Đều Trùng Sinh Ai Thi Công Chức A
Chương 138: Muốn hôn hơn
Hạ Nguyên Sướng muốn chứng minh địa vị của mình, mà âm thầm ra tay.
Bốn người Trần Trứ ăn uống vui vẻ no say, sau đó rủ nhau dạo một vòng quanh Quảng Mỹ.
Rất nhanh, bốn người đi đến chỗ mua giày trước đó, Trần Trứ vội nói với Cá Lúc Lắc: “Hiện tại, mình không thiếu cái gì, cậu đừng đột ngột mua đồ cho mình nữa đấy?”
Cô quay qua nhìn Trần Trứ, áo ngắn tay và giày Trần Trứ đang dùng đều do mình mua, quần đùi tuy là đồ cũ nhưng mặc vào cũng không đến nỗi nào.
“Chủ nhiệm Trần, ánh mắt của con trai bọn cậu không ăn thua.”
Du Huyền suy nghĩ chút rồi nói: “Cho nên, đồ của cậu phải do mình chọn, như vậy mới đẹp trai được.”
“Vậy tiền của Trần Trứ để làm gì?”
Vương Trường Hoa nhịn không được hỏi.
Du Huyền hững hờ nhìn qua lộ ra nét đẹp động lòng người, thản nhiên nói: “Tiết kiệm xây vườn hoa hồng cho mình.”
“Hả?”
Vương Trường Hoa và Ngô Dư biết hỏi cô gái này chỉ thêm nhục. Cả hai có cảm giác tự nhiên lấy thức ăn cho chó trong túi người ta ra để ăn.
Đi dạo một chút đã đến lúc mọi người chai tay.
Du Huyền và Ngô Dư đưa Trần Trứ, Vương Trường Hoa ra bến xe bus.
Vương Trường Hoa và Ngô Dư nhìn hai người kia quyến luyến ôm nhau không rời, thì quay qua nhìn nhau, bỗng có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.
Du Huyền mặc kệ bao nhiêu người xung quanh, cô chỉ thấy mình không nỡ, nên rúc đầu vào ngực Trần Trứ, gương mặt cứ cọ cỏ vào cổ áo mềm mại của bạn trai mình.
“Chủ nhiệm Trần, hiện tại mình rất thích ôm.”
Du Huyền ở trong ngực Trần Trứ như nói mơ: “Trước đó, cậu nói mình nắm tay kỳ lạ, vậy hiện tại thêm cả ôm kỳ lạ không?”
Gió đếm thổi qua, khiến mái tóc có vài sợ đỏ tung bay, còn câu hỏi của Du Huyền lượn lờ trong gió.
Trần Trứ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vậy lúc nào cậu đổi thành hôn kỳ lạ? Mình rất thích hôn kỳ lạ đó nha.”
Du Huyền không trả lời. Mãi tới khi xe bus gần đến, cô mới ghé sát lỗ tai Trần Trứ, thở ra hơi thở nóng hổi: “Vậy chẳng phải cậu biến thành chó sao?”
“Vậy mà vẫn nhớ câu này…”
Trần Trứ nhịn không được bật cười.
Lúc hai người còn học cấp ba, khi đó Du Huyền còn làm thêm trong cửa hàng giá rẻ thì Trương Siêu của lớp thể dục đến quậy phá. Du Huyền đã châm chọc bằng một câu: “Tôi hôn chó cũng không hôn anh.”
Về sau, Trần cẩu cũng ám chỉ mình có thể làm chó, nhưng khi đó hai người còn chưa tới bước này. Tất nhiên Các Lúc Lắc rất quý trọng nụ hôn đầu của mình rồi.
Còn bây giờ, tình cảm của hai người đã đủ, nhưng địa điểm dừng xe bus này lại không thích hợp.
Bên cạnh có rất nhiều sinh viên đang chờ, còn có Ngô Dư và Vương Trường Hoa. Hai người này đang nhìn chằm chằm vào Trần Trứ và Du Huyền, giống như đang muốn nhìn xem đôi cẩu nam nữ này còn làm ra hành động thân mật điên rồ nào nữa.
“Ha ha ha….”
Đến chính Du Huyền còn thấy buồn cười, nên đẩy Trần Trứ lên, lấy thẻ xe bus của mình quét hộ cho Trần Trứ.
“Chủ nhiệm Trần, ngủ ngon.”
Du Huyền ở bên ngoài, nhìn xe bus từ từ rời đi, mà trong lòng bịn rịn khó chịu kinh khủng.
“Đi rồi, Cos tỷ.”
Mặc dù Du Huyền còn đẻ sau Ngô Dư mấy tháng, nhưng hiện tại Du Huyền thể hiện ra mình là người yêu đương mù quáng, nên gọi thêm chữ tỷ nữa coi như tôn trọng.
Đại học Quảng Công ở khu đại học Phiên Ngu cũng có mấy học viện. Nhưng chuyên ngành học của Vương Trường Hoa học ở khu trung tâm Hoa Quế Cương, nên phải đi xe bus hơn 30 phút đồng hồ mới về được.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Vương Trường Hoa khá ổn, bởi vì cách ngày xem mặt ngày càng gần, cũng có nghĩa đời độc thân của mình ngày càng ngắn lại.
Rất đáng chờ mong.
Cậu vừa đi vừa ngâm nga câu hát, nhưng vừa về đến phòng lại bất ngờ nhìn thấy Trịnh Hạo đang nằm trên giường.
Trịnh Hạo là bạn cùng phòng 857, nhưng một tuần 7 ngày, cậu ta đúng 8 giờ tối sẽ tới quán bar, cho đến tận 5 giờ sáng mời về trường học.
Là một tên cặn bã chỉ muốn ăn cơm, uống rượu, thuê phòng bằng tiền phụ nữ.
“Khách quý nha.”
Vương Trường Hoa nói đùa một câu: “Hôm nay không có cô bạn nào mời mày uống rượu sao?”
“Mịa, đừng nói nữa.”
Trịnh Hạo quay người lại, giơ cái điện thoại trên màn hình có tin nhắn qua lại cho Vương Trường Hoa xem: “Cô gái này đi uống rượu còn đòi chia tiền, vậy cô ta đi tìm đứa khác mà chia. Tao đùa đối phương cười, hầu hạ các cô gái nói chuyện, giúp các cô gái thỏa mãn trên giường, chẳng lẽ tao cũng ngửa tay ra đòi tiền người ta sao?”
“Mấy người đàn bà, sau khi đi làm toàn thứ keo kiệt.”
Trịnh Hạo mắng một câu: “Bỏ một chút tiền cũng phải đắn đo, rõ ràng không bằng đám sinh viên bọn mình.
Dùng ánh mắt của người hiện đại đánh giá, Trịnh Hạo thuộc thành phần ‘thức tỉnh’ sớm bản năng trai bao.
Cho nên, cậu ta suy nghĩ, mình cung cấp cho đối phương cảm xúc, còn đối tượng tính tiền, mọi người không ai nợ ai.
Trong chuyện này, mọi người thoải mái thì làm, không ai chiếm lợi cả.
“Hôm nay mày đi đâu chơi đấy?”
Trịnh Hạo nhìn Vương Trường Hoa tươi cười hớn hở, thì lên tiếng hỏi.
“Đi Quảng Mỹ gặp bạn học.”
Vương Trường Hoa thuận miệng trả lời.
“Quảng Mỹ?”
Mắt Trịnh Hạo sáng lên: “Là học viện Mỹ Thuật Quảng Châu ấy à? Mày có cả bạn học ở đó sao?”
“Cái này tính là gì?”
Vương Trường Hoa vênh mặt nói: “Anh em của tao còn học ở Lĩnh Viện Trung Đại. Hiện tại, cậu ấy nổi tiếng lắm, vừa là lớp trường, vừa là thành viên hội học sinh, còn đang khởi nghiệp…”
Trịnh Hạo không thèm quan tâm mấy thứ này, nên quay về chủ đề trước: “Nữ sinh Quảng Mỹ có đẹp không?”
“Khẳng định ăn đứt trường bọn mình.”
Vương Trường Hoa gật gật đầu khoe khoang: “Hiện tại, hoa khôi Quảng Mỹ là bạn tao đấy.”
“Thật không?”
Trịnh Hạo tỏ ra nghi ngờ.
Thằng chó Vương Trường Hoa nói câu nào chỉ tin được 3 phần là cao, đến nỗi bạn bè trong phòng ký túc ai cũng biết.
“Mày không tin à? Ông mày có bao giờ nói phét chưa?”
Vương Trường Hoa mở điện thoại ra, chỉ vào hình avatar của Các Lúc Lắc trong QQ nói: “Đây là hoa khôi Quảng Mỹ, Du Huyền. Đây là ảnh cùng nhau ăn lẩu, có cả tao đấy.”
Trịnh Hạo ngó vào nhìn, bỗng chửi đổng một câu.
Dù hiện tại ảnh chụp khá mờ, có một vài chỗ không rõ, nhưng cũng không thể nào che được khuôn mặt nữ sinh quá mức xinh đẹp kia.
Khóe miệng nở nụ cười, bở môi đỏ hồng, ở giữa là hàm răng trắng. Con mặt giống mặt trăng lưỡi liềm, mái tóc dài xõa ngang vai, thỉnh thoảng còn có sợi màu đỏ, càng khiến người nhìn điên đảo.
Mấy bạn cùng phòng khác cũng bu lại nhìn ảnh của Du Huyền. Tất cả mọi người có cùng phản ứng, thậm chí có thằng bạn cũng phòng nhịn không được nói: “Sao để kết bạn QQ với cô ấy được?”
Trịnh Hạo tỏ ra tiếng nuối: “Thêm làm gì, người ta có bạn trai rồi.”
Bởi vì, trong những bức ảnh được đăng lên đều kèm theo một hàng chữ nhỏ:
“Lần đầu tiên đi ăn lẩu với chủ nhiệm Trần.”
“Lần đầu tiên được chủ nhiệm Trần tặng hoa.
“Lần đầu tiên đi xem phim với chủ nhiệm Trần.”
Qua điều này chứng tỏ địa vị bạn trai ở trong lòng cô gái này.
Trịnh Hạo đơn giản là tên cặn bã, chỉ quan tâm đến việc quần kéo khóa xong coi như không biết nhau, cho nên không muốn động vào người có bạn trai hay đã lấy chồng.
Cậu ta chỉ muốn chơi đùa, chứ không muốn chọc ra sự việc gì ầm ĩ.
Đám bạn cùng phòng khác biết được mỹ nữ trong ảnh đã có chủ, thì như người mất hồn, sau đó tức giận bình luận:
“Tại sao mấy nam sinh bình thường lại có thể cua được bạn gái xinh đẹp như vậy chứ?”
Trịnh Hạo chưa từng quan tâm đến vấn đề này, bạn gái người ta xinh đẹp bởi vì người ta có bản lĩnh, nguyên nhân đó chứ còn gì nữa?
“À, đây là ai?”
Trịnh Hảo chỉ vào Ngô Dư hỏi.
Trong suy nghĩ của Trịnh Hạo, mặc dù nữ sinh Quảng Mỹ này không xinh đẹp bằng cô gái kia, nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp.
“Là bạn thân của hoa khôi, cũng là bạn cấp ba của tao.”
Vương Trường Hoa giải thích.
“Xinh thật, hẳn là có bạn trai rồi chứ?”
Trịnh Hạo giống như vô tình hỏi.
“Không có, ai mà yêu cậu ta chứ.”
Vương Trường Hoa nói xấu sau lưng Ngô Dư một câu: “Nữ bạo long, ai làm bạn trai của cậu ấy đúng là không may.”
“Hả?”
Trịnh Hạo trợn mắt nhìn, không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà quay qua nói chuyện trên trời dưới biển với các bạn cùng phòng.
Đến khi Vương Trường Hoa sắp quên chuyện này, thì Trịnh Hạo mới đột nhiên hỏi: “Hoa ca, lần sau đến Quảng Mỹ cho tao đi cùng với.”
Cách gọi ‘Hoa ca’ này thật sự khiến Vương Trường Hoa thoải mái, nhưng cậu ta vẫn khoát tay nói: “Hoa khôi Quảng Mỹ không tới tần mày đâu. Người ta có bạn trai rồi, hơn nữa tao chưa thấy cô gái nào yêu chiều bạn trai như cậu ấy đấy.”
“Hoa ca.”
Trịnh Hạo nghiêm túc thề: “Con mẹ nó, tao thề với trời, bản thân không hề có ý nghĩ nào với hoa khôi Quảng Mỹ kia, nếu sai ca nhà tao bị sét đánh chết.”
“Cái mẹ gì đấy?”
Câu thề này khiến Vương Trường Hoa giật hết cả mình, không ngờ lời thề độc địa như vậy. Một người con trai động tâm với Du Huyền thì có gì mà lạ, mình chỉ sợ cậu ta quấy rầy người ta thôi mà.
“Thằng nhóc nhà cậu đi bar tán gái suốt ngày, bên người còn thiếu con gái sao?”
Vương Trường Hoa tò mò hỏi.
“Chỉ là son phấn trần tục thôi mà.”
Trịnh Hạo lắc đầu: “Đám phụ nữ đi quán bar thường xuyên làm gì có làn da đẹp, một khi tẩy trang chẳng khác gì hóa thành người khác, nào có trong sáng như sinh viên, lại còn sinh viên trường nghệ thuật nữa chứ.”
“Hoa ca, mày dẫn tao đi giải ngố một lần đi.”
Trịnh Hạo năn nỉ.
Vương Trường Hoa suy nghĩ chút. Nếu Trịnh Hạo đã thề độc không quấy rầy Du Huyền, vậy vấn đề không lớn lắm.
Dù sao, đây là bạn cùng phòng của mình, dẫn đi chơi cùng có sao đâu.
“Vậy lần sau của lần sau.”
Vương Trường Hoa.
“Lần sau của lần sau? Vậy lần sau thì sao?”
Trịnh Hạo nghi ngờ hỏi.
Vương Trường Hoa nghĩ thầm, lần sau mình phải đi gặp mặt, chuyện của ông mày tất nhiên quan trọng hơn thằng nhóc nhà cậu rồi.
…
Ngày hôm sau, rốt cuộc mặt trời cũng xuất hiện sau lâu ngày lẩn trốn.
Sau cơn mưa, bầu trời màu anh thẫm giống như còn chưa khô hết nước, cứ như vậy ôm lấy một ngày hè mát mẻ.
Trịnh Cự cùng giáo sư Tằng ký kết hiệp nghị, giáo sư Tằng chính thức trở thành giám khảo cuộc thi ‘thiết kế website nói lên mơ ước với cuộc sống’.
Thành viên câu lạc bộ Côn Trùng Bay mạnh miệng nói sẽ hoàn thành hết yêu cầu của Trần Trứ, nên mấy người sau khi tan học sẽ lập tức đến phòng khách sạn.
Bọn họ làm việc đến tận rạng sáng mới mệt mỏi rời đi, với lại do công việc viết code căng não, nên đầu tóc ai nấy đều xoa tới rối bời.
Nếu không phải Trần Trứ đã nói rõ thuê phòng phục vụ cho học tập, thì ông chủ thật sự lo lắng đám người này ‘vận động’ quá nhiều.
Thời gian cuối cùng của cuộc thi là cuối tháng 10, bây giờ mới là giữa tháng 10 nên không cần vội. Trần Trứ vẫn giống như bình thường, ẩn mình làm việc ở phòng quy hoạch và phát triển.
Nhưng, hai ngày này hắn luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Giống như hắn quên một thứ gì đó trong cuộc sống, nhưng có ngồi nghĩ thế nào cũng không tìm ra lỗ hổng đó.
Mãi đến một ngày, Tống Thì Vĩ bỗng nhắn tin cho mình: Gần đây, trạng thái của Giai Văn với Bách Hàm có gì đó không đúng.
Lúc này, Trần Trứ mới biết nguyên nhân là gì.
Trong lịch sử nhắn tin trong nhóm Sweet, hoạt động hai ngày gần đây hình như chỉ có mình và Viên Viên trò chuyện với nhau.
Sau cơn mưa to kia, Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm đã không còn hoạt động sôi nổi như trước đó.
Sao thế nhỉ? Điện thoại bị sét đánh hỏng rồi à?
“Để mình hỏi xem sao.”
Trần Trứ nhắn tin trả lời Tống Thì Vi. Trong lòng hắn cũng có chút bất ngờ, không ngờ hoa khôi Tống cũng học được cách quan tâm người khác rồi sao?
Sau đó, Trần Trứ lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Hoàng Bách Hàm. Giữa hai người cũng không cần vòng vo tam quốc làm gì, mà Trần Trứ trực tiếp hỏi: “Mày đang làm cái gì đấy Đại Hoàng?”
Bốn người Trần Trứ ăn uống vui vẻ no say, sau đó rủ nhau dạo một vòng quanh Quảng Mỹ.
Rất nhanh, bốn người đi đến chỗ mua giày trước đó, Trần Trứ vội nói với Cá Lúc Lắc: “Hiện tại, mình không thiếu cái gì, cậu đừng đột ngột mua đồ cho mình nữa đấy?”
Cô quay qua nhìn Trần Trứ, áo ngắn tay và giày Trần Trứ đang dùng đều do mình mua, quần đùi tuy là đồ cũ nhưng mặc vào cũng không đến nỗi nào.
“Chủ nhiệm Trần, ánh mắt của con trai bọn cậu không ăn thua.”
Du Huyền suy nghĩ chút rồi nói: “Cho nên, đồ của cậu phải do mình chọn, như vậy mới đẹp trai được.”
“Vậy tiền của Trần Trứ để làm gì?”
Vương Trường Hoa nhịn không được hỏi.
Du Huyền hững hờ nhìn qua lộ ra nét đẹp động lòng người, thản nhiên nói: “Tiết kiệm xây vườn hoa hồng cho mình.”
“Hả?”
Vương Trường Hoa và Ngô Dư biết hỏi cô gái này chỉ thêm nhục. Cả hai có cảm giác tự nhiên lấy thức ăn cho chó trong túi người ta ra để ăn.
Đi dạo một chút đã đến lúc mọi người chai tay.
Du Huyền và Ngô Dư đưa Trần Trứ, Vương Trường Hoa ra bến xe bus.
Vương Trường Hoa và Ngô Dư nhìn hai người kia quyến luyến ôm nhau không rời, thì quay qua nhìn nhau, bỗng có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng.
Du Huyền mặc kệ bao nhiêu người xung quanh, cô chỉ thấy mình không nỡ, nên rúc đầu vào ngực Trần Trứ, gương mặt cứ cọ cỏ vào cổ áo mềm mại của bạn trai mình.
“Chủ nhiệm Trần, hiện tại mình rất thích ôm.”
Du Huyền ở trong ngực Trần Trứ như nói mơ: “Trước đó, cậu nói mình nắm tay kỳ lạ, vậy hiện tại thêm cả ôm kỳ lạ không?”
Gió đếm thổi qua, khiến mái tóc có vài sợ đỏ tung bay, còn câu hỏi của Du Huyền lượn lờ trong gió.
Trần Trứ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vậy lúc nào cậu đổi thành hôn kỳ lạ? Mình rất thích hôn kỳ lạ đó nha.”
Du Huyền không trả lời. Mãi tới khi xe bus gần đến, cô mới ghé sát lỗ tai Trần Trứ, thở ra hơi thở nóng hổi: “Vậy chẳng phải cậu biến thành chó sao?”
“Vậy mà vẫn nhớ câu này…”
Trần Trứ nhịn không được bật cười.
Lúc hai người còn học cấp ba, khi đó Du Huyền còn làm thêm trong cửa hàng giá rẻ thì Trương Siêu của lớp thể dục đến quậy phá. Du Huyền đã châm chọc bằng một câu: “Tôi hôn chó cũng không hôn anh.”
Về sau, Trần cẩu cũng ám chỉ mình có thể làm chó, nhưng khi đó hai người còn chưa tới bước này. Tất nhiên Các Lúc Lắc rất quý trọng nụ hôn đầu của mình rồi.
Còn bây giờ, tình cảm của hai người đã đủ, nhưng địa điểm dừng xe bus này lại không thích hợp.
Bên cạnh có rất nhiều sinh viên đang chờ, còn có Ngô Dư và Vương Trường Hoa. Hai người này đang nhìn chằm chằm vào Trần Trứ và Du Huyền, giống như đang muốn nhìn xem đôi cẩu nam nữ này còn làm ra hành động thân mật điên rồ nào nữa.
“Ha ha ha….”
Đến chính Du Huyền còn thấy buồn cười, nên đẩy Trần Trứ lên, lấy thẻ xe bus của mình quét hộ cho Trần Trứ.
“Chủ nhiệm Trần, ngủ ngon.”
Du Huyền ở bên ngoài, nhìn xe bus từ từ rời đi, mà trong lòng bịn rịn khó chịu kinh khủng.
“Đi rồi, Cos tỷ.”
Mặc dù Du Huyền còn đẻ sau Ngô Dư mấy tháng, nhưng hiện tại Du Huyền thể hiện ra mình là người yêu đương mù quáng, nên gọi thêm chữ tỷ nữa coi như tôn trọng.
Đại học Quảng Công ở khu đại học Phiên Ngu cũng có mấy học viện. Nhưng chuyên ngành học của Vương Trường Hoa học ở khu trung tâm Hoa Quế Cương, nên phải đi xe bus hơn 30 phút đồng hồ mới về được.
Nhưng hôm nay tâm trạng của Vương Trường Hoa khá ổn, bởi vì cách ngày xem mặt ngày càng gần, cũng có nghĩa đời độc thân của mình ngày càng ngắn lại.
Rất đáng chờ mong.
Cậu vừa đi vừa ngâm nga câu hát, nhưng vừa về đến phòng lại bất ngờ nhìn thấy Trịnh Hạo đang nằm trên giường.
Trịnh Hạo là bạn cùng phòng 857, nhưng một tuần 7 ngày, cậu ta đúng 8 giờ tối sẽ tới quán bar, cho đến tận 5 giờ sáng mời về trường học.
Là một tên cặn bã chỉ muốn ăn cơm, uống rượu, thuê phòng bằng tiền phụ nữ.
“Khách quý nha.”
Vương Trường Hoa nói đùa một câu: “Hôm nay không có cô bạn nào mời mày uống rượu sao?”
“Mịa, đừng nói nữa.”
Trịnh Hạo quay người lại, giơ cái điện thoại trên màn hình có tin nhắn qua lại cho Vương Trường Hoa xem: “Cô gái này đi uống rượu còn đòi chia tiền, vậy cô ta đi tìm đứa khác mà chia. Tao đùa đối phương cười, hầu hạ các cô gái nói chuyện, giúp các cô gái thỏa mãn trên giường, chẳng lẽ tao cũng ngửa tay ra đòi tiền người ta sao?”
“Mấy người đàn bà, sau khi đi làm toàn thứ keo kiệt.”
Trịnh Hạo mắng một câu: “Bỏ một chút tiền cũng phải đắn đo, rõ ràng không bằng đám sinh viên bọn mình.
Dùng ánh mắt của người hiện đại đánh giá, Trịnh Hạo thuộc thành phần ‘thức tỉnh’ sớm bản năng trai bao.
Cho nên, cậu ta suy nghĩ, mình cung cấp cho đối phương cảm xúc, còn đối tượng tính tiền, mọi người không ai nợ ai.
Trong chuyện này, mọi người thoải mái thì làm, không ai chiếm lợi cả.
“Hôm nay mày đi đâu chơi đấy?”
Trịnh Hạo nhìn Vương Trường Hoa tươi cười hớn hở, thì lên tiếng hỏi.
“Đi Quảng Mỹ gặp bạn học.”
Vương Trường Hoa thuận miệng trả lời.
“Quảng Mỹ?”
Mắt Trịnh Hạo sáng lên: “Là học viện Mỹ Thuật Quảng Châu ấy à? Mày có cả bạn học ở đó sao?”
“Cái này tính là gì?”
Vương Trường Hoa vênh mặt nói: “Anh em của tao còn học ở Lĩnh Viện Trung Đại. Hiện tại, cậu ấy nổi tiếng lắm, vừa là lớp trường, vừa là thành viên hội học sinh, còn đang khởi nghiệp…”
Trịnh Hạo không thèm quan tâm mấy thứ này, nên quay về chủ đề trước: “Nữ sinh Quảng Mỹ có đẹp không?”
“Khẳng định ăn đứt trường bọn mình.”
Vương Trường Hoa gật gật đầu khoe khoang: “Hiện tại, hoa khôi Quảng Mỹ là bạn tao đấy.”
“Thật không?”
Trịnh Hạo tỏ ra nghi ngờ.
Thằng chó Vương Trường Hoa nói câu nào chỉ tin được 3 phần là cao, đến nỗi bạn bè trong phòng ký túc ai cũng biết.
“Mày không tin à? Ông mày có bao giờ nói phét chưa?”
Vương Trường Hoa mở điện thoại ra, chỉ vào hình avatar của Các Lúc Lắc trong QQ nói: “Đây là hoa khôi Quảng Mỹ, Du Huyền. Đây là ảnh cùng nhau ăn lẩu, có cả tao đấy.”
Trịnh Hạo ngó vào nhìn, bỗng chửi đổng một câu.
Dù hiện tại ảnh chụp khá mờ, có một vài chỗ không rõ, nhưng cũng không thể nào che được khuôn mặt nữ sinh quá mức xinh đẹp kia.
Khóe miệng nở nụ cười, bở môi đỏ hồng, ở giữa là hàm răng trắng. Con mặt giống mặt trăng lưỡi liềm, mái tóc dài xõa ngang vai, thỉnh thoảng còn có sợi màu đỏ, càng khiến người nhìn điên đảo.
Mấy bạn cùng phòng khác cũng bu lại nhìn ảnh của Du Huyền. Tất cả mọi người có cùng phản ứng, thậm chí có thằng bạn cũng phòng nhịn không được nói: “Sao để kết bạn QQ với cô ấy được?”
Trịnh Hạo tỏ ra tiếng nuối: “Thêm làm gì, người ta có bạn trai rồi.”
Bởi vì, trong những bức ảnh được đăng lên đều kèm theo một hàng chữ nhỏ:
“Lần đầu tiên đi ăn lẩu với chủ nhiệm Trần.”
“Lần đầu tiên được chủ nhiệm Trần tặng hoa.
“Lần đầu tiên đi xem phim với chủ nhiệm Trần.”
Qua điều này chứng tỏ địa vị bạn trai ở trong lòng cô gái này.
Trịnh Hạo đơn giản là tên cặn bã, chỉ quan tâm đến việc quần kéo khóa xong coi như không biết nhau, cho nên không muốn động vào người có bạn trai hay đã lấy chồng.
Cậu ta chỉ muốn chơi đùa, chứ không muốn chọc ra sự việc gì ầm ĩ.
Đám bạn cùng phòng khác biết được mỹ nữ trong ảnh đã có chủ, thì như người mất hồn, sau đó tức giận bình luận:
“Tại sao mấy nam sinh bình thường lại có thể cua được bạn gái xinh đẹp như vậy chứ?”
Trịnh Hạo chưa từng quan tâm đến vấn đề này, bạn gái người ta xinh đẹp bởi vì người ta có bản lĩnh, nguyên nhân đó chứ còn gì nữa?
“À, đây là ai?”
Trịnh Hảo chỉ vào Ngô Dư hỏi.
Trong suy nghĩ của Trịnh Hạo, mặc dù nữ sinh Quảng Mỹ này không xinh đẹp bằng cô gái kia, nhưng cũng là một cô gái xinh đẹp.
“Là bạn thân của hoa khôi, cũng là bạn cấp ba của tao.”
Vương Trường Hoa giải thích.
“Xinh thật, hẳn là có bạn trai rồi chứ?”
Trịnh Hạo giống như vô tình hỏi.
“Không có, ai mà yêu cậu ta chứ.”
Vương Trường Hoa nói xấu sau lưng Ngô Dư một câu: “Nữ bạo long, ai làm bạn trai của cậu ấy đúng là không may.”
“Hả?”
Trịnh Hạo trợn mắt nhìn, không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà quay qua nói chuyện trên trời dưới biển với các bạn cùng phòng.
Đến khi Vương Trường Hoa sắp quên chuyện này, thì Trịnh Hạo mới đột nhiên hỏi: “Hoa ca, lần sau đến Quảng Mỹ cho tao đi cùng với.”
Cách gọi ‘Hoa ca’ này thật sự khiến Vương Trường Hoa thoải mái, nhưng cậu ta vẫn khoát tay nói: “Hoa khôi Quảng Mỹ không tới tần mày đâu. Người ta có bạn trai rồi, hơn nữa tao chưa thấy cô gái nào yêu chiều bạn trai như cậu ấy đấy.”
“Hoa ca.”
Trịnh Hạo nghiêm túc thề: “Con mẹ nó, tao thề với trời, bản thân không hề có ý nghĩ nào với hoa khôi Quảng Mỹ kia, nếu sai ca nhà tao bị sét đánh chết.”
“Cái mẹ gì đấy?”
Câu thề này khiến Vương Trường Hoa giật hết cả mình, không ngờ lời thề độc địa như vậy. Một người con trai động tâm với Du Huyền thì có gì mà lạ, mình chỉ sợ cậu ta quấy rầy người ta thôi mà.
“Thằng nhóc nhà cậu đi bar tán gái suốt ngày, bên người còn thiếu con gái sao?”
Vương Trường Hoa tò mò hỏi.
“Chỉ là son phấn trần tục thôi mà.”
Trịnh Hạo lắc đầu: “Đám phụ nữ đi quán bar thường xuyên làm gì có làn da đẹp, một khi tẩy trang chẳng khác gì hóa thành người khác, nào có trong sáng như sinh viên, lại còn sinh viên trường nghệ thuật nữa chứ.”
“Hoa ca, mày dẫn tao đi giải ngố một lần đi.”
Trịnh Hạo năn nỉ.
Vương Trường Hoa suy nghĩ chút. Nếu Trịnh Hạo đã thề độc không quấy rầy Du Huyền, vậy vấn đề không lớn lắm.
Dù sao, đây là bạn cùng phòng của mình, dẫn đi chơi cùng có sao đâu.
“Vậy lần sau của lần sau.”
Vương Trường Hoa.
“Lần sau của lần sau? Vậy lần sau thì sao?”
Trịnh Hạo nghi ngờ hỏi.
Vương Trường Hoa nghĩ thầm, lần sau mình phải đi gặp mặt, chuyện của ông mày tất nhiên quan trọng hơn thằng nhóc nhà cậu rồi.
…
Ngày hôm sau, rốt cuộc mặt trời cũng xuất hiện sau lâu ngày lẩn trốn.
Sau cơn mưa, bầu trời màu anh thẫm giống như còn chưa khô hết nước, cứ như vậy ôm lấy một ngày hè mát mẻ.
Trịnh Cự cùng giáo sư Tằng ký kết hiệp nghị, giáo sư Tằng chính thức trở thành giám khảo cuộc thi ‘thiết kế website nói lên mơ ước với cuộc sống’.
Thành viên câu lạc bộ Côn Trùng Bay mạnh miệng nói sẽ hoàn thành hết yêu cầu của Trần Trứ, nên mấy người sau khi tan học sẽ lập tức đến phòng khách sạn.
Bọn họ làm việc đến tận rạng sáng mới mệt mỏi rời đi, với lại do công việc viết code căng não, nên đầu tóc ai nấy đều xoa tới rối bời.
Nếu không phải Trần Trứ đã nói rõ thuê phòng phục vụ cho học tập, thì ông chủ thật sự lo lắng đám người này ‘vận động’ quá nhiều.
Thời gian cuối cùng của cuộc thi là cuối tháng 10, bây giờ mới là giữa tháng 10 nên không cần vội. Trần Trứ vẫn giống như bình thường, ẩn mình làm việc ở phòng quy hoạch và phát triển.
Nhưng, hai ngày này hắn luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp. Giống như hắn quên một thứ gì đó trong cuộc sống, nhưng có ngồi nghĩ thế nào cũng không tìm ra lỗ hổng đó.
Mãi đến một ngày, Tống Thì Vĩ bỗng nhắn tin cho mình: Gần đây, trạng thái của Giai Văn với Bách Hàm có gì đó không đúng.
Lúc này, Trần Trứ mới biết nguyên nhân là gì.
Trong lịch sử nhắn tin trong nhóm Sweet, hoạt động hai ngày gần đây hình như chỉ có mình và Viên Viên trò chuyện với nhau.
Sau cơn mưa to kia, Mưu Giai Văn và Hoàng Bách Hàm đã không còn hoạt động sôi nổi như trước đó.
Sao thế nhỉ? Điện thoại bị sét đánh hỏng rồi à?
“Để mình hỏi xem sao.”
Trần Trứ nhắn tin trả lời Tống Thì Vi. Trong lòng hắn cũng có chút bất ngờ, không ngờ hoa khôi Tống cũng học được cách quan tâm người khác rồi sao?
Sau đó, Trần Trứ lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Hoàng Bách Hàm. Giữa hai người cũng không cần vòng vo tam quốc làm gì, mà Trần Trứ trực tiếp hỏi: “Mày đang làm cái gì đấy Đại Hoàng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận