào, nên gọi điện thông báo trước. Đây là chuyện cực kỳ quan trọng trong nhóm người, đề phòng vấn đề ‘khách kéo theo khách đi cùng’. Nhưng Trần Trứ cảm thấy việc thoải mái dẫn người đi cùng, chỉ xảy ra trong hai tình huống. Thứ nhất, đôi bên đã quá thân quen rồi. Thứ hai, buổi tiệc chỉ mang tính chất chém gió, chẳng có dính líu gì đến vấn đề công việc hay làm ăn. “…Ừ, mọi người nhớ đến sớm chút.”
Từ điện thoại vang lên giọng nói ồm ồm thoải mái, thậm chí người ngồi hàng ghế trước như Trần Trứ còn nghe rõ ràng.
“Cảm giác này, giống như người thường xuyên làm việc ở công trường, nên liên tục nói chuyện trong môi trường ồn ào, nếu không nói to sợ người khác không nghe được.”
Trần Trứ bắt đầu suy đoán thân phận của đối phương. Sau khi cuộc gọi kết thúc, không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh. Trần Trứ tránh cho tình huống xấu hổ này tiếp diễn, nên chủ động lên tiếng trò chuyện. “Sư huynh.”
Trần Trứ quay đầu lại nói:
“Anh còn nhớ tòa nhà lớn trong trường học không? Hai ngày trước vừa bị hỏng, nên bây giờ đang sửa chữa đấy…”
“Thật sao? Sao bị hỏng vậy?”
Lương Hạo Tuyền lập tức hỏi lại. Trần Trứ là người cực kỳ tinh tế trong giao tiếp, hắn rõ ràng không hướng chủ để liên quan đến Công nghệ thông tin SuiHui, bởi vì hắn không muốn để Lương Hạo Tuyền nghĩ, mình suốt ngày tìm cơ hội đề cập tới công ty bản thân, làm vậy phải chăng muốn nhanh chóng nhận được cơ hội quảng cáo?
Khi đó, tính mục đích sẽ đẩy lên cao nhất. Mà người ở đây có ai ngốc đâu, Lương Hạo Tuyền nghe sẽ hiểu và đánh giá, ai lại chẳng khó chịu với người chỉ chăm chăm vào lợi ích và hiệu quả chứ?
Cho nên, Trần Trứ dùng trường học làm chủ đề để nói chuyện. Ví dụ như trong trường đã xây dựng xong tòa nhà dạy học mới nào, rồi những tòa nhà nào đã theo cùng năm tháng cần sửa chữa, hay nhắc đến giáo sư tên tuổi lớn của học viện Xã Hội Nhân Văn…
Dù sao, Lương Hạo Tuyền cũng đã trải qua 4 năm học tập ở khu nam Trung Đại, nên chỉ cần thông qua lời kể của Trần Trứ, thì những ký ức, hoài niệm cũ cứ lần lượt ùa về. Thế là, ông lại hào hứng kể về những chuyện thú vị của thập niên 80, khiến không khí trong xe lại trở nên thoải mái vui vẻ. Đến ngay cả ánh mắt Lương Hạo Tuyền nhìn Trần Trứ cũng ngày càng gần gũi, thoải mái hơn rất nhiều. Cho nên làm việc gì cũng vậy, có đôi khi không nên quá vội vàng. Các cụ ngày xưa đã nghiệm ra rồi ‘dục tốc bất đạt’.
Trần Trứ chỉ tâm sự chuyện cũ với Lương Hạo Tuyền, nhìn thì có vẻ không nói gì đến công việc, nhưng thực tế lại chiếm được tình cảm. Mà khi tình cảm thoải mái thì chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Địa điểm tụ họp là quán nhậu Lợi Uyển. Đây cũng là một nhà hàng lâu năm nổi tiếng, nên nội thất bên trong đều là hàng gỗ quý hiếm. Trần Trứ theo Lương Hạo Tuyền và Dương Quang vào phòng riêng. Bên trong đã có 8 đến 9 người ngồi sẵn ở đó, còn người ở vị trí chính giữa là một vị trung niên có làn da màu đen, giọng nói sang sảng ồm ồm. Tuy là tháng 12 rồi, nhưng ông chỉ mặc một chiếc áo pô lô Lauren, để lộ ra dáng người cơ bắp khỏe mạnh, mà chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Phía hông là chiếc thắt lưng Hermes hình chữ S.
Ông nhìn thấy Lương Hạo Tuyền đến thì thoải mái vẫy tay chào hỏi.
