Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 171: Chưa gặp được minh chủ
Tằng Khôn mở một lớp cửa chống trộm, rồi mới mở cửa vào nhà. Vợ ông là Hạ Tuệ Lan đang mặc tạp dề nấu thức ăn trong phòng bếp.
Sau khi bà nhìn thấy chồng mình về, thì dừng việc nấu ăn lại, đi ra cầm lấy cặp cho chồng, sau đó cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay ông.
Bên trong bình giữ nhiệt này là trước khi tan tầm Tằng Khôn mới pha trà. Sau khi về nhà, ông có thể uống được luôn, nước không nóng không lạnh, chỉ là lá trà ngâm trong nước hơi lâu, nên nhấm vào miệng sẽ có cảm giác chát chát.
Nhưng cái này chỉ là ban đầu thôi, sau đó vị ngọt sẽ nhanh lan ra khắp vòm họng, đây là vị khổ trước sướng sau mà Tằng Khôn rất thích.
“Tằng Dục Mẫn đâu?”
Tằng Khôn bỏ cốc xuống hỏi.
“Chắc con ở trong phòng nghe nhạc.”
Hạ Tuệ Lan trả lời.
Tằng Khôn nhìn qua phòng của con gái, bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc, nên nhịn không được hỏi: “Chiều nay con bé không có tiết, ở nhà có học hành gì không mình?”
“Không có.”
Hạ Tuệ Lan lắc đầu, giọng nói kèm theo chút oán trách: “Chẳng phải do mình hay nói ‘không tìm được việc làm cũng không sao, ba ba nuôi con cả đời’ à? Sang năm con bé đã học năm thứ 4 rồi, không thi nghiên cứu sinh cũng không muốn thực tập.”
Trần Khôn ngẩn người ra, sau đó bướng bỉnh nói: “Cũng không phải tôi không nuôi nổi.”
Hạ Tuệ Lan nhìn thấy chồng mình mạnh miệng, chỉ đành thở dài một hơi.
Con gái không biết, họ hàng người thân không biết, bạn bè không biết, nhưng dù sao bà cũng là vợ nên hiểu rất rõ tình huống chồng mình thế nào. Mỗi tháng, lão Tằng chỉ nhận được tiền lương cố định là 12 nghìn.
Một nhà ba người ăn uống thoải mái, vẫn dư dả một chút.
Nhưng tình huống không giống như con gái nghĩ. Làm gì có chuyện cha con bé ở trường học tham gia các hạng mục, được nhận tiền thưởng, hoa hồng? Nếu như thế, Tằng Dục Mẫn cần gì phải học Kỵ Đại, vào học Trung Đại không hơn à?
Tình huống cũng không giống như bạn bè người thân nghĩ. Làm gì có việc giáo sư Trung Đại có mạng lưới quan hệ dày đặc, quen biết khắp nơi, có việc gì chỉ cần nhờ một tiếng là được?
Bởi vì chồng của bà có lòng tự trọng quá cao, từ xưa đến nay Tằng Khôn chưa bao giờ giải thích hiểu lầm này. Chồng bà không thể nào nói thật tình huống bản thân ở trong trường học là thế nào.
Bạn bè thân thích biết chuyện còn đỡ, nếu để con gái yêu biết chuyện này, thì hình tượng của ông lập tức vỡ vụn.
“Tôi giúp mình nấu cơm.”
Tằng Không không muốn bàn mấy chuyện bực bội này ở trong nhà, nên đổi đôi dép bước vào phòng bếp giúp vợ.
Cũng không lâu lắm, hai vợ chồng đã làm xong ba món xào đơn giản, sau đó lão Tằng đi qua gọi con gái ra ăn cơm.
Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, từ bên trong bước ra một cô gái cao khoảng 1 mét 66, là một nữ sinh duyên dáng có khuôn mặt xinh đẹp.
Đừng nhìn Tằng Khôn và Tuệ Lan bây giờ thế nào, tuy một người trong công việc không được như ý, còn người kia suốt ngày lo liệu việc nhà mà già yếu đi rất nhiều. Nhưng vốn dĩ nhan sắc của bọn họ không phải người xấu, bây giờ tất cả ưu điểm đều truyền hết lên người con gái.
Năm nay, Tằng Dục Mẫn đang học năm 3 đại học Kỵ Đại, trong trường có rất nhiều bạn trai theo đuổi cô, chỉ có điều Tằng Dục Mẫn chưa hài lòng một ai cả.
“Cha, cha về rồi à?”
Tằng Thục Mẫn vui vẻ chào hỏi cha mình, trong ánh mắt toát ra đầy vẻ tự hào.
Loại tự hào này không phải loại kiêu ngạo. Đơn giản, cô cảm thấy điều kiện gia đình mình rất được, mà nhan sắc bản thân cũng thuộc dạng xinh đẹp, nên loại tự hào này, giống như vui vẻ mà hình thành.
“Mẫn Mẫn, hôm nay ba ba làm món gà Cung Bảo mà con thích ăn này.”
Tằng Khôn khi tuổi già mới sinh được đứa con gái, cho nên vô cùng yêu thương.
“Cám ơn ba ba.”
Tằng Dục Mẫn khoác tay Tằng Khôn tới bàn ăn. Một lão Tằng ở trong trường không được chào đón, nhưng ở nhà lại nở nụ cười tươi vui, khiến nếp nhăn cũng dần mờ đi rất nhiều.
Một nhà ba người quây quần ăn bữa cơm. Nhưng Hạ Tuệ Lan là mẹ, bà không nuông chiều con gái như vậy, bà cứ bình thường trò chuyện: “Tằng Dục Mẫn, năm sau con học năm thứ 4 rồi, bây giờ không định ôn thi nghiên cứu sinh, nghỉ hè cũng không muốn đi thực tập. Con có suy nghĩ cho tương lai của mình chưa?”
“Sao phải vội mẹ.”
Tằng Dục Mẫn đang nghịch điện thoại di động, ngẩng đầu trợn mắt thản nhiên nói: “Còn cha con mà? Cha thoải mái sắp xếp cho con một công việc, tiền lương ít nhất phải 10 nghìn.”
“Lương 10 nghìn?”
Hạ Tuệ Lan nghĩ thầm, cha con công tác mấy chục năm, bây giờ một tháng mới được 12 nghìn. Con nói ra câu này không sợ cắn phải lưỡi à?
“Hiện tại, tiền lương 10 nghìn mà mới ra trường, ngoại trừ số ít học viện nổi tiếng của Trung Đại và Hoa Công ra, thì toàn bộ sinh viên các học viện khác ai được?”
Hạ Tuệ Lan trách mắng.
“Cho nên con mới bảo nhờ cha mà?”
Tằng Dục Mẫn gắp một miếng thịt gà cho lão Tằng: “Cha, cha sẽ giúp con chứ?”
Tằng Khôn ăn miếng thịt gà do con gái gắp, đã cười đến không ngậm được miệng rồi.
“Đấy mẹ thấy chưa?”
Tằng Dục Mẫn vui vẻ nhìn về phía mẹ mình, giống như đang nói ‘con có ngốc mấy đi nữa, chỉ cần cha giỏi là được rồi’.
Hạ Tuệ Lan nhìn lên trời, thậm chí có suy nghĩ sao mình sinh được đứa con gái ngốc thế cơ chứ? Bà im lặng, thật sự bản thân không biết nên khuyên thế nào.
Không chỉ có thế, Tằng Dục Mẫn còn quấn lấy lão Tăng, nói mình tốt nghiệp xong muốn một cái xe. Như vậy, cô đi làm sẽ không cần chen chúc trên tàu điện ngầm.
“Cha con còn phải đi làm bằng tàu điện ngầm đấy?”
Hạ Tuệ Lan nhịn không được, bà lớn tiếng giáo dục đứa con gái ngu ngốc của mình.
“Cha không lái xe, cha nói bản thân phải bảo vệ môi trường.”
Tằng Thục Mẫn nói năng hùng hồn, lý lẽ đâu ra đấy: “Cha con có suy nghĩ vì toàn bộ xã hội, nhưng con không làm được, con không được thì sao chứ?”
Lúc nhỏ, Tằng Thục Mẫn đã từng hỏi, vì sao nhà khác có xe hơi mà nhà mình không có.
Tằng Khôn bèn dùng lý do ‘ô tô quá ô nhiệm, liên tục thải các bon lên tầng khí quyển’. Ông không ngờ lý do trả lời cho có này, không chỉ hoàn hảo che lấp lý do mình không có tiền, mà còn khiến con gái nghĩ mình suy nghĩ cho xã hội, làm tăng hình tượng của mình trong lòng con gái.
Hạ Tuệ Lan biết rất rõ, bà đang định khuyên con gái từ bỏ ý định mua xe đi.
Nhưng đột nhiên Tằng Khôn nói: “Trong lúc ăn cơm, tranh cãi làm gì?”
“Tôi tranh cãi cái gì?”
Hạ Tuệ Lân nghĩ thầm, trong nhà đào đâu ra mấy trăm nghìn tiền mua xe chứ? Tôi không thành người ác, chẳng lẽ không sẽ nói hết sự thật?
“Một chiếc xe thôi mà, mua thì mua thôi.”
Tằng Khôn đột nhiên đứng lên, dưới ánh mặt ngạc nhiên của Tuệ Lan, ông lấy từ trong cặp công văn ra một phong bì thật dày.
“Đây là…”
Hạ Tuệ Lan đoán chừng số tiền không nhỏ.
Nhưng đây không phải là ngày phát lương mà? Chẳng lẽ tiền thưởng?
Đừng đùa vậy chứ? Hạ Tuệ Lan lắc đầu, chồng mình cách số tiền kia thật sự quá xa.
“Một công ty công nghệ thông tin mời tôi làm quản lý.”
Tằng Khôn cố gắng tỏ ra bản thân đang vô cùng thản nhiên: “Tôi còn chưa đồng ý. Bản thân còn chưa làm gì, mà ông chủ đã đưa trước một tháng tiền lương cho tôi.”
“Cái gì?”
Hạ Tuệ Lan và Tằng Dục Mẫn đều ngạc nhiên.
Hạ Tuệ Lan ngạc nhiên, bởi vì bà không hiểu sao trên đời này có ông chủ nào thiển cận như thế.
Ông ta mời một người chẳng có gì như lão Tằng làm quản lý? Công ty này có thể vượt qua hai tháng không đóng cửa đã cảm ơn trời phật lắm rồi.
Tằng Dục Mẫn ngạc nhiên là, bởi vì cha cô thường nói, đám ông chủ thời bây giờ có tâm lý tư bản quá nặng nề, hoàn toàn không giống những ông chủ chất phát trước đây, cho nên không muốn làm việc với bọn họ.
“Cha, chẳng phải cha rất ghét đám người công ty tư nhân sao?”
Tằng Dục Mẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Ông chủ này không giống.”
Tằng Khôn muốn duy trì hình tượng trước sau như một của mình, đồng thời tự mình thuyết phục mình, nên giải thích cho Tằng Dục Mẫn nghe: “Tính cách vị ông chủ này nhẹ nhàng bình tĩnh, lại rất hợp ý với cha, cho nên cha bèn đồng ý giúp người ta.”
“Mẹ, có thể xem như cha rời núi rồi.”
Tằng Dục Mẫn mỉm cười nói: “Từ nay về sau, con có thể khoe với mọi người, cha con cũng là quản lý rồi?”
“À…Ừ.”
Hạ Tuệ Lan còn rất nhiều nghi ngờ. Cha con đâu chỉ cuối cùng đã rời núi, mà ông ấy còn lượn ở chân núi tới mấy chục năm, bây giờ mới có người nguyện ý mở cho ông ấy một cánh cửa thôi.
Cơm nước xong xuôi, Tằng Dục Mẫn tiếp tục vô ưu vô lo trở về phòng nghe nhạc.
Hạ Tuệ Lan rửa xong bát đũa, bà vào phòng ngủ, cầm lấy danh thiếp của chồng lên coi, lại lật đi lật lại kiểm tra.
Cô nhìn thấy phía trên danh thiếp có ghi ‘ Giám Đốc Tằng Khôn Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin Suihui’.
“Suihui?”
Hạ Tuệ Lan nhíu mày: “Tên công ty này thật kỳ lạ, là công ty mới mời ông sao?”
“Ừ.”
Tằng Khôn ừ một tiếng trả lời.
“Ông chủ của mình có biết tình huống của mình bây giờ không? Lão Tằng, nếu không được thì từ chối đi, đừng hại người ta.”
Hạ Tuệ Lan là người phúc hậu. Bà cứ nghĩ rằng vị ông chủ này giống con gái của mình, đều bị thân phận bên ngoài của Tằng Khôn che mắt.
“Bà có ý gì?”
Tằng Khôn ngẩng đầu lên. Đồng nghiệp, lãnh đạo coi thường ông, ngay cả người vợ dịu dàng cũng không tin ông?
“Tôi thấy, tuy gia đình nhà mình hơi khổ một chút, nhưng cũng không đến mức.”
Hạ Tuệ Lan buông xuống ống tay áo hơi ướt một chút, nhẹ nhàng nói: “Cầm tiền lương 10 nghìn cao như vậy, nếu không đáp ứng được yêu cầu của họ, cầm tiền này chỉ sợ bỏng tay. Tôi cũng sợ mình đắc tội với người ta.”
Tằng Không nghe được vợ mình nói như vậy, thì nhìn lại người vợ đã năm mươi tuổi của bà. Chỗ thái dương của bà ấy đã có tóc bạc rồi, vành mắt đột nhiên có chút đỏ lên.
“Mình cứ thoải mái nhận lấy số tiền này.”
Ánh mắt Đằng Khôn trở nên kiên định, giống như người sắp chết đột nhiên bắt được cọng rơm cứu mạng. Lời nói giống như gằn từng tiếng: “Mặc kệ sau này công ty có đi về đâu, nhất định Trần Trứ sẽ không phàn nàn bất cứ lời nào với tôi.”
Lúc này, lão Tằng giống như chiếc lò xo bị nén nhiều năm, đột nhiên trên người gánh vác một loại trách nhiệm, khiến bản thân lo lắng. Nhưng bản thân bây giờ vô cùng quyết tâm, ông muốn chiếc lò xo ấy bật ra thật mạnh, thiêu đốt tất cả uất ức trong cuộc sống này, đồng thời giải tỏa tất cả năng lượng còn sót lại trong người.
Đã thật lâu rồi Hạ Tuệ Lan không nhìn thấy thái độ này của chồng, nên vội vàng hỏi: “Trần Trứ…chính là ông chủ của công ty kia sao?”
“Đúng vậy.”
Trần Khôn cầm lấy điện thoại di động, bước ra ngoài ban công, ông dự định trả lời với Trần Trứ.
Đối với cuộc gọi này, Trần Trứ không hề cảm thấy bất ngờ. Nhưng, hắn không ngờ ông ấy nhiệt tình như vậy, ông không chỉ hỏi thăm vấn đề kỹ thuật mà công ty đang gặp phải, còn hỏi xem bây giờ ông có thể làm gì.
Qua chuyện này có thể tổng kết lại bằng một câu:
Tằng Khôn trôi nổi nửa đời người, chỉ hận không gặp được minh chủ. Nếu công ty không vứt bỏ ông, Tằng Khôn nguyện dù đầu rơi máu chảy, dốc lòng dốc sức vì công ty.
Sau khi bà nhìn thấy chồng mình về, thì dừng việc nấu ăn lại, đi ra cầm lấy cặp cho chồng, sau đó cầm lấy bình giữ nhiệt trong tay ông.
Bên trong bình giữ nhiệt này là trước khi tan tầm Tằng Khôn mới pha trà. Sau khi về nhà, ông có thể uống được luôn, nước không nóng không lạnh, chỉ là lá trà ngâm trong nước hơi lâu, nên nhấm vào miệng sẽ có cảm giác chát chát.
Nhưng cái này chỉ là ban đầu thôi, sau đó vị ngọt sẽ nhanh lan ra khắp vòm họng, đây là vị khổ trước sướng sau mà Tằng Khôn rất thích.
“Tằng Dục Mẫn đâu?”
Tằng Khôn bỏ cốc xuống hỏi.
“Chắc con ở trong phòng nghe nhạc.”
Hạ Tuệ Lan trả lời.
Tằng Khôn nhìn qua phòng của con gái, bên trong thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc, nên nhịn không được hỏi: “Chiều nay con bé không có tiết, ở nhà có học hành gì không mình?”
“Không có.”
Hạ Tuệ Lan lắc đầu, giọng nói kèm theo chút oán trách: “Chẳng phải do mình hay nói ‘không tìm được việc làm cũng không sao, ba ba nuôi con cả đời’ à? Sang năm con bé đã học năm thứ 4 rồi, không thi nghiên cứu sinh cũng không muốn thực tập.”
Trần Khôn ngẩn người ra, sau đó bướng bỉnh nói: “Cũng không phải tôi không nuôi nổi.”
Hạ Tuệ Lan nhìn thấy chồng mình mạnh miệng, chỉ đành thở dài một hơi.
Con gái không biết, họ hàng người thân không biết, bạn bè không biết, nhưng dù sao bà cũng là vợ nên hiểu rất rõ tình huống chồng mình thế nào. Mỗi tháng, lão Tằng chỉ nhận được tiền lương cố định là 12 nghìn.
Một nhà ba người ăn uống thoải mái, vẫn dư dả một chút.
Nhưng tình huống không giống như con gái nghĩ. Làm gì có chuyện cha con bé ở trường học tham gia các hạng mục, được nhận tiền thưởng, hoa hồng? Nếu như thế, Tằng Dục Mẫn cần gì phải học Kỵ Đại, vào học Trung Đại không hơn à?
Tình huống cũng không giống như bạn bè người thân nghĩ. Làm gì có việc giáo sư Trung Đại có mạng lưới quan hệ dày đặc, quen biết khắp nơi, có việc gì chỉ cần nhờ một tiếng là được?
Bởi vì chồng của bà có lòng tự trọng quá cao, từ xưa đến nay Tằng Khôn chưa bao giờ giải thích hiểu lầm này. Chồng bà không thể nào nói thật tình huống bản thân ở trong trường học là thế nào.
Bạn bè thân thích biết chuyện còn đỡ, nếu để con gái yêu biết chuyện này, thì hình tượng của ông lập tức vỡ vụn.
“Tôi giúp mình nấu cơm.”
Tằng Không không muốn bàn mấy chuyện bực bội này ở trong nhà, nên đổi đôi dép bước vào phòng bếp giúp vợ.
Cũng không lâu lắm, hai vợ chồng đã làm xong ba món xào đơn giản, sau đó lão Tằng đi qua gọi con gái ra ăn cơm.
Lúc này, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, từ bên trong bước ra một cô gái cao khoảng 1 mét 66, là một nữ sinh duyên dáng có khuôn mặt xinh đẹp.
Đừng nhìn Tằng Khôn và Tuệ Lan bây giờ thế nào, tuy một người trong công việc không được như ý, còn người kia suốt ngày lo liệu việc nhà mà già yếu đi rất nhiều. Nhưng vốn dĩ nhan sắc của bọn họ không phải người xấu, bây giờ tất cả ưu điểm đều truyền hết lên người con gái.
Năm nay, Tằng Dục Mẫn đang học năm 3 đại học Kỵ Đại, trong trường có rất nhiều bạn trai theo đuổi cô, chỉ có điều Tằng Dục Mẫn chưa hài lòng một ai cả.
“Cha, cha về rồi à?”
Tằng Thục Mẫn vui vẻ chào hỏi cha mình, trong ánh mắt toát ra đầy vẻ tự hào.
Loại tự hào này không phải loại kiêu ngạo. Đơn giản, cô cảm thấy điều kiện gia đình mình rất được, mà nhan sắc bản thân cũng thuộc dạng xinh đẹp, nên loại tự hào này, giống như vui vẻ mà hình thành.
“Mẫn Mẫn, hôm nay ba ba làm món gà Cung Bảo mà con thích ăn này.”
Tằng Khôn khi tuổi già mới sinh được đứa con gái, cho nên vô cùng yêu thương.
“Cám ơn ba ba.”
Tằng Dục Mẫn khoác tay Tằng Khôn tới bàn ăn. Một lão Tằng ở trong trường không được chào đón, nhưng ở nhà lại nở nụ cười tươi vui, khiến nếp nhăn cũng dần mờ đi rất nhiều.
Một nhà ba người quây quần ăn bữa cơm. Nhưng Hạ Tuệ Lan là mẹ, bà không nuông chiều con gái như vậy, bà cứ bình thường trò chuyện: “Tằng Dục Mẫn, năm sau con học năm thứ 4 rồi, bây giờ không định ôn thi nghiên cứu sinh, nghỉ hè cũng không muốn đi thực tập. Con có suy nghĩ cho tương lai của mình chưa?”
“Sao phải vội mẹ.”
Tằng Dục Mẫn đang nghịch điện thoại di động, ngẩng đầu trợn mắt thản nhiên nói: “Còn cha con mà? Cha thoải mái sắp xếp cho con một công việc, tiền lương ít nhất phải 10 nghìn.”
“Lương 10 nghìn?”
Hạ Tuệ Lan nghĩ thầm, cha con công tác mấy chục năm, bây giờ một tháng mới được 12 nghìn. Con nói ra câu này không sợ cắn phải lưỡi à?
“Hiện tại, tiền lương 10 nghìn mà mới ra trường, ngoại trừ số ít học viện nổi tiếng của Trung Đại và Hoa Công ra, thì toàn bộ sinh viên các học viện khác ai được?”
Hạ Tuệ Lan trách mắng.
“Cho nên con mới bảo nhờ cha mà?”
Tằng Dục Mẫn gắp một miếng thịt gà cho lão Tằng: “Cha, cha sẽ giúp con chứ?”
Tằng Khôn ăn miếng thịt gà do con gái gắp, đã cười đến không ngậm được miệng rồi.
“Đấy mẹ thấy chưa?”
Tằng Dục Mẫn vui vẻ nhìn về phía mẹ mình, giống như đang nói ‘con có ngốc mấy đi nữa, chỉ cần cha giỏi là được rồi’.
Hạ Tuệ Lan nhìn lên trời, thậm chí có suy nghĩ sao mình sinh được đứa con gái ngốc thế cơ chứ? Bà im lặng, thật sự bản thân không biết nên khuyên thế nào.
Không chỉ có thế, Tằng Dục Mẫn còn quấn lấy lão Tăng, nói mình tốt nghiệp xong muốn một cái xe. Như vậy, cô đi làm sẽ không cần chen chúc trên tàu điện ngầm.
“Cha con còn phải đi làm bằng tàu điện ngầm đấy?”
Hạ Tuệ Lan nhịn không được, bà lớn tiếng giáo dục đứa con gái ngu ngốc của mình.
“Cha không lái xe, cha nói bản thân phải bảo vệ môi trường.”
Tằng Thục Mẫn nói năng hùng hồn, lý lẽ đâu ra đấy: “Cha con có suy nghĩ vì toàn bộ xã hội, nhưng con không làm được, con không được thì sao chứ?”
Lúc nhỏ, Tằng Thục Mẫn đã từng hỏi, vì sao nhà khác có xe hơi mà nhà mình không có.
Tằng Khôn bèn dùng lý do ‘ô tô quá ô nhiệm, liên tục thải các bon lên tầng khí quyển’. Ông không ngờ lý do trả lời cho có này, không chỉ hoàn hảo che lấp lý do mình không có tiền, mà còn khiến con gái nghĩ mình suy nghĩ cho xã hội, làm tăng hình tượng của mình trong lòng con gái.
Hạ Tuệ Lan biết rất rõ, bà đang định khuyên con gái từ bỏ ý định mua xe đi.
Nhưng đột nhiên Tằng Khôn nói: “Trong lúc ăn cơm, tranh cãi làm gì?”
“Tôi tranh cãi cái gì?”
Hạ Tuệ Lân nghĩ thầm, trong nhà đào đâu ra mấy trăm nghìn tiền mua xe chứ? Tôi không thành người ác, chẳng lẽ không sẽ nói hết sự thật?
“Một chiếc xe thôi mà, mua thì mua thôi.”
Tằng Khôn đột nhiên đứng lên, dưới ánh mặt ngạc nhiên của Tuệ Lan, ông lấy từ trong cặp công văn ra một phong bì thật dày.
“Đây là…”
Hạ Tuệ Lan đoán chừng số tiền không nhỏ.
Nhưng đây không phải là ngày phát lương mà? Chẳng lẽ tiền thưởng?
Đừng đùa vậy chứ? Hạ Tuệ Lan lắc đầu, chồng mình cách số tiền kia thật sự quá xa.
“Một công ty công nghệ thông tin mời tôi làm quản lý.”
Tằng Khôn cố gắng tỏ ra bản thân đang vô cùng thản nhiên: “Tôi còn chưa đồng ý. Bản thân còn chưa làm gì, mà ông chủ đã đưa trước một tháng tiền lương cho tôi.”
“Cái gì?”
Hạ Tuệ Lan và Tằng Dục Mẫn đều ngạc nhiên.
Hạ Tuệ Lan ngạc nhiên, bởi vì bà không hiểu sao trên đời này có ông chủ nào thiển cận như thế.
Ông ta mời một người chẳng có gì như lão Tằng làm quản lý? Công ty này có thể vượt qua hai tháng không đóng cửa đã cảm ơn trời phật lắm rồi.
Tằng Dục Mẫn ngạc nhiên là, bởi vì cha cô thường nói, đám ông chủ thời bây giờ có tâm lý tư bản quá nặng nề, hoàn toàn không giống những ông chủ chất phát trước đây, cho nên không muốn làm việc với bọn họ.
“Cha, chẳng phải cha rất ghét đám người công ty tư nhân sao?”
Tằng Dục Mẫn nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Ông chủ này không giống.”
Tằng Khôn muốn duy trì hình tượng trước sau như một của mình, đồng thời tự mình thuyết phục mình, nên giải thích cho Tằng Dục Mẫn nghe: “Tính cách vị ông chủ này nhẹ nhàng bình tĩnh, lại rất hợp ý với cha, cho nên cha bèn đồng ý giúp người ta.”
“Mẹ, có thể xem như cha rời núi rồi.”
Tằng Dục Mẫn mỉm cười nói: “Từ nay về sau, con có thể khoe với mọi người, cha con cũng là quản lý rồi?”
“À…Ừ.”
Hạ Tuệ Lan còn rất nhiều nghi ngờ. Cha con đâu chỉ cuối cùng đã rời núi, mà ông ấy còn lượn ở chân núi tới mấy chục năm, bây giờ mới có người nguyện ý mở cho ông ấy một cánh cửa thôi.
Cơm nước xong xuôi, Tằng Dục Mẫn tiếp tục vô ưu vô lo trở về phòng nghe nhạc.
Hạ Tuệ Lan rửa xong bát đũa, bà vào phòng ngủ, cầm lấy danh thiếp của chồng lên coi, lại lật đi lật lại kiểm tra.
Cô nhìn thấy phía trên danh thiếp có ghi ‘ Giám Đốc Tằng Khôn Công ty Trách nhiệm hữu hạn Công Nghệ Thông Tin Suihui’.
“Suihui?”
Hạ Tuệ Lan nhíu mày: “Tên công ty này thật kỳ lạ, là công ty mới mời ông sao?”
“Ừ.”
Tằng Khôn ừ một tiếng trả lời.
“Ông chủ của mình có biết tình huống của mình bây giờ không? Lão Tằng, nếu không được thì từ chối đi, đừng hại người ta.”
Hạ Tuệ Lan là người phúc hậu. Bà cứ nghĩ rằng vị ông chủ này giống con gái của mình, đều bị thân phận bên ngoài của Tằng Khôn che mắt.
“Bà có ý gì?”
Tằng Khôn ngẩng đầu lên. Đồng nghiệp, lãnh đạo coi thường ông, ngay cả người vợ dịu dàng cũng không tin ông?
“Tôi thấy, tuy gia đình nhà mình hơi khổ một chút, nhưng cũng không đến mức.”
Hạ Tuệ Lan buông xuống ống tay áo hơi ướt một chút, nhẹ nhàng nói: “Cầm tiền lương 10 nghìn cao như vậy, nếu không đáp ứng được yêu cầu của họ, cầm tiền này chỉ sợ bỏng tay. Tôi cũng sợ mình đắc tội với người ta.”
Tằng Không nghe được vợ mình nói như vậy, thì nhìn lại người vợ đã năm mươi tuổi của bà. Chỗ thái dương của bà ấy đã có tóc bạc rồi, vành mắt đột nhiên có chút đỏ lên.
“Mình cứ thoải mái nhận lấy số tiền này.”
Ánh mắt Đằng Khôn trở nên kiên định, giống như người sắp chết đột nhiên bắt được cọng rơm cứu mạng. Lời nói giống như gằn từng tiếng: “Mặc kệ sau này công ty có đi về đâu, nhất định Trần Trứ sẽ không phàn nàn bất cứ lời nào với tôi.”
Lúc này, lão Tằng giống như chiếc lò xo bị nén nhiều năm, đột nhiên trên người gánh vác một loại trách nhiệm, khiến bản thân lo lắng. Nhưng bản thân bây giờ vô cùng quyết tâm, ông muốn chiếc lò xo ấy bật ra thật mạnh, thiêu đốt tất cả uất ức trong cuộc sống này, đồng thời giải tỏa tất cả năng lượng còn sót lại trong người.
Đã thật lâu rồi Hạ Tuệ Lan không nhìn thấy thái độ này của chồng, nên vội vàng hỏi: “Trần Trứ…chính là ông chủ của công ty kia sao?”
“Đúng vậy.”
Trần Khôn cầm lấy điện thoại di động, bước ra ngoài ban công, ông dự định trả lời với Trần Trứ.
Đối với cuộc gọi này, Trần Trứ không hề cảm thấy bất ngờ. Nhưng, hắn không ngờ ông ấy nhiệt tình như vậy, ông không chỉ hỏi thăm vấn đề kỹ thuật mà công ty đang gặp phải, còn hỏi xem bây giờ ông có thể làm gì.
Qua chuyện này có thể tổng kết lại bằng một câu:
Tằng Khôn trôi nổi nửa đời người, chỉ hận không gặp được minh chủ. Nếu công ty không vứt bỏ ông, Tằng Khôn nguyện dù đầu rơi máu chảy, dốc lòng dốc sức vì công ty.
Bạn cần đăng nhập để bình luận