“Xem ra đúng là ông chủ bất động sản rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm. Ngoại trừ ngành nghề này ra, thì rất ít người thể hiện ra nét thô kệch mà cực kỳ giàu có. Lúc đầu, Trần Trứ còn dự định, bữa ăn này mình có nên tranh thủ trả tiền hay không, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc dây lưng hàng hiệu, thì lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Hắn nghĩ không phải do đối phương nhiều tiền, mà bởi vì phần lớn những đại gia bất động sản, mỗi khi tổ chức ăn nhậu thường sẽ có thái độ dành việc trả tiền về phía mình, ai mà cướp cơ hội này, thì người đó sẽ khó chịu ra mặt. Quả nhiên, sau một lúc nói chuyện, Trần Trứ nghe được đây là phó tổng Vương Hữu Khánh của bất động sản Vạn Đạt, đang đặt chi nhánh ở Quảng Đông.
“Vạn Đạt?”
Trần Trứ còn tưởng là Hằng Đại hay Phú Lực chứ, bởi vì hai công ty bất động sản này đều có trụ sở chính đặt ở Quảng Châu. Nhưng sự suất hiện của Vạn Đạt ở đây cũng rất bình thường. Bởi vì, đối với ngành nghề Công nghệ thông tin, thì đây là thời điểm bước chân ra thị trường, nhưng với bất động sản thì đã nằm trong thời kỳ sắp bùng nổ, nên chuyện tranh giành ở thành phố cấp một khá là dễ hiểu. Lương Hạo Tuyền cũng giới thiệu một chút thân phận của Trần Trứ cho mọi người trong phòng nghe. Đầu tiên ông nói Trần Trứ là sư đệ của mình, sau đó nói hắn là người sáng lập ra công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui, cuối cùng là hạng mục trang web Học Tập Trung Đại mà công ty đang phát triển.
Người ở trong này, một số ít nghe qua trang web Học Tập Trung Đại, có một vài người chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng tất cả đều ngạc nhiên vì Trần Trứ còn rất trẻ. Số người chưa từng nghe qua chắc chắn có Vương Hữu Khánh, dù sao ông là kiểu người suốt ngày ở công trường, đêm thì đến quán Karaoke hoặc phòng tắm hơi, nào để tâm đến tin tức liên quan đến học tập chứ. Cho nên, ông chỉ tùy tiện gật đầu chào hỏi Trần Trứ, sau đó lôi kéo Lương Hạo Tuyền đi nói chuyện. Một lát sau, có hai ba người khách khác lại tới. Vương Hữu Khánh chào hỏi mọi người xong, thì quay qua hỏi Lương Hạo Tuyền:
“Sao MC Hoàng còn chưa tới vậy?”
“Chắc là tắc đường.”
Lương Hạo Tuyền nhìn đồng hồ rồi nói.
“Người dẫn chương trình?”
Trần Trứ còn đang tự hỏi bản thân, thì đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà, sau đó một người phụ nữ trẻ tuổi khoảng 25 đến 26 tuổi, thở hồng hộc mở cửa phòng bước vào. Khuôn mặt của cô nói chung không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng chắc chắn vượt qua tầm như Biện Tiểu Liễu. Có điều, từ trên người cô tỏa ra khí chất tao nhã lịch sự, đây là khí chất được rèn luyện qua thời gian dài đứng trước ống kính. Mái tóc dài được uốn lô to thoải mái, lộ ra cái cổ thon dài, bộ ngực lớn lồi ra thu hút ánh nhìn, đã thế lúc này còn phập phùng run rẩy. “Thật xin lỗi giám đốc Lương.”
Cô gái trẻ có bộ ngực phập phùng, bởi gì chạy hơi gấp mà khuôn mặt đỏ bừng:
“Trên đường đi, em bị kẹt xe.”
“Lần sau nhớ đi sớm hơn chút.”
Lương Hạo Tuyền cau mày nói. “Thật xin lỗi, xin lỗi…” Cô gái trẻ cúi đầu xin lỗi liên tiếp mấy lần.
“Lão Lương, kẹt xe là chuyện bất ngờ, sao chủ động được.”
Vương Hữu Khánh làm bộ ‘không vui’, nhìn ra vị trí cửa nói:
“Ông chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tiểu Hoàng còn là người dẫn chương trình đấy. Nào tiểu Hoàng, mau lại đây ngồi với anh Vương, để anh Vương an ủi em một chút.”
“Đúng là người dẫn trương trình?”
Trần Trứ rất ít khi xem tivi, nên nhất thời không biết đây là người dẫn chương trình hạng mục gì. “Đây là vị trí dành cho lãnh đạo, sao em có thể ngồi đó được chứ.”
Cô gái có bộ ngực khủng uyển chuyển từ chối, sau đó quan sát khắp cả phòng. Ngay lập tức, cô chú ý tới Trần Trứ, một người trẻ tuổi đẹp trai, nên đoán có lẽ vô hại với mình. Bản thân giống như đang gặp cơn mưa to, bất ngờ tìm được chỗ trú, nên ánh mắt hiện rõ nét vui mừng, rồi trực tiếp đi đến ngồi xuống. “Em ngồi đây thôi.”
Cô gái ngực khủng mỉm cười nói:
“Sẽ không ảnh hưởng đến việc lãnh đạo trò chuyện.”
“Thôi…” Trưởng phòng quảng cáo Dương Quang cười nhạo:
“Bên cạnh em là Trần Trứ, cũng là ông chủ đấy, đừng nhìn thấy người ta trẻ tuổi mà xem nhẹ.”
Người chị ngực to giật mình nhìn lại Trần Trứ.
“Nào có, nào có, em chỉ là một sinh viên đại học, đến đây học tập các vị lãnh đạo, và người đi trước thôi.”
Trần Trứ khiêm tốn trả lời. “Vị sư đệ này rất biết nói chuyện đấy.”
Vương Hữu Khánh nhếch miệng mỉm cười nói. Sau một lúc nói chuyện chém gió, Trần Trứ mới biết, người chị ngực khủng hút hồn tên là Hoàng Xán Xán, là người dẫn chương trình chuyên tiết mục thiếu nhi trong đài truyền hình. Đây là người dẫn chương trình tiết mục đứng đắn, chẳng trách khí chất tốt như vậy. Trong suy nghĩ của rất nhiều người bình thường, vị trí người dẫn chương trình trên ti vi cách bọn họ rất xa, giống như chỉ được nhìn từ xa mà không thể đùa giỡn. Nhưng hôm nay, trong một trường hợp xã giao, người cao cao tại thượng đó chỉ có thể bị người khác gọi đến trở thành bình hoa trang trí, đã thế còn phải mỉm cười không dám một lời phàn nàn.
Lúc mới đầu, Trần Trứ còn không ngờ tới, nhưng trải qua thời gian dài làm việc cũng dần nghĩ thông. Năm đó, hắn làm việc ở tỉnh, có đôi khi ăn cơm cùng lãnh đạo, chẳng phải cũng gọi theo một nhân viên nữ duy nhất ra ngoài tiếp khách sao? Thời điểm hắn xuống cơ sở làm việc, có đôi khi trong bữa xã giao, đến cả ‘phó chủ tịch thị trấn xinh đẹp’ còn bị gọi ra tiếp khách nữa là. Chẳng lẽ những người đó có địa vị thấp hơn người dẫn chương trình sao?
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng bọn họ tự nguyện sao? Có lẽ không phải vậy. Thế nhưng không muốn thì có tác dụng gì chứ? Trừ khi năng lực bản thân quá mạnh, giúp những người đó chẳng thèm quan tâm đến quy tắc ngầm này. Hoặc nếu có một người chồng hoặc một gia đình mạnh mẽ, thì mới thoải khỏi tình huống bị người ta sai bảo thế này. Sau khi Hoàng Xán Xán đến, thì khách khứa hôm nay đã đến đầy đủ, thì Vương Hữu Khánh mới gọi phục vụ đưa thức ăn và rượu lên. Rượu là rượu Mao Đài. Trần Trứ đến đây cũng dự định sẽ uống rượu, nên thoải mái để phục vụ rót đầy cốc rượu trước mặt mình. Nhưng có một vài người trẻ tuổi mới tham gia tiệc xã giao, bọn họ vì tửu lượng kém hoặc không muốn uống rượu, nên cả buổi đều không uống bất kỳ giọt rượu nào. Thậm chí, từ đó về sau bọn họ sẽ không uống nữa, cho dù ở bất kỳ trường hợp nào, có kề dao vào cổ cũng không uống.
Có lẽ, khi vừa mới bắt đầu, hành động này sẽ khiến lãnh đạo khó chịu. Lãnh đạo sẽ nghĩ, trong trường hợp này sao có thể không uống được chứ? Nhưng chỉ cần người đó kiên trì nguyên tắc đó, thì từ từ mọi người sẽ hiểu ra được. Chỉ sợ người trẻ tuổi kiểu, buổi tiệc này uống đến say mềm, buổi sau lại không đụng đến một giọt rượu nào. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, sẽ khiến hình tượng bản thân bị ảnh hưởng rất lớn. Mọi người sẽ nghĩ, bản thân bị phân biệt đối xử, sau đó cảm thấy mình bị xem thường…
Có rất nhiều người trẻ, suy nghĩ còn chưa đến nơi đến chốn. Bọn họ chỉ nghĩ, nếu người trong bữa tiệc có ‘tác dụng’ với mình thì uống, không thì thôi. Loại suy nghĩ khôn lỏi này phải thay đổi nhanh chóng, bởi vì văn hóa trên bàn rượu không chỉ thể hiện thái độ có tính lễ nghĩa, mà bao gồm cả thử thách ‘khả năng phục tùng’ và ‘thành ý’ bản thân. Nếu người có thành ý và thông qua kiểm tra, như vậy chuyện sẽ truyền ra ngoài.
Ít nhất bản thân sẽ nhận được đánh giá cao trong vòng tròn đó, chỉ có điều bản thân không nhận ra mà thôi.
Cho nên, những người trẻ một khi bước ra ngoài xã hội, vậy dứt khoát đừng uống rượu nữa, một giọt cũng không uống. Nếu như người có tửu lượng kém còn cố tình uống, hay thể hiện khi mình chưa có trình độ. Thứ nhất sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, thứ hai không đủ trình để lọt vào mắt xanh của lãnh đạo.
Nếu thế, chẳng thà không uống còn hơn, mặc kệ cuối cùng thế nào, thì hành động đó sẽ giúp lá gan mình khỏe mạnh. Rất hiển nhiên, người dẫn chương trình thiếu nhi, chị gái ngực khủng Hoàng Xán Xán không hiểu đạo lý này. Có lẽ, trong thời gian công tác, cô bị ép tham gia bữa tiệc kiểu này vài lần. Coi như có lần đầu sẽ có lần sau, nên từ đó dù tham gia bất kỳ bữa tiệc nào, cô nhất định phải uống. Cho nên, cô chỉ có thể cắn môi đỏ chịu đựng, nhìn cốc rượu trắng đầy ắp sắp chảy xuống dạ dày kia. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến cô rạo rực khó chịu.
“Ai dà.”
Hoàng Xán Xán âm thầm thở dài, sau đó dùng ánh mặt tội nghiệp nhìn Trần Trứ bên cạnh.
Nhưng mấy lời này, trong lòng người nào chẳng thấy dễ chịu.
Quan trọng nhất là khả năng ứng biến của Trần Trứ, khiến Lương Hạo Tuyền cũng vô cùng ngạc nhiên. Bởi vì trình độ ứng biến cỡ này, đừng nói là một sinh viên đại học, mà rất nhiều người trải đời ba bốn mươi tuổi cũng không vận dụng nhuần nhuyễn được.
Thật ra, Trần Trứ không biết Lương Hạo Tuyền là ai. Bởi vì đây là thời đại thông tin còn chưa bùng nổ trên internet, mà hắn cũng chưa nhận được thông tin cụ thể gì của phó giám đốc Lương.
Nhưng hắn nhìn thấy dáng vẻ cung kính của Dương Quang đối với người này, thì Trần Trứ có thể khẳng định, chức vụ người này cao hơn trưởng phòng quảng cáo.
“Trần Trứ.”
Lương Hạo Tuyền đi tới, ông cẩn thận quan sát vị tiểu sư đệ này. Nếu bỏ qua dáng người cao cao, khuôn mặt sáng sủa, thì đôi mắt nhẹ nhàng pha thêm một chút thâm trầm khiến người khác phải nhớ kỹ.
“Tôi là Lương Hạo Tuyền, là sinh viên học viện xã hội nhân văn, tốt nghiệp khóa 84 của Trung Đại.”
Lương Hạo Tuyền vươn tay ra, mỉm cười nói:
“Tôi là sư huynh của cậu, chứ không phải quý nhân cái gì cả.”
Trần Trứ cũng đưa tay ra, nhưng hắn không hề khom lưng uốn gối, mà ưỡn ngực tự tin đối mặt. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào một điểm, khi bắt tay thì dùng sức vừa phải, bắt lấy tay Lương sư huynh. Nhưng khi lên tiếng nói chuyện, Trần Trứ vẫn trả lời rất hài hước:
“Sư huynh cũng có thể là quý nhân mà ạ, dù sao chẳng ai quy định quý nhân không thể là sư huynh cả.”
“Ha ha ha.”
Lương Hạo Tuyền nhịn không được bật cười. Lần đầu gặp mặt, Trần Trứ chỉ nói dăm ba câu, cộng thêm một vài cử chỉ khi xã giao cũng khiến Lương Hạo Tuyền có thiện cảm với cậu bé này. Nhưng ông cũng chú ý đến bụi bẩn nơi đít quần Trần Trứ, chứng tỏ thằng bé đã ngồi đây khá lâu rồi. Mặc dù, chuyện này không phải do ông muốn đuổi cậu ta, nhưng vì mình muốn kiểm tra nên mới xảy ra cơ sự này. “Tiểu sư đệ, thật ngại qua. Cậu đến đài truyền hình, mà không ngờ lại phải ngồi bên ngoài chờ cả nửa ngày.”
Lương Hạo Tuyền nói với vẻ mặt khá áy náy.
“Không có không có.”
Trần Trứ giống như liếc nhìn về phía Dương Quang một chút. Khiến Dương Quang bỗng trở nên căng thẳng. Không biết Trần Trứ có kể chuyện mình đuổi cậu ta ra khỏi phòng tiếp khách không? “Chẳng qua em muốn ra ngoài gọi điện cho bạn gái thôi.”
Trần Trứ quyết định không đả động gì tới Dương Quang, hắn ngại ngùng nói:
“Bên trong đại sảnh có quá nhiều mỹ nữ đi qua đi lại, em lo lắng bạn gái nghe được lại nghĩ lung tung, rồi giận hờn vu vơ.”
Thật ra, Trần Trứ chẳng gọi điện cho ai cả, nhưng cần tìm một lý do khiến đôi bên dễ nói chuyện. Dương Quang âm thầm thở ra một hơi, rồi lập tức động viên:
“Không ngờ Trần tổng lại là người con trai tốt bụng…” Có điều, lúc này đến lượt Lương Hạo Tuyền lo lắng. Bạn gái Trần Trứ là ai? Rõ ràng là cô bé xinh đẹp như tiên tử kia của nhà Tống Tác Dân. Lúc hai người nói chuyện, Trần Trứ có kể lại chuyện xảy ra hôm nay cho bạn gái mình không? Vậy lúc đó lão Tống sẽ nghĩ mình bắt nạt con rể ông ấy? Vậy mình phải giải thích thế nào với lão Tống đây? Sao mình có cảm giác chuyện bé xé ra to nhỉ, nói không chừng người ta sẽ nghĩ, con rể tôi còn cần ông kiểm tra cái gì? Nhưng Lương Hạo Tuyền cũng thuộc dạng lõi đời, nên ông trầm ngâm một chút rồi nói:
“Tiểu sư đệ, đêm nay chúng tôi đi ăn cơm cá nục, cậu đi cùng đi. Tôi giới thiệu một số bạn bè để làm quen luôn.”
Đây là hành động tỏ thái độ rõ ràng, coi như đền bù khó chịu mà Trần Trứ phải ở bên ngoài chờ đợi. Cho nên, dù Tống Tác Dân có biết, thì trong lòng cũng vơi bớt khó chịu. “Em đi cùng?”
Trần Trứ nghe mà ngây người ra.
“À bữa cơm tụ họp bạn bè thôi. Tóm lại, cậu đang lập nghiệp, nên quen biết thêm một chút bạn bè cũng không phải là xấu.”
Lương Hạo Tuyền nói Dương Quang đi lấy xe, bởi vì cấp bậc của ông còn chưa đến mức được cấp lái xe riêng, cho nên chỉ đành nhờ cấp dưới lái xe cho mình. Lúc này, nếu Trần Trứ cố tình từ chối, thì có lẽ Lương Hạo Tuyền sẽ không nấn ná muốn kéo hắn đi cùng nữa.
Nhưng Trần Trứ cũng có tính toán của mình, mặc dù hắn không rõ vì sao Lương sư huynh muốn rủ mình đi, nhưng đây được tính là cơ hội tốt để hắn thể hiện. Trần Trứ rất tự tin, bởi vì bản thân đã trải qua vô số cuộc gặp gỡ thế này rồi. Hắn đủ khả năng ứng biến, cũng hiểu phải nói gì, phải làm gì trong những tình huống như vậy. Thêm vào đó, hắn được thừa hưởng khả năng uống rượu của Trần Bồi Tùng, nên cực kỳ phù hợp với những bữa ăn xã giao. Cũng không lâu lắm, Dương Quang đã lái xe của mình đến. Lúc này, nếu hắn từ chối đã không còn thích hợp nữa, nên Trần Trứ nhanh chóng mở cửa ghế sau ra cho Lương Hạo Tuyền, còn bản thân thì chạy qua mở cánh cửa ghế lái phụ ra để ngồi lên.
Sau khi Lương Hạo Tuyền lên xe, thì ông lập tức gọi điện cho bạn của mình, thông báo có thêm một tiểu sư đệ đến quảng cáo ở đài truyền hình tham dự vào, nên gọi điện thông báo trước. Đây là chuyện cực kỳ quan trọng trong nhóm người, đề phòng vấn đề ‘khách kéo theo khách đi cùng’. Nhưng Trần Trứ cảm thấy việc thoải mái dẫn người đi cùng, chỉ xảy ra trong hai tình huống. Thứ nhất, đôi bên đã quá thân quen rồi. Thứ hai, buổi tiệc chỉ mang tính chất chém gió, chẳng có dính líu gì đến vấn đề công việc hay làm ăn. “…Ừ, mọi người nhớ đến sớm chút.”
Từ điện thoại vang lên giọng nói ồm ồm thoải mái, thậm chí người ngồi hàng ghế trước như Trần Trứ còn nghe rõ ràng.
“Cảm giác này, giống như người thường xuyên làm việc ở công trường, nên liên tục nói chuyện trong môi trường ồn ào, nếu không nói to sợ người khác không nghe được.”
Trần Trứ bắt đầu suy đoán thân phận của đối phương. Sau khi cuộc gọi kết thúc, không khí trong xe dần trở nên yên tĩnh. Trần Trứ tránh cho tình huống xấu hổ này tiếp diễn, nên chủ động lên tiếng trò chuyện. “Sư huynh.”
Trần Trứ quay đầu lại nói:
“Anh còn nhớ tòa nhà lớn trong trường học không? Hai ngày trước vừa bị hỏng, nên bây giờ đang sửa chữa đấy…”
“Thật sao? Sao bị hỏng vậy?”
Lương Hạo Tuyền lập tức hỏi lại. Trần Trứ là người cực kỳ tinh tế trong giao tiếp, hắn rõ ràng không hướng chủ để liên quan đến Công nghệ thông tin SuiHui, bởi vì hắn không muốn để Lương Hạo Tuyền nghĩ, mình suốt ngày tìm cơ hội đề cập tới công ty bản thân, làm vậy phải chăng muốn nhanh chóng nhận được cơ hội quảng cáo?
Khi đó, tính mục đích sẽ đẩy lên cao nhất. Mà người ở đây có ai ngốc đâu, Lương Hạo Tuyền nghe sẽ hiểu và đánh giá, ai lại chẳng khó chịu với người chỉ chăm chăm vào lợi ích và hiệu quả chứ?
Cho nên, Trần Trứ dùng trường học làm chủ đề để nói chuyện. Ví dụ như trong trường đã xây dựng xong tòa nhà dạy học mới nào, rồi những tòa nhà nào đã theo cùng năm tháng cần sửa chữa, hay nhắc đến giáo sư tên tuổi lớn của học viện Xã Hội Nhân Văn…
Dù sao, Lương Hạo Tuyền cũng đã trải qua 4 năm học tập ở khu nam Trung Đại, nên chỉ cần thông qua lời kể của Trần Trứ, thì những ký ức, hoài niệm cũ cứ lần lượt ùa về. Thế là, ông lại hào hứng kể về những chuyện thú vị của thập niên 80, khiến không khí trong xe lại trở nên thoải mái vui vẻ. Đến ngay cả ánh mắt Lương Hạo Tuyền nhìn Trần Trứ cũng ngày càng gần gũi, thoải mái hơn rất nhiều. Cho nên làm việc gì cũng vậy, có đôi khi không nên quá vội vàng. Các cụ ngày xưa đã nghiệm ra rồi ‘dục tốc bất đạt’.
Trần Trứ chỉ tâm sự chuyện cũ với Lương Hạo Tuyền, nhìn thì có vẻ không nói gì đến công việc, nhưng thực tế lại chiếm được tình cảm. Mà khi tình cảm thoải mái thì chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Địa điểm tụ họp là quán nhậu Lợi Uyển. Đây cũng là một nhà hàng lâu năm nổi tiếng, nên nội thất bên trong đều là hàng gỗ quý hiếm. Trần Trứ theo Lương Hạo Tuyền và Dương Quang vào phòng riêng. Bên trong đã có 8 đến 9 người ngồi sẵn ở đó, còn người ở vị trí chính giữa là một vị trung niên có làn da màu đen, giọng nói sang sảng ồm ồm. Tuy là tháng 12 rồi, nhưng ông chỉ mặc một chiếc áo pô lô Lauren, để lộ ra dáng người cơ bắp khỏe mạnh, mà chẳng hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Phía hông là chiếc thắt lưng Hermes hình chữ S.
Ông nhìn thấy Lương Hạo Tuyền đến thì thoải mái vẫy tay chào hỏi.
“Xem ra đúng là ông chủ bất động sản rồi.”
Trần Trứ nghĩ thầm. Ngoại trừ ngành nghề này ra, thì rất ít người thể hiện ra nét thô kệch mà cực kỳ giàu có. Lúc đầu, Trần Trứ còn dự định, bữa ăn này mình có nên tranh thủ trả tiền hay không, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc dây lưng hàng hiệu, thì lập tức từ bỏ suy nghĩ này. Hắn nghĩ không phải do đối phương nhiều tiền, mà bởi vì phần lớn những đại gia bất động sản, mỗi khi tổ chức ăn nhậu thường sẽ có thái độ dành việc trả tiền về phía mình, ai mà cướp cơ hội này, thì người đó sẽ khó chịu ra mặt. Quả nhiên, sau một lúc nói chuyện, Trần Trứ nghe được đây là phó tổng Vương Hữu Khánh của bất động sản Vạn Đạt, đang đặt chi nhánh ở Quảng Đông.
“Vạn Đạt?”
Trần Trứ còn tưởng là Hằng Đại hay Phú Lực chứ, bởi vì hai công ty bất động sản này đều có trụ sở chính đặt ở Quảng Châu. Nhưng sự suất hiện của Vạn Đạt ở đây cũng rất bình thường. Bởi vì, đối với ngành nghề Công nghệ thông tin, thì đây là thời điểm bước chân ra thị trường, nhưng với bất động sản thì đã nằm trong thời kỳ sắp bùng nổ, nên chuyện tranh giành ở thành phố cấp một khá là dễ hiểu. Lương Hạo Tuyền cũng giới thiệu một chút thân phận của Trần Trứ cho mọi người trong phòng nghe. Đầu tiên ông nói Trần Trứ là sư đệ của mình, sau đó nói hắn là người sáng lập ra công ty Trách nhiệm hữu hạn Công nghệ thông tin SuiHui, cuối cùng là hạng mục trang web Học Tập Trung Đại mà công ty đang phát triển.
Người ở trong này, một số ít nghe qua trang web Học Tập Trung Đại, có một vài người chưa từng nghe thấy cái tên này, nhưng tất cả đều ngạc nhiên vì Trần Trứ còn rất trẻ. Số người chưa từng nghe qua chắc chắn có Vương Hữu Khánh, dù sao ông là kiểu người suốt ngày ở công trường, đêm thì đến quán Karaoke hoặc phòng tắm hơi, nào để tâm đến tin tức liên quan đến học tập chứ. Cho nên, ông chỉ tùy tiện gật đầu chào hỏi Trần Trứ, sau đó lôi kéo Lương Hạo Tuyền đi nói chuyện. Một lát sau, có hai ba người khách khác lại tới. Vương Hữu Khánh chào hỏi mọi người xong, thì quay qua hỏi Lương Hạo Tuyền:
“Sao MC Hoàng còn chưa tới vậy?”
“Chắc là tắc đường.”
Lương Hạo Tuyền nhìn đồng hồ rồi nói.
“Người dẫn chương trình?”
Trần Trứ còn đang tự hỏi bản thân, thì đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà, sau đó một người phụ nữ trẻ tuổi khoảng 25 đến 26 tuổi, thở hồng hộc mở cửa phòng bước vào. Khuôn mặt của cô nói chung không phải cực kỳ xinh đẹp, nhưng chắc chắn vượt qua tầm như Biện Tiểu Liễu. Có điều, từ trên người cô tỏa ra khí chất tao nhã lịch sự, đây là khí chất được rèn luyện qua thời gian dài đứng trước ống kính. Mái tóc dài được uốn lô to thoải mái, lộ ra cái cổ thon dài, bộ ngực lớn lồi ra thu hút ánh nhìn, đã thế lúc này còn phập phùng run rẩy. “Thật xin lỗi giám đốc Lương.”
Cô gái trẻ có bộ ngực phập phùng, bởi gì chạy hơi gấp mà khuôn mặt đỏ bừng:
“Trên đường đi, em bị kẹt xe.”
“Lần sau nhớ đi sớm hơn chút.”
Lương Hạo Tuyền cau mày nói. “Thật xin lỗi, xin lỗi…” Cô gái trẻ cúi đầu xin lỗi liên tiếp mấy lần.
“Lão Lương, kẹt xe là chuyện bất ngờ, sao chủ động được.”
Vương Hữu Khánh làm bộ ‘không vui’, nhìn ra vị trí cửa nói:
“Ông chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tiểu Hoàng còn là người dẫn chương trình đấy. Nào tiểu Hoàng, mau lại đây ngồi với anh Vương, để anh Vương an ủi em một chút.”
“Đúng là người dẫn trương trình?”
Trần Trứ rất ít khi xem tivi, nên nhất thời không biết đây là người dẫn chương trình hạng mục gì. “Đây là vị trí dành cho lãnh đạo, sao em có thể ngồi đó được chứ.”
Cô gái có bộ ngực khủng uyển chuyển từ chối, sau đó quan sát khắp cả phòng. Ngay lập tức, cô chú ý tới Trần Trứ, một người trẻ tuổi đẹp trai, nên đoán có lẽ vô hại với mình. Bản thân giống như đang gặp cơn mưa to, bất ngờ tìm được chỗ trú, nên ánh mắt hiện rõ nét vui mừng, rồi trực tiếp đi đến ngồi xuống. “Em ngồi đây thôi.”
Cô gái ngực khủng mỉm cười nói:
“Sẽ không ảnh hưởng đến việc lãnh đạo trò chuyện.”
“Thôi…” Trưởng phòng quảng cáo Dương Quang cười nhạo:
“Bên cạnh em là Trần Trứ, cũng là ông chủ đấy, đừng nhìn thấy người ta trẻ tuổi mà xem nhẹ.”
Người chị ngực to giật mình nhìn lại Trần Trứ.
“Nào có, nào có, em chỉ là một sinh viên đại học, đến đây học tập các vị lãnh đạo, và người đi trước thôi.”
Trần Trứ khiêm tốn trả lời. “Vị sư đệ này rất biết nói chuyện đấy.”
Vương Hữu Khánh nhếch miệng mỉm cười nói. Sau một lúc nói chuyện chém gió, Trần Trứ mới biết, người chị ngực khủng hút hồn tên là Hoàng Xán Xán, là người dẫn chương trình chuyên tiết mục thiếu nhi trong đài truyền hình. Đây là người dẫn chương trình tiết mục đứng đắn, chẳng trách khí chất tốt như vậy. Trong suy nghĩ của rất nhiều người bình thường, vị trí người dẫn chương trình trên ti vi cách bọn họ rất xa, giống như chỉ được nhìn từ xa mà không thể đùa giỡn. Nhưng hôm nay, trong một trường hợp xã giao, người cao cao tại thượng đó chỉ có thể bị người khác gọi đến trở thành bình hoa trang trí, đã thế còn phải mỉm cười không dám một lời phàn nàn.
Lúc mới đầu, Trần Trứ còn không ngờ tới, nhưng trải qua thời gian dài làm việc cũng dần nghĩ thông. Năm đó, hắn làm việc ở tỉnh, có đôi khi ăn cơm cùng lãnh đạo, chẳng phải cũng gọi theo một nhân viên nữ duy nhất ra ngoài tiếp khách sao? Thời điểm hắn xuống cơ sở làm việc, có đôi khi trong bữa xã giao, đến cả ‘phó chủ tịch thị trấn xinh đẹp’ còn bị gọi ra tiếp khách nữa là. Chẳng lẽ những người đó có địa vị thấp hơn người dẫn chương trình sao?
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng bọn họ tự nguyện sao? Có lẽ không phải vậy. Thế nhưng không muốn thì có tác dụng gì chứ? Trừ khi năng lực bản thân quá mạnh, giúp những người đó chẳng thèm quan tâm đến quy tắc ngầm này. Hoặc nếu có một người chồng hoặc một gia đình mạnh mẽ, thì mới thoải khỏi tình huống bị người ta sai bảo thế này. Sau khi Hoàng Xán Xán đến, thì khách khứa hôm nay đã đến đầy đủ, thì Vương Hữu Khánh mới gọi phục vụ đưa thức ăn và rượu lên. Rượu là rượu Mao Đài. Trần Trứ đến đây cũng dự định sẽ uống rượu, nên thoải mái để phục vụ rót đầy cốc rượu trước mặt mình. Nhưng có một vài người trẻ tuổi mới tham gia tiệc xã giao, bọn họ vì tửu lượng kém hoặc không muốn uống rượu, nên cả buổi đều không uống bất kỳ giọt rượu nào. Thậm chí, từ đó về sau bọn họ sẽ không uống nữa, cho dù ở bất kỳ trường hợp nào, có kề dao vào cổ cũng không uống.
Có lẽ, khi vừa mới bắt đầu, hành động này sẽ khiến lãnh đạo khó chịu. Lãnh đạo sẽ nghĩ, trong trường hợp này sao có thể không uống được chứ? Nhưng chỉ cần người đó kiên trì nguyên tắc đó, thì từ từ mọi người sẽ hiểu ra được. Chỉ sợ người trẻ tuổi kiểu, buổi tiệc này uống đến say mềm, buổi sau lại không đụng đến một giọt rượu nào. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, sẽ khiến hình tượng bản thân bị ảnh hưởng rất lớn. Mọi người sẽ nghĩ, bản thân bị phân biệt đối xử, sau đó cảm thấy mình bị xem thường…
Có rất nhiều người trẻ, suy nghĩ còn chưa đến nơi đến chốn. Bọn họ chỉ nghĩ, nếu người trong bữa tiệc có ‘tác dụng’ với mình thì uống, không thì thôi. Loại suy nghĩ khôn lỏi này phải thay đổi nhanh chóng, bởi vì văn hóa trên bàn rượu không chỉ thể hiện thái độ có tính lễ nghĩa, mà bao gồm cả thử thách ‘khả năng phục tùng’ và ‘thành ý’ bản thân. Nếu người có thành ý và thông qua kiểm tra, như vậy chuyện sẽ truyền ra ngoài.
Ít nhất bản thân sẽ nhận được đánh giá cao trong vòng tròn đó, chỉ có điều bản thân không nhận ra mà thôi.
Cho nên, những người trẻ một khi bước ra ngoài xã hội, vậy dứt khoát đừng uống rượu nữa, một giọt cũng không uống. Nếu như người có tửu lượng kém còn cố tình uống, hay thể hiện khi mình chưa có trình độ. Thứ nhất sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, thứ hai không đủ trình để lọt vào mắt xanh của lãnh đạo.
Nếu thế, chẳng thà không uống còn hơn, mặc kệ cuối cùng thế nào, thì hành động đó sẽ giúp lá gan mình khỏe mạnh. Rất hiển nhiên, người dẫn chương trình thiếu nhi, chị gái ngực khủng Hoàng Xán Xán không hiểu đạo lý này. Có lẽ, trong thời gian công tác, cô bị ép tham gia bữa tiệc kiểu này vài lần. Coi như có lần đầu sẽ có lần sau, nên từ đó dù tham gia bất kỳ bữa tiệc nào, cô nhất định phải uống. Cho nên, cô chỉ có thể cắn môi đỏ chịu đựng, nhìn cốc rượu trắng đầy ắp sắp chảy xuống dạ dày kia. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến cô rạo rực khó chịu.
“Ai dà.”
Hoàng Xán Xán âm thầm thở dài, sau đó dùng ánh mặt tội nghiệp nhìn Trần Trứ bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